Bạn đang đọc Khoá Văn Hệ Thống Nam Chủ Thỉnh Tự Trọng FULL – Chương 42: Cưỡng Ép
(Tôm dịch
Nờ Y bê ta)
Lam Chỉ nhắm nghiền hai mắt.
Người cậu mềm nhũn, để mặc cho Bạch Phong Dương lắc mình.
Bạch Phong Dương thấy Lam Chỉ không phản ứng lại thì giận dữ ném phịch cậu xuống đất, thô lỗ lục soát người Lam Chỉ.
A Sinh lấy làm lạ, hỏi: “Bạch sư huynh tìm gì vậy ạ?”
Bạch Phong Dương không rảnh mà đáp lời A Sinh.
Gã cởi chiếc nhẫn không gian trên ngón tay Lam Chỉ xuống rồi đổ hết đồ trong đó ra.
Mấy trăm viên linh thạch, mười mấy lọ đan dược thượng phẩm, bốn, năm bộ công pháp, quần áo để thay thì ba bốn bộ, tất cả bị đổ ra, chất đống trên mặt đất.
Trong nhẫn không gian này chỉ có đồ tùy thân bình thường mà thôi.
Song, gã lại kinh ngạc cầm một bộ đồ trong số đó lên, đờ đẫn mà nhìn nó.
Một lúc lâu sau, Bạch Phong Dương mới ngồi thụp xuống, khổ sở mà ôm đầu.
A Sinh càng hoang mang hơn, hỏi tiếp: “Bạch sư huynh tìm được gì à?”
Bạch Phong Dương đã quá quen với bộ đồ này, từ chất vải, kiểu dáng, cho đến kích cỡ.
Bộ quần áo này giống với bộ mà “ân nhân” của gã hay mặc đến từng đường kim mũi chỉ.
Đây không thể nào là thứ Lam Chỉ dùng để đánh lạc hướng mọi người được.
Bạch Phong Dương càng nghĩ càng ức.
Hai chân gã khuỵu xuống, song vẫn cố gắng tìm kiếm trong đống đồ của Lam Chỉ.
Và rồi, Bạch Phong Dương tìm thấy hai chiếc nhẫn không gian giống hệt cái mà gã đang đeo trên ngón út.
Tuy rằng nhẫn của gã không phải thứ quý giá gì nhưng đó là thứ mà chính tay “ân nhân” đã đưa cho gã.
Vì vậy, Bạch Phong Dương rất trân trọng chiếc nhẫn đó, lúc nào cũng đeo trên tay.
Bây giờ, khi thấy hai chiếc nhẫn y chang trong đống đồ của Lam Chỉ, Bạch Phong Dương có cảm giác như Lam Chỉ tiện tay mua một lúc mấy cái liền để đề phòng khi cần kíp.
Từng ấy chứng cứ bày ra trước mặt, Bạch Phong Dương muốn không tin cũng không được.
Hóa ra tử địch mà gã đối chọi bao năm lại chính là người mà gã tôn sùng nhất.
Thật trớ trêu làm sao.
Bạch Phong Dương đờ đẫn nhìn người đang nằm trên đất lạnh kia.
Tâm trí gã rối bời, chẳng biết phải làm sao cho phải.
Nếu Lam Chỉ đúng là người áo xanh kia thì gã phải tính lại hết mọi chuyện từ đầu.
Nếu Lam Chỉ đã muốn hại gã, việc gì Lam Chỉ phải cứu gã? Việc gì phải đưa cho gã bộ công pháp kia? Bảo sao, gã không nhận ra người cướp xe tù kia, cũng không hiểu sao đã cứu được rồi mà người đó còn phải đánh gã đến mức hấp hối.
Giờ nghĩ lại thì có lẽ có người muốn hại Lam Chỉ nên mới làm thế, chứ người đến cứu gã chưa chắc đã là người của “ân nhân”.
Bạch Phong Dương nhớ lại cái ngày mẹ Ngô Phỉ đòi đoạn chi mình.
Hôm đó, chính gã cũng sợ đến mất mật.
Chỉ có mình Lam Chỉ dám chĩa kiếm thẳng vào mặt bà ta, nhắc nhở bà ta không được càn rỡ trên đất của Bắc Hành phái.
Trong khoảnh khắc đó, trong lòng Bạch Phong Dương chợt sinh ra cảm giác rất lạ, đến tận bây giờ vẫn chưa quên.
Thì ra đó là sự cảm kích à?
A Sinh khẽ hỏi: “Bạch sư huynh tính mang Lam sư huynh về ạ?”
Gã nên mang người về hay để người lại đây bây giờ?
Bạch Phong Dương hết sức buồn phiền.
Gã nhìn bộ quần áo màu xanh nhạt trên tay một chốc rồi ném nó lên người Lam Chỉ.
Sau đó, gã bỏ đi thẳng, không thèm ngoái lại.
Dù gã chẳng phải kẻ khoan dung gì, thậm chí có nhiều ân oán với Lam Chỉ, nhưng thấy “ân nhân” gặp nạn, gã sẽ không nhẫn tâm tới mức đẩy người ta vào đường cùng.
Sau khi Bạch Phong Dương đi rồi, trong khe đá chỉ còn lại hai người Lam Chỉ và A Sinh.
Hai hàng mi của Lam Chỉ khẽ chớp.
Cậu từ từ mở mắt ra, hít một hơi thật sâu.
Thật ra Lam Chỉ không muốn chơi kiểu được ăn cả ngã về không như vừa nãy, nhưng cậu cùng đường rồi, không chơi không được.
Mặc dù cậu giả vờ ngất nhưng bàn tay cậu khi ấy đã ướt nhẹp vì mồ hôi rồi.
May mà Bạch Phong Dương này cũng không máu lạnh lắm nên Lam Chỉ cậu mới thoát được một kiếp.
A Sinh lật đật đỡ Lam Chỉ ngồi dậy, nói: “Cuối cùng Lam sư huynh cũng tỉnh lại rồi.
Huynh đừng lo.
Bạch sư huynh đi rồi”.
Lam Chỉ cúi đầu: “Ừ.
Vừa rồi có làm nhóc sợ không?”
“Không ạ”, A Sinh ôm Lam Lăng đang nằm nhoài trên mặt đất vào lòng, sưởi ấm cho chú ta, “Lam sư huynh ơi, vừa nãy Bạch sư huynh cứ nhìn bộ quần áo màu xanh nhạt kia kìa, không biết để làm gì”.
Lam Chỉ không biết giải thích thế nào nên đành im lặng gật đầu rồi ngả lưng lên vách đá lạnh lẽo.
A Sinh lại hỏi tiếp: “Thế vết thương của Lam sư huynh sắp khỏi chưa?”
“Ờ, sắp khỏi rồi.
Đợi đến lúc đó, sẽ không có ai chèn ép ta được nữa.
Ta sẽ mang mấy đứa đi khỏi đây”.
Lam Chỉ khép hờ mắt, trả lời A Sinh.
Môi cậu tím tái, liên tục run rẩy.
Mặt Lam Chỉ cũng chuyển sang màu xanh xanh trắng trắng, trông như xác sống.
Cậu cố gắng nói tiếp: “Kiếm Vân Nhận của lão Lý Phong kia cũng ghê gớm thật.
Bây giờ sẽ là lúc ta yếu nhất, không biết sẽ mất ý thức lúc nào.
Nhóc ngồi canh cửa hang hộ ta, đừng để người ngoài phát hiện trong đây có người”.
“Dạ”.
Đôi mày của Lam Chỉ xoắn chặt lại với nhau.
Cậu thều thào với A Sinh: “A Sinh à, giờ ta đau lắm.
Nhóc nói chuyện với ta một lát đi.
Vừa nãy, nhóc hỏi ta nhớ cái gì không ấy nhỉ?”
A Sinh hơi cúi đầu, đáp: “À, cũng không có gì đâu ạ.
Hồi nhỏ, đệ bị người ta đánh nhiều quá nên thành ra hơi ngốc, có rất nhiều chuyện không nhớ được.
Lam sư huynh có còn nhớ cái ngày chúng ta gặp nhau năm năm trước không?”
Lam Chỉ nhìn nhóc ta, bảo: “Lâu quá rồi, ta cũng chẳng nhớ mấy”.
Đôi mắt A Sinh sáng bừng lên, như đang sống lại những ngày ấy: “Đệ tuy chẳng nhớ được bao nhiêu nhưng riêng chuyện đó đệ không thể quên được.
Hồi bé, vì đệ quá đần độn vụng về nên toàn bị người khác đánh.
Ngay cả mẹ lẫn anh trai của đệ cũng thích đánh lên đầu đệ, thành ra càng ngày đệ càng ngốc.
Thế rồi ngày đó, đệ bị mấy đứa nhỏ trong thôn ép cởi truồng.
Chúng nó trói đệ vào thân cây, buộc một sợi dây tẩm dầu vào “chỗ đó” của đệ rồi châm lửa đốt.
Đệ sợ hãi nhìn đốm lửa chạy dần lên trên, vừa gào khóc vừa cầu xin bọn nó tha cho đệ.
Bọn trẻ kia chỉ đứng bên cạnh, vừa nhìn vừa cười ngặt nghẽo.
Ngay lúc đệ đã quá tuyệt vọng, có một người từ trên trời đáp xuống.
Người đó mặc một bộ đồ màu lam, trông như một vị tiên giáng trần.
Huynh nhớ ra chưa? Sau đó, huynh đã dập lửa trên sợi dây rồi đuổi lũ kia đi giúp đệ”.
Lam Chỉ hít một hơi thật sâu rồi mỉm cười, đáp: “Ta không nhớ thật mà”.
“Đệ đã xin huynh mang đệ theo.
Huynh nhìn cơ thể đầy sẹo của đệ, hỏi đệ là ai đánh.
Khi biết mấy vết sẹo đó là do mẹ và anh trai của đệ gây ra, huynh đã bảo đệ không cần về cái nhà đó nữa, huynh sẽ đem đệ đi hầu huynh.
Huynh vẫn chưa nhớ ra à?”
Trời ơi, anh không trải qua chuyện đó thì sao mà nhớ được hả nhóc? Lam Chỉ chậm rãi nhắm mắt lại, hỏi A Sinh: “A Sinh này, dạo này ta biết mình hơi bỏ bê nhóc.
Nhóc có giận ta không?”
“Thì trước giờ huynh có để ý đến đệ mấy đâu, cũng chẳng mấy khi trò chuyện với đệ luôn.
Nhưng không sao.
Mỗi ngày được chuẩn bị nước cho huynh tắm, giúp huynh quét sân là đệ đã vui lắm rồi.
Mỗi khi đệ làm sai chuyện gì thì có bị huynh phạt quỳ hay đánh tay, đệ cũng không ấm ức chút nào”.
Lam Chỉ im lặng.
A Sinh vừa lơ đễnh vuốt ve mái tóc Lam Chỉ, vừa ngắm nhìn đấu bồng màu xanh lam trên người mình.
Nhóc bảo Lam Chỉ: “Dạo này Lam sư huynh vẫn đối xử tốt với đệ mà.
Huynh cứ nghỉ đi, đừng lo gì cả.
Đệ hứa sẽ canh cho huynh”.
Lam Chỉ yên tâm nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chẳng mấy chốc, cậu đã ngủ say.
Linh lực quanh thân cậu dần tản đi.
Trong khe đá vô cùng yên tĩnh này, Lam Chỉ chợt cau mày, bắt đầu mê sảng.
Người cậu ướt nhẹp vì mồ hôi, vô thức co lại.
Một tay A Sinh sờ trán Lam Chỉ, tay còn lại thì đột ngột rút một con dao găm ra, nhắm thẳng vào tim Lam Chỉ mà đâm.
Lam Chỉ cũng đột ngột mở bừng mắt.
Miệng cậu đầy máu, hơi được hơi mất mà bình tĩnh nói với A Sinh: “A Sinh, đừng giết ta.
Ta mà chết thì Lam sư huynh của nhóc cũng không về được đâu”.
A Sinh hốt hoảng lùi về sau, dựa vào vách đá mà thở dốc.
Thấy Lam Chỉ vẫn còn rất yếu, có khi còn không đủ sức để phản kích lại mình thì nhóc ta hấp tấp bước tới, run rẩy cầm dao găm lên, toan đâm lần nữa.
Lam Chỉ giữ chặt lấy con dao găm kia.
Cậu thở hổn hển tra hỏi: “A Sinh, rốt cuộc là ai xúi nhóc mang Lam Lăng tới đây tìm ta?!”
Môi A Sinh run run, cố sức giành quyền điều khiển con dao từ tay Lam Chỉ.
Nhóc ta run rẩy lẩm bẩm: “Là ngươi giết Lam sư huynh của ta! Người đó nói…!Người đó nói chỉ cần giết, giết ngươi là Lam sư huynh sẽ về! Ngươi chết đi! Chết đi…”
Mồ hôi túa ra, chảy dọc theo gò má Lam Chỉ.
Cậu vẫn cố gắng hỏi A Sinh: “A Sinh à…!Lam sư huynh của nhóc không còn ở đây nữa, cho nên giết ta rồi thì nhóc cũng chẳng được gì đâu.
Nói đi…!Kẻ nào? Là kẻ nào bảo nhóc giết ta?”
“Ngươi nói dối!”, A Sinh giằng ra, rút phụt con dao ra khỏi ngực Lam Chỉ.
Tay nhóc ta nhuốm đầy máu tươi.
Con dao rơi xuống đất, tiếng vang leng keng đầy chát chúa.
A Sinh vẫn khăng khăng một lời: “Chỉ cần ngươi chết rồi là Lam sư huynh sẽ về! Ta sẽ ngồi đây chờ ngươi chết! Ta sẽ ngồi đây…!Chờ Lam sư huynh trở về”.
Mí mắt Lam Chỉ nặng trĩu.
Cậu đè vết thương trên ngực lại, hỏi: “Nhóc quen kẻ kia đúng không? Kẻ đó nói gì nhóc cũng tin ư?”
“Tin! Ta tin!!!”, A Sinh hoảng loạn ôm đầu, “Không được nói chuyện với ta nữa! Người đó nói ngươi quá xảo quyệt, không cho phép ta nói chuyện với ngươi quá nhiều…”
“Nhóc ra tay với Lam Lăng?”
“Ai bảo nó lắm chuyện! Nếu nó ngoan ngoãn ngủ trong viện, đừng chĩa mũi vào chuyện người khác thì ta đã không phải…!Không phải giết nó…”
Lam Chỉ cười cay đắng: “Ngươi tự tay đút nó ăn bao nhiêu ngày, chơi cùng nó bao nhiêu lâu…!Ta nhìn các ngươi nô đùa vui vẻ như thế…!Vậy mà…!Ngươi vẫn nhẫn tâm làm hại Lam Lăng?”
Nước mắt A Sinh tuôn ra lã chã.
Nhóc ta nhìn chằm chằm vào chú gấu mèo vẫn đang nằm hôn mê trên nền đá lạnh, vừa khóc vừa nói: “Mày cũng thế! Mày không được xuất hiện ở đây! Mày chết đi! Chết cùng tên khốn này đi!!!”.
A Sinh vừa dứt lời đã xách đuôi của gấu mèo lên, dứt khoát đâm vào người chú.
Mấy ngón tay của Lam Chỉ khẽ động đậy.
Nửa thanh hồn khí Hoành Ương gãy vụn chợt bay vụt lên, đâm xuyên qua cổ tay A Sinh rồi cắm thẳng vào họng nhóc ta.
Máu trào ra khỏi miệng A Sinh, chảy ròng ròng xuống cổ.
Nhóc ta kinh ngạc nhìn về phía Lam Chỉ.
Gấu mèo nhỏ đang bị A Sinh nắm đuôi cũng rơi bộp xuống đất.
Lam Chỉ gục đầu, vẻ buồn thương nhuốm trên khuôn mặt cậu.
Cậu liếc mắt nhìn A Sinh đang dần khuỵu xuống.
Chợt, A Sinh khóc rống lên, vừa khóc vừa gào: “Lam sư huynh…!Lam sư huynh ơi…!Huynh đi đâu rồi…”
Tiếng khóc thê thảm của A Sinh đứt quãng vang lên, nhỏ dần rồi tắt lịm.
Cậu nhóc nằm trên nền đá, hai mắt trợn tròn.
Chút sinh khí cuối cùng của nhóc cũng tan biến rồi.
Gió lạnh lùa vào trong khe đá, khiến cho thân xác đã lạnh của cậu nhóc kia càng ngày càng lạnh hơn.
Lam Chỉ gắng gượng ngồi dậy, quệt ngang vết máu bên khóe miệng mình rồi vuốt mắt cho A Sinh.
Xong xuôi, Lam Chỉ đờ đẫn ngồi trong khe đá vắng lặng này.
Chợt, linh khí trong người Lam Chỉ sục sôi, thoát ra khỏi cơ thể cậu với tốc độ cực nhanh.
Tâm trí cậu dần rơi vào mơ hồ.
Vừa rồi, Lam Chỉ chỉ ra vẻ để nhử Bạch Phong Dương và A Sinh thôi.
Bây giờ mới là thời gian luyện ngục chính thức mà Lam Chỉ phải chịu.
Cậu vội cầm máu cho mình rồi uống một viên đan dược chữa thương.
Sau đó, Lam Chỉ đặt gấu mèo vào một chỗ kín gió trong khe đá rồi nằm xuống, nhắm mắt dưỡng thương.
Kiếp nạn kinh khủng nhất mà Vân Nhận kiếm gây ra cho khổ chủ chính là tản khí.
Người thường mà bị Vân Nhận chém phải thì chẳng mấy chốc mà vong mạng vì trong khí hải của họ trống rỗng.
May mà cậu có “Bảy Cách Luân Hồi”, thứ đã giúp cậu có thêm dưỡng khí.
Chưa kể, hai lần trước, Lam Chỉ có Giản Thương độ khí cho nên cậu mới qua được.
Lam Chỉ chỉ cần trụ được một canh giờ là cậu sẽ thoát khỏi khổ ải này mà ra khỏi đây.
Rồi cậu sẽ tới cứu Giản Thương, mang Giản Thương và Lam Lăng đột phá vòng vây của Bắc Hành phái.
Với tu vi đã lên đến Nguyệt giai của mình, Lam Chỉ tự tin rằng những kẻ vừa nãy theo dấu A Sinh tới đây hoàn toàn không phải đối thủ của cậu.
Trong lúc suy nghĩ miên man, người Lam Chỉ càng ngày càng nóng.
Mọi thứ trở nên hỗn loạn hơn.
Lam Chỉ thấy bóng tối đang dần nuốt chửng lấy mình.
Không biết đã qua bao lâu, hô hấp của Lam Chỉ bắt đầu trở về với nhịp độ bình thường.
Nhưng rồi, một cơn đau ở đâu ập đến, xuyên thấu qua cả cơ thể và linh hồn Lam Chỉ.
Một khung thoại màu xanh lá cây xuất hiện trong đầu cậu với nội dung như sau:
【Tác giả thân mến, vì cơ thể của vật chủ bị tổn hại, nguyên thần cũng đã tiêu tán nên vật chủ đã tử vong.
Bạn không thể sử dụng thân thể của vật chủ nữa.
Mời bạn chọn một trong hai phương án sau: 1.
Ở lại thế giới trong sách, sau đó hồn phi phách tán; 2.
Quay về thế giới gốc, giao bản quyền cuốn truyện này lại cho hệ thống, để hệ thống điều khiển các nhân vật còn lại theo đúng cốt truyện ban đầu.
】
Lam Chỉ ngơ ngác nhìn dòng thông báo kia.
Cuối cùng, cậu chọn phương án thứ hai.
Rõ ràng, cậu cảm thấy mình đã khỏe hơn rất nhiều, cũng rất tự tin vào việc có thể vượt qua được ải cuối cùng này.
Sao cậu lại chết? Chẳng lẽ có kẻ nào giết cậu ư?
【Hoạt động “Dùng mạng viết truyện” của tác giả đã kết thúc.
Theo kế hoạch, bạn sẽ được đưa về thế giới gốc.
Cảm ơn sự hợp tác của bạn! 】
Sắp chết rồi, Lam Chỉ chẳng còn quan tâm điều gì nữa.
Trong tâm trí cậu, chỉ còn lại duy nhất một người, một ý niệm.
Giản sư đệ à, sau này…!Ta chỉ có thể theo dõi em qua mấy trang sách thôi….