Bạn đang đọc Khoá Văn Hệ Thống Nam Chủ Thỉnh Tự Trọng FULL – Chương 26: Truy Tìm
(Tôm dịch
Nờ Y bê ta)
Họp xong, bốn người Lam Chỉ đi theo Tống trưởng lão tới một căn phòng bỏ không ở phía tây viện.
Trên sàn là mười mấy con yêu thú, tất cả đều từ cấp năm trở lên.
Con nào con nấy cũng run lập cập, nước mắt rơi lã chã trông rất đáng thương.
Tiếng yêu thú khóc rấm rứt bên tai mọi người.
Hai đệ tử Thiên giai của Tống trưởng lão vừa bưng nước thuốc vừa đút cho lũ yêu thú.
Tống trưởng lão nói với bọn Lam Chỉ: “Trên núi, có hơn mười mấy con yêu thú trên cấp năm bị giết lấy nội đan, nhưng da lông này nọ thì lại bị bỏ hết lại.
Tất cả các phần của đám yêu thú bị giết đều là nguyên liệu luyện đan cũng như đúc bảo khí, nhưng hung thủ chỉ móc nội đan của chúng chứ không thèm đoái hoài gì đến mấy thứ kia.
Ta nghĩ, có lẽ tên này không phải thợ săn yêu thú”.
Bạch Phong Dương hỏi ông: “Ngài có biết tên đó tu luyện cái gì không?”
“Hẳn là một loại phép thuật mê hồn nhiếp phách.
Giai đoạn đầu, nó sẽ khiến thần trí người ta mơ hồ, ngớ ngớ ngẩn ngẩn.
Đến giai đoạn sau, nó mạnh đến mức có thể đập nát hồn phách của nạn nhân rồi chiếm lấy thể xác.
Thứ tà thuật này cần rất nhiều nội đan yêu thú cấp cao để luyện thành.
Tuy nhiên, vì nội đan yêu thú không phải thứ dễ hấp thụ nên khi dùng sẽ gây ra tổn thương cực lớn đối với thân thể.
Sợ rằng hung thủ có pháp khí phụ trợ, nếu không thì không thể nào dùng tận hơn mười mấy viên nội đan chỉ trong hai tháng ngắn ngủi được”.
Dung Vân Tưởng khẽ hỏi: “Thế mấy con yêu thú trong này là sao ạ?”
Bạch Phong Dương nghe thấy thì đáp: “Nội đan là gốc rễ của tất cả yêu thú, phải lấy xong dùng luôn thì mới có tác dụng chứ để lâu thì sẽ dần mất tác dụng.
Có lẽ bọn yêu thú này bị hung thủ bắt rồi cho ăn Trệ Hình đan, khiến bọn chúng đau đến mức không làm gì được.
Sau đó, tên ấy định giam bọn chúng vào chung một chỗ, định bụng khi nào cần thì giết lấy nội đan là xong”.
Tống trưởng lão gật gù: “Chính xác”.
Lam Chỉ chợt để ý tới con báo đen trong góc phòng.
Thân con báo kia dài khoảng hai mét.
Lông nó mượt mà bóng loáng, sức vóc săn chắc cực kỳ.
Dù nó chỉ nằm im không nhúc nhích, nhưng cái đuôi to lớn đang cuộn chặt lại cho người ta biết nó đang đau đớn vô cùng.
Bên cạnh con báo là một con gấu mèo màu xám tro đậm.
Cái đuôi bông xù của nó hơi cong lên, hai bàn chân trước múp míp vuốt vuốt mặt báo đen.
Thỉnh thoảng, chú ta lại cúi xuống, khẽ liếm đầu báo đen.
Chân trước của con báo giật một cái, chân sau nó khẽ gạt gấu mèo ra, khiến gấu mèo kia nằm nhoài ra đất.
Lam Chỉ xem qua một lượt rồi nhận xét: “Người này có thể tìm được từng này yêu thú cao cấp thì chứng tỏ y rất đáng gờm, thậm chí còn không xa lạ gì với dãy núi Bắc Hành này”.
Tống trưởng lão đồng ý với lời của Lam Chỉ: “Ừ.
Tất cả các trưởng lão đều có cùng ý kiến với con.
Vậy nên, bọn ta mới nhất trí cho rằng phải sớm giải quyết chuyện này, tra xét từ trên xuống dưới một lượt cho chắc.
Nếu kẻ này có pháp khí ma tu, chắc chắn nó có mang theo người.
Các con nhớ điều tra cho kỹ”.
Bạch Phong Dương chợt quay sang, vừa nghiền ngẫm nhìn Lam Chỉ vừa nói đầy ẩn ý: “Con nhớ mấy tháng trước con từng theo dấu một ma tu, nhưng nó chợt mất tăm mất tích, không biết tìm ở đâu nữa.
Không ngờ bây giờ nó lại dám ra tay trắng trợn như vậy đấy”.
Lam Chỉ chỉ cười lạnh.
Tề Mộ Nhiên lên tiếng: “Vậy thì chúng ta phải bắt tay vào tra ngay mới được”.
Tống trưởng lão thì nhíu mày nhìn bốn người họ: “Lần này, không được phép bỏ sót bất kỳ đệ tử nào trong phái.
Ta đã cho đệ tử chấp sự đứng chờ các con ngoài cửa rồi.
Trước tiên, các con hãy dẫn người đi lục soát phòng của tất cả đệ tử.
Nếu trong phòng không có gì khả nghi thì bảo đệ tử đó tới đại điện tập trung.
Nhớ là phải tra từng ngóc ngách một đấy”.
Bốn người cúi đầu, đồng thanh đáp: “Rõ”.
Các trưởng lão sẽ kiểm tra phòng cho nhau, còn đám Lam Chỉ thì lo phòng của các đệ tử đồng trang lứa và các đệ tử lứa sau.
Bọn họ không được phép xúc phạm đến các trưởng lão tiền bối như thế.
Mấy người bọn họ nhận mệnh xong thì lần lượt ra khỏi chỗ đó.
Lam Chỉ nghĩ rằng mình cứ minh bạch từ đầu cho chắc nên bèn nói: “Vậy theo thứ tự lớn bé, bắt đầu từ chỗ ta đi”.
Trong viện của Lam Chỉ có một cổ thụ cao chọc trời.
Ba màu chủ đạo của viện là màu xanh, màu trắng và màu xám tro, tuy đơn giản nhưng lại rất phóng khoáng.
Thư họa trang trí trong phòng cũng chỉ có vài bức nhưng đều là đồ quý hiếm cả.
Trong viện lúc nào cũng có hương thơm thoang thoảng, linh khí quanh viện tạo thành một lớp màng mỏng manh, như muốn ngăn cách nơi này khỏi khói lửa nhân gian.
A Sinh chạy tới từ viện nhỏ đối diện, hỏi Lam Chỉ: “Lam sư huynh mời các sư huynh khác tới dùng bữa ạ? Mà bây giờ còn chưa đến buổi trưa mà?”
Dung Vân Tưởng phụt cười.
Lam Chỉ ra vẻ bất đắc dĩ, dặn cậu nhóc: “Chuyện này không liên quan đến đệ.
Về phòng đợi đi, đừng đi đâu hết”.
Đương nhiên người của ba đệ tử dẫn đường kia không đủ vai vế để kiểm viện của Lam Chỉ nên Tống trưởng lão phái hai đệ tử Thiên giai đi theo Lam Chỉ vào phòng riêng.
Họ kiểm tra từng thứ đồ một, không bỏ sót một cái gì.
Hơn nửa canh giờ sau, hai đệ tử kia đã kiểm tra hết một lượt phòng ngủ và phòng tu luyện của Lam Chỉ.
Họ bẩm báo lại cho Tống trưởng lão: “Thưa, không có gì khả nghi ạ”.
Không hiểu sao, hôm nay Bạch Phong Dương lại kiệm lời đến lạ, chỉ ngồi ngốc trong sân với đám Tề Mộ Nhiên.
Gã vuốt ve chiếc nhẫn không gian trên ngón út theo bản năng.
Trong sân viện có một cây linh thảo màu vàng nhạt có hoa bốn cánh.
Nhụy hoa cao tầm ba tấc, mép nhụy màu đỏ nhạt, trông như một cô thiếu nữ đang cúi đầu thẹn thùng vậy.
Tề Mộ Nhiên vừa chạm vào lá linh thảo một cái thì mấy cánh hoa đã cuộn hết lại, thân cây thì chỉa gai ra, đài hoa quay vụt sang chỗ khác.
Tề Mộ Nhiên thắc mắc: “Đây là Thần Tư thảo, chỉ sinh trưởng trong vùng ao đầm trên núi Bắc Hành.
Tuy nghe nói nó có tác dụng phụ trợ tu vi nhưng Lam sư huynh chịu được thứ mùi này thật hả?”
Tuy Lam Chỉ không vui lắm nhưng vẫn gật nhẹ một cái, đáp: “Ừ, vẫn chịu được”.
Thật ra, cậu không thấy cây linh thảo này có tác dụng gì lên tinh thần của cậu mà chỉ thấy nó rất dễ ngượng, vừa chạm vào cái là đã rụt rè quay đi mất.
Nửa năm gần đây, Lam Chỉ chẳng mấy khi gặp được Giản Thương nên toàn đi ra bắt nạt cái cây này.
Không phải vì cậu thích nó mà vì cậu thấy trạng thái luống cuống của nó trông rất vui.
A Sinh thường xuyên thấy cậu nghịch cây linh thảo này thì cũng tò mò bóp thử hoa của nó một cái rồi bị Lam Chỉ mắng cho một trận.
Nên lúc cậu bé thấy Tề Mộ Nhiên sờ lá linh thảo thì đã sợ hãi chạy tới, nói với Tề Mộ Nhiên: “Tề sư huynh, huynh đừng nghịch cây linh thảo này nữa.
Lam sư huynh nói rằng hoa của nó trời sinh đã sợ người lạ, trừ huynh ấy ra thì không ai được chạm vào nó.
Huynh ấy còn nói ai mà chạm vào nó coi chừng huynh ấy đánh gãy chân đấy!”
Tề Mộ Nhiên cuống quýt rụt tay về, lí nhí nhận lỗi: “Lam sư huynh đừng trách đệ”.
Lam Chỉ cũng ngại ngùng hỏi A Sinh: “Ta bảo đệ ở yên trong phòng cơ mà? Chạy ra đây làm gì?”
Xong việc ở chỗ Lam Chỉ, đoàn người lập tức di chuyển tới viện của Tề Mộ Nhiên.
Trừ các trưởng lão đức cao vọng trọng ra, Bắc Hành phái có tổng cộng hơn hai trăm đệ tử.
Các đệ tử từ Thiên cấp trở lên đều được phân cho một viện riêng.
Viện riêng đó có rộng hay không, có khang trang hay không đều dựa vào cấp phẩm và công lao của đệ tử đó, cho nên không có viện nào giống nhau cả.
Hai bên cửa viện của Tề Mộ Nhiên là hai cây phong.
Đi sâu vào trong nữa sẽ thấy một cây tùng xanh biếc to lớn, tán che cả trời.
Trong viện không có hoa cỏ gì, chỉ có con đường lát đá xanh dẫn vào dãy phòng ở.
Tường đỏ ngói xanh trong viện tương phản với nhau, được phủ lên một lớp tuyết mỏng, khiến cho tiết trời cuối thu đầu đông này lạnh thêm không ít.
Dung Vân Tưởng ngắm đông ngắm tây một hồi rồi bật cười: “Người rộng lượng như Tề sư huynh đúng là rất thích hợp với bố cục thoáng đạt như này”.
Bọn họ vào ngồi trong một gian phòng khách nhỏ.
Tề Mộ Nhiên dẫn các đệ tử của Tống trưởng lão đi qua phòng bên cạnh lục soát, để lại Lam Chỉ, Dung Vân Tưởng và Bạch Phong Dương ngồi ngốc trong phòng.
Trong khi Lam Chỉ an tĩnh ngồi uống trà, Bạch Phong Dương thì lại đứng bên cửa sổ, nhìn về hướng xa xăm.
Dung Vân Tưởng ngồi một mình chẳng có gì làm, chán muốn mọc nấm luôn.
Y nhìn quanh quất, chợt để ý tới một chiếc áo khoác màu đỏ thẫm được treo trên tường.
Y không tin vào mắt mình, ngắm nghía chiếc áo kia với vẻ mặt ngưỡng mộ.
Y chỉ vào nó, hỏi: “Cái này…!được luyện từ da của Thập Nguyệt Sương à?”
Lam Chỉ nghe y hỏi thì quay sang nhìn.
Cậu gật đầu, giải thích: “Đúng vậy.
Nhìn hoa văn trên áo là biết nó được luyện từ da của Thập Nguyệt Sương.
Da của Thập Nguyệt Sương càng lâu năm thì càng sẫm màu, càng quý hiếm.
Màu của chiếc áo này đã là đỏ ngả đen, cho nên con Thập Nguyệt Sương này ít nhất cũng tầm năm, sáu trăm tuổi”.
Khi hai người đang nói chuyện thì Tề Mộ Nhiên đi vào phòng.
Hắn hơi liếc Lam Chỉ một cái rồi hời hợt nói: “Cái này là đồ một người bạn cũ tặng cho đệ”.
Bạch Phong Dương chen miệng: “Thế thì người bạn đó của Tề sư huynh cũng hào phóng thật đấy.
Thập Nguyệt Sương là linh xà cấp tám, cứ trăm năm mới lột da một lần.
Chiếc áo này quý thật, gặp được, nhưng không cầu được”.
Tề Mộ Nhiên không quan tâm lắm: “Từ trước tới giờ, tên đó chẳng bao giờ để ý mấy thứ như này cả”.
Ba người Lam Chỉ lại bắt đầu thầm đoán già đoán non xem là ai mà lại phóng khoáng như vậy.
Dung Vân Tưởng lại cười, bảo: “Năm ngoái, có lần đệ vào phòng Tề sư huynh rồi.
Lúc ấy vẫn chưa thấy cái áo khoác này đâu.
Có vẻ gần đây Tề sư huynh gặp được người tri kỷ rồi nhỉ?”.
Tề Mộ Nhiên nghe y nói thì chỉ im lặng mỉm cười.
Lúc này, đệ tử của Tống trưởng lão cũng đi vào theo Tề Mộ Nhiên.
Họ bẩm báo lại: “Viện của Tề sư huynh cũng không có gì đáng ngờ ạ”.
Lam Chỉ gật đầu ra hiệu đã biết.
Cậu đứng lên, ra lệnh: “Vậy giờ qua chỗ của Bạch sư đệ”.
Diện tích viện của Bạch Phong Dương có vẻ cũng bằng viện của Tề Mộ Nhiên.
Màu chủ đạo là hai màu trắng và xám tro, nhìn cũng đơn giản như viện của Lam Chỉ.
Có điều, đồ sa hoa trang trí trong viện và trong các phòng thì lại rất nhiều.
Ngoài ra, còn có vô số những vết kiếm để lại sau khi luyện kiếm.
Sau khi Lam Chỉ tiến vào Tinh giai, cậu đã luyện được hồn khí Hoành Ương vừa mềm mại vừa sắc bén, có thể dùng thay kiếm.
Nhưng vì Bạch Phong Dương chưa tới Tinh giai nên đến giờ vẫn chỉ có thể ngồi thiền nhập tọa, thỉnh thoảng thì đi luyện kiếm.
Vậy nên trong một góc viện của Bạch Phong Dương mới có một khối sắt cao ngang người trưởng thành, bên trên dày đặc vết chém.
Có những vết sâu tận mấy tấc, như thể chứng minh cho quãng thời gian dài đằng đẵng mà chủ nhân của nơi này đã dành ra để luyện kiếm.
Dung Vân Tưởng thở dài: “Hóa ra Bạch sư huynh mới là người chịu khó nhất trong số bốn sư huynh đệ chúng ta”.
Bạch Phong Dương chỉ cười, tự giễu mình: “Cũng có ích lợi gì đâu? Khắc khổ mười mấy năm, cũng không bằng được vài người xuất phát từ vạch đích”.
Mặt Lam Chỉ lạnh tanh.
Cậu không thèm đôi co với gã mà chỉ khinh khỉnh liếc gã một cái.
Từ lần gặp nhau dưới núi kia, có vẻ Lam Chỉ đã tìm được nghịch lân của Bạch Phong Dương.
Chẳng cần biết chuyện lớn hay nhỏ, chỉ cần dùng tâm thế của người bề trên nhìn gã là gã sẽ bùng nổ ngay.
Chẳng hạn như lúc này.
Bạch Phong Dương bị thái độ của Lam Chỉ chọc cho tức điên.
Gã oán hận hỏi: “Sao? Ánh mắt của huynh đang ám chỉ ta chỉ là loại hạ đẳng(*) thôi chứ gì? Nếu như ta đã coi là thấp thì Dung sư đệ còn “cao” đến mức nào đây?”
(*) Chỗ này BPD vừa có ý là “thấp”, vừa có ý là “hạ đẳng”.
Dung Vân Tưởng bị điểm danh mà ngại đến mức đỏ hết cả mặt.
Y là người thấp nhất trong bốn người họ, còn chưa được mét bảy, thấp hơn Bạch Phong Dương tới 7-8 cm.
Nhưng mà y lùn thì có làm sao? Lùn thì cũng có phiền ai đâu, tự dưng nhắc đến y làm gì?
Lam Chỉ cũng cạn lời vô cùng.
Đây chính là điểm khiến người ta ghét của Bạch Phong Dương.
Vừa nãy, Dung Vân Tưởng khen gã thật lòng, gã không cảm kích thì thôi, lại còn nhân lúc cãi nhau với Lam Chỉ mà kéo người ta vào cuộc.
Đúng là loại người chỉ thích dồn người khác đến đường cùng.
Tề Mộ Nhiên quay qua gọi Dung Vân Tưởng: “Dung sư đệ, chúng ta đi dạo xung quanh một lát đi”.
Dung Vân Tưởng đang ước gì được rời khỏi cái góc thị phi này nên lập tức đáp ứng: “Đi”.
Lam Chỉ thì ngồi xuống, nói với hai đệ tử của Tống trưởng lão: “Theo Bạch sư huynh của các người đi kiểm phòng đi.
Ta ngồi đây uống trà một mình là được”.
Bạch Phong Dương cũng biết khi nãy mình lỡ lời nên cũng thầm hối hận.
Nhưng gã không muốn cúi đầu nhận lỗi mà chỉ sượng ngắt đi ra ngoài.
Lam Chỉ thì ngồi trầm ngâm dùng trà, chẳng mấy mà lông mày đã xoắn tít cả lại.
Ma tu này giết một lúc mười mấy con yêu thú cao cấp để lấy nội đan, cực kỳ máu lạnh tuyệt tình.
Chắc chắn ma tu này không phải Giản Thương, vì dựa theo tính cách của Giản Thương, nếu hắn định ra tay thì hắn đã báo trước cho Lam Chỉ từ đầu rồi.
Nhưng mà cậu có viết ra một nhân vật ma tu như thế này trong nguyên tác đâu nhỉ? Cũng không có sự kiện yêu thú bị tàn sát này mà? Rốt cuộc thì đang xảy ra chuyện gì? Ma tu này mọc từ đâu ra?
—————–
Góc chen mồm của Tôm:
(THỰC RA LÀ HƠI SPOIL.
AI KHÔNG THÍCH THÌ NÉ VỘI NHA)
Thú thật là tôi làm đến chương 31 rồi nhưng vẫn chưa biết thế lực phản diện của bản mới này là ai cả:)))))))))
Nhưng mà bản trước cũng khá là bất ngờ khi tôi biết “Lam Chỉ” là phản diện, còn bản này thì chịu chết, đoán không ra luôn:))))))))
Với lại sắp có biến đấy.
Anh chị em tranh thủ enjoy cái moment này nha..