Bạn đang đọc Khoá Văn Hệ Thống Nam Chủ Thỉnh Tự Trọng FULL – Chương 13: Chữa Trị
(Tôm dịch
Nờ Y bê ta)
Trong nguyên tác cũng có chi tiết “Lam Chỉ” đả thương Giản Thương.
Ban đầu, Giản Thương không hề muốn tu ma.
Từ nhỏ đến lớn, hắn vẫn luôn nghe mọi người kháo nhau rằng thuật pháp ma tu tà đạo ra sao, hại người thế nào.
Vì nó là một đạo pháp bị người đời phỉ nhổ nên dù có chết, Giản Thương cũng chưa từng nghĩ đến việc tu ma.
Trớ trêu thay, sau khi hắn trở thành môn đồ của Bắc Hành phái, hắn đã đắc tội với “Lam Chỉ” vì có quan hệ với Bạch Phong Dương.
Hắn bị Lam Chỉ đánh lén đến mức trọng thương.
Giản Thương đã ngây thơ cho rằng Trì Túc sẽ lấy lại công bằng cho mình nhưng lão chưởng môn này chỉ dạy dỗ “Lam Chỉ” vài câu rồi xem như chưa có chuyện gì.
“Lam Chỉ” đánh Giản Thương gần chết cũng coi như là cho Bạch Phong Dương một đòn phủ đầu.
Về phần Bạch Phong Dương, gã chỉ coi Giản Thương như một con tốt thí, hòng đánh động vị trí của “Lam Chỉ”.
Đến khi Giản Thương lâm nguy, chẳng ai thấy bóng dáng gã đâu cả.
Giản Thương bị mấy tên ngụy quân tử này hành cho nhụt chí tu đạo, bắt đầu con đường tu ma.
Hắn chẳng mong gì hơn ngoài việc đủ mạnh để tự bảo vệ trong những trường hợp tương tự sau này.
Quay trở lại với Lam Chỉ.
Đêm hôm đó cậu suýt nữa thì bị Giản Thương cởi sạch đồ.
Da mặt Lam Chỉ cũng không đủ dày để nhắc lại việc này cho Giản Thương nhớ nên chỉ bâng quơ hỏi: “Sao? Không cho ta đánh à? Ngươi là người của Bạch Phong Dương thì ta không được đánh ngươi à?”.
Giản Thương nghe thế thì tủi thân ngẩng lên nhìn cậu.
Cơ thể hắn lảo đảo, đứng cũng không nổi.
Lam Chỉ đỡ lấy hắn, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Sao thế này? Bạch sư huynh của ngươi không trị thương cho ngươi à?”
Giản Thương nghe cậu hỏi mỉa thì chỉ im lặng cúi đầu.
Lam Chỉ vừa chạm vào vết thương đang bắt đầu hoại tử của Giản Thương thì lập tức hiểu ra.
Vì Bạch Phong Dương muốn Giản Thương trông thê thảm hơn, dễ khiến người khác tức giận vì thương hại hắn hơn nên gã nhất quyết không muốn chữa cho Giản Thương.
Giản Thương thì vẫn im lặng như cũ, không nói năng gì.
Mặc dù Lam Chỉ bắt đầu thấy hơi khó chịu nhưng với thân phận của mình, Lam Chỉ không thể hạ mình xin lỗi Giản Thương được.
Cậu chỉ nhỏ nhẹ bảo với Giản Thương: “Ngồi xuống đây đi.
Ta chữa thương cho ngươi”.
Giản Thương chỉ cười nhạt, nói: “Lần này coi như là bài học nhớ đời cho ta.
Hóa ra khi các sư huynh muốn vờn nhau thì phận tép riu như ta chạy đâu cũng không thoát, thậm chí còn bị mang ra làm tốt thí mạng.
Thôi, coi như ta đáng đời vậy”.
Lời của Giản Thương khiến Lam Chỉ cực kỳ chột dạ.
Cậu cũng không biết giải thích ra sao, xin lỗi Giản Thương như nào thì hắn mới hiểu.
Lam Chỉ đành cau mày chống chế: “Nếu lúc ấy ngươi theo Dung Vân Tưởng thì đâu có gặp phải mấy chuyện này”.
Giản Thương chỉ cúi gằm, tiếp tục giữ im lặng.
Một lát sau, Giản Thương mới đáp một câu không đầu không đuôi: “Vâng, thưa Lam sư huynh”.
Lam Chỉ vội kéo Giản Thương tới chỗ mấy cái ghế trong phòng, nhẹ nhàng bảo hắn: “Ngồi ở đây nhé”.
Giản Thương vẫn ngoan ngoãn cúi đầu, không dám nhìn lung tung: “Ừm”.
Lát sau, Lam Chỉ cầm một hộp ngọc từ buồng trong ra.
Chất ngọc mượt mà sáng bóng, tỏa ra một mùi thơm thoang thoảng.
Lam Chỉ mở hộp ngọc, lấy ra một viên đan dược màu vàng nhạt óng ánh đầy đặn.
Cậu đặt nó bên khóe môi Giản Thương, nói: “Ăn đi”.
Giản Thương nghe lời, há miệng đón lấy viên thuốc.
Lam Chỉ đỡ lấy đầu Giản Thương.
Ngón tay cậu nhẹ nhàng đẩy viên đan dược vào trong miệng hắn rồi dùng linh lực làm viên thuốc từ từ tan ra.
Một dòng nhiệt ấm áp tràn ra từ sâu bên trong thân thể, khiến cho người ta thoải mái không thôi.
Giản Thương quan sát cả người mình một lần nữa.
Hắn thấy vết thương đang dần hoại tử của mình bắt đầu chảy mủ.
Đến khi chảy hết mủ nhiễm trùng thì máu mới rỉ ra.
Vết thương cũng theo đó mà khép miệng với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Giản Thương hơi tò mò, không nhịn được mà hỏi: “Đây là thuốc gì mà có hiệu quả nhanh thế?”
“Chỉ là đan dược linh tinh thôi mà”, Lam Chỉ bình tĩnh đáp.
Cậu hỏi Giản Thương: “Ngươi hận ta lắm đúng không? Có phải còn muốn cáo trạng ta với Trì chưởng môn không?”
“Lam sư huynh mong ta đi kể tội huynh sao?”, Giản Thương hỏi lại.
Lam Chỉ thấy đầu mình hơi nhức.
Cậu hỏi hắn: “Nếu ta thà chết cũng không nhận là mình làm thì ngươi làm gì được ta? Dù theo ta hay theo Bạch Phong Dương thì ngươi cũng chỉ là một con kiến bé tí tẹo thôi, bảo sao lại bị người khác bắt nạt”.
Giản Thương im lặng một chốc rồi cũng chỉ đành gật đầu thừa nhận.
Lam Chỉ cúi đầu, vận khí chữa thương cho Giản Thương.
Giản Thương ngồi ngắm góc mặt nghiêng của Lam Chỉ mãi mới hỏi cậu: “Thế ra vài ngày trước Lam sư huynh đánh ta là để dằn mặt Bạch Phong Dương à?”
Lam Chỉ thầm thì: “Ngươi mà cứ kẹp ở giữa ta với gã như này thì còn ăn hành dài dài.
Mà ngươi đoán cũng đúng rồi đấy.
Bọn ta chỉ coi ngươi là một vật hy sinh đứng ở giữa, muốn chơi thì chơi muốn vứt thì vứt mà thôi.
Ắt ngươi cũng hiểu địa vị của bản thân trong cuộc thế này mà”.
Giản Thương chỉ cúi đầu lắng nghe.
Hắn yếu, nên hắn không biết phải tự vệ thế nào.
Bắt đầu từ giây phút Giản Thương lựa chọn Bạch Phong Dương, hắn đã biết rằng từ nay về sau mình sẽ luôn phải chống đối lại Lam Chỉ.
Tất cả những việc bây giờ đều là do hắn tự chọn lấy, không có quyền oán trách Lam Chỉ.
Hắn chỉ muốn biết rằng khi Lam Chỉ nhẫn tâm ra tay với hắn, y có từng do dự không? Nghĩ đến đây, Giản Thương chỉ thì thào hỏi: “Vậy Lam sư huynh cũng sẽ ức hiếp ta như thế sao?”
“…Ngươi nói gì cơ?”
Khi chúng ta không biết phải trả lời ra sao thì nên để đứa đã hỏi mình trả lời hộ.
Giản Thương yên lặng một chốc rồi mới tự trả lời: “Mà Lam sư huynh giáo huấn ta thì cũng phải thôi.
Dù sao trước đó ta cũng đã làm huynh mất mặt trước bao nhiêu người thế mà”.
Thằng bé này thế mà lại xuống nước xin lỗi mình ngay cả khi không biết rõ nguyên nhân của mọi việc như thế nào.
Lam Chỉ cũng đỡ căng thẳng hơn.
Cậu nói: “Chuyện này…!Ta không định xin lỗi đâu.
Vì khi ấy đúng là ta không muốn ra tay với đệ”.
Giản Thương nghe vậy thì ngẩn người.
Hắn rưng rưng nước mắt, cúi đầu đưa tay sờ soạng thân thể mình: “Hết đau rồi này”.
Bao nhiêu vết thương lở loét, ăn sâu vào tận xương thịt nay đã từ từ lành lại.
Chỉ trong khoảng thời gian trị thương ngắn ngủi mà chúng đã bắt đầu kết vảy.
“Hôm nay muộn rồi, đệ về trước đi.
Tối mai lại qua đây, ta giúp đệ xử lý nốt mấy vết thương còn lại”.
Lam Chỉ vừa nói vừa đứng dậy.
Giản Thương vội vã xua tay từ chối: “Không cần đâu! Không cần đâu! Có đan dược Lam sư huynh đưa đã là tốt lắm rồi! Chẳng mấy mà vết thương của đệ khỏi hết đâu!”
Lam Chỉ chậm rãi nói: “Đệ dùng thuốc ta đưa rồi thì cũng là người của ta, đương nhiên phải để ta chữa khỏi cho đệ rồi”.
Dứt lời, cậu quay về hậu viện, mặc kệ Giản Thương vẫn đang ngu người ở đó.
Giản Thương bần thần hồi lâu mới tỉnh táo trở lại.
Hắn vội chỉnh lí lại dung trang rồi lau mặt ghế và chỗ sàn bị máu trên người mình dây ra thật kỹ.
Sau khi dọn dẹp đâu vào đấy, Giản Thương mới rời khỏi gian tiếp khách, đóng cửa viện lại và đi về.
– ——-
Tác giả tâm sự:
Hồi trước trình tui còi, viết xong mới thấy truyện toàn là sạn.
Lần này tui cố hết sức để cho truyện đáng yêu hơn xíu rồi nha.
Tui cũng tranh thủ lần sửa truyện này để viết thêm mấy chi tiết lần trước tui chưa viết được nhá.
Tui cũng háo hức lắm luôn.
.