Đọc truyện Khóa trụ tim em ( 365 ngày hôn nhân ) – Chương 34
Chương 95: Ngày 12 tháng 1 – Tìm viện binh
Lãnh Tử Tình lấy thân phận tổng biên chủ động liên hệ với những hiệu sách kia, cũng may mọi người đều rất nể mặt Hoa Bá, ít nhất cũng cho cô hoãn lại 10 ngày.
Nhưng đến bây giờ vẫn chưa liên hệ được với Mộng Thi, mà bên Ích Đạt vừa mới nghe nói phải hoãn lại, thì nổi giận lôi đình, nói là diễn viên, biên kịch đều đã chỉ định hết rồi, tập đầu, tập giữa đều đã viết xong, chỉ chờ tập cuối này nữa thôi!
Lãnh Tử Tình bất đắc dĩ nghĩ đến Lôi Tuấn Vũ. Nếu đã là sản nghiệp của Kiêu Dương, vậy chỉ cần Lôi Tuấn Vũ nói một câu thôi thì e là hoãn đến thế kỷ sau mới quay cũng không có ai dám oán trách nửa lời!
Vì thế, hôm nay, cô tan sở sớm, nấu đầy một bàn thức ăn ngon lành thịnh soạn, đợi Lôi Tuấn Vũ về.
Đêm qua, cô đã nấu cả một bàn thức ăn ngon như thế này, nhưng không đợi được tên gia hoả kia, mà ngược lại tên Cổ Dương lại được làm ngư ông đắc lợi.
Hôm nay cô khôn khéo hơn, gọi điện thoại cho Tuấn Vũ trước, xác định hắn sẽ về nhà vào giờ này. Cô còn nhớ mang máng giọng nói lạnh băng của hắn trong điện thoại: “Có việc gì?”
Cô lập tức nhớ đến sự phẫn nộ bạo phát của hắn lúc bị cô bắt gặp, liền cảm thấy lúc mình nói chuyện với hắn môi răng cơ hồ đánh vào nhau lập cập.
Chờ đợi quả thật vô vị, rõ ràng mới chỉ năm phút đồng hồ mà không hiểu sao cô lại cảm thấy lâu như cả thế kỷ vậy.
Cổ Dương không biết hôm nay đi đâu, vốn dĩ cho rằng có hắn ở đây thì cô sẽ dễ thở hơn chút, có thể hắn sẽ nói đỡ giúp cô mấy câu, càng có hiệu quả hơn nha!
Tiếng cửa được đẩy ra, Lãnh Tử Tình không khỏi lông tơ dựng ngược lên.
Lôi Tuấn Vũ sắc mặt âm trầm đã trở về.
Lãnh Tử Tình lập tức đứng phắt dậy, chủ động bước lên giúp hắn cầm áo khoác, sau đó nở nụ cười ngọt ngào như mật: “Tuấn Vũ, cơm đã nấu xong rồi, anh có muốn nếm thử không?”
“Không cần, tôi ăn rồi!” Tuấn Vũ không thèm nhìn cô lấy một cái, đi thẳng lên gác, về phòng mình.
Lãnh Tử Tình phút chốc đờ đẫn. Hắn…. trời ơi! Giao tiếp với người này thật là… Cô rõ ràng đã nói với hắn là cô sẽ nấu cơm tối mà…
Trời ạ! Vốn dĩ cô đã cảm thấy nói chuyện với hắn rất khó chịu! Sau khi xảy ra chuyện xấu hổ kia, sao cô lại có cảm giác trước mặt hắn mình còn hèn kém đi rất nhiều, ngóc không nổi đầu lên vậy! Mà tên kia lại như bắt được nhược điểm của cô, càng ngày càng kiêu căng ngạo mạn, không coi ai ra gì!
Haizzz, làm thế nào bây giờ? Dù sao thì cũng là vì cô có việc muốn nhờ vả hắn! Cổ Dương à Cổ Dương, sao đến lúc cần dùng đến anh thì anh lại mất tăm mất tích ở đâu vậy? Dù gì cũng đã ăn qua vài bữa cơm của cô rồi, thật không trông cậy vào hắn được!
Lãnh Tử Tình hít sâu ổn định tinh thần, cắn cắn môi, cố nặn ra vẻ tươi cười, rồi cứ giữ vẻ mặt đó mà đi lên gác.
“Cốc cốc cốc”, cô gõ cửa phòng Tuấn Vũ.
Cô nghiêng đầu lắng nghe, không có tiếng đáp lại.
Cô lại gõ lần nữa, bên trong vẫn không có âm thanh gì.
Khẽ e hèm một tiếng, cô đẩy cửa bước vào, liền nhìn thấy Tuấn Vũ đứng bên cửa sổ, lưng quay lại phía cô, trong tay vẫn cầm một điếu thuốc.
“Tuấn Vũ? Tôi…” Lãnh Tử Tình nhìn bóng dáng hắn mà không biết phải nói gì, bóng lưng hắn thật là âm u…
Thân hình cao lớn quay lại, chiếu ánh mắt khiếp người lên cô, giọng nói châm chọc: “Có việc gì?”
“À, ờ… Không… Không có… chính là…” Lãnh Tử tình ấp a ấp úng, lòng bàn tay đang nắm lấy tay nắm cửa đã rịn mồ hôi.
“Nếu không có việc gì thì tôi muốn được yên tĩnh một mình một lát!” Lôi Tuấn Vũ lạnh lùng nói.
“Hả? Ờ…” Tử Tình xấu hổ gượng cười, muốn nói lại thôi, đành chậm chạp đi ra ngoài.
Tuấn Vũ nheo mắt trừng cánh cửa thật lâu, quai hàm bạnh ra, gân xanh nổi lên trán, hắn hậm hực rít một hơi thuốc, lại quay người nhìn ra cửa sổ. Nếu người hiểu hắn mà thấy ánh mắt hắn bây giờ, thì có thể đọc ra được chữ “Hận” viết trên đó.
Lãnh Tử Tình ủ rũ đi xuống gác, cô sao lại ngốc như vậy? Tại sao không dũng cảm mà nói ra việc muốn nhờ hắn giúp đỡ chứ?
Vừa mới vào phòng khách cô liền nghe thấy tiếng nhai nhóp nhép ngon lành của người nào đó trong phòng ăn.
Cổ Dương? Trời ơi! Tử Tình lập tức bổ nhào qua đó, giống như nhìn thấy một vị đại cứu tinh không bằng.
Thoáng thấy có bóng người xẹt đến như một viên đạn, Cổ Dương giật thót, suýt nữa thì mắc nghẹn.
Nhìn kỹ lại hoá ra là Tử Tình, lại nhìn bộ dáng kích động của cô, Cổ Dương lập tức đem thức ăn trong miệng nuốt xuống, rồi nói: “Tử Tình à, không phải chứ? Em không nên vừa trông thấy anh ăn thức ăn của mình đã liền có biểu hiện như vậy, anh sẽ tủi thân lắm lắm!”
Dựa vào sự hiểu biết về Tử Tình của hắn, thì cô tựa hồ rất không tình nguyện nấu cho hắn ăn. Nếu không phải hắn mèo mù vớ cá rán, mấy lần may mắn gặp bữa được ăn ké, thì e là rất khó có cơ hội được thưởng thức những món mỹ vị này!
“Cổ Dương! Thật tốt quá! Anh về rồi! Tôi đợi anh gấp muốn chết đây này!” Lãnh Tử Tình cười tươi như hoa nở.
“Để làm gì vậy? Tử Tình à, em mà cũng có ánh mắt gian xảo vậy sao? Anh sao lại thấy toàn thân nổi gai ốc vầy nè? Em chẳng phải là đang chờ Vũ sao? Sao vậy? Hôm nay nó không về à?” Cổ Dương hiếu kỳ hỏi.
“Không. Không không không, ý tôi là anh ấy đã về rồi, nhưng… tôi chưa nói…” Tử Tình ngượng nghịu nói.
“Em chưa nói? Tại sao?” Cổ Dương rất buồn bực, cô nhóc này chẳng phải việc này giải quyết dễ ợt hay sao? Chỉ cần một câu nói của Vũ thôi mà. Không lẽ cô muốn tự mình giải quyết à?
“Tôi là muốn nói ra, nhưng dường như anh ấy… Dù sao thì chuyện hôm qua đối với anh ấy mà nói có kích thích rất lớn, anh ấy không muốn nói chuyện với tôi cho lắm. Tôi vừa mới lên gác, định nói chuyện với anh ấy, nhưng nói không được… Cổ Dương, hay anh nói giúp tôi một câu được không? Anh xem, tôi làm món cải xào nấm anh thích ăn nhất đây này!” Tử Tình quả thực không phải là người giỏi nịnh nọt bợ đỡ, nhưng cô vẫn cố gắng đon đả gắp một miếng nấm hương vào bát của Cổ Dương.
“Ha! Tử Tình, em nói đến mức làm anh nổi hết da gà lên đây này. Có cái gì phải ngượng chứ? Chuyện hôm qua em đừng để trong lòng. Vũ không phải là người đàn ông nhỏ nhen hẹp hòi vậy đâu! Được rồi, vì món cải xào nấm này, anh sẽ giúp em một tay! Nhưng anh có điều kiện à nha!” Cổ Dương nhân lúc cháy nhà đi hôi của.
“Nói đi, anh nói đi, điều kiện gì tôi cũng đáp ứng hết!” Tử Tình cuống quít nói, giờ nếu bảo cô ký hợp đồng bán thân lần nữa cô cũng đồng ý!
Cổ Dương phì cười: “Không phải vậy chứ? Chẳng qua là để Vũ giúp một lần thôi mà! Em xem em kìa! Hơn nữa cho dù thế nào thì hiện tại bọn em vẫn là vợ chồng hợp pháp mà! Điều kiện của anh là… đổi lấy 10 bữa sáng của em!”
“Không thành vấn đề! Đừng nói là 10 bữa, chỉ cần anh ở đây thì ngày nào em cũng nấu cho anh ăn!” Tử Tình vội nói, lúc này bảo cô làm gì cô cũng không nói từ “Không” đâu.
“OK!” Cổ Dương vội lùa nốt cơm trong bát, lau qua miệng, no bụng đói con mắt mà thèm thuồng nhìn đĩa cải xào nấm, rồi nghênh ngang đi lên trên gác.
Lãnh Tử Tình nhìn theo hắn, trong lòng vui sướng, may là có Cổ Dương ở đây, nếu không bảo cô tiếp tục đi tìm tên Tuấn Vũ kia lần nữa thì quả thật là cô hoảng lắm!
Chương 96: Ngày 12 tháng 1 – Không dùng được nữa
Cửa lại được mở ra, Lôi Tuấn Vũ quay ngoắt người lại, ánh mắt sắc nhọn nhìn người vừa bước vào, thấy Cổ Dương thì hoà hoãn hẳn lại.
“Ha, sao nào? Nhìn ánh mắt kia của ông, là muốn giết tôi hay là sao?” Cổ Dương mỉa mai nói.
“Hờ!” Tuấn Vũ nhả khói trong miệng ra một cách vô cùng thuần thục vào không khí.
“Hút ít thôi, cái phòng này của ông nồng nặc mùi thuốc lá! Đúng rồi, Tử Tình có chuyện muốn tìm ông đấy!” Cổ Dương nói thẳng vào vấn đề.
Lôi Tuấn Vũ vừa nghe thì khựng người lại, lạnh lùng nói: “Cô ta tìm tôi có chuyện, đến phiên ông phải ra mặt hay sao?”
Cổ Dương cười ha ha: “Ha ha, nếu không phải vì hôm qua ông mạnh mẽ quá, thì cô nhóc đó cũng không đến nỗi bị doạ thành như vậy đâu! Tôi nói ông Vũ à, lần này ông quá đáng rồi đấy! Dù gì thì tôi và Tử Tình cũng đang ở cùng ông dưới mái nhà này, ông coi bọn tôi là không khí hả? Mấy chuyện làm ô nhiễm thính lực thì ông làm nguyên trong phòng ông là được rồi! Lại còn ra tận phòng bếp…… Trời ạ! Tôi có thể tưởng tượng được cô nhóc kia bị doạ thê thảm thế nào!”
Cổ Dương thao thao bất tuyệt cằn nhằn, Lôi Tuấn Vũ chỉ không ngừng rít thuốc, cuối cùng nhìn Cổ Dương nói: “Nói xong chưa? Nói xong rồi thì cút ra!”
“Ê! Ông đây là cái kiểu thái độ quái gì vậy? Vũ, ông bị ma nhập rồi à?!” Cổ Dương kích động phật ý nói.
Lôi Tuấn Vũ cười khẩy: “Tôi chẳng qua là dậy uống cốc nước mà thôi, cái em người mẫu của ông lại đi theo ôm tôi từ phía sau! Sáng sớm mới thức dậy, nữ nhân trần truồng nỏng bỏng uốn éo trước mặt ông như vậy… Cổ Dương! Vưu vật đó chẳng lẽ không phải là do ông đem đến hay sao? Hơn nữa, tôi ở trong nhà của tôi, làm tình ở phòng tắm hay phòng bếp thì liên quan chó gì đến cô ta?!”
Cổ Dương trợn trắng mắt lên! Tuấn Vũ hôm nay sao vậy? Ăn nhầm thuốc súng hay sao? Sao lại có thể nói ra những lời tục tĩu vậy?
“Ê! Hôm nay ông sao vậy? Được rồi được rồi, không nói nữa! Nói chuyện Tử Tình vậy, cô nhóc đó hình như có chuyện muốn nhờ ông đấy. Ông đừng nhỏ nhen vậy được không, làm chuyện tốt bị người ta bắt gặp, lại trưng ra cái vẻ mặt như phán quan thế kia!” Cổ Dương thử nhắc đến chuyện của Tử Tình xem thế nào.
“Có việc muốn nhờ tôi à? Cô ta có việc gì mà phải cầu đến tôi?” Tuấn Vũ lại châm điếu thuốc khác, vừa định hút thì bị Cổ Dương giật lấy.
“Rốt cuộc ông có nghe tôi nói hay là không đây! Chuyện của Ích Đạt…”
Cổ Dương chưa nói xong thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Tuấn Vũ: “Tôi không có hứng thú biết!”
“Ê! Ông đừng có nhỏ nhen thế được không? Tôi nói ông đấy!” Cổ Dương tức giận cao giọng nói, hắn không ngờ Lôi Tuấn Vũ không nể mặt hắn chút nào.
“Tôi nhỏ nhen? Cổ, ông thì biết cái gì!”
“Đương nhiên là tôi biết! Ờ, không phải là bị bắt gặp hay sao? Lỗi tại người ta hay sao? Là sáng sớm tôi kêu cô ấy nấu bữa sáng cho, nếu biết lão nhân gia ngài đang bàn việc lớn trong phòng bếp, thì tôi đời nào làm trò khỉ đó? Lôi Tuấn Vũ, ông đừng có vì việc này mà giận chó đánh mèo được không?” Cổ Dương càng nói càng kích động.
“Đủ rồi!”
“Không đủ! Vũ! Ông làm vậy khiến người ta rất xem thường! Nếu là do ông cảm thấy mất mặt, thì còn nói được. Nhưng nếu ông đem sai lầm của mình đổ lên đầu một người con gái vô tội, ông cảm thấy như vậy rất đàn ông hay sao? Tôi nghĩ dù ông có khỏa thân đứng trước mặt cô nhóc đó, chưa chắc người ta đã muốn nhìn đâu!” Cổ Dương tức đến nghiến răng nghiến lợi. Không ngờ tên này lại để ý chuyện đó như vậy. Hắn chẳng phải là cao thủ tình trường hay sao?!
“Im đi! Ông thì biết cái gì, ông có quyền gì mà ở đây to mồm nói nọ nói kia? Tôi hận không phải là bị cô ta nhìn thấy, mà là vì cô ta thét lên như nhìn thấy người chết vậy! Ông thì biết cái gì? Tôi… hôm qua tôi thử làm mấy lần, đều không làm tới cùng được! Ông biết như vậy có nghĩa là gì không?” Lôi Tuấn Vũ đấm lên tường, thở hổn hển vì tức giận, trút ra tâm sự mình kìm nén trong lòng cả một ngày qua.
“Ông… ông nói cái gì?” Cổ Dương trợn mắt, đến vài giây sau vẫn không nói được tiếng nào.
“Đúng, chính là việc ông vừa nghe được đấy! Tối qua tôi không về nhà, đến khách sạn, ông biết tôi thử mấy lần không?! Ông biết không? Đều là vào lúc then chốt cuối cùng, đột nhiên dường như lại nghe thấy tiếng thét đó, lòng run lên, lập tức liền… Shit! Ông bảo nhìn cô ta tôi làm thế nào có thể bình tĩnh được đây?”
“Ông… không dùng được nữa à?! Trời đất! Sao lại có thể thành như vậy?” Cổ Dương bỗng chốc không biết làm sao cho phải. Lôi Tuấn Vũ được xưng là lãng tử tình trường, không có lúc nào là thiếu đàn bà bên cạnh, bây giờ lại vì cô nhóc kia mà… không dùng được nữa?!
Cổ Dương lập tức rối tung như canh hẹ, hắn không thể tin lại có chuyện trùng hợp như vậy.
“Vũ, hay là do ông quá căng thẳng?” Loại chuyện này không thể nói đùa được.
Lôi Tuấn Vũ dựa vào cửa sổ nói: “Chỉ mong là vậy! Vì thế nên đừng có nhắc đến cô ta với tôi. Hiện giờ nhìn thấy cô ta mà tôi không xuống tay bóp chết, thì là đã kiềm chế lắm rồi!”
Cổ Dương lập tức lý giải được sự hỉ nộ bất thường của Tuấn Vũ trước đây. Cũng không biết nói gì cho phải. Nhưng ít nhất, chuyện của Tử Tình đành phải tạm thời gác qua một bên. Hắn nghĩ chuyện của Tuấn Vũ sẽ qua đi rất nhanh thôi. Đến lúc đó mọi người đã hết khúc mắc, nhắc lại chuyện này cũng không muộn.
“Vậy được rồi, Vũ, ông nghỉ ngơi trước đi. Chủ yếu là… về mặt tinh thần không được quá căng thẳng. Mấy hôm nay đừng đi tìm gái nữa. Loại chuyện này cứ thả lỏng, điều chỉnh một chút là ổn thôi! Vậy tôi ra ngoài đây!” Cổ Dương vội đi ra khỏi phòng Tuấn Vũ.
Dưới nhà Lãnh Tử Tình đang đi đi lại lại. Lúc nãy cô ngẫu nhiên nghe được giọng nói của hai người bọn họ từ trong phòng Tuấn Vũ vọng ra, có lúc rất phẫn nộ, rất kịch liệt, nhưng không rõ cho lắm.
Nhìn thấy Cổ Dương đi xuống, Tử Tình vội bước lên đón, thận trọng hỏi: “Cổ Dương, sao rồi? Tuấn Vũ anh ấy nói như thế nào?”
“Ừm, Tử Tình à, gần đây tâm trạng Vũ không được tốt cho lắm. Vài hôm nữa anh sẽ nói lại với nó, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ thôi mà. Lúc nãy bọn anh cãi nhau vì chuyện khác, vẫn chưa kịp nhắc đến chuyện này. Có điều em yên tâm, chuyện này cứ để anh!” Cổ Dương cười an ủi cô. Hắn thấy vẻ mặt ủ rũ của Lãnh Tử Tình thì trong lòng cảm thấy không nỡ. Chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, xử lý dễ ợt như mua mớ rau vậy, lại bởi vì chuyện kia… Haizzz! Sao lại dở hơi thế chứ?
Lãnh Tử Tình thất vọng trở về phòng mình. Cô cứ tưởng Cổ Dương ra mặt thì chắc chắn sẽ giải quyết được! Nhưng không ngờ…
Mở laptop lên mạng, Lãnh Tử Tình rối rắm, mày vẫn nhíu chặt lại, không giãn ra được.
Đột nhiên cô phát hiện avatar của Quyên Tử bỗng sáng lên.
Tử Tình lập tức gõ chữ: Quyên Tử, sao dạo này mất tăm vậy? Mấy hôm rồi không thấy ngươi đâu!
Quyên Tử: Tử Dạ à? Ta bị bắt cóc!
Tử Tình kinh ngạc: Cái gì? Có chuyện gì thế?
Quyên Tử: Haizzz, đừng nhắc nữa! Đều là vì một lần offline mà thôi. Cái gì mà Hội phú hào tương thân chứ!
Tử Tình đột nhiên nhớ ra lần gặp mặt Hội phú hào tương thân đó! Sự xuất hiện của đại ca, Tuấn Vũ, căn phòng hắc ám… rối tinh rối mù lên.
Cô vội hỏi: Vậy đã báo cảnh sát chưa? Giờ đã ổn chưa?