Khóa trụ tim em ( 365 ngày hôn nhân )

Chương 242: (Phiên ngoại) Không thoải mái.


Đọc truyện Khóa trụ tim em ( 365 ngày hôn nhân ) – Chương 242: (Phiên ngoại) Không thoải mái.


“Ông xã, em muốn làm việc.” Lãnh Tử Tình cầu xin lần thứ N.
“Hả? Vậy đến công ty anh làm thư ký cho anh.” Lôi Tuấn Vũ vùi đầu trong đống giấy tờ, đầu cũng không ngẩng lên.
“Này! Anh thấy có thư ký nào có nếp nhăn trên khóe mắt chưa?” Lãnh Tử Tình vùi người vào ghế sô pha. Tử Tử đã là học sinh tiểu học, mấy năm trôi qua rồi. Sự cưng chiều của Lôi Tuấn Vũ đối với cô đã sớm không còn mới mẻ nữa! Mà chủ nghĩa đại nam tử của hắn cũng dần dần bộc lộ.
“365 ngày hợp đồng hôn nhân” đã sớm kết thúc. Nhưng, lại không được phép đăng lên. Bởi vì Lôi Tuấn Vũ nói, trong đó miêu tả hắn quá tàn khốc, không phù hợp với hình tượng của con người hắn. Vì thế, chỉ có thể cho một mình hắn xem!
Lãnh Tử Tình chuyên tâm chăm sóc Tử Tử, trải qua mấy năm cuộc sống người phụ nữ của gia đình. Nhưng, hiện giờ việc học tập của Tử Tử hoàn toàn không cần cô phải lo lắng, mà Lôi Tuấn Vũ lại cả ngày bận việc công ty. Giống như bây giờ, mặc dù đang ở nhà, hắn cũng bị trói chặt trong đống giấy tờ. Thật là chán chường! Không phải mệt, mà là nhàm chán, nhàm chán hết mức!
“Ông xã? Em muốn đi du lịch.” Lãnh Tử Tình nghịch ngợm ngón tay, nhàm chán nhìn trần nhà.

“Được, chờ anh bận xong trận này, hai người chúng ta cùng đi.” Lôi Tuấn Vũ nói không chút để ý.
Trời ạ! Lãnh Tử Tình quả thực muốn phát cuồng! Bận xong trận này? Haiz, mệt hắn nói ra được? Cô nghe những lời này đã N năm rồi! Đều nói thái độ của đàn ông đối với phụ nữ trước vào sau khi kết hôn không giống nhau, quả nhiên… Lãnh Tử Tình chột dạ nghĩ. Kỳ thật, hắn đối với cô tốt đến mức không còn gì để nói, nhưng cô vẫn không biết chỗ nào xảy ra vấn đề, lộn tùng phèo hết cả!
Tiếng chuông êm tai vang lên, là tiếng chuông di động của Lôi Tuấn Vũ. Hắn không khỏi nhíu nhíu đầu mày, hắn không thích nhạc chuông “Yêu đến chết đi sống lại” này, bình thường đều là nhạc đơn giản, nhất định là lúc Lãnh Tử Tình nhàm chán đã tự ý thay đổi.
“Alo? Ừm… Ừm… Được, tôi đến ngay.” Lôi Tuấn Vũ vẻ mặt nghiêm túc, cúp điện thoại. Quay đầu nói với Lãnh Tử Tình đang vùi người trong sô pha, “Công ty có chút chuyện, anh phải đi một chuyến. Buổi trưa có muốn cùng ăn cơm không?”
“Thôi khỏi, anh mau đi làm việc đi. Em tự mình giải quyết.” Lãnh Tử Tình đứng dậy, tiễn Lôi Tuấn Vũ ra cửa.
Nhìn xe hắn rời đi. Lãnh Tử Tình không khỏi thở dài. Hắn hình như đã quên hôn tạm biệt cô rồi. Thôi bỏ đi, mấy ngày nay, chuyện hắn quên cũng không ít. Tội gì phải làm rối lên? Đều đã là vợ chồng già rồi.
Đều nói cuộc sống vợ chồng đều phải trải qua “Thử thách bảy năm”, bọn họ thực sự đã chung sống gần bảy năm rồi. Đến nay cô đã là một phụ nữ trung niên hơn ba mươi tuổi. Còn mong cầu xa xôi cái gì chứ?
Nhưng mà, Lôi Tuấn Vũ đi đi về về công ty và nhà gần đây hình như đặc biệt bận. Gần đây việc ở công ty hình như đặc biệt nhiều. Hơn nữa, Lôi Tuấn Vũ còn thường xuyên về muộn.
Lãnh Tử Tình vốn rất tin tưởng vào tình yêu của bọn họ cũng bất giác tò mò. Nhưng hắn đối với mình vẫn quan tâm như trước. Giống như hôm nay, hắn cố ý sợ cô ở nhà cô đơn, nói là muốn làm việc ở nhà. Nếu không phải cuộc điện thoại kia, thì e là hắn sẽ ở nhà cùng cô cả ngày, hơn nữa cô dám khẳng định, cả ngày đều ngồi phê duyệt những giấy tờ kia.
Rất lâu không viết truyện rồi. Lãnh Tử Tình đột nhiên cảm thấy mình chưa bao giờ nhàm chán như vậy. Đã là người phụ nữ hơn ba mươi tuổi rồi, đối với cô tuổi thanh xuân dường như đã là một chuyện rất xa xôi.
“Alo? Bối Nhi?” Lãnh Tử Tình kích động. Vào thời điểm cô đơn như vậy, nghe thấy tiếng Tát Bối Nhi, Lãnh Tử Tình dường như muốn nhảy dựng lên khỏi sô pha. Mấy cô nàng đã lâu không liên lạc rồi.
“Cái gì? Câu lạc bộ Thần Vũ? Khi nào? Hôm nay à… ừm… được! Mình đến ngay!” Vui vẻ nhảy dựng lên. Không biết bắt đầu từ khi nào, giữa bạn bè có một cuộc tụ tập nho nhỏ đều khiến cô vô cùng vui vẻ. Có lẽ là vì mình thật sự quá cô đơn đi!
Bước vào câu lạc bộ Thần Vũ, Lãnh Tử Tình không khỏi cười tít mắt. Bởi vì cô không những gặp được Tát Bối Nhi, mà còn có Chu Nhân và Quách Oánh Tuyết.

“Á–” Tiếng phụ nữ thét chói tai, lúc này vô cùng hưng phấn và kích động. Giống như tiếng của mấy cô bé thiếu niên, mấy cô nàng hoàn toàn không để ý đến những ánh mắt kinh ngạc quanh mình.
“Này, Tử Tình! Đã lâu không gặp!” Chu Nhân cho Lãnh Tử Tình một cái ôm thật chặt. Cô từ khi ra nước ngoài chưa hề gặp lại Lãnh Tử Tình. Mặc dù vẫn thường xuyên nói chuyện trên mạng, nhưng cảm giác nhìn thấy ngoài đời quả thật vẫn khác.
“Chu Chu à, cậu cũng trở lại rồi! Tốt quá rồi!” Ánh mắt xúc động của Lãnh Tử Tình hơi nóng lên. Cô vốn tưởng rằng chỉ có Tát Bối Nhi và Quách Oánh Tuyết, không ngờ Chu Nhân cũng về nước rồi!
“Này, Tử Tình. Làm phu nhân tổng tài, ẩn cư rồi hay là sao? Đã lâu không nhìn thấy cậu.” Quách Oánh Tuyết trêu chọc.
“Đâu có đâu! Mình rất nhớ các cậu nha. Là các cậu không để ý đến mình…” Nói thật, cô cả ngày ở nhà đã sắp mốc lên rồi!
“Được rồi được rồi, các cậu đừng có trách móc nhau nữa. Mình vừa mới về nước, nhà còn chưa về, đã chạy đi gặp các cậu rồi! Đừng có làm mình mất hứng nha!” Chu Nhân cười chặn ngang lời tranh cãi của các cô.
Chu Nhân vẫn lấy anh chàng trẻ hơn cô ấy rất nhiều, cùng nhau sang tận Mỹ định cư. Lần này, ông xã cho cô mấy ngày phép, cô liền lén lút chạy về gặp bạn thân.
“Này, Bối Nhi, Tuyết Nhi, các cậu thấy mình và Tử Tình bây giờ thật hạnh phúc nha! Các cậu cũng đừng có dày vò người khác nữa, còn không mau kết hôn đi.” Chu Nhân vừa soi gương vừa quở trách, “Mình nói cho các cậu biết, phụ nữ nha, qua ba mươi tuổi, thanh xuân không còn nữa, sức hấp dẫn cũng dần dần biến mất. Người đàn ông của các cậu cho dù có yêu các cậu, cũng không thể chống lại sự mê hoặc của gái trẻ nha! Tử Tình, cậu nói xem mình nói có đúng không?”

“Ha ha.” Lãnh Tử Tình chỉ cười không nói. Đúng vậy, các cô ở tuổi này sao có thể bì được với mấy cô gái trẻ chứ? Ngẫm lại lúc mình đính hôn với Lôi Tuấn Vũ, chẳng qua mới có hai mươi lăm tuổi, đúng thời thanh xuân. Nhoáng một cái đã sắp mười năm rồi!
Tát Bối Nhi đã sinh đứa thứ hai với Cổ Dương, vẫn không có ý định kết hôn. Còn Quách Oánh Tuyết? Cô cũng đã không còn là người thứ ba nữa. Lão Trần nhà người ta đã ly hôn rồi, chỉ chờ để kết hôn cùng cô! Nhưng Quách Oánh Tuyết
cố tình không kết hôn, nói là chỉ thích cách sống như bây giờ. Cũng khó trách Chu Chu quở trách.
Có điều, đối với Lãnh Tử Tình, cô rất tôn trọng hai người bọn họ. Cách sống của mỗi người không giống nhau, chúng ta không thể áp đặt quan điểm của mình cho người khác được!
“Ha ha, Chu Chu, cậu cũng đừng lo lắng cho bọn mình nữa! Được rồi, chúng mình khó có dịp tụ tập, đêm nay không say không về!” Tát Bối Nhi hình như là đã bị đè nén quá lâu, muốn kiếm cớ điên cuồng một trận.
“Mình không thành vấn đề nha! Tuyết Nhi, cậu cũng không có vấn đề gì chứ?” Hai mắt Chu Chu ánh lên hưng phấn. Nói thật, từ khi cô lấy người ta, thật sự chưa hề điên cuồng một lần. Không khỏi hoài niệm thời kỳ thanh xuân!
Quách Oánh Tuyết cười cười: “Lão Trần nhà mình hai ngày nay đi công tác, đừng nói là một đêm, kể cả mười đêm cũng không có vấn đề gì!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.