Đọc truyện Khóa trụ tim em ( 365 ngày hôn nhân ) – Chương 2
Chương 5: Ngày 1 tháng 1 – Sống về đêm
Tốt lắm, một cô vợ như vậy thực đúng là người anh cần! Lôi Tuấn Vũ bỗng nhiên cảm giác cả người thật phấn chấn.
“Vũ, cô ta thật sự có thể chấp nhận em ư?” Kiều Nhi vặn vẹo thân mình hướng Lôi Tuấn Vũ đi tới. Vừa nãy cô nàng vẫn luôn lẳng lặng chờ xem hai người bọn họ thương lượng, không khỏi đối với sự chấp nhận của cô vợ kia cảm thấy có chút không xác định.
“Ha ha, Kiều Nhi, yên tâm, cô ấy đã cùng anh ký vào bản hợp đồng, anh đưa cô nàng tiền, cô ta cho anh tự do. Nếu cô ta dám đổi ý, vậy anh cũng không để cô ta được dễ dàng! Đến đây nào, tiểu yêu tinh!” Lôi Tuấn Vũ tà mị cười, kéo dây áo trên vai Kiều Nhi, chiếc áo ngủ mềm mại liền nhẹ nhàng rơi xuống, bộ ngực vĩ đại theo đó mà lộ ra. Bên dưới Lôi Tuấn Vũ liền căng lên, anh không thể không thừa nhận thân thể Kiều Nhi là vô cùng gợi cảm. Anh thích mấy cô nàng ngực bự! Khi say sưa với chúng, anh cảm thấy vô cùng thích thú.
Kiều Nhi ở với anh cũng đã được hai tháng! Chu kỳ chán ghét phụ nữ của anh thông thường là ba tháng. Cô nàng trước đó còn không được đến hai tháng. Anh không bao giờ cho phép một người phụ nữ trói buộc chính mình. Cũng may cô nàng Lãnh Tử Tình kia thật thức thời. Anh quả là may mắn, cô là một phụ nữ thông minh. Tiếng cười khanh khách, vui vẻ của Kiều Nhi kéo tâm trí anh trở lại. Tốt lắm! Mỹ nữ, mỹ ngực, mỹ mông… Phút chốc Lôi Tuấn Vũ bắt đầu mãnh liệt tiến công…
Lãnh Tử Tình trở lại phòng của mình, thả người trên đầu giường, tốt lắm, giường thật thoải mái, mặc dù màu sắc hơi lòe loẹt, nhưng cô cũng chẳng quá để ý. Qua vài ngày nữa đổi lại ga trải giường khác là tốt rồi. Mở sổ ghi chú ra, cô xem xét lại ghi chép của mình đêm qua. Bốn việc cần làm hôm nay mới xong có một. Đó là chuyện đi đăng ký. Còn lại ba việc còn chưa có làm. Gấp rút mở máy ra lên mạng, cô bắt đầu làm ba việc kế tiếp.
Trong lúc chờ đợi máy tính khởi động, cô tò mò nhìn nhìn cánh cửa kia. Đúng rồi, cánh cửa này có thể mở được từ cả hai bên, như vậy có phải cô cần nên đề phòng Lôi Tuấn Vũ đột nhiên xông tới hay không? Sau nghĩ lại, làm thế nào có khả năng này, hắn chẳng phải nói một năm hợp đồng sẽ cùng cô giữ khoảng cách sao? Chỉ cần cô có thể cho hắn tự do. Hơn nữa, bên người hắn như thế nào lại thiếu phụ nữ được. Nghĩ đến cô nàng Kiều Nhi dáng người nóng bỏng kia, Lãnh Tử Tình liền sởn hết cả da gà. Quả nhiên, hiệu quả cách âm của bức tường này thật siêu cấp, căn bản là một chút thanh âm cũng không nghe thấy! Tốt lắm! Vậy là cô có thể yên tâm công tác.
Tìm kiếm kết nối được với mạng wifi, Lãnh Tử Tình lập tức lên QQ [1]. Biểu tượng nhóm không ngừng nhấp nháy. Lãnh Tử Tình nhanh chóng nhận một bản thảo. Đây là bài viết của một trong số các tác giả của cô cần cô xét duyệt. Ngoài ra còn có một khu vực bình luận cập nhật các ý kiến do cô điều hành, gần đây được cư dân mạng rất hưởng ứng, tối nay cô cũng phải lên xem xét, chỉnh lý. Thời gian hiện tại cần kiểm soát đến từng phút để cải thiện tính hiệu quả. Đột nhiên, một biểu tượng hình đầu người lóe ra. Lãnh Tử Tình lập tức mở lên, là Quyên Tử, biên tập viên của website Animation.
Quyên Tử: Tử Dạ [2], có đó không? 119!
Lãnh Tử Tình không khỏi đảo cặp mắt trắng dã, cô ấy chỉ cần gõ ra 119 nhất định là đang có việc muốn mình liều mạng. Lãnh Tử Tình đơn giản là không trả lời.
Trên website Animation cô lấy nickname là Tử Dạ, ý tứ là người làm việc về đêm.
[1] QQ: Một trình chat của Trung Quốc, giống Yahoo Messenger ở VN
[2] Tử Dạ: Nửa đêm / Midnight
Chương 6: Ngày 1 tháng 1 – Băng hỏa
Lãnh Tử Tình không khỏi đảo cặp mắt trắng dã, cô ấy chỉ cần gõ ra 119 nhất định là đang có việc muốn mình liều mạng. Lãnh Tử Tình đơn giản là không trả lời.
Trên website Animation cô lấy nickname là Tử Dạ, ý tứ là: người làm việc về đêm.
Quyên Tử: Tử Dạ, mình biết cậu có đó! Vô cùng khẩn cấp nha! Trang web cần gấp hình tượng một cô gái siêu dị năng. Trong vòng ba ngày cậu nhất định phải thiết kế ra cho mình! Nhớ kỹ là không thể giống mấy hình mẫu nhân vật đã có. Ở đấy không, mau trả lời mình.
Lãnh Tử Tình thiếu chút nữa là nhảy dựng lên. Ba ngày?! Cô nàng không phải uống nhầm thuốc đi? Xem mình là máy sản xuất tạo hình nhân vật? Xin người! Cô không có bán mình, được không?! Không nói gì vẫn là sáng suốt. Lãnh Tử Tình tiếp tục duy trì im lặng.
Quyên Tử lại thúc giục nói: Tốt lắm Tử Dạ! Mình cầu xin cậu! Quỳ gối dập đầu cầu xin!!! Nếu cậu mà không giúp, Quyên Tử đáng thương sẽ bị cách chức mất! Huhu, xin cậu mà!
Một tràng khóc lóc, kể lể khiến Lãnh Tử Tình muốn làm ngơ cũng khó. Cô thật sự không thể nhịn được nữa. Quyên Tử suốt ngày tìm cô quấy rầy, ầm ĩ cửa sổ chat, làm cô không thể nào an ổn làm việc. Đơn giản gõ ra hai chữ xong cô mới thấy hối hận “Được rồi!”
Đối phương vừa cười vừa nhảy sung sướng! Woa! Lại thành công rồi?!
Mỗi lần đều dùng chiêu này, cách chức, cách chức, dùng đi dùng lại không biết đã bao nhiêu năm! Làm thế nào mà vẫn không thấy cô ấy bị cách chức chứ? Hừ!
Lãnh Tử Tình cuối cùng cũng hoàn thành xong ba việc. Cô nguyên bản là muốn nghỉ ngơi một ngày, nhưng vừa mới rồi lại chính mình tự rước thêm một công việc to đùng. Vì thế, cô tạo một file mới trên máy tính xách tay, đề ngày tháng, tiếp đó ghi “Tạo hình Anime Girl”. Bốn chữ. Đây là nhiệm vụ trong hai ngày tới.
Haizza, liếc nhìn đồng hồ, gần nửa đêm, 10 giờ 50 phút. Còn kịp, mau! Lãnh Tử Tình hỏa tốc lao khỏi giường, vào phòng vệ sinh rửa mặt, tẩy sạch hết son phấn, lộ ra một khuôn mặt thanh thuần.
Còn hai phút nữa, Lãnh Tử Tình vội vàng rời phòng tắm, vừa mở cửa chính phòng mình ra, bất ngờ nghe được thanh âm của đôi nam nữ phát ra từ cửa phòng bên cạnh. Trời đất! Quá… mãnh liệt… Quá… kéo dài! Lãnh Tử Tình không thể không bội phục. Cô nhớ rõ thời điểm mình trở về phòng, rõ ràng là chạng vạng chập tối, hiện tại, mười một giờ! Trời ạ. Thể lực tốt thật! Có điều căn phòng này thật đúng là kỳ quái, ở bên trong thì một chút thanh âm cũng đều không nghe thấy được, ở bên ngoài lại hình như là… Trời đất! Nghe xong thật đúng là làm cho người ta đỏ mặt tía tai. Xem ra anh chàng Lôi Tuấn Vũ đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng. Cánh cửa không cách âm này rõ ràng là “lễ gặp mặt” dành cho song phương cha mẹ đi?! Trời đất! Thật sung sức! Nhanh như chớp chạy vào phòng, Lãnh Tử Tình vội vàng chui vào chăn, mặc kệ họ! Hiện tại là thời gian ngủ. Vừa nhìn giờ, ôi trời, mười một giờ rồi! Lập tức nhắm mắt lại, chưa đầy ba mươi giây, cô ngủ thiếp đi.
Đây là “công phu” ngủ cô luyện tập được trong nhiều năm. Chỉ cần đặt người xuống gối, không tới một phút đồng hồ chắc chắn sẽ rơi vào giấc ngủ. Từ khi làm việc liên quan nhiều đến Internet vào ban đêm, cô rất chú trọng đến việc đảm bảo giấc ngủ, mỗi đêm đều phải đi ngủ trước mười một giờ, một phút cũng không thể trì hoãn. Mà đến ba giờ sáng hôm sau, cô đã phải dậy. Tất cả là để mình có chất lượng giấc ngủ cao nhất, duy trì tốt trạng thái thân thể. Mà sự thật cũng chứng minh, sắp xếp sinh hoạt của cô là vô cùng chính xác. Lúc này, trong khi cô say giấc… thì ở cách vách, Lôi Tuấn Vũ cùng Kiều Nhi còn đang mây mưa thất thường…
Chương 7: Ngày 2 tháng 1 – Phong ba sáng sớm
Rạng sáng, Lãnh Tử Tình lâng lâng trong giấc ngủ say, bỗng nhiên cảm thấy thực sự khó thở. Giống như đang ở trong một đám cháy, giữa những ngọn lửa, muốn dùng sức thở dốc nhưng căn bản là không thể hô hấp. Bốn phía tối đen một mảnh, cái gì cũng không nhìn thấy! Cô liền liều mạng giãy dụa, muốn thoát khỏi nơi hắc ám này. Vung mạnh cánh tay lên, bất ngờ nhận thấy một cánh tay cường tráng đang chặn ở mũi mình, cô bỗng mở choàng mắt. Ngạc nhiên nhìn vào một đôi mày nhíu chặt, khuôn mặt đẹp trai phóng đại, nhưng cũng còn… còn khỏa thân… “Aaa–” Lãnh Tử Tình hét lên ở mức đề-xi-ben cao nhất!
Lôi Tuấn Vũ vội che miệng cô lại, cáu kỉnh khó chịu ghé sát mặt, lạnh lùng nói: “Đừng kêu! Là tôi đây!”
Lãnh Tử Tình vừa định há mồm cắn vào tay hắn, ngạc nhiên phát hiện người đàn ông đẹp trai đang tức giận này hình như đã từng gặp qua ở đâu… Hai mắt cô chậm rãi nheo lại, a… Thì ra là Lôi Tuấn Vũ! Không đúng! Lôi Tuấn Vũ nửa đêm đi đến giường của cô làm cái gì? Cô liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, dĩ nhiên là 2h sáng, hai mắt cô phút chốc lại một lần nữa trừng lớn.
Lôi Tuấn Vũ cảnh cáo nói: “Không được kêu! Ok?” Lãnh Tử Tình ngoan ngoãn gật đầu.
Lôi Tuấn Vũ nhìn khuôn mặt cô chỉ lộ ra hai mắt, sau khi tẩy trang ánh mắt thật trong suốt. Vừa nãy quá vội vàng, căn bản không có cơ hội nhìn kỹ. Chưa từng nghĩ đến cô sau khi bỏ lớp trang điểm còn trông thuận mắt thế, không khó coi giống như trong tưởng tượng của anh, khó coi đến nỗi còn cần dùng đến trang điểm để che giấu.
Thấy cô lúc này có vẻ nghe lời, Lôi Tuấn Vũ liền chậm rãi thu hồi cánh tay, vừa định nói chuyện, chỉ thấy Lãnh Tử Tình dùng hết khí lực cả người hét lên tiếng thét chói tai: “Aaa–” Lôi Tuấn Vũ nheo mắt, phút chốc bịt lại lần nữa cái miệng có khả năng giết người kia của cô.
Lãnh Tử Tình bị ép trên giường, mặt đỏ bừng, cô ra sức giãy dụa, muốn thoát khỏi đôi tay nanh vuốt của hắn! Đúng là cái tên bịp bợm! Rõ ràng đã nói là sẽ không dính dáng đến cô! Còn ký hợp đồng cái gì?! Đều là gạt người! Mới qua một ngày, không! Còn chưa đến một ngày, hắn đã lộ ra thú tính rồi! Kẻ sĩ có thể chết chứ không thể chịu nhục. Ra vẻ hiền thục, chỉ sợ bị người ta bán chính ở chỗ này mà kiếm tiền đi!
Người phụ nữ này có phải hay không bị điên rồi! Cô ta nghĩ anh có thể nào cảm thấy hứng thú với mình hay sao? Lôi Tuấn Vũ càng nhíu chặt mày, thấp giọng quát: “Yên nào! Cha mẹ tôi ở ngay bên ngoài, em muốn cho bọn họ nghe được à?!”
Lãnh Tử Tình bỗng cứng người, cái gì? Cô không nghe nhầm chứ? Cha mẹ hắn… Đến đây? Làm cái gì! Khuya khoắt thế này tới làm cái gì?
Lôi Tuấn Vũ thu tay về, thấy miệng cô còn há rộng, nước miếng thế nhưng còn hơi chảy ra, mắt không khỏi nhíu lại. Đây là tính tình gì?! Rõ thật là… Lôi Tuấn Vũ nhanh chóng đứng dậy, rời xa bộ dạng xấu hổ của cô, đi đến hướng cánh cửa bên cạnh, vừa đi vừa nói chuyện: “Tôi nói với bọn họ là em đã ngủ rồi, bọn họ không nên quấy rầy em. Bây giờ có phải hay không em nên đi theo tôi đến phòng bên đi, một lát nữa gặp mặt bọn họ một chút.”
Những lời này giống như mệnh lệnh, căn bản là không hề có ý trưng cầu ý kiến của cô. Lãnh Tử Tình bật dậy, sửa sang lại quần áo ngủ của mình, lúng túng đi theo hắn qua cánh cửa. Cha mẹ hắn thật đúng là… Trời ạ! Về sau không phải sẽ mỗi ngày đều như vậy chứ?! Chết mất! 365 ngày này mới qua được có một ngày, cô như thế nào chợt cảm thấy lạnh cả người…
Chị này buồn cười quá, “kẻ sĩ có thể chết chứ không thể chịu nhục”! :)) Cha mẹ anh này cũng thật là, canh ba nửa đêm… đi kiểm tra =))
Chương 8: Ngày 2 tháng 1 – Mệt mỏi ứng phó
Trời ạ! Về sau không phải sẽ mỗi ngày đều như vậy đi?! Chết mất! 365 ngày này mới qua được có một ngày, cô như thế nào chợt cảm thấy lạnh cả người… Hai giờ sáng. Chết tiệt! Lúc này đáng ra là thời gian bảo dưỡng nhan sắc, là lúc kinh mạch cơ thể lưu chuyển, vận hành đến tim, gan. Cô từ trước đến giờ đều luôn luôn không bỏ lỡ thời gian này, nếu không có việc gì bận rộn sẽ đúng 11 giờ đi ngủ, chuyện lớn gì cũng sẽ không phải vào giờ lên giường thế này! Chết tiệt 365 ngày tới đây, thật đúng là xui xẻo!
Trên giường Lôi Tuấn Vũ vẫn còn một cơ thể phụ nữ ở trần đang nằm dài, không chút mảy may thèm để ý đến sự có mặt của Lãnh Tử Tình. Cô nàng chậm rãi xuống giường, nhăn nhó dán lên người Lôi Tuấn Vũ, nũng nịu nói: “Vũ, phải mất bao lâu thế?”
Lôi Tuấn Vũ thân mình hơi khựng lại, cười gian tà: “Ngoan, rất nhanh! Chịu khó sang phòng bên một chút…”
Kiều Nhi lắc lắc thân mình, uốn éo đi ra, xông vào phòng của Lãnh Tử Tình. Lãnh Tử Tình nhìn bóng dáng cô ta, lập tức trong lòng bỗng trào lên cảm giác chán ghét. Làm sao có thể như vậy?! Trời ạ! Vấn đề này cô có chút bảo thủ, nhưng thực sự là ưa sạch sẽ. Phòng của cô, giường của cô, không thể để lây dính với người phụ nữ như vậy.
Lôi Tuấn Vũ cúi nhìn đồng hồ, vội vã kéo tay Lãnh Tử Tình đi nhanh về phía cửa, đi ra ngoài. Quả nhiên, lão ba lão mẹ ở dưới lầu nghe được tiếng mở cửa, ánh mắt đồng loạt chiếu về phía bọn họ. Ánh mắt đi từ nhạy bén đến nhu hòa, sau nữa là hiểu ý. Lãnh Tử Tình không được tự nhiên kéo lại chiếc áo ngủ thoải mái, bảo thủ trên người mình, tên Lôi Tuấn Vũ chết tiệt, không chỉ kéo cô vẫn còn mặc đồ ngủ xuống lầu, chính hắn còn… còn để mình trần! Thật là! Cố tình ra vẻ ái muội cũng không cần phải khoa trương như vậy chứ! Dù thế nào con dâu gặp bố mẹ chồng cũng nên dè dặt đi một chút! Cũng may, vì đề phòng Lôi Tuấn Vũ nửa đêm nổi thú tính, cô chọn áo ngủ vẫn thật bảo thủ, những chỗ nên lộ thì một chút cũng không lộ, mà những chỗ không nên lộ thì ngay cả bóng dáng cũng đều nhìn không thấy.
Đi xuống lầu, Lãnh Tử Tình lễ phép chào hỏi, còn có chút không được tự nhiên, dù sao bộ dáng của bọn họ rất… “Ai nha, Tuấn Vũ, sao con lại gọi cả Tử Tình dậy làm gì?! Đã trễ thế này! Thật là!” Tiêu Duệ quở trách nói, chạy nhanh qua kéo Lãnh Tử Tình ngồi xuống.
Lôi Tuấn Vũ không khỏi trợn trắng mắt, lão mẹ này thật đúng là, nói dối không chớp mắt! Không phải là vừa mới bà ầm ĩ đòi gặp Lãnh Tử Tình, kêu là muốn xem một chút con dâu tốt của mình có khỏe không, có phải hay không đang đùa giỡn bọn họ, hơn nữa, lại còn đúng rạng sáng đến kiểm tra! Là rạng sáng đấy! Loại chuyện này đúng là chỉ có lão cha lão mẹ này có khả năng nghĩ ra! Thật sự là…
Lãnh Tử Tình xấu hổ cười cười, nói: “Có gì đâu ạ! Mẹ đã tới, con làm sao lại có thể không xuống trò chuyện với mẹ được? Thật ngại quá, vừa nãy con ngủ say quá ạ.”
Tiêu Duệ ha ha cười, ánh mắt vô cùng ái muội, vụng trộm ghé tai Lãnh Tử Tình nói: “Con của mẹ có phải hay không rất lợi hại nha?”
Lãnh Tử Tình sửng sốt, cố gắng lấy lại tinh thần, bà? Bà…? Trời đất! Người mẹ này thật đúng là… Phút chốc đỏ mặt, đây là cái chuyện gì chứ! Xấu hổ liếc mắt nhìn Lôi Tuấn Vũ. Cô thật sự là oan uổng mà! Nhưng mà, chính mình lại không thể nói.
Tiêu Duệ cười đến toe toét, quay sang lão chồng, Lôi Đình nói: “Tốt lắm, tốt lắm! Đừng làm phiền bọn trẻ nghỉ ngơi nữa! Ông này, chúng ta nhanh một chút trở về đi!” Sau đó, lại nói với Lãnh Tử Tình: “Tử Tình à, nếu muốn ăn cái gì thì gọi điện cho mẹ, mẹ sẽ nấu cho con ăn!”
Lãnh Tử Tình rớt cả mồ hôi, cười ngây ngô đáp lời…