Đọc truyện Khoa – Ma – Mộng giới – Chương 72: Tán Nhảm Với Hỏa Thiết Khai
Chiều hôm sau.
Hỏa Thiết Khai há hốc mồm khi nhìn thấy cây đại thụ trước mặt.
Vừa nãy Phong kéo hắn ra khỏi nhà kêu là dẫn hắn đi xem gỗ của cây phong – loại cây cứng chắc nhất thánh giới, hắn cũng chỉ nghĩ là một khúc gỗ hay một cánh hoặc nhánh tầm bốn năm mét đổ lại thôi, ai ngờ được là nguyên một cây cổ thụ như thế này.
Cũng may là căn phòng ở tháp thiên văn này đã được vu bà dùng ma pháp cải tạo, không gian bên trong lớn hơn nhiều so với bề ngoài lên mới chứa được cái cây khủng bố này.
Giống như Phong, khi nhìn vào những thớ gỗ đỏ au đầy mê hoặc kia, Thiết Khai cũng cảm thấy ngứa ngáy tay chân muốn tiến đến thử độ cứng của nó.
Cơ mà Thiết Khai là pháp sư chứ không phải là nội sư, thế nên là hắn không dại gì mà lấy tay trần đi thử độ cứng của sắt thép.
Lục lạo hồi lâu trong trong ba lô Thiết Khai mới lôi ra được một chiếc găng tay kì dị, chiếc găng này nhìn qua như là những mẩu đá nhỏ ghép vào nhau vật, khá là thô kệch.
Đã thế trên mấy phiến đá lại còn khắc lên những kí tự loằng ngoằng khó hiểu, làm cho nó trở lên thêm phần thần bí.
Sau khi cột chắc chiếc găng vào tay phải, Hỏa Thiết Khai bắt đầu truyền năng lượng từ cổ ngữ hỏa vào chiếc găng.
Được cung cấp năng lượng, những cổ ngữ vũ trang được khắc trên mặt găng tay bắt đầu rực sáng lên.
Sau khi ước chừng đã cung cấp đủ năng lượng, Hỏa Thiết Khai mới bắt đầu vào thế tiêu chuẩn của hỏa tuyến quyền rồi bật hết tốc lực đấm thật mạnh một cái vào thân cây.
Một tiếng “bộp” lớn khô khốc vang lên, thân cây bị trúng đòn vẫn y như cũ- chẳng có lấy một vết xước, còn Hỏa Thiết Khai đã ôm tay lùi lại vì đau, chiếc găng kỳ lạ kia cũng đã xuất hiện vết rạn trên những mẩu đá nhỏ.
Nhưng tên tóc xanh tóc đỏ có danh hiệu khoa học gia này cũng chẳng mấy quan tâm đến cơ thể mình, sau khi vẩy vẩy tay vài cái cho đỡ đau hắn liền nhào lên sờ soạng, vuốt ve… khắp cả thân cây, mồm thì bắt đầu chảy dãi ra như dê xồm gặp được gái đẹp.
Nhìn cái hành động bắt đầu trở lên phản cảm của con nợ, Phong bắt buộc phải kéo hắn ra xa cho đỡ hại tầm mắt.
Hỏa Thiết Khai quẹt nước miếng, đầu thì về phía Phong hỏi nhưng ánh mắt vẫn tham lam nhìn về phía cây cổ thụ:
– Cực phẩm, cực phẩm đấy anh bạn.
Quả nhiên là giao niềm tin tìm đồ cho anh là sẽ không gây thất vọng mà.
Dựa vào quan hệ của anh để xin lấy một phần trăm trên cái cây này là đủ làm ra chục cái kiếm rồi.
Nhưng khi thấy Phong lắc đầu thì tâm trạng phấn khích của Thiết Khai bắt đầu xìu xuống.
Phải thôi, thánh vật trong truyền thuyết thế này một mảnh nhỏ đã là trân quý, cho dù ở đây có cả núi nhưng việc lấy đi tầm một khối gỗ cũng là quá phận a.
Ngay khi hắn định mở lời hỏi xem có thể mua, xin hay thậm chí vay nhiều nhất là bao nhiêu thì Phong đã chỉ vào cây phong cổ thụ mà nói:
– Không cần xin thưa gì đâu.
Cả cái cây này là tặng cho ta đấy.
– Cả cái cây?
Hỏa Thiết Khai không kiềm chế được kích động mà tóm lấy cổ áo Phong để hỏi.
Phong biết trước là tên này sẽ có những biểu hiện như này nên đã nhanh chân né một bước làm tên tóc xanh tóc đỏ vồ hụt.
Sau khi thành công tránh đòn, Phong chỉ chỉ vào chiếc găng tay Hỏa Thiết Khai vẫn đeo nãy giờ mà tò mò hỏi:
– Anh bạn cuồng găng tay lại chế ra món gì nữa đây, găng tay ngũ hành phiên bản xấu đi à?
Thiết Khai nghe thấy câu hỏi có phần chế giễu của Phong thì mới ngượng ngùng tháo chiếc găng ra rồi chống chế:
– Cái này chỉ là bán thành phẩm hôm qua ta mới nghiên cứu ra thôi.
Con hàng này chỉ là phiên bản thử nghiệm thôi, thực ra là ta định chế tạo hẳn một bộ giáp cơ, nhưng mà chưa tìm được nguyên liệu thích hợp.
Nói rồi Thiết Khai giơ tay ra khoe với Phong về cổ ngữ “hỏa” hắn vừa được xăm tuần trước, đồng thời cũng giới thiệu sơ qua về đặc tính cũng như công dụng của các loại cổ ngữ.
Ý tưởng của Hỏa Thiết Khai là sẽ khắc cổ ngữ vũ trang lên một bộ giáp toàn thân, khi được trang bị bộ giáp sẽ lấy năng lượng từ cổ ngữ “hỏa” ở hay tay để mà tăng cường hỏa lực cũng thể chất của người mặc.
Làm theo cách này nó vừa tiện dụng lại vừa không phải xăm chằng chịt lên da, hơn nữa nếu ứng dụng tốt nó sẽ còn nhiều công dụng hơn là việc tăng độ cứng hay là bắn lửa như hình xăm thông thường.
Phong nghe Thiết Khai mô tả xong thì âm thầm chặc lưỡi, một bộ giáp nhỏ gọn lấy năng lượng từ trong người, ngoài khả năng bảo vệ còn có thể bắn chưởng cùng tăng cường thể chất cho người thường sánh ngang với siêu nhân.
Nghĩ đi nghĩ lại thì nó chẳng khác gì mấy với so với những bộ giáp của Iron man đâu chứ, ảo thật đấy.
Tên tóc xanh tóc đỏ này coi bộ cũng không phải hạng xoàng, hết chế găng tay vô cực lại chế sang chế sang giáp, có khi tên này phải thêm a.k.a người sắt phiên bản Thánh giới vào mới đủ.
Nhắc về găng tay thì Phong mới nhớ ra mấy viên đá Lạc Đinh Đang tặng mình, hắn liền rút một cục ra hỏi Thiết Khai xem có phải đây là mộc chí thạch mà hắn vẫn đang tìm kiếm không? Ngay khi Phong đưa viên đá lên trước mặt thì Thiết Khai đã vồ lấy mà săm soi, nhìn vẻ kích động không giấu diếm nổi trên người con nợ thì Phong đã biết rằng đây chính là viên chí thạch cần thiết cho chiếc găng tay ngũ hành kia.
Thế nên là Phong quyết định chơi lớn, hắn rút thêm một viên đã trong túi nữa ra rồi hỏi rằng liệu Hỏa Thiết Khai có thể gắn thêm viên này vào thanh kiếm làm từ gỗ phong để tăng uy lực lên được không.
Đến đây thì nhà khoa học gia của chúng ta bắt đầu chết chân nhìn viên đá y hệt trong tay Phong.
Khó khăn khổ sở lắm Hỏa Thiết Khai mới tìm được chí thạch, mà bây giờ tên đầu rêu trước mặt hắn lại điềm nhiên rút tận hai viên ra khoe như không có chuyện gì.
Nuốt một ngụm nước miếng cho đỡ khô cổ, Hỏa Thiết Khai mới lắp bắp hỏi Phong:
– Tận hai viên mộc chí thạch cùng với nguyên một cây phong đại thụ? Cả tuần nay anh đi đào móng nhà của sâm lâm lên đấy à, tuy anh được thần thụ công nhận nhưng mà trộm cắp như thế cũng mất mặt lắm.
Phong nghe vậy thì gắt lên:
– Bậy nào! Ta mà thèm đi ăn cắp á.
Mấy thứ này đều do thánh nữ tặng cho ta đấy.
Hỏa Thiết Khai nghe vậy thì cười hắc hắc:
– He, he.
Tuy sản vật của vạn thụ phong phú cực kỳ, nhưng hai thứ này không phải là thích tặng thì tặng.
“Quà” lớn như thế này thì giao tình của ngươi với thánh nữ cũng không nhỏ nhỉ?
Phong nghe vậy thì vỗ ngực tự hào nói:
– Tất nhiên rồi, ngươi nghĩ ta là ai? Để ta kể cho mà nghe, trong mấy ngày ngươi chúi đầu vào học cổ ngữ ta và Lạc Đinh Đang…
Thế rồi Phong kể cho Hỏa Thiết Khai về việc sáng nào hắn cũng phải một chọi một trăm để được đi chơi với Lạc Đinh Đang buổi chiều.
Rồi hai người đã đi những đâu, gặp những ai, thấy những gì… rồi cả màn trao quà cho nhau giữa rừng phong nữa.
Phong say sưa kể hết mọi việc, à tất nhiên là ngoài việc cả hai đã trao cho nhau nụ hôn đầu ở đền thờ mộc thần, việc đấy là bí mật.
Vạn thụ vừa rộng lớn vừa trù phú, để mà kể có khi kể cả đời cũng không hết những thứ hay.
Phong tuy mới chỉ cùng Lạc Đinh Đang tham quan có một tuần nhưng những ấn tượng về vạn thụ cũng như con người ở đây cũng không phải ít, thế là một bên cứ kể còn bên kia cứ há mồm chảy cả nước miếng ra để nghe.
Cả hai con buôn buôn chuyện đến tận khi trời tắt nắng mới ngưng.
Dù rất muốn bắt tay ngay vào nghiên cứu loại gỗ hiếm kia, nhưng hiện giờ Hỏa Thiết Khai đã có quá nhiều thứ để lo.
Từ việc học tập cổ ngữ vũ trang đến việc nghiên cứu đưa cổ ngữ vào trong giáp tay, còn cả việc hoàn thiện găng tay ngũ hành nữa.
Thế nên nhiệm vụ chế tạo kiếm của Phong giao cho thì Thiết Khai đành phải tiếp tục khất nợ đến khi về đến Tân Thiên Quốc.
Cho dù sơ đồ thiết kế kiếm đã hoàn thiện xong từ lâu, nhưng mà muốn để cắt xẻ, tạo hình, mãi dũa nên một thanh kiếm thì cần phải có những công cụ và máy móc chuyên dụng, nhất là với loại gỗ mang danh là cứng nhất Thánh giới này thì phải cần những hàng cao cấp hơn nhiều so với những đồ mà Thiết Khai mang theo.
Thế là Hỏa Thiết Khai lại tiếp tục hứa hẹn với thề thốt rằng hắn sẽ làm cho Phong một thanh kiếm đỉnh của chóp ngây khi về đến nhà rồi sủi mất.
Trước khi đi “con nợ” còn không quên nhờ vả Phong về việc chế cho mình loại mực đặc biệt có thể tương tác được với cổ ngữ, rồi tiện tay cầm theo hai viên mộc chí thạch để để “nghiên cứu” thêm..