Khoa - Ma - Mộng giới

Chương 62: Lạc Đinh Đang


Đọc truyện Khoa – Ma – Mộng giới – Chương 62: Lạc Đinh Đang


Sáng hôm sau Phong dậy từ rất sớm, đúng ra là Solas gọi hắn dậy từ rất sớm, tên đại ác ma này có chút nóng vội đến không chờ được nữa.

Với niềm đam mê thảo mộc đã ăn sâu vào trong máu của Solas thì vạn thụ sâm lâm giống như là một bữa đại đại tiệc với kẻ chết đói vậy, ấy thế mà tên hooman hèn kém lại ở lì trong cái tháp bằng dây leo chết tiệt kia mà luyện võ cả tháng trời, chứ không chịu ra ngoài sưu tầm thảo mộc cho hắn.

Cũng may là Solas ngủ li bì hơn hai tháng trời, nếu không thể nào Phong cũng bị hắn ép đến tức điên mà nhảy từ trên lầu xuống tìm lá để nhai.

Đừng hỏi tại sao với cái việc hành xác như nhai lá mà Phong vẫn cứ phải răm rắp nghe theo lời Solas, với ác ma việc sai khiến con người bằng giọng nói thực ra khá là dễ dàng; về cơ bản thì việc này có hai cách, cách thứ nhất là dùng lời nói phân tích, dụ dỗ, uy hiếp…!để con mồi mù quáng mà làm theo lời mình, cách thứ hai là…!nói nhiều, nhiều đến mức khiến đối phương phát điên rồi chấp nhận thoả hiệp.

Cũng may Solas lại giỏi cả hai, nếu ngọt nhạt mà Phong không nghe thì Solas sẽ kêu gào nguyên cả một ngày trời, điều này thì…à, ừm cũng có chút mất mặt, nhưng giờ chẳng ai biết Solas đang trong đầu Phong nên tên ác ma này cũng chả cần mặt mũi.

Phong giờ đang đi đến chỗ hẹn ở ngoài Diệp Trấn, vừa đi hắn vừa đưa mấy cái rễ cây màu trắng lên miệng gặm, khá hên cho hắn rễ cây xung quanh đây khá là mềm và xốp, vị còn ngòn ngọt nữa.

Đang đi bon bon và hát nghêu ngao trên đường bỗng Phong khựng lại, hắn nheo nheo mắt nhìn về bóng người xuất hiện ở điểm hẹn.

Là một nữ nhân, không chính xác hơn là một thiếu nữ, thứ duy nhất được truyền lại từ kiếp trước của hắn là khả năng tia gái từ xa.

Nhìn bóng lưng thon thả cùng mái tóc dài ngang lưng kia tuổi tác chắc chắn không lớn hơn hắn, Phong cứ tưởng người mà vu bà nhắc đến là anh chàng Súc Ích cao to kia, nào ngờ đấy lại là một cô gái hơn nữa khả năng cao là mỹ nhân.

Nghĩ vậy Phong vội vàng đáp đống rễ cây trên tay đi, chỉnh trang lại đầu óc rồi mới bước đến điểm hẹn thầm tiếc rằng trang phục hôm nay mặc quá ư là hời hợt, dù gì thì trong buổi hẹn đầu tiên ấn tượng ban đầu cũng là quan trọng nhất.


Đến gần quan sát Phong mới phát hiện ra tóc cô gái này cũng có màu xanh lá.

Là xanh theo kiểu màu lục bảo, nó nhạt hơn sáng hơn và huyền ảo hơn, chứ không phải cái màu xanh giống cái lá chuối già như bộ tóc của Phong, mà tốt nhất không nên so sánh hai màu tóc như vậy, so sánh thế chả khác nào xúc phạm đến cái mái tóc ngọc ngà kia cả.

Mái tóc óng ả này góp phần làm nền cho nét dễ thương pha lẫn một chút tinh nghịch trên khuân mặt của cô gái.

Đúng như Phong đoán đây là một người đẹp, nhưng cô gái ấy không xinh đẹp theo kiểu quyến rũ mà mà là sự xinh đẹp của một tiểu tiên nữ, đáng yêu, dễ gần và hoạt bát.

Khi thấy cô gái tiến lại gần Phong liền vội vàng đưa tay ra bắt theo thói quen rồi run run giới thiệu:
– Xin chào à, ừm cô.


Mình, mình tên là Phong rất vui được gặp.


Tiểu tiên nữ cũng không nề hà gì cái bắt tay của Phong, cô nhí nhảnh đáp lời:
– Muội mới 18 tuổi thôi, huynh chắc lớn tuổi hơn muội nên xưng là huynh muội cho thân mật nhé.

Dù gì huynh cũng là một nửa người của vạn thụ mà.


Phong đột nhiên không biết mình phải làm gì tiếp theo, ngắc ngứ một hồi hắn đành cười trừ nói:
– Thực ra do thời gian quá gấp gáp không kịp tìm hiểu nên huynh chưa biết gì về vạn thụ sâm lâm cả.

Thế nên là vạn sự theo muội vậy, vì huynh cũng không biết bắt đầu tìm hiểu từ đâu cả.


Lạc Đinh Đang sau khi nghe lời thú nhận thành thật của Phong thì che miệng cười duyên, nàng nháy mắt với Phong.


– Thế để muội làm hướng dẫn viên du lịch đưa huynh đi khắp vạn thụ nhé.


Rồi nàng trầm ngâm suy nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu, sau khi sắp xếp trong đầu xong những việc phải làm, nàng gật đầu nói với Phong:
– Vậy chúng ta đến trung tâm của sâm lâm để ra mắt thần thụ trước nhé.

Hồi nhỏ khi mà vu bà đưa muội đến sâm lâm thì bà bà cũng đưa muội đến gặp thần thụ đầu tiên.


Phong ngạc nhiên hỏi Lạc Đinh Đang:
– Muội không phải sinh ra trong vạn thụ sâm lâm sao.

Lạc Đinh Đang lắc đầu:
– Trong một lần ra ngoài vạn thụ sâm lâm, vu bà đã cưu mang khi mà gặp muội đang gặp nạn.

Nhận thấy muội có duyên với vạn thụ nên bà bà đưa muội về gặp thần thụ, sau khi được thần thụ công nhận thì muội và mọi người ở đây chính thức là người nhà.

Mái tóc xanh của huynh và muội là một món quà cũng như là lời công nhận của thần thụ với những người không phải nguyên gốc từ sâm lâm.


Phong thầm trầm trồ trong lòng, không ngờ mái tóc xanh lét mình ghẻ lạnh bấy lâu nay lại có ý nghĩa đến như thế.

Cơ mà thần thụ có vẻ hơi bị phân biệt đối xử, tại sao Lạc muội có mái tóc xanh ngọc đẹp đẽ mà mình lại có mái tóc màu xanh lá chuối thế này, quả là bất công mà.

Lạc Đinh Đang tiếp tục vai trò hướng dẫn viên của mình:
– Cách nhanh nhất để đến trung tâm nơi thần thụ đang sống là độn mộc đến đó, nhưng với người thường không đủ ma lực thì phải dùng trận pháp để dịch chuyển.

Vì huynh là người mới nên chắc chưa thể độn mộc được, thế nên chịu khó đi bộ cùng muội đến điểm dịch chuyển nhé, chỗ đấy cũng không xa đâu.

Huynh còn phải chuẩn bị gì hay chờ ai nữa không.


Phong lắc đầu hồn nhiên quên luôn lời hẹn với Hỏa Thiết Khai chiều qua mà đi theo hướng dẫn viên xinh đẹp của vạn thụ sâm lâm đến nơi dịch chuyển.

Vừa đi Lạc Đinh Đang vừa giới thiệu cho Phong về vạn thụ sâm lâm:
– Vạn thụ sâm lâm nằm trên lục địa riêng biệt ở phía nam Tân Thiên Quốc.

Sâm lâm này được coi là khu rừng lớn nhất Thánh giới, muội cũng không biết cụ thể diện tích của vạn thụ là bao nhiêu nhưng tính sơ sơ vạn thụ sâm lâm đã chiếm một nửa lục địa này rồi.

Hàng xómcủa chúng ta là đất nước nước Bách Việt chiếm phần còn lại của lục địa.


Cả hai bên đều là đồng minh trên phương châm hợp tác cùng phát triển nhưng không can dự vào đời sống, chính trị của nhau.


Phong nghe Đinh Đang nói mà mắt chữ A mồm chữ O, hắn không ngờ vạn thụ sâm lâm lại rộng lớn đến như vậy.

Thuận miệng Phong hỏi dò xem nếu vạn thụ sâm lâm lớn như thế cùng với sự có mặt của thần thụ, liệu vạn thụ sâm lâm có phải là khu rừng nguyên sinh lâu đời nhất ở Thánh Giới không? Lạc Đinh Đang lắc lắc đầu trả lời:
– Nói ra thì khó tin, nhưng vạn thụ sâm lâm được coi là khu rừng trẻ trên thánh giới.

Tuổi thọ của sâm lâm tính đến nay chỉ có hơn 500 năm.

Tương truyền khu rừng này không phải là do tự nhiên tạo thành mà là từ sức mạnh của các vị đại năng.


Theo truyền thuyết hơn 500 năm trước, khi mà đất nước Bách Việt vẫn còn bị chịu nhiều thiên tai do hạn hán, lũ lụt, hắc hóa cùng quân xâm lược.

Vị vua cai trị thời bấy giờ đã lập giao kèo với Mộc Thần, ông ấy nguyện dùng một nửa lục địa ở đây làm điều kiện trao đổi cho việc Mộc Thần sẽ đánh đuổi quân xâm lược và điều hòa khí hậu giúp nước mình.

Mộc Thần chấp nhận giao kèo, sau khi giúp vua đánh đuổi quân xâm lược Mộc Thần có được một nửa lãnh thổ bên phải- nơi tiếp giáp với ma hải.

Mộc Thần nhổ thần thụ ở rừng thần mộc đến trồng và nuôi dưỡng ở trung tâm mảnh đất và đặt tên cho mảnh đất đấy là vạn thụ sâm lâm.

Vạn thụ sâm lâm được vị thần này dùng ma năng thiết kế theo nguyên lý ngũ hành, lấy thần thụ làm trung tâm cùng với năm hệ nguyên tố kim, mộc, thủy, hỏa, thổ bao quanh tạo nên một vòng tuần hoàn và khí hậu riêng biệt với thế giới, nó cũng giúp cho lục địa này điều hòa khí hậu, tránh hắc hóa và thiên tai.


Đang đi thẳng bổng Lạc Đinh Đang kéo hắn rẽ sang bên trái rồi nói: để muội đãi huynh món thịt nướng do chính tay muội làm nhé.

Phong đang thắc mắc thịt ở đâu ra thì thấy một con lợn rừng lớn đang nằm gục bên bờ suối.

Con lợn này mắt đã mờ, móng cùng răng nanh đã mòn, những nhúm lông còn lại trên người đã bạc phếch biểu hiện của sự già nua, có lẽ nó cũng không sống được bao lâu.

Lạc Đinh Đang đến bên đặt tay lên đầu con lợn rừng, nàng đọc một đoạn văn khấn mà Phong nghe loáng thoáng là có nội dung cầu cho linh hồn được về với thần thụ và luân hồi.

Bài khấn kết thúc cũng là lúc con lợn nhắm mắt kết thúc một kiếp sống, Lạc Đinh Đang đứng lên rút dao ra cắt lấy một mảng thịt đùi rồi mang ra gần suối rửa, sau đó nàng bắt đầu nhóm lửa nướng thịt.

Phong ngồi cạnh vừa phụ nướng thịt nghe nàng kể chuyện:
Vạn thụ sâm lâm có 5 tộc lớn ứng với ngũ hành, lần lượt là Diệp tộc, Thạch tộc, Thiết tộc, Nham tộc và Vụ tộc.


Diệp tộc là tộc lớn nhất và cũng là tộc được nhiều người trên Thánh giới biết đến nhiều nhất, mấy tộc khia khá là khép mình và cẩn trọng với người lạ.

Mỗi tộc đều có chức năng và nhiệm vụ của mình, Diệp tộc có số dân lớn nhất lên trách nhiệm cũng nhiều nhất.

Một số nhiệm vụ cơ bản của Diệp Tộc có thể kể đến như là: đại diện vạn thụ sâm lâm đi giao thiệp với bên ngoài, canh gác và hướng dẫn khách du lịch ở bìa rừng, theo dõi duy trì sự cân bằng sinh vật của toàn sâm lâm…
Miếng thịt nướng chín khá là nhanh, Phong lấy dao cắt một miếng nhỏ ra ăn thử.

Đây có thể coi là một miếng thịt nướng tiêu chuẩn, tuy nướng cả khối lớn nhưng vẫn đạt được chất lượng với phần bì bên ngoài vàng ruộm, giòn tan cùng phần thịt chín đều bên trong.

Miếng thịt không bị quá khô hay quá mỡ dẫn đến ngấy, các thớ thịt cũng đảm bảo được độ dai cần thiết khi nhai.

Điều này làm Phong khá ngạc nhiên, nên nhớ rằng tảng thịt này được lấy từ một con lợn rừng già nên theo lý thuyết thì nó hoặc là quá dai hoặc quá xác chứ không thể đạt được đến độ tươi ngon, căng mềm như lấy từ một con lợn đến tuổi thịt như vậy.

Lạc Đinh Đang bật bí: bởi vì muội dùng mộc lực thẩm thấu vào miếng thịt giúp nó tươi mới trở lại phần thịt, đồng thời loại bỏ bớt mỡ cùng mùi hôi trong nó.

Phong thầm ngạc nhiên, không ngờ mộc lực lại còn có cách sử dụng như vậy, trước giờ hắn chỉ dùng mộc lực gia trì vào vũ khí chứ chưa bao giờ áp dụng vào cuộc sống cả.

Vừa ăn hắn vừa thơ thẩn nghĩ nếu sau này nàng và hắn về một nhà mà cả hai cùng thất nghiệp thì Phong sẽ mở một quán thịt nướng nho nhỏ ven đường, với trình độ nướng thịt thượng thừa thế này thì cả hai sẽ chẳng bao giờ sợ thiếu thốn.

Cả hai người cùng ăn mà cũng chỉ hết một nửa tảng thịt, Phong xua xua tay rồi chỉ vào cái bụng căng tròn của mình khi mà Lạc Đinh Đang nài nỉ hắn ăn thêm chút nữa, cho dù đói thì hắn cũng chẳng thể nào xực hết cả tảng thịt còn lại như thế kia nữa là hắn vừa ăn sáng lúc trước.

Phong có chút nghi hoặc khi được mỹ nữ mời ăn, vì tầm này cũng không phải là giờ dùng bữa, nó quá sớm để ăn trưa và cũng quá muộn để ăn sáng, mang thắc mắc của mình đi hỏi Lạc Đinh Đang, hắn nhận được câu trả lời:
– Muội thấy trên đường huynh cứ vặt hoa lá với bóc vỏ cây ăn nên muội cứ tưởng là huynh đói.


Phong ôm đầu sầu não, lần hẹn hò đầu tiên không ngờ nó lại fail thế này.

Hắn hô to gọi nhỏ tên Solas trong đầu ra đại chiến với mình, chỉ vì cái yêu cầu quái gở của tên ác ma mà hắn bị mọi người hiểu nhầm từ lúc xuyên không vào Thánh giới đến giờ.

Bây giờ còn bị người đẹp hiểu nhầm là hắn phải len lén nhai lá cầm hơi, thảo nào từ nãy đến giờ nàng ấy liên tục mớmthức ăn cho mình hóa ra là sợ mình đói, thế này thì còn đâu là hình tượng soái ca nữa.

Tất nhiên là đại ác ma của chúng ta lẳng lặng offline không thèm đôi co với tên nhân loại thấp kém này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.