Brừm… brừm…
Chiếc Benley màu trắng trang nhã và khỏe khoắn lướt qua cánh cổng của Đông gia biệt thự, quay đầu rẽ trái rồi nhanh chóng hòa vào đám đông tấp nập trên đường. Xe chạy theo một trục đường lớn, vượt qua hai ba ngã tư trước khi rẽ phải vào một con phố khá thưa người qua lại. Đi được chừng thêm gần năm trăm mét xe giảm dần tốc độ rồi dừng lại bên cạnh một cô gái xinh đẹp đang đứng chờ trên vỉa hè. Từ bên tay lái, một chàng trai đeo kính râm mau chóng bước ra tiến về phía cô gái cười nói:
– Trương Ngọc, em đợi lâu chưa?
– Uhm, anh gọi thì em mới chuẩn bị ra ngoài này mà. Em cũng vừa ra đến đầu ngõ thôi.
Chàng trai nghe xong gãi gãi đầu:
– Ha ha… anh sợ em đợi hơi lâu. À… mà kia là hành lý của em à?
Trương Ngọc nhìn về phía chồng hành lý gồm bốn năm vali lớn nhỏ đang để dưới mái hiên của một quán ven đường, nàng có chút đỏ mặt gật đầu cười nói:
– Vâng! Hi hi… Hơi nhiều chút, em phải nhờ mấy bạn trong xóm kéo ra hộ đấy!
– Trời đất! Em định đi buôn cái gì thì bảo anh với, dạo này làm ăn khó khăn quá.Nhân tiện có xe đây mua thêm về bán cho được nhiều tiền lời!
– Xì… Lý Đông, đừng có trêu em nữa. Anh có sức thì ra nhấc đồ lên xe hộ em đi! Ở đây không dừng đỗ xe lâu được đâu.
Trương Ngọc tìm cớ nói sang chuyện khác rồi không để ý thêm phản ứng của Lý Đông, nàng tiến về phía mái hiên chuyển từng vali của mình về phía hắn. Lý Đông mỉm cười rồi cũng nhanh chóng quay trở vào xe bật cốp, sau đó mỗi tay một vali lớn di chuyển chúng vào trong. Cốp xe khá rộng tuy vậy nó cũng không thể chứa hết lượng đồ đạc to lớn của Trương Ngọc, Lý Đông đành phải để bớt một vài túi đồ ra ghế sau. Nhìn không gian chiếc xe bỗng chốc trở nên chật chội, Lý Đông lắc đầu tự vấn không hiểu làm sao con gái lại có thể nhiều đồ dùng đến như vậy. Phải biết đây mới chỉ là về quê nghỉ hè, không biết khi nàng ta dọn phòng thì còn ra bao nhiêu thứ linh tinh nữa đây.
Đôi nam thanh nữ tú vừa chuyển đồ vừa tình tứ nói cười với nhau thu hút không ít ánh nhìn của những người xung quanh, hơn nữa khi nhìn chiếc xe kiểu cách và sang trọng bên cạnh thì bọn họ lại càng xuýt xoa ngưỡng mộ. Người với người chênh lệch thật là lớn, cặp nam nữ đã đẹp đẽ lại còn giàu có như vậy, không hiểu tu đến mấy đời mấy kiếp mới được đây.
Hôm nay Lý Đông tới đây là để đón Trương Ngọc cùng trở về Đông Thành. Không giống như hệ phổ thông, kỳ nghỉ hè tại các trường đại học bắt đầu không cùng một thời gian. Mai Lan thì phải hơn hai tuần nữa mới nghỉ. Trương Ngọc thì lại nghỉ muộn hơn Lý Đông một tuần nên hắn cũng đành đợi lại ở Hà Đô. Dù sao hai người bây giờ cũng là quan hệ luyến ái, do vậy cũng cần có nhiều thời gian đồng hành với nhau để gia tăng thêm tình cảm.
Lý Đông khi này đã sắp xếp xong xuôi đồ đạc, hắn vòng qua phía ghế phụ mở cửa cho Trương Ngọc. Trương Ngọc mỉm cười, dùng ánh mắt ngập tràn yêu thương nhìn Lý Đông rồi cũng mau chóng bước lên ngồi vào trong xe. Lý Đông đóng cửa quay trở lại ghế lái. Sau khi cài dây an toàn, hắn nổ máy cho xe chầm chậm lăn bánh ra đường lớn rồi quay qua nói với Trương Ngọc:
– Mình đi ăn gì đã chứ nhỉ?
– Anh chưa ăn sáng à?
– Uhm… tính qua rủ em cùng đi!
– Được, em cũng chưa ăn gì, đang tính là trên đường mua tạm cái gì đó.
– Vậy sao được. Dù sao đường xá còn dài, ăn uống cho tử tế rồi về cũng không muộn.
– Uhm… nếu vậy… hay là anh lái xe qua khu phố cổ ăn phở đi, em biết một quán rất ngon.
– Hay đấy! Lâu rồi anh cũng chưa ăn phở. Em chỉ đường nhé!
– Vâng, anh cứ đi đến ngã tư kia rồi rẽ phải chạy thẳng qua hai ngã tư nữa là tới đầu phố rồi. Đến đó chúng ta sẽ gửi xe rồi đi bộ vào, quán cách đó cũng khá gần.
Lý Đông vừa lái xe vừa gật đầu cười nói:
– Ha ha… em biết nhiều quán nhỉ! Anh vẫn còn nhớ quán hải sản ven biển ở Đông Thành ngày trước mình ăn đấy.
– Uhm… em với Mai Lan và mấy người bạn thường rủ nhau đi thử những quán ăn ngon ở Hà Đô mà. Một năm qua, em phát hiện ra một điều rất thú vị ở cái đất này, muốn ăn đồ gì ngon thì chỉ có lên phố cổ, mà càng là các quán cóc, quán vỉa hè thì đồ ăn lại càng ngon à nha.
– A… thật vậy à? Sao chẳng thấy mấy khi em cho anh đi ăn cái gì thế? Toàn đi ăn một mình hả?
– Xì, em tưởng anh ở biệt thự có đầu bếp riêng thì món gì cũng ngon chứ?
– Ha ha, ngon thì có ngon nhưng chỉ quanh quẩn trong biệt thự thì cũng chẳng mấy thú vị. Em nói có đúng không?
– Uhm… nghĩ cũng phải a! Vậy sang năm tới, em sẽ đưa anh đi cho biết thưởng thức văn hóa ẩm thực ở đây nhé. Anh không biết các món ngon ở nơi này còn được lập thành vè cho dễ nhớ nữa đấy.
– Vè? Hay vậy?
– Đúng thế, anh có muốn nghe thử không?
– Ừ, đọc anh nghe xem nào?
Trương Ngọc nghiêng nghiêng đầu nhớ lại sau đó dùng giọng điệu nhẹ nhàng ngâm nga đọc:
“Lời đồn cũng đã đến tai,
Bít tết số 6 Hòe Nhai hàng đầu
Bò nướng thì phải Gầm Cầu,
Vừa ngon lại rẻ ở đâu nào bằng
Nghe người ta kháo nhau rằng
Ở Kim Mã Thượng bún măng đậm đà
Cháo sườn chẳng ở đâu xa
Lý Quốc Sư đó gần Nhà Thờ thôi
Đào Duy Từ lắm người ngồi
Trà chanh chè chuối lại rồi chè khoai
Món nem có 1 – 0 – 2
Hình như là quán nem tai bà Hồng
Nem lụi Ấu Triệu cũng đông
Hay là nem rán Hàng Bông rẽ vào
Tạm Thương ngõ nhỏ xin chào
Nem chua khoai rán món nào cũng ngon
Bánh giò đĩa bé con con
Vườn hoa Lý Tự Trọng còn bán không?
Lý Văn Phức – rõ là đông
Chân cánh gà nướng than hồng chín ngay
Hải sản cả tối lẫn ngày
Hồng Hà, Tân Ấp rẽ ngay tới liền
Muốn rẻ ăn quán Bích Liên
Muốn cay thì cứ ghé liền Hương Lan
Mã Mây có món cơm rang
Sữa chua thì ghé Hàng Than cho gần
Còn như nếu thích gà tần
Xin mời ghé Tống Duy Tân ăn liền
Quán Thánh có bánh bao chiên
Ngã tư ngay đó nối liền Đặng Dung
Còn như nếu thích bún bung
Đồng Xuân ngõ chợ nào cùng vào thôi
Nguyễn Hữu Huân có món xôi
Cửa hàng Xôi Yến thôi rồi hết chê
Ai mà muốn đỏ lên đê
Nhật Tân thịt chó xin thề giải đen!”
………………………………….
………………………………….
Chiên phồng, phở cuốn ăn liền
Ngũ Xã ngay đó, Thanh Niên rẽ vào
Ai ăn miến trộn không nào?
Dốc Tam Đa đó mời vào ăn ngay
Phở 24 ở Hàng Khay
Hay là Tạ Hiện cả ngày nướng chim
Chân cánh gà – cạnh xưởng phim
Thụy Khuê buổi tối chẳng tìm cũng ra
Món sườn Lê Duẩn không xa
Bún bò bún ốc chắc là Hòe Nhai
Hoặc là từ Đặng Thai Mai
Rẽ ngay xuống Phủ có hai món nghiền
Bún ốc giá cũng vừa tiền
Bánh tôm chao mỡ ăn liền giòn tan
Kim Mã Thượng có bún ngan
Thái Thịnh nổi tiếng sốt vang bánh mì
Hàng Buồm nổi tiếng nhất nhì
Dạ dày, chim cả rồi thì thịt quay
Trần Phú có nước gạo xay
Ông già – Lò Đúc quán này sữa chua
Xung quanh bên cạnh Hồ Gươm
Cà phê trứng, kem bốn mùa thơm ngon
Nhớ sao bún cá rô giòn
Hương vị Hàng Đậu vẫn còn như xưa…
Trương Ngọc say sưa đọc lại cả bài vè dài. Lý Đông thì lại khá là thú vị tập trung lắng nghe. Đến hôm nay hắn mới biết Hà Đô lại có nhiều món ăn và địa điểm nổi bật như vậy. Nghĩ lại, hắn có chút tiếc nuối thời gian sinh hoạt một năm ở đây mà không khám phá ra được một chút nào vẻ độc đáo ở nơi này. Có lẽ trong năm tới hắn sẽ dành nhiều thời gian bên Trương Ngọc để cùng nhau trải nghiệm cuộc sống ở Hà Đô. Lý Đông có sự nghiệp lớn nhưng hắn cũng không tính dành toàn bộ tinh lực của mình vào công việc, từ đó để tuổi trẻ trôi qua một cách đơn điệu và nhàm chán, sau này nhìn lại sẽ có rất nhiều hối tiếc. Do vậy khi Trương Ngọc kết thúc bài vè hắn chủ động nói:
– Tác giả làm thơ cũng giỏi thật đấy chứ, nghe thôi cũng thấy muốn ăn rồi. Tác giả chắc phải lượn lờ khắp mọi ngóc ngách Hà Đô rồi ấy nhỉ. Uhm… Trương Ngọc, chắc chắn sang năm tới em phải cho anh đi ăn thử đấy nhé!
– Ha ha… chỉ sợ ai đó nói rồi quên. Nói là phải làm nha.
– Đương nhiên là làm rồi. Mà trong số những địa danh đó em đi được nhiều chưa?
– Mới một số ít thôi.
– Sao vậy? Chẳng phải em rất thích khám phá sao?
– Hừm… còn sao nữa, một là không có nhiều thời gian, hai là đồ ăn ở đây cũng không phải rẻ. Hà hà … Nhưng không có việc gì, như anh vừa nói, sang năm em chẳng phải sẽ làm hướng dẫn viên cho đại gia sao, có khi được ăn miễn phí cũng nên. Anh thấy thế nào?
– Ôi trời, tưởng gì! Được, em cứ đưa anh tới quán ngon, anh sẽ trả công bằng cách cho em ăn đến no chán thì thôi. Được rồi chứ?
– Tốt, một lời đã định. Để em về lập cái danh sách và kế hoạch đã. Năm sau chắc chắn anh là có số hưởng rồi.
– Ha ha… anh rất là chờ mong đấy!
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc xe đã tới đầu khu phố cổ. Lý Đông đưa xe vào một bãi gửi gần đó sau đó hai người tản bộ vào phố đi bộ. Hôm nay là cuối tuần, người qua lại khá đông. Xuất hiện nhiều nhất chính là khách du lịch, các cặp nam thanh nữ tú và gia đình trẻ với bố mẹ và con lên phố vui chơi. Tiết trời hôm nay nắng không quá gay gắt, thi thoảng còn có gió từ hồ điều hòa gần đó thổi vào mát rượi, quả là một buổi sáng rất thích hợp cho việc vui chơi. Nếu hôm nay Lý Đông không có kế hoạch trở lại Đông Thành thì có lẽ hắn sẽ cùng Trương Ngọc đi dạo 36 phố phường rồi.
Hai người đi bộ chưa tới năm phút, quả như lời Trương Ngọc nói, quán phở cũng không cách quá xa điểm gửi xe, chỉ tầm gần hai trăm mét. Quán khá đông khách, người đã ngồi chật kín trong căn nhà nhỏ rộng khoảng 30 m2 ven đường, thậm chí còn ngồi tràn ra cả vỉa hè. Chủ quán đã phải kê thêm bàn ghế nhựa ra hai bên hành lang để cho khách có chỗ ngồi. Lý Đông và Trương Ngọc loay hoay đứng tìm một lúc vẫn không có chỗ thành ra đành phải chờ đợi cho tới khi có cặp khách ăn xong đứng lên nhường vị trí cho bọn họ. Có chỗ ngồi, gọi xong hai bát tái chín, hai người lại trải qua gần mười phút đồng hồ, đồ ăn mới được nâng ra để lên chiếc bàn nhựa nhỏ trước mặt. Hương thơm từ nước dùng ngay lập tức bay lên mũi, chỉ cần ngưởi qua Lý Đông cũng biết là khá ngon rồi, quả là danh bất hư truyền, bảo sao thực khách lại chấp nhận chờ đợi và chen chúc như vậy. Trương Ngọc lau qua đũa và thìa đưa cho Lý Đông, hắn theo thói quen pha thêm dấm và ớt vào bát của mình. Đang khi Lý Đông định đưa đồ ăn lên thưởng thức thì một giọng nói có chút quen tai vang lên:
– Bà chủ, có còn ghế ngồi không vậy?
Theo bản năng, Lý Đông ngẩng đầu lên, phía trước mặt hắn là một cặp thanh niên nam nữ. Cô gái đang khoác nhẹ vào tay người con trai khá tình cảm, nhìn điệu bộ có vẻ là hai người đang hẹn hò. Lý Đông nhận ra ngay cô gái này, không ai khác, nàng chính là Tuệ Linh, cô sinh viên tình nguyện năm trước đã từng giúp hắn đi tìm điểm thi. Ngày vào trường, Lý Đông cũng chưa có dịp gặp lại nàng không ngờ hôm nay lại tình cờ trông thấy nàng tại đây.