Hai ngày sau cuộc gặp với Trịnh Hoành, không ngoài dự đoán, Lý Đông được mời tới diện kiến những người nắm quyền điều hành cao nhất của đất nước.
8h ngày 3 tháng 2 năm 2005
Chiếc Cadilac màu đen chống đạn rà rà chạy vào Đông gia Biệt thự, sau chừng chốc lát, nó xuất hiện trở lại ở cổng, rẽ vào đường lớn rồi nhanh chóng tăng tốc lao về phía trước. Cả quá trình chỉ diễn ra trong chưa tới năm phút đồng hồ. Trên đường, chiếc xe nhìn có vẻ cô độc có điều nếu ai tinh ý sẽ phát hiện trước và sau nó đều xuất hiện các tốp xe đi theo âm thầm bảo vệ, từ đó có thể đoán ra bên trong xe hẳn là có nhân vật quan trọng đang ngồi.
Xe chạy mất gần ba mươi phút thì rẽ vào cổng một căn cứ quân sự ngoại thành. Đây là nơi đồn trú của sư đoàn lục quân 307 trực thuộc Quân khu Thủ đô. Khi chiếc xe dừng lại, người thanh niên nhanh chóng bước ra từ chiếc Cadilac sau đó được nhân viên mật vụ dẫn vào một lối đi phức tạp trước khi theo thang máy tiến vào boongke bọc thép chôn sâu dưới lòng đất. Người thanh niên này hiển nhiên là Lý Đông. Tại đây, khi hắn bước vào phòng chỉ huy thì trước mắt đã có bốn người ngồi đợi sẵn. Lý Đông nhanh chóng nhận ra bọn họ chính là Tổng Bí thư Hoàng Khải, Chủ tịch nước Cao Việt Tường, Bộ trưởng Bộ quốc phòng Đoàn Khuê, người cuối cùng là Bí thư Hà Đô Trịnh Hoành. Trong số ngày ngoài Trịnh Hoành là đầu mối liên lạc cuộc họp thì ba người trước đều là những người có liên quan trực tiếp tới quân đội.
Theo đó, Tổng Bí thư là Chủ tịch Quân ủy Trung ương là người đứng đầu Quân ủy Trung ương, là người chủ trì các hội nghị của Quân ủy Trung ương, Ban Thường vụ Quân ủy Trung ương; nghiên cứu, đề xuất với Ban Chấp hành Trung ương Đảng, Bộ Chính trị, Ban Bí thư những vấn đề về đường lối, nhiệm vụ quân sự và quốc phòng; kế hoạch phòng thủ đất nước; phương hướng và biện pháp xây dựng nền quốc phòng toàn dân; cơ chế lãnh đạo của đảng với Quân đội nhân dân; chỉ đạo, hướng dẫn các cấp uỷ trực thuộc Trung ương thực hiện các nghị quyết, chỉ thị của Đảng về quân sự, quốc phòng. Bí thư Quân uỷ Trung ương thay mặt Quân ủy Trung ương trực tiếp chỉ đạo xây dựng Quân đội nhân dân Việt Nam vững mạnh toàn diện, xây dựng các tổ chức đảng trong Quân đội trong sạch, vững mạnh, nâng cao chất lượng, hiệu quả công tác đảng, công tác chính trị, chủ trì và kết luận đối với vấn đề lớn như chủ trương, chương trình, kế hoạch thực hiện các chỉ thị, nghị quyết của Đảng, các biện pháp xây dựng quân đội, quyết định các vấn đề về công tác cán bộ trong quân đội…
Chủ tịch nước là Chủ tịch Hội đồng quốc phòng và an ninh, chịu trách nhiệm thống lĩnh của các lực lượng vũ trang nhân dân, có quyền ban bố tình trạng khẩn cấp về quốc phòng trong cả nước hoặc ở từng địa phương. Chủ tịch nước đồng thời có quyền phong, thăng quân hàm Đại tướng, Thượng tướng.
Bộ trưởng Bộ quốc phòng về trách nhiệm thì là người chỉ huy cao nhất đối với Quân đội nhân dân và dân quân tự vệ.
Nhìn dàn lãnh đạo tối cao quân đội đang ở trước mắt, Lý Đông có thể biết được thái độ trọng thị của bọn họ dành cho vấn đề hắn đề xuất như thế nào. Các vị lãnh đạo cũng không tỏ vẻ cao quan quyền chức, thấy Lý Đông vừa tới liền đứng lên. Lý Đông lập tức chủ động tiến tới trước mặt chào hỏi:
– Xin chào các vị!
Mấy vị lãnh đạo nheo mắt đánh giá người thanh niên trước mắt. Danh tiếng và nhân diện của Lý Đông bọn họ không lạ gì có điều đây là lần đầu tiên diện kiến trực tiếp. Quả nhiên người thanh niên này phong tư đĩnh đạc, khí độ mười phần, dáng dấp uy vũ siêu việt chúng nhân. Thậm chí khi đối mặt với bọn họ mà vẫn giữ được thái độ trầm ổn, tự tin không một chút câu nệ.
Tổng Bí thư Hoàng Khải là người đầu tiên đưa tay ra bắt tay Lý Đông sau đó những người còn lại cũng chào hỏi hắn.
Sau khi tất cả đã an vị, Hoàng Khải cũng không dài dòng mà đề cập luôn vào nội dung của cuộc họp:
– Lý Đông, chúng tôi đã nhận được bản đề án của cậu và đã nghiên cứu kỹ các nội dung trong đó. Chúng tôi có những đồng thuận nhất định với phân tích về tham vọng của Bắc phương trong đề án này. Dù thực sự chúng ta chưa đủ căn cứ đánh giá được mức độ quyết tâm của phía họ như thế nào nhưng rõ ràng việc có những biện pháp chuẩn bị là cần thiết. Về các giải pháp cậu đưa ra thì cơ bản là phù hợp với chủ trương của chính phủ có điều chúng tôi vẫn còn những băn khoăn rất lớn liên quan đến việc thành lập lực lượng bí mật của cậu. Do vậy chúng tôi muốn có buổi gặp gỡ này với mong muốn nghe cậu nói rõ hơn về vấn đề này?
Lý Đông cũng hiểu tính chất của cuộc họp này nên sau khi đảo mắt nhìn một lượt những người trước mặt, hắn chậm rãi nói:
– Thưa mọi người, đúng như những gì đã viết trong báo cáo. Tôi muốn chính phủ thành lập một lực lượng đặc biệt với những vũ khí sử dụng công nghệ cao. Có thể nói đây là những công nghệ chưa từng được phổ biến trên thế giới và vũ khí của chúng ta sẽ siêu việt đại bộ phận vũ khí bây giờ về các mặt tốc độ, khả năng tàng hình, chống tàng hình và các cơ cấu nguồn năng lượng phát động khác… chức năng của nó không khác gì kỵ binh trong quân đội ngày xưa, là công cụ để giáng một đòn thuấn sát làm tan rã tinh thần và lực lượng của đối phương từ trong trứng nước
– Vậy làm sao chúng ta có được những công nghệ này? Cậu không phải muốn nói sẽ do Kỷ nguyên mới phụ trách nghiên cứu chứ? Tôi thấy đây cũng không phải là vấn đề đơn giản.
Chủ tịch nước Cao Việt Tường lập tức nghi vấn nói.
Lý Đông mỉm cười trả lời ông ta:
– Các vị có thể đặt nghi ngờ về khả năng thực hiện những điều này của chúng tôi nhưng tôi có thể khẳng định với mọi người, Kỷ nguyên mới đã đạt được những bước tiến đáng kể liên quan tới các kỹ thuật mới, tôi tin tưởng trong thời gian không bao lâu sẽ có thể áp dụng vào trong sản phẩm thực tế.
Lúc này, Bộ trưởng Đoàn Khuê lên tiếng:
– Lý Đông, tôi biết tập đoàn Kỷ nguyên mới có năng lực công nghệ hàng đầu về các nguồn năng lượng nhưng khí tài chiến đấu không phải chỉ cần bấy nhiêu đó. Như cậu cũng đã nói, nó cần phải đạt được sự đồng bộ trên nhiều mặt kỹ thuật khác. Liệu việc đồng thời nghiên cứu triển khai nhiều nội dung giải pháp công nghệ vốn chưa phải là thế mạnh của Kỷ nguyên mới có phải là kỳ vọng quá lớn không?
Lý Đông nhìn người đàn ông cao lớn có khuôn mặt vuông vức rắn rỏi này rồi khẳng định:
– Bộ trưởng Đoàn Khuê, chúng tôi hiện có đủ nguồn lực cả về con người và tài chính để đầu tư nghiên cứu cùng lúc những giải pháp kỹ thuật này. Chia sẻ thêm với các vị, các kỹ thuật này nằm trong tầm nhìn phát triển công nghệ dài hạn của tập đoàn, sẽ là kỹ thuật lõi của chúng tôi trong tương lai.
– Nói như vậy các anh định sử dụng những công nghệ này vào sản xuất sản phẩm đại trà?
Chủ tịch Cao Việt Tường lập tức hỏi lại.
Lý Đông gật đầu:
– Đúng vậy! Đây chính là cơ sở kỹ thuật để phát triển các sản phẩm của tập đoàn chúng tôi sau này!
Nghe tói đây, Chủ tịch nước Cao Việt Tường lập tức phủ định:
– Điều này là không thể được! Các công nghệ này nếu thật có thể nghiên cứu ra và áp dụng thành công vào trong thực tế sẽ tạo ra lợi thế sức mạnh rất lớn cho quân đội chúng ta. Nếu đưa vào sản xuất đại trà chúng có thể bị sao chép, lợi thế tương quan của chúng ta sẽ bị đánh mất!
– Ha ha, xin ngài an tâm. Việc vận dụng các công nghệ này sẽ được chúng tôi tính toán cụ thể, chúng tôi cũng chỉ áp dụng từng phần ở mức độ nhất định trong các dòng sản phẩm riêng lẻ. Các vị cũng thấy, bản thân hàm lượng kỹ thuật trong này cũng quá lớn, không phải cứ đem ra mổ xẻ máy móc là có thể sao chép được. Nếu điều này là dễ như vậy thì Su 30MK2 của Nga hay F22- Raptor của Mỹ cũng bày đầy trên đất rồi, các nước có công nghiệp phát triển cũng không phải chi phí lớn cho việc mua sắm khí tài làm gì cho tốn kém, tự bắt chước sản xuất lấy là xong.
Bộ trưởng Đoàn Khuê cau mày một chút rồi lại nói:
– Nếu nói như vậy, có nghĩa là các công nghệ này sẽ không phải độc quyền của quân đội?
Lý Đông gật đầu:
– Đúng vậy, thưa các vị. Tôi cũng xin nói thẳng, chi phí và nguồn lực nghiên cứu cho việc này là một con số không nhỏ, do vậy chúng tôi cũng phải cần khai thác các thành tựu nhận được để tái sinh vốn đầu tư và tạo ra lợi nhuận thặng dư. Như các vị biết, sản phẩm nào cũng có vòng đời của mình, Kỷ nguyên mới không thể chỉ tập trung vào các sản phẩm hiện tại được nếu không muốn nhìn thấy sau năm, mười năm tới bị các tập đoàn khác trên thế giới thay thế. Dù chúng tôi muốn cống hiến cho đất nước nhưng dù gì chúng tôi là một doanh nghiệp, do vậy cần hải hòa lợi ích của tập đoàn và lợi ích chung của đất nước. Mong các vị hiểu điều đó!
Lý Đông lập luận rất có lý, mấy vị lãnh đạo lại trở nên trầm ngâm. Sau một lúc Tổng Bí thư Hoàng Khải lên tiếng:
– Vậy cậu định triển khai công tác này như thế nào?
– Uhm, như các vị biết, đây hoàn toàn là sự nỗ lực từ một phía chúng tôi. Tài chính và công nghệ chính phủ gần như không tham gia do đó để tránh những tranh chấp sau này chúng ta sẽ phải ký một bản ghi nhớ, trong đó có điều khoản cụ thể về quyền được bảo lưu và sử dụng sở hữu trí tuệ của Kỷ nguyên mới. Tất nhiên về phía chúng tôi cũng sẽ cam kết không tiết lộ và chuyển giao công nghệ cho bất cứ đơn vị nào mà không được sự đồng ý và cho phép của chính phủ.
Chủ tịch Cao Việt Tường lại lên tiếng:
– Việc này rất hệ trọng, làm sao chúng tôi có thể bảo đảm được phía Kỷ nguyên mới sẽ tuân thủ được những điều này?
– Uhm… thưa ngài, cái này có lẽ chúng ta phải đặt lòng tin vào nhau. Các ngài cũng hiểu chúng tôi hoàn toàn có thể âm thầm nghiên cứu và sản xuất ra sản phẩm của mình mà không cần chia sẻ bất kỳ thứ gì với chính phủ. Sở dĩ có buổi họp ngày hôm nay cũng là một chữ Tâm của cá nhân tôi với đất nước. Do vậy các vị không cần nghi ngờ gì về thái độ của Kỷ nguyên mới với vấn đề này.
Nghe xong lời Lý Đông nói, căn phòng trở nên tĩnh lặng, sau cùng Bộ trưởng Đoàn Khuê nói:
– Theo như cậu đã đề cập trong bản kế hoạch, binh đoàn này sẽ gồm không quân, tàu ngầm và tên lửa. Cậu có đề xuất cụ thể như thế nào?
Lý Đông liền hỏi lại:
– Tôi có thể được biết thông tin khí tài tốt nhất mà chúng ta hiện có không?
Đoàn Khuê bây giờ có chút chần chừ, dù sao đây cũng là bí mật quốc gia. Ông ta đưa mắt nhìn ba vị thượng cấp như dò hỏi ý kiến, sau khi nhận được cái gật đầu từ bọn họ Đoàn Khuê mới nói tóm tắt:
– Nếu nói về các khí tài dạng này hiện đại nhất thì hiện chúng ta có bốn chiếc Su 30MK2, hai hệ thống phòng thủ tên lửa phòng không S-300PMU-1 và Scud C, về tàu ngầm thì chỉ có một tàu ngầm Kilo cũ nhận từ Triều Tiên hiện đang neo tại cảng Cam Lâm, tỉnh Khánh Bình. Về cơ bản là khá khiêm tốn, cậu cũng biết tình hình ngân sách quốc phòng của chúng ta còn rất eo hẹp, thật không đáng kể nếu so với chi tiêu của phía bên kia.
Mặc dù đã biết nước mình hiện tại khí tài thiếu và yếu cả về số lượng và chất lượng nhưng khi nghe Đoàn Khuê báo cáo xong, Lý Đông không khỏi thở dài. Cân nhắc một chút Lý Đông mới nói:
– Tôi cần mỗi loại này một mẫu, có vấn đề gì không?
– Ý cậu là…?
Đoàn Khuê cau mày nhìn Lý Đông dò hỏi.
– Đúng, tôi muốn dùng chúng để thí nghiệm các công nghệ mới.
Bốn vị lãnh đao cấp cao nhìn nhau, sau đó tiến hành một cuộc thảo luận ngắn, Sau khi đi đến thống nhất Bộ trưởng Đoàn Khuê trả lời:
– Được, mặc dù có ảnh hưởng khá lớn tới các kế hoạch bố trí quân lực khác nhưng các khí tài này chúng tôi có thể điều động cho cậu.
Lý Đông hài lòng:
– Cảm ơn các vị đã tin tưởng! Tôi sẽ không để mọi người thất vọng.
Suy nghĩ thêm một chút Lý Đông lại nói:
– Nếu đã đi tới thống nhất, bây giờ tôi muốn thảo luận với các vị về vị trí đặt căn cứ một chút.
Tổng Bí thư Hoàng Khải gật đầu:
– Uhm… mời cậu nói!
– Các vị đợi một chút!
Lý Đông rút từ trong cặp ra một bản đồ đã chuẩn bị sẵn sau đó trải dài trên bàn họp. Những người còn lại lập tức bị thu hút sự chú ý. Lý Đông rút thêm một chiếc bút sau đó di chuyển về phía giữa tấm bản đồ khổ lớn đưa tay chầm chậm khoanh tròn trên nền màu xanh dương:
– Các vị, đây là nơi tôi kiến nghị chúng ta lựa chọn.
Bốn người còn lại lập tức đứng bật dậy chăm chú nhìn tấm bản đồ. Căn phòng bỗng trở nên tĩnh lặng thậm chí có thể nghe tiếng thở khó nhọc của từng người. Sau một lúc chỉ nghe thấy tiếng Đoàn Khuê thì thào:
– Năm km độ sâu dưới lòng Đông Hải sao? Không thể nào!!!!