Giờ học cuối kết thúc trong tiết trời oi bức, mây đen vần vũ cuối chân trời báo hiệu một cơn giông sắp kéo đến. Lý Đông đứng dậy vỗ vỗ vai Mạnh Bàn:
– Heo mập, nhanh lên, trời sắp mưa rồi!
Mạnh Bàn nhấp nháy giương con mắt ti hí của hắn nhìn ra ngoài trời rồi vội vàng sếp sách vở theo Lý Đông ra khỏi lớp, đi cùng nhau một đoạn hai người sớm tách ra do nhà ở hai hướng khác nhau.
Lý Đông về đến nửa đường thì cơn giông ập tới, hắn nhanh chân đi vào mái hiên của một quán ven đường. Người đi đường cũng lục tục thi nhau chạy lại, trong phút chốc đã đầy người. Lý Đông đưa tay phủi rớt những giọt nước đậu trên mặt, nhìn những giọt mưa bắt đầu rơi nhanh hắn tự nhủ “Sớm biết thế này nên mang theo áo mưa”.
Lúc này, một bóng người nhỏ nhắn vội vã chạy tới, khi lại gần Lý Đông nhận ra đó là lớp trưởng Trương Ngọc. Nàng có vẻ dính không ít nước mưa, chiếc áo trắng đồng phục đã ướt sáp vào da thịt. Mái hiên diện tích không lớn, đã chen kín người, Trương Ngọc ánh mắt khó xử tìm một chỗ đứng nhưng nàng đành phải thất vọng rồi.
Ầm… ì ùng…
Một ánh chớp lóe lên, tiếng sấm vang dội, Trương Ngọc giật mình, hai vai nàng co lại hốt hoảng, hai chân luống cuống muốn ngã. Bất chợt một cánh tay kéo nàng về phía mái hiên, Trương Ngọc nhìn lại, nàng nhận ra là Lý Đông. Hắn đang đứng dưới mưa còn Trương Ngọc thì đã ở vị trí của hắn. Cơn mưa nặng hạt xối xả, khiến quần áo Lý Đông nhanh chóng ướt sũng, nhăn nheo bám vào cơ thể cao gầy của hắn.
– Đông, bạn lên đây đi, đằng nào mình cũng ướt rồi!
Trương Ngọc vội vàng muốn đi xuống nhường lại chỗ cho Lý Đông nhưng hắn đẩy nàng lại. Hắn nở nụ cười nói:
– Trương Ngọc, bạn cứ ở đó đi, mình mấy ngày nay cũng chưa có tắm rửa gì, đến rận nó cũng chê chạy mất rồi. Tranh thủ tắm luôn dịp này, mấy khi được ông trời kỳ cọ cho đâu
– Xì.
Trương Ngọc bật cười, nàng biết Lý Đông tìm lý do khiến nàng không cảm thấy áy náy, cái tên này ở lớp cứ lầm lầm lỳ lỳ hóa ra cũng rất tâm lý đấy. Nàng nhìn nụ cười của hắn hòa lẫn trong những vệt nước mưa trong lòng có chút cảm động. Nàng nói khẽ:
– Đông, cảm ơn bạn nha! Cẩn thận cảm lạnh, bạn chịu khó chạy lên phía trước một chút, bên đó có nhà dân sẽ có chỗ trú đấy.
– Yên tâm đi, mình thích nhất là tắm mưa. Bạn xem mình khỏe mạnh như thế này, mưa này có là gì…
Lý Đông đang gồng tay khoe khoang cơ bắp thì mũi hắn nhảy liên tục:
– Ắt xì ắt xì…
– Xì xì… Trương Ngọc bụm miệng cười.
– Hừ hừ, chắc tên Mạnh Bàn khốn kiếp lại đang nói xấu mình, ngày mai phải xử lý hắn mới được.
Lý Đông vội vàng bào chữa, sau đó chật vật chạy về phía trước tìm chỗ trú.
– Hừ, thật là mất mặt mà!
Lý Đông lẩm bẩm.
– Ha ha ha…
Phía sau hắn còn vang vọng tiếng cười của Trương Ngọc, âm thanh thanh thúy hòa cùng tiếng mưa rơi như một khúc hòa tấu thiên nhiên tuyệt diệu.
Cơn giông đi nhanh như khi nó tới, sau chừng hơn mười phút, gió cuốn mây trôi, trời quang mây tạnh. Trương Ngọc cùng Lý Đông sánh vai về nhà, bây giờ hắn mới để ý nhà nàng cùng nhà hắn cùng một trục đường. Kiếp trước khi còn đi học, có lẽ Lý Đông quá hướng nội, hắn sau khi tan trường thì vội vã về nhà nên cũng không quá để ý đến các bạn học khác. Hai người trên đường về trò chuyện khá vui vẻ, Trương Ngọc giờ phút này cũng mới nhận thức một mặt khác của Lý Đông, hóa ra đằng sau vẻ lầm lỳ, ít nói Lý Đông là một con người thú vị như vậy.
Khi hai người đi ngang qua một ngõ rẽ tối, cây cối um tùm thì thấy ba bốn tên thanh niên đang vây quanh một cô gái, một tên đang gằn lên:
– Không muốn chịu khổ thì mau đưa cái vòng bạc ra đây!
– Không được, ta xin các ngươi, đây là chiếc vòng bạc của mẹ ta để lại hu hu…
– Đưa đây, đừng không biết nặng nhẹ!
Một tên thanh niên đưa tay cố giật lấy chiếc lắc trên cổ tay cô bé:
– Không, ta xin các ngươi, đừng lấy nó của ta…!
Cô gái gồng mình dùng tay còn lại cố giữ lại.
– Bốp!
Một bàn tay vung vào má nàng, nàng chật vật ngã nhào xuống, quần áo dính đầy bùn đất, một tay bụm má khóc òa lên.
– Dừng lại, các ngươi muốn làm gì?
Lý Đông bất nhẫn nhìn thấy cảnh này, hắn nhận ra cô gái, là Ninh Lan Phương. Duyên phận thật khéo diễn trò, đi đâu cũng có thể gặp được nàng. Hắn thật muốn quay lưng bỏ đi nhưng nhìn cảnh nàng khóc lóc dưới đất, bị ba bốn tên thanh niên uy hiếp, Lý Đông không thể dời bước được. Không phải hắn còn tình cảm gì với nàng mà là một người đàn ông gặp phải hoàn cảnh một cô gái bị ức hiếp như vậy thì không thể bỏ qua được, dù hắn biết trong mắt mọi người hiện tại hắn cũng chưa phải đàn ông chân chính gì, cùng lắm là đứa bé vị thành niên mà thôi.
Mấy tên côn đồ hơi bất ngờ dừng tay quay lại. Một tên người gầy gò, mặt chuột lên tiếng:
– Ranh con, không phải chuyện của ngươi, xéo đi!
– Ta nói các ngươi thả cô bé đó ra!
Lý Đông gằn giọng.
– A, mẹ kiếp, dám ra lệnh cho ta, định làm anh hùng cứu mỹ nhân à thằng nhóc, về nhà bú sữa mẹ cho lớn thêm chút nữa đi … Ha ha!
Lý Đông trực lăng lăng nhìn bọn hắn, trong lòng thì đang mấp máy nghĩ cách, bọn hắn người đông, mình lẻ loi đơn độc làm thế nào đây. Chỗ này đường khá vắng, có kêu cứu cũng không ai nghe thấy, với lại dân quê hiền lành cũng không ai dám trêu ghẹo gì mấy cái tên du thủ du thực này, có nghe thấy kêu cứu có khi cũng cửa đóng then cài, tặc lưỡi cho số ai đó không may mà thôi. Không phải họ vô tình, những việc này ở huyện vùng biên này diễn ra khá thường xuyên, do địa bàn rộng, chính quyền cũng không sâu sát hết, chỉ dẹp loạn mang tính cục bộ trấn an, thành ra lâu dần dân chúng cũng chấp nhận tình trạng nửa tối nửa sáng này.
Lý Đông quay sang nói nhỏ với Trương Ngọc:
– Lát nữa khi nào mình hô, bạn hướng về khu nhà ở kia chạy thật nhanh vào nhé!
Trương Ngọc không hiểu Lý Đông muốn làm gì nhưng cũng gật gật đầu. Lý Đông quay sang đám côn đồ:
– Đây là em họ ta, nàng không hiểu chuyện, các ngươi để ta thuyết phục, qua giúp nàng tháo cái vòng ra!
Mấy tên côn đồ nhìn nhau, cũng không nhìn ra Lý Đông một mình làm nên trò trống gì, tên mặt chuột nói:
– Tốt, vậy ngươi qua tháo ra, bọn ta đỡ mất công. Đừng hòng giở trò gì, nhanh lên, bọn ta không có thời gian!
Lý Đông không tiến về phía Lan Phương mà đứng tại chỗ nhìn nàng gọi:
– Em họ, lại đây, đưa đi chiếc vòng là xong, sao lại muốn ăn khổ thế?
Lan Phương đột nhiên thấy Lý Đông gọi mình là em họ, nàng nhìn hắn có chút nghi hoặc nhưng nàng là người thông minh, đương nhiên biết Lý Đông đang nghĩ cách giúp mình. Hơn nữa, Lý Đông hiện là cành cỏ duy nhất nàng có thể bám vào.
Lan Phương đứng dậy, đi về phía Lý Đông.Tên măt chuột nhăn mày khó chịu nhưng cũng đi theo sát phía sau nàng, ba tên còn lại đứng tại chỗ khoanh tay trước ngực quan sát. Khi Lan Phương tới chỗ Lý Đông, nàng và tên mặt chuột đã cách ba tên phía sau một khoảng cách khá rộng.
Lý Đông cầm tay Lan Phương đưa tay tháo chiếc vòng. Nàng có chút kháng cự rụt tay lại, Lý Đông dùng ngón tay khẽ bấm bấm bàn tay nàng. Lan Phương biết hắn hẳn là có ý khác, nàng chần chừ giây lát rồi cũng để hắn tháo ra.
Lý Đông biết tại sao nàng yêu quý nó như vậy, đây là vật lưu niệm duy nhất mẹ nàng để lại cho nàng trước khi mất, kiếp trước nàng cũng rất giữ gìn nó, thậm chí ngày sau có những chiếc vòng đẹp hơn nàng vẫn đeo cùng nó. Tháo xong, Lý Đông giơ tay đưa cho tên mặt chuột:
– Của ngươi đây, cầm lấy!
Tên mặt chuột mừng rỡ đưa tay ra:
– Tốt, nhóc con biết điều hơn …
Hắn còn chưa kịp nói xong thì cảm thấy một cơn đau nhói từ hạ bộ xông thẳng lên não, chân phải Lý Đông không biết từ bao giờ đã đạp vào giữa hai chân hắn, hắn chỉ kịp thét lên một tiếng rồi đổ gục xuống, hai tay ôm hạ bộ, nước mắt, nước dãi đầm đìa, một dạng kêu trời khóc đất.
Lý Đông vội vã cầm tay Lan Phương rồi hét về phía Trương Ngọc:
– Chạy!
Ba tên đồng bọn của tên mặt chuột thấy hắn tự nhiên nằm lăn ra đất kêu gào có chút phản ứng không kịp, mặt ngây như phỗng, đứng thộn mặt ra. Khi Lý Đông đã chạy xa được một đoạn thì mới ý thức được gầm thét đuổi theo.
– Mẹ kiếp, thằng ranh con này dám chơi bọn ta. Đứng lại đó!
Ba người Lý Đông dù sao còn nhỏ, lại có hai người là nữ nên tốc độ cũng không nhanh. Ba tên côn đồ sẽ rất mau đuổi kịp. Lúc này cuống quá Lý Đông hướng về phía khu dân cư gào ầm lên:
– Cứu mau, cứu mau, cháy nhà rồi, cháy nhà rồi. Có ai không, cháy nhà rồi, cháy lan hết rồi….
Tiếng hét của hắn lanh lảnh vang vọng cả khu xóm, ngay lập tức cửa vài ngôi nhà gần nhất mở bung ra, vài người đàn ông to lớn lao ra nhìn quanh hét lên:
– Cháy ở chỗ nào, chỗ nào, mau mau cấp cứu bà con ơi! Mẹ kiếp, trời vừa mưa to thế mà sao nhà ai đen đủi vẫn cháy được vậy?
Người dân nghe tiếng hét cháy nhà thì vội vàng chạy ra càng nhiều, dù sao cũng không ai dám trốn ở trong nhà nếu không muốn bị cháy lan chết oan. Trong chớp mắt, người đã đứng đầy hai bên đường. Ba tên côn đồ nhìn thấy phía trước nhiều người có chút chột dạ, bọn chúng chỉ ỷ đông hiếp đáp người đơn độc chứ đông người như thế này thì cũng không dám manh động. Ba tên hậm hực dừng truy đuổi, quay ngược về phía tên mặt chuột dìu lấy hắn. Tên mặt chuột lúc này đã có chút tỉnh táo:
– Khốn nạn thật, từ khi xuất đạo đến nay, chưa bao giờ bị chơi thảm như thế này, thật là nhục. Lại là còn bị thằng nhãi vắt mũi chưa sạch chơi… Ranh con, đừng để tao gặp lại mày… hừ hừ…. Đi mau thôi, nhanh cho tao tới bệnh viện, tiểu đệ của tao mà hỏng thì thật xong đời… ui cha, nhẹ thôi thằng khốn… Hừ hừ….
Ba người Lý Đông trốn qua một kiếp, người dân tra hỏi hắn cháy ở đâu, hắn đành xấu hổ xin lỗi rồi kể lại mọi chuyện. Bọn họ không có tức giận mà còn khen ngợi hắn nhanh trí dũng cảm, còn dặn bọn hắn lần sau đi đường phải cẩn thận, Lý Đông vâng dạ cảm ơn rồi kéo hai người Trương Ngọc vội vã trở về.
Hôm nay, vì tránh mưa lại gặp phải vụ này nên trời cũng đã tối, trên đường về, Trương Ngọc ánh mắt phấn khích nhìn Lý Đông:
– Đông, bạn thật thông minh nha, nghĩ lại cảnh mấy tên côn đồ mình buồn cười chết mất. Việc hôm nay thật là quá kích thích đi, chơi thật là vui… phù phù.
Nàng vỗ vỗ ngực vừa thở hổn hển vừa nói.
Lý Đông trợn ánh mắt trắng dã nhìn nàng, hắn không nghĩ được đằng sau vẻ thùy mị dịu dàng của Trương Ngọc lại cất chứa một tính cách tạo phản như vậy.
Trương Ngọc tiếp tục đùa giỡn:
– Lan Phương, bạn được Lý Đông cứu, tính lấy gì báo đáp hắn đây?
Lan Phương gò má ửng đỏ, ánh mắt khẽ liếc Lý Đông. Nói thật, hôm nay Lý Đông liều mình cứu giúp nàng đã làm cho nàng có chút xúc động, nàng mím mím môi chuẩn bị nói cảm ơn hắn thì nghe thấy Lý Đông hơi khó chịu nói:
– Trương Ngọc, bạn cũng đừng đùa nữa, mau chóng về nhà thôi!
Nói xong hắn tăng nhanh cước bộ đi về phía trước.
Trương Ngọc bĩu bĩu môi:
– Thái độ gì đây, đùa một chút thôi mà, cũng không nói là lấy thân báo đáp đâu.
Lan Phương nhìn bóng lưng của Lý Đông, không hiểu sao nàng luôn có cảm giác Lý Đông có chút lãnh đạm với mình “Ta làm gì khiến hắn ghét bỏ sao, hẳn là không có mới đúng. Mà thôi kệ, chắc là mình nghĩ nhiều”. Nghĩ xong nàng cũng vội vã theo đường về nhà, tính cách nàng là vậy, ngoài những ký ức về người mẹ thì không quá để tâm lâu cái gì, hơn nữa vừa trải qua một phen xúc động, hiện tại nàng chỉ muốn về phòng ngủ một giấc cho tĩnh tâm lại.
Khi Lý Đông về đến nhà của mình cũng đã hơn 7h tối. Cha hắn đã từ thành phố trở về, đang ngồi bên bàn cơm đợi hắn. Thời điểm này gặp lại, cha vẫn còn là một người đàn ông trung niên, dáng người tuy có chút gầy gò nhưng vẫn tương đối khỏe mạnh.
– Cha, cha về tới rồi sao?
Lý Hải nheo nheo mắt cười nói với Lý Đông:
– Ừ, sao con về muộn thế? Nhanh tắm rửa rồi vào ăn cơm!
– Vâng, con gặp mưa nên phải tìm chỗ trú. Mà còn một tháng rưỡi nữa mới bắt đầu vụ đông xuân, sao đợt này cha về sớm thế?
– Ừ, trên tỉnh dạo này cũng nhiều người, ít việc. Ở trên đó, tiền kiếm được trừ ăn ở cũng không còn được mấy, cha về nhà đỡ đần được mẹ con chuẩn bị vụ mùa vẫn tốt hơn.
– À, cha mẹ đợi con một chút, con vào tắm rửa đã.
– Uh!
Lý Đông tẩy xong một thân thì ra ngoài ăn bữa cơm xum họp gia đình. Một lần nữa được làm một đứa trẻ trong vòng tay cha mẹ khiến Lý Đông có chút xúc động, hắn cảm thấy càng phải trân quý những giây phút này. Cơm nước xong, cả nhà trò chuyện một chút rồi Lý Đông trở lại phòng, hắn có việc phải làm. Cầm giấy bút, Lý Đông nhớ lại hình thức và soạn thảo bản hợp đồng hợp tác với Mạnh Thành. Sau khi sao làm hai, hắn cho vào cặp cất cẩn thận rồi tiến hành tập công.Việc rèn luyện là không thể gián đoạn, muốn mau chóng tiếp nhận được nhiều tri thức, thực hiện lý tưởng của mình thì phải không ngừng cố gắng. Tập luyện xong cũng đã tới gần 1h sáng. Lý Đông trở về giường kéo chăn ngủ, có lẽ hôm nay phát sinh nhiều việc lại vui vẻ quây quần bên cha mẹ nên hắn ngủ được một giấc rất sâu, thẳng tới khi trời hừng sáng.