Hơn 11h trưa,
Trở ra từ phòng họp, Lý Đông không vội trở về phòng mình mà sải bước tiến về phòng làm việc của Tổng Giám đốc Ngân hàng Kỷ nguyên.
Cô thư ký ngồi tại khu vực cửa ra vào nhận ra Lý Đông thì như nai con nhìn thấy cọp vội vội vàng vàng đẩy ghế đứng lên líu ríu nói:
– Dạ, dạ… chủ… chủ tịch! Chủ tịch cần… cần… gì ạ?
Lý Đông có chút buồn cười nhìn phản ứng của cô gái trước mặt nhưng cũng không biểu hiện ra cái gì chỉ khẽ đưa tay vẫy nhẹ ra hiệu cho cô gái ngồi xuống rồi hỏi lại:
– Tổng Giám đốc Thủy Tiên có ở trong phòng chứ?
Người thư ký giọng vẫn có chút gấp gáp trả lời:
– Dạ… Tổng giám đốc vẫn ở bên trong ạ.
Lý Đông gật đầu:
– Uhm… Tôi cần gặp chị Thủy Tiên có chút chuyện trao đổi.
Người thư ký nghe tới đây thì lập tức lên tiếng:
– Vâng, chủ tịch đợi chút để tôi mở cửa ạ.
Nói xong người thư ký lập tức định tiến tới trước cửa phòng nhưng Lý Đông đã giơ tay ngăn lại:
– Không cần, cô cứ làm việc đi! Tôi tự vào!
Lý Đông nói xong thì di chuyển tới trước cánh cửa bằng gỗ lim đưa tay gõ nhẹ:
– Cộc, cộc!
Bên trong tĩnh lặng giây lát sau đó liền có tiếng trả lời vọng ra:
– Mời vào!
Nhận được sự đồng ý của chủ nhân căn phong Lý Đông liền vặn chốt cửa đẩy ra rồi bước vào bên trong.
Ở bên ngoài hành lang, đợi cho cánh cửa ra vào khép lại, người thư ký lúc này còn chưa hoàn hồn liền đưa tay lên ngực vuốt vuốt để ổn định lại hơi thở:
– Phù phù… Ôi trời, giật cả mình! Không hiểu hôm nay là ngày gì mà chủ tịch lại bỗng nhiên tới đây nhỉ?
Hơi lệch đầu suy nghĩ một chút không ra đáp án, người thư ký ngồi lại vào chỗ ngồi, mắt nhìn về phía cửa văn phòng Tổng Giám đốc, một tay chống một tay lên cằm, tay còn lại khẽ mân mê cặp môi xinh xắn nhỏ giọng nói:
– Chủ tịch… nhìn gần thật thu hút nha… Ước gì…
– Thu Hương, đang ao ước gì đó?
Người thư ký đang mải mơ màng thì bất ngờ bên cạnh có tiếng gọi. Theo đó, Thu Hương giật mình tỉnh lại, nhận ra người vừa lên tiếng là trợ lý Giám đốc khối Khách hàng Doanh nghiệp thì hơi đỏ mặt rồi vội lấp liếm:
– Ôi, chị Lan hả? Không có gì, em đang nhớ về một mẫu thiết kế mới ra thôi.
Trợ lý Lan nghe xong thì mỉm cười trêu chọc:
– À, vậy mà chị cứ tưởng em đang mơ về chàng trai nào chứ?
Thu Hương bị nói trúng tim đen nên lập tức rối rít xua tay phủ nhận:
– Ui ui, chàng nào? Em làm gì có ai mà mơ mộng chứ, chị cứ trêu em… Uhm… mà chị qua trình ký gì sao?
Thấy Thu Hương chủ động lái chủ đề, trợ lý Lan cũng không tính đùa dai theo đó liền đặt cặp hồ sơ lên bàn nói:
– Uhm… đây là Bản Kế hoạch tài trợ cho các hạng mục đường cao tốc hợp tác với Tổng công ty Phát triển hạ tầng và đầu tư tài chính Việt Nam (VIDIFI), anh Minh Giám đốc khối nói chị chuyển để Tổng Giám đốc phê duyệt triển khai sớm.
Cầm lên tập hồ sơ trước mặt, trợ lý Lan gật nhẹ đầu:
– Vâng, em biết rồi, nhưng bây giờ bên trong đang có người, lát nữa em sẽ chuyển ngay vào trong cho chị.
Trợ lý Lan nghe xong thì gật đầu:
– Uhm… vậy làm sớm cho chị nha!
– Vâng ạ!
Cùng lúc này, phía sau cánh cửa văn phòng Tổng Giám đốc, Lý Đông bước vào trong thì thấy Thủy Tiên vẫn đang cắm cúi xét duyệt một tập văn kiện nào đó, có vẻ công tác cuối năm rất bận rộn.
Lý Đông không vội lên tiếng đánh động nàng mà đưa mắt quan sát một vòng phòng làm việc của Thủy Tiên. Kể từ ngày nàng về Kỷ nguyên Bank nhậm chức, Lý Đông cũng không có mấy lần vào trong căn phòng này và thực tế mà nói thì có lẽ đây là lần thứ hai mà hắn có mặt ở đây.
Khác với phòng của nhiều lãnh đạo nam khác trong tập đoàn được phối trí nội thất mang màu sắc trầm chủ đạo, phòng của Thủy Tiên lại tràn ngập ánh sáng, là sự pha trộn hài hòa các gam màu tươi sáng như trắng và xanh thiên thanh.
Bài trí phòng ốc quả nhiên mang đậm phong cách của Thủy Tiên, phối cảnh không nhằm dựng lên một không gian quyền lực mà hoàn toàn phản ánh tính cách của chủ nhân nơi này, phóng khoáng mà không mất đi vẻ mềm mại.
Tại bàn làm việc, Thủy Tiên vốn cho rằng là trợ lý riêng vào trình ký hồ sơ nhưng sau giây lát không thấy có động tĩnh gì thì khẽ ngẩng đầu lên nhìn về người khách mới bước vào phòng.
Nhận ra là vị chủ tịch trẻ tuổi, Thủy Tiên đặt bút xuống sau đó đứng lên tiến tới trước mặt Lý Đông mỉm cười nói:
– Chủ tịch, thật bất ngờ và hân hạnh nha! Mời chủ tịch ngồi!
Lý Đông theo lời Thủy Tiên ngồi xuống ghế, đợi nàng rót xong hai ly trà từ máy pha sẵn gần đó mới cười đáp lại:
– Chị Thủy Tiên, bận rộn quá nhỉ?
Thủy Tiên nheo mắt nhìn Lý Đông rồi ngọt nhạt trả lời:
– Nào có, sao sánh bằng chủ tịch được, nhiều việc tới mức cả năm qua không xuống đơn vị lần nào mà.
Lý Đông có phần áy náy nhưng vẫn tìm cớ bào chữa:
– À, xin lỗi nhưng chẳng phải Kỷ nguyên Bank đã có một vị CEO tài năng trấn giữ rồi sao?
Thủy Tiên bĩu môi:
– Ôi… chủ tịch đánh giá quá cao tôi rồi, cũng sứt đầu mẻ trán, bạc tóc chóng già lắm đây.
Lý Đông nghe xong thì giả bộ dựng thẳng người lớn giọng động viên:
– Uhm… vậy thì phải tăng lương, tăng thưởng khuyến khích rồi. Không thể để cho nhân tài bất mãn được
Thủy Tiên nghe xong thì che miệng cười rồi lắc đầu nói:
– Thôi, thôi… ai ở Kỷ nguyên này chẳng vất vả chứ. Chủ tịch tăng lương cho tôi sẽ khiến nhiều người chạnh lòng đấy, chỉ cần chủ tịch dành chút thời gian thi thoảng xuống động viên anh em là được rồi. Uhm… mà chủ tịch hôm nay tới đây chắc cũng không phải là để thăm hỏi nhân viên thôi đấy chứ?
Lý Đông cười trừ rồi nhìn Thủy Tiên nói:
– Ha ha… Uhm… hôm nay tiện qua đây đúng là có việc nhỏ muốn hỏi đây.
Thủy Tiên nheo mắt hỏi lại:
– Vâng, chuyện gì vậy? Mời chủ tịch nói!
Lý Đông đưa tay cầm lên ly nước khẽ nhấp một ngụm sau đó tiếp tục:
– Uhm…. Chuyện cũng không có gì, chỉ là nghe nói chị đang cần tuyển dụng thêm trợ lý đúng không?
Thủy Tiên khá là ngạc nhiên khi Lý Đông đề cập tới chuyện này nhưng vẫn gật đầu trả lời:
– Vâng, nhưng sao chủ tịch lại quan tâm tới vấn đề nhỏ nhặt này vậy?
Lý Đông không trả lời ngay câu hỏi của Thủy Tiên mà hỏi lại:
– Uhm… vậy chị đã tuyển được người ưng ý chưa?
– Vâng, cũng có vài ứng viên khá tốt nhưng hiện tại vẫn chưa quyết định.
Lý Đông nghe xong thì liền mở lời thăm dò:
– Ồ, vậy tức là vẫn có thể bổ sung thêm ứng viên đúng không?
Thủy Tiên hiểu ra mục đích của Lý Đông tới đây hôm nay thì mỉm cười:
– À… ra là chủ tịch định lợi dụng quan hệ để cài cắm người quen vào tổ chức hả?
Lý Đông bật cười:
– Ha ha… cái gì mà cài cắm, tôi chỉ định giới thiệu cho chị một ứng viên sáng giá thôi. Chị yên tâm, sẽ thi cử công bằng không có thiên vị.
Thủy Tiên nghe tới đây thì thăm dò nói:
– Chủ tịch nói vậy thì có vẻ là nhân vật lợi hại rồi.
Lý Đông gật gù:
– Lợi hại hay không chắc cần thêm thời gian đánh giá nhưng với lý lịch của cô ấy thì ở vai trò trợ lý hẳn cũng không gặp nhiều vấn đề đi. À, mà cô ấy cũng tốt nghiệp Yale cùng trường với chị đó!
– Cô ấy? Là con gái sao?
Lý Đông thấy Thủy Tiên có vẻ không tập trung vào lý lịch của ứng viên mà lại để ý tới giới tính đồng thời lại dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn mình thì cười khổ nói:
– Sao hả? Con gái không được à? Chẳng nhẽ chị muốn tuyển nam trợ lý?
Thủy Tiên vẫn giữ nụ cười nửa treo trên khóe miệng lắc đầu:
– À không, không phải, chỉ cần người có năng lực là được. Uhm… mà chủ tịch quen biết cô ấy như thế nào vậy?
Lý Đông biết không giải thích vấn đề này với Thủy Tiên thì khó mà thỏa mãn những thắc mắc của vị Tổng giám đốc này nên đành thành thật:
– Uhm… thực ra cô ấy là bạn học cấp 3… nhưng chị cũng đừng hiểu lầm vì vậy mà tôi có ưu ái cá nhân gì. Bản thân cô ấy là một người khá có năng lực, tôi xem qua CV thì cô ấy đã tốt nghiệp sớm Yale tới hơn một năm và có thời gian làm việc với vai trò tập sự tại CitiBank. Một cá nhân như vậy tôi nghĩ khá là phù hợp với vị trí mà chị đang tuyển dụng đấy.
– Bên đó có vẻ điều kiện phát triển đang rất tốt, lý do gì cô ấy lại đột ngột trở lại Việt Nam vậy chủ tịch?
– Uhm… theo như những gì cô ấy nói thì chồng sắp cưới cũng muốn trở lại Việt Nam hơn nữa cô ấy cũng muốn gần gia đình mình hơn.
Thủy Tiên nghe tới việc ứng viên đã có chồng sắp cưới thì trong lòng như nhẹ nhõm đi phần nào, nói vậy là người này có vẻ cũng chỉ là bạn bè đơn thuần chứ không có gì thật sự sâu sắc với Lý Đông, việc tuyển dụng cũng không cần phải quá ưu tiên thật. Nghĩ tới đây nàng nhìn Lý Đông mỉm cười:
– Vâng, nếu vậy thì nhờ chủ tịch nói cô ấy gửi CV cho bộ phận nhân sự, phía nhân sự sẽ sắp xếp lịch để phỏng vấn người này.
Lý Đông gật đầu:
– Uhm, được!
Khẽ nhìn đồng hồ thấy cũng đã tới giờ cơm trưa, Lý Đông đề nghị:
– Hơn 11 rưỡi rồi, cùng đi ăn được chứ?
Thủy Tiên tất nhiên sẽ không từ chối lời mời này của Lý Đông lập tức đồng ý:
– Vâng, xin chủ tịch đợi một chút!
Nói đoạn, nàng liền đứng lên trở lại phía bàn thu dọn một chút sau đó cầm theo túi xách đứng lên cùng Lý Đông tiến về phía cửa.