Hà Đô, Đông gia Biệt thự, bên bờ Tây Hồ
Trần Hàng bắt chéo hai chân, thong thả nâng lên ly trà vừa nhâm nhi vừa nhìn về mặt hồ phía xa nơi có những cặp đôi đang đạp vịt.
Với một người bận rộn như Trần Hàng thì những giây phút như thế này quả là hiếm hoi, nếu không phải hôm nay hắn là có chuyến công tác lên Hà Đô thì cũng đã không thảnh thơi mà ngồi đây uống trà ngắm cảnh.
Gọi là thảnh thơi nhưng cũng không phải là hoàn toàn đúng nghĩa, thực tế mà nói nên gọi là kết hợp công việc và thư giãn bởi lúc này Trần Hàng vốn là đang cùng Lý Đông thảo luận về kế hoạch kinh doanh KN777.
Theo đó, đặt ly trà trở lại bàn, Trần Hàng nhìn Lý Đông lên tiếng:
– Chủ tịch, hiện tại có một số hãng hàng không đang tỏ ra rất quan tâm tới KN777, bọn họ đã cho người liên hệ và muốn biết chúng ta khi nào có thể thương mại hóa sản phẩm này.
Lý Đông nghe xong thì lắc đầu trả lời:
– Chúng ta sẽ không bán KN777.
Trần Hàng kinh ngạc:
– Không bán? Chủ tịch… chủ tịch đang đùa phải không?
Lý Đông mỉm cười khẳng định:
– Đúng vậy! Sẽ không bán!
Trần Hàng nhíu mày, hắn biết Lý Đông là có ẩn kỳ chiêu trong quyết định này nên thận trọng hỏi lại:
– Nếu không bán, vậy chúng ta làm gì với KN777?
Lý Đông dựa hẳn vào thành ghế sau đó mới chậm rãi giải thích:
– Chúng ta nghiên cứu sản xuất ra KN777 tất nhiên sẽ không để đắp chiếu, có điều khai thác thương mại nó như thế nào cần có sự tính toán cụ thể. Anh cũng biết KN777 có hàm lượng công nghệ rất cao đặc biệt ở bộ phận động lực, công nghệ này có ứng dụng trong quân sự rất lớn ví dụ như máy bay chiến đấu, tên lửa, tàu ngầm… Chúng ta không thể để lọt công nghệ này vào tay nước ngoài được.
Trần Hàng nghe xong thì khó hiểu:
– Chủ tịch, nếu chúng ta không muốn để lọt công nghệ vậy chẳng phải là không thể bán máy bay sao?
Lý Đông gật đầu:
– Đúng thế, tôi cũng đã nói từ đầu là chúng ta không bán mà. Có điều không bán không có nghĩa là chúng ta không thể thu được lợi nhuận.
Trần Hàng có chút hoang mang cười khổ:
– Chủ tịch, vậy rốt cục chủ tịch định làm thế nào?
Lý Đông cũng không có ý định thử thách trí tuệ của Trần Hàng theo đó liền trả lời:
– Uhm… không bán nhưng chúng ta hoàn toàn có thể cho thuê tài chính. Bằng nghiệp vụ giới hạn quyền thuê, KN777 vẫn thuộc quyền sở hữu và quản lý của chúng ta và chúng ta hoàn toàn có thể kiểm soát dàn tàu bay của mình. Như anh biết hiện tại, phần động cơ của KN777 đều có cabin chứa, ra vào phải có mã bảo mật do vậy nếu máy bay vẫn thuộc quyền sở hữu của chúng ta thì các đối tác sẽ không được cấp quyền ra vào khu vực này. Vai trò của họ chính là tập trung khai thác các chuyến bay thương mại còn việc theo dõi bảo trì, sửa chữa, nâng cấp các cấu phần quan trọng họ sẽ vẫn do chúng ta phụ trách.
Trần Hàng hiểu ra vấn đề, hắn nghĩ ngợi giây lát rồi hỏi lại:
– Nhưng ngay cả trường hợp cho bọn họ thuê, chúng ta cũng sẽ không thể luôn luôn giám sát bọn họ đang làm những gì với máy bay của chúng ta được.
Lý Đông đáp lời:
– Trần Hàng, Tôi hiểu điều anh nói có điều anh quên mất rằng lớp vỏ cabin bảo vệ của chúng ta là siêu vật liệu sao? Với điều kiện kỹ thuật của các quốc gia hiện đại ngay cả Mỹ, tôi nghĩ rằng nếu bọn họ không sử dụng tới bom hạt nhân thì không thể công phá được lớp vỏ này. Anh liệu có nghĩ bọn họ có ngu ngốc làm điều đó? Nên nhớ rằng lớp vỏ bên ngoài còn bị phá vỡ thì động cơ còn tồn tại được sao? Thậm chí cứ cho rằng họ lấy được động cơ thì thời gian bọn họ nghiên cứu nắm bắt cũng không phải là ngắn, tôi nói không quá nhưng cỡ 10-15 năm vẫn là còn ít. Nếu chuyện sao chép đó là đơn giản như vậy thì bậc thầy về sao chép là Trung Quốc đã tự sản xuất được Sukhoi 30MK2 từ lâu rồi đâu cần phải tiếp tục nhập khẩu từ Nga nữa
Hơi dừng lại một nhịp, Lý Đông tiếp tục
-. Uhm… còn nếu bọn họ tính tới việc phá bỏ mật mã thì tốt nhất là cũng đừng nghĩ tới đi. Bất cứ can thiệp nào dù nhỏ nhất vào hệ thống bảo mật sẽ đều được bí mật truyền tải tới chúng ta thông qua việc kết nối với mạng lưới ruồi trinh sát gần nhất. Nếu trong hệ thống máy tính không ghi nhận bất kỳ kế hoạch sửa chữa hoặc bảo hành nào thì toàn bộ cửa ra vào sẽ lập tức bị vô hiệu hóa tạm thời và chỉ có người mang theo mã ủy quyền của chúng ta tới mới có thể tái khởi động lại.
Lý Đông đã giải đáp khá rõ ràng, Trần Hàng đương nhiên cũng đã nhận ra được tính logic trong đó. Cân nhắc thêm giây lát, Trần Hàng đặt vấn đề:
– Uhm… nếu chúng ta làm như vậy thì đúng là có khả năng bảo mật công nghệ có điều sẽ giảm sức hấp dẫn đối với các đối tác rất nhiều, động lực để các quốc gia khác tháo dỡ các rào cản gia nhập ngành với chúng ta không còn. Bọn họ rất có thể làm phức tạp hóa việc thiết lập các tiêu chuẩn kỹ thuật cũng như quy trình cấp giấy chứng nhận lưu thông hàng không cho KN777.
Lý Đông mỉm cười:
– Tôi không nghĩ bọn họ sẽ làm như thế. Dù sao nếu cấp giấy chứng nhận cho chúng ta và trực tiếp được sử dụng KN777 thì cơ hội tiếp cận và sở hữu công nghệ của nó vẫn lớn hơn nhiều so với việc từ chối. Hơn nữa, để đi tới tình trạng sản xuất công nghiệp hóa, chúng ta còn cần thời gian mở rộng nhà xưởng và tuyển dụng đào tạo kỹ sư và công nhân, nhanh thì cũng phải vài năm tới mới có thể sản xuất ở quy mô lớn. Trước mắt, chúng ta hãy cứ hướng tới cung cấp máy bay cho Vietnam Airlines khai thác các chặng bay trong nước và khu vực Đông Nam Á là được.
Trần Hàng lúc này mới khẽ gật gù:
– Uhm… thực ra sự chấp nhận của quốc tế với KN777 tôi nghĩ cũng chỉ là sớm muộn, sự trì hoãn nếu có sẽ không có nhiều tác dụng.
Lý Đông thấy đã truyền tải được đường lối của mình cho Trần Hàng thì tiếp tục chuyển sang vấn đề khác:
– Anh Trần Hàng, đội xe di động chụp hình các tuyến phố trên toàn cầu triển khai tới đâu rồi.
Nghe Lý Đông hỏi Trần Hàng liền trả lời:
– Báo cáo chủ tịch, hiện tại Kỷ nguyên Software vẫn tiếp tục cho triển khai, bọn họ đã tuyển mộ được 15.000 cộng tác viên và vẫn đang tiếp tục tuyển mộ thêm trên khắp thế giới nhằm thu thập dữ liệu hình ảnh. Theo báo cáo gần nhất thì nhân viên của Kỷ nguyên Software đã có mặt ở khoảng gần 60 nước trong danh mục chúng ta đã đưa ra.
Lý Đông nghe xong thì hài lòng. Công việc này mặc dù có chút hơi vô ích và tốn kém chi phí nhưng Lý Đông vẫn quyết định cho làm để che mắt dư luận. Dù sao nếu Kỷ nguyên mới không có hành động gì cụ thể mà lại đột ngột xây dựng được bản đồ trực tuyến thì quả là quá kinh thế hãi tục.
Bọn họ nếu thực sự không có biện pháp đánh lạc hướng chắc chắn sẽ gây nên sự nghi ngờ của thế giới, của lãnh đạo các quốc gia, của giới tình báo. Và như vâỵ thì quá rắc rồi rồi.
Lý Đông muốn che dấu sự tồn tại của ruồi trinh sát, của vệ tinh địa tĩnh mini thì phải có một vỏ bọc thật sự hoàn hảo cho nó. Và hắn cũng chỉ còn cách học theo Google triển khai chương trình Street View cùng một số thủ thuật khác.
Nhấp xong một ngụm trà Lý Đông nói:
– Anh Trần Hàng, anh yêu cầu bên Kỷ nguyên Software đẩy nhanh tiến độ một chút, dù sao thì đây cũng chỉ là về mặt hình thức thôi. Hiện tại toàn bộ hệ thống ruồi trinh sát đã được bố trí trên toàn cầu, vệ tinh địa tĩnh cũng đã được phóng xong, bản đồ trực tuyến đã sẵn sàng đi vào hoạt động. Tôi nghĩ đến tháng 9 năm nay chúng ta sẽ cho trực tuyến Global Map là được.
Trần Hàng gật đầu đáp ứng:
– Vâng, tôi hiểu thưa chủ tịch.
Nói xong, như nghĩ tới cái gì, Trần Hàng lại lên tiếng:
– À, còn một chuyện nữa phải nói với chủ tịch!
– Uhm, anh nói đi!
– Vâng, chuyện là năm tài chính của chúng ta đã kết thúc vào 31/3, chương trình niên hội tổng kết năm vốn ban đầu định tổ chức vào tháng 5 nhưng gần đây tập đoàn chúng ta liên tục ra mắt các sản phẩm chiến lược mới nên đã phải trì hoãn đến giờ. Hiện tại mọi việc đã tạm ổn nên cũng đã tới lúc để tổ chức sự kiện này rồi. Dù sao thì niên hội hàng năm cũng là thời điểm để vinh danh những cá nhân có đóng góp xuất sắc trong sự phát triển của tập đoàn, anh em cũng rất mong ngóng nên không thể để lâu được.
– Uhm, chuyện này đúng là năm nay có làm hơi muộn. Vậy anh cho tiến hành ngay thôi, chương trình như thế nào báo cáo lại tôi là được.
Trần Hàng cười cười nhìn Lý Đông nói:
– Chủ tịch, thực ra năm vừa qua tập đoàn chúng ta đã phát triển rất thành công nên Ban tổ chức muốn làm sự kiện hoành tráng một chút. Trưởng ban Thủy Tiên hôm trước mới nói với tôi một đề xuất và nhờ tôi hỏi lại xem ý kiến chủ tịch như thế nào.
Lý Đông thấy Trần Hàng úp úp mở mở, rào trước đón sau thì mỉm cười:
– Được rồi, anh Trần Hàng! Có gì thì cứ nói đi, là đề xuất gì?
Trần Hàng nheo nheo mắt rồi đáp lời:
– Vâng, là Thủy Tiên muốn chủ tịch tham gia vào một tiết mục ca nhạc khai mạc niên hội.
Lý Đông nghe xong thì bật cười:
– Ha ha, thật là Thủy Tiên nghĩ ra thứ này?
Trần Hàng gật đầu:
– Vâng, thực ra khi mới nghe tôi cũng thấy khá là bất ngờ và thú vị. Có điều như cô ấy nói chủ tịch tuy là linh hồn của Kỷ nguyên mới nhưng có vẻ hơi xa cách nhân viên. Đây là cơ hội thích hợp để chủ tịch có thể kéo gần khoảng cách với thuộc cấp, tạo ra cảm giác gần gũi, khơi dậy tinh thần và văn hóa doanh nghiệp.
Lý Đông nghĩ ngợi giây lát, hắn quả thật không ngại lên khuấy động một chút phong trào có điều chơi nổi như vậy rất có thể hình ảnh của hắn sẽ bị đưa lên mạng nếu bạn bè biết được thì cuộc sống sinh viên của hắn cũng không thể tiếp tục được rồi.
Có điều, Lý Đông cũng hiểu mình không nên từ chối một lời đề nghị hợp lý như vậy từ phía Thủy Tiên theo đó cân nhắc thêm một lát, Lý Đông nhìn Trần Hàng nói:
– Uhm, chuyện này cũng không có gì có điều tôi muốn biết trước kịch bản của Ban Tổ chức một chút. Có thể sẽ phải sửa đổi một số thứ cho phù hợp hơn.
– Được, chủ tịch! Tôi sẽ thông báo lại với Thủy Tiên! Cô ấy chắc chắn sẽ rất hài lòng với sự đồng ý của chủ tịch đấy! Chậc chậc, xem chừng niên hội năm nay sẽ thực sự là một niên hội bùng nổ rồi!