Khoa Kỹ Vấn Đạo

Chương 240: Đề nghị tới từ nước Mỹ


Bethesda, Maryland, hạt Montgomery, Mỹ quốc
Văn phòng Chủ tịch tập đoàn Lockheed Martin:
– Ngài Carl Kotchian, có điện thoại từ văn phòng Bộ trưởng Quốc phòng Robert Gates
Carl Kotchian ngẩng đầu lên rồi ra hiệu cho người trợ lý:
– Cô nối máy cho tôi!
– Vâng, chủ tịch!
Người trợ lý mau chóng ấn nút Flash để chuyển cuộc gọi sang máy bàn của Carl Kotchian, ngay khi chuông vừa đổ, Carl Kotchian liền nhấc máy lên nhận điện:
– Uhm, tôi Carl Kotchian xin nghe!
Đầu dây bên kia lập tức vang lên một giọng nói trầm ổn:
– Chào ngài Carl Kotchian, tôi Robert Gates đây.
Carl Kotchian nhận ra người gọi tới là vị Bộ trưởng đứng đầu của Lầu Năm góc thì mở lời thăm dò:
– Vâng, chào Bộ trưởng. Bộ trưởng gọi tới không phải là chuyện kia đã có kết quả rồi chứ?
Robert Gates xác nhận:
– Có kết quả rồi nhưng có lẽ tình huống sẽ có chút khó khăn đấy.
Carl Kotchian nhíu mày thắc mắc:
– Khó khăn? Cụ thể là như thế nào thưa Bộ trưởng?
Robert Gates cười nhẹ rồi trả lời:
– Uhm… theo thông tin tình báo nhận được thì công nghệ động cơ phản trọng lực kia không phải là kết quả từ một công trình nghiên cứu cấp quốc gia của chính phủ hay quân đội Việt Nam, nó thực chất là của một tập đoàn công nghệ tư nhân.
Carl Kotchian nghe tới đây thì kinh ngạc thốt lên:
– Tập đoàn tư nhân? Đơn vị nào lại có thể lợi hại vượt mặt chúng ta như vậy được chứ?
Robert Gates sâu xa hỏi lại:
– Uhm… nhưng thực tế thì đúng là như vậy. Anh có thể tin tưởng vào mạng lưới tình báo của chúng tôi. Mà thực ra thì tập đoàn này tôi nghĩ các anh cũng biết đấy.
Carl Kotchian suy nghĩ giây lát sau đó cẩn thận lên tiếng:

– Tôi nghĩ để tạo ra được công nghệ vượt bậc này tập đoàn đó phải có nền tảng về vốn và kỹ thuật rất lớn. Nếu nói ở Việt Nam có tổ chức nào đạt được tầm cấp như vậy thì tôi nghĩ cũng chỉ có một, đó là Tập đoàn Kỷ nguyên mới. Bộ trưởng, tôi nói không sai chứ?
Robert Gates không quá ngạc nhiên khi Carl Kotchian đoán ra được câu chuyện phía sau, theo đó ông ta bình thản đáp lời:
– Ngài Carl Kotchian, ngài nói đúng rồi. Có điều, chúng ta cũng không phải là người đầu tiên và duy nhất biết chuyện này, có kẻ còn nhanh hơn chúng ta nhiều.
Carl Kotchian biết là có vấn đề gì đó nên lập tức dò hỏi:
– Vâng, một sản phẩm có tác dụng to lớn như vậy chắc chắn sẽ thu hút nhiều chú ý. Có điều theo tôi nghĩ nếu đây là sản phẩm của một tập đoàn tư nhân thì chẳng phải nó dẽ được thương mại hóa sao? Nếu vậy thì chúng ta hoàn toàn có thể hợp tác sản xuất hoặc thu mua, sẽ không phải sử dụng tới các biện pháp phức tạp khác.
Robert Gates nghe xong cười nhẹ rồi nói:
– Ngài Carl Kotchian, ngài đứng trên giác độ thương nhân nên suy nghĩ hơi quá đơn giản rồi. Mặc dù đây là sản phẩm của tư nhân nghiên cứu ra thì cần được đưa vào khai thác thương mại để hoàn vốn đầu tư có điều mọi chuyện sẽ không có tuyệt đối đặc biệt là với một sản phẩm có tính ứng dụng trong quốc phòng lớn như vậy. Chúng ta đã có thể nhìn ra tiềm năng của loại động cơ này thì tôi không lạc quan mà cho rằng mấy vị chiến lược gia trong quân đội Việt nam lại không nhận ra được. Anh nghĩ rằng chính phủ bọn họ lại dễ dàng cho phép Kỷ nguyên mới bán ra những động cơ đó ra bên ngoài? Tôi nói cái này không khác gì việc chính phủ Mỹ cấm Lockheed Martin bán F35 Lightning II cho các quốc gia khác khi chưa được phê chuẩn cả. Một mặt khác nữa là, anh có thể yên tâm lắp động cơ do Việt Nam sản xuất vào máy bay hay tên lửa của chúng ta ư?
Carl Kotchian biết mình vì quá mong muốn có được động cơ phản trọng lực nên vừa rồi mới nói lời thiếu toan tính sâu xa, theo đó ông ta cười giả lả:
– Bộ trưởng, xin lỗi vừa rồi tôi là hơi vội vã. Nếu đã như vậy, chúng ta có lẽ phải tiếp tục sử dụng tới các biện pháp kia chứ?
Robert Gates hơi dừng lại suy nghĩ một chút sau đó đáp lời:
– Ngài Carl Kotchian, có lẽ chúng ta phải thay đổi một chút. Việc thâm nhập vào hệ thống của bọn họ để sao chép dữ liệu hay sử dụng gián điệp của chúng ta trước mắt sẽ không hiệu quả bởi phía Việt Nam gần đây nói theo cách của bọn họ là đã bị “rút dây động rừng” rồi, chắc chắn công tác bảo mật sẽ được đưa lên rất cao. Chúng ta cần tạm thời tính tới các biện pháp ổn thỏa hơn mới được.
Carl Kotchian nghe xong thì hỏi lại:
– Bộ trưởng, “rút dây động rừng”? Là sao? Chẳng lẽ đã có tổ chức hay quốc gia khác ra tay với Việt Nam rồi?
– Uhm, đúng vậy! Là quốc gia to lớn láng giềng của Việt nam. Có điều hình như thứ bọn họ lấy được lại chỉ là một thứ không mấy giá trị thì phải. Theo tin tình báo thì vì nhiệm vụ thất bại mà hàng loạt cá nhân tham gia vào phi vụ đó phải nhận khiển trách khá nặng.
Carl Kotchian trầm mặc một lúc thì lại lên tiếng:
– Bộ trưởng, vậy chúng ta nên làm thế nào?
Có vẻ như cũng đã có tính toán từ trước nên chỉ sau vài nhịp thở, Robert Gates đã trả lời:
– Hợp tác!
– Hợp tác? Bọn họ chịu sao?
– Uhm, sao lại không được? Nếu chúng ta đưa ra được lợi ích tương xứng thì tôi tin phía Việt Nam sẽ đồng ý thôi.
– Vậy kế hoạch cụ thể là thế nào thưa Bộ trưởng?
– Uhm, tôi cũng đang muốn gặp ngài để bàn bạc thêm một chút đây. Hãy sắp xếp để chúng ta có một buổi gặp mặt trao đổi cụ thể tại Lầu Năm góc.

Carl Kotchian nghe tới đây thì lập tức đáp ứng:
– Vâng! Tôi hiểu thưa Bộ trưởng!
*******************
Ngày 10 tháng 2 năm 2007, Hà Đô
Cũng chỉ còn vài ngày là tới Tết cổ truyền, không khí chuẩn bị đón một mùa xuân mới, một cái tết sum vầy đã tràn ngập khắp nơi nơi. Trên phố người người nhà nhà đua nhau đổ ra đường mua sắm, không khí vô cùng đông vui tấp nập.
Có lẽ người dân Hà Đô chưa bao giờ lại có thể chứng kiến một thứ không khí mua sắm nhộn nhịp tới vậy từ trước tới giờ. Nguyên nhân của chuyện này thực ra cũng khá là dễ hiểu, năm 2006 quả thực là một năm bùng nổ về mặt kinh tế với hai trụ cột thúc đẩy tăng trưởng là bất động sản và Chứng khoán. Gần như ai có tiền bỏ ra đầu tư trong năm này đều có thể thu về lợi nhuận với mức sinh lời gấp nhiều lần mức bỏ ra ban đầu.
Người dân sau bao năm tích cóp lại bỗng nhiên có thể nhân tài sản của mình lên theo cấp số nhận, thu nhập tăng cao, đồng tiền kiếm ra dễ dàng thì nhu cầu hưởng thụ lại càng mạnh. Ai cũng tự tin vào triển vọng kinh tế theo đó mức độ tiêu dùng tăng cao, từ nhà cửa, xe cộ, đến các chi tiêu cho nhu cầu hàng ngày cũng được thay đổi đáng kể.
Các ngành khác theo nhịp độ tăng trưởng cao của chứng khoán và bất động sản mà cũng được hưởng lợi chung, gần như ngành nghề nào cũng được chứng kiến mức lợi nhuận khả quan theo đó cán bộ nhân viên cuối năm cũng được nhận thêm một khoản tiền thưởng kha khá. Có thể nói là khắp nơi nơi là một không khí vui xuân tưng bừng, ai cũng tràn trề niềm tin vào một năm mới sẽ thu được thắng lợi rực rỡ hơn năm trước.
Lúc này, Đông gia Biệt thự
Lý Đông nheo mắt nhìn vào lịch treo tường, hôm nay tính theo lịch âm thì chính là 23 tháng chạp, là ngày Ông Công Ông Táo.
Vào những ngày này, Lý Đông thực ra rất muốn trở về bên gia đình để cùng cha mẹ sum vầy tự tay dọn bàn thờ, chuẩn bị mâm cơm cúng lễ tiễn các vị thần Bếp về trời báo cáo một năm sinh hoạt và làm việc của các thành viên trong gia đình.
Có điều, mong muốn là một chuyện, làm được hay không lại là một chuyện khác bởi quanh thân hắn có rất nhiều sự vụ quấn thân, tương tự như việc phải đi gặp mấy vị chính khách đang chờ dưới phòng khách chẳng hạn.
Trong lòng hơi chút phiền muộn, Lý Đông khẽ thở dài một hơi sau đó quay lưng đi ra phía cửa.
Xuống tới nơi, Lý Đông lấy lại vẻ mặt bình thản thường thấy tiến lại phía Bộ trưởng Quốc phòng Trần Đại cùng vị Tổng Tham mưu trưởng Quân đội nhân dân Việt Nam Đỗ Bá Thịnh mỉm cười chào hỏi:
– Bộ trưởng, Tổng Tham mưu trưởng, xin lỗi không biết trước hai vị tới để kịp thời đón tiếp.
Bộ trưởng Trần Đại khẽ xua tay đáp lời:
– Ha ha, không sao. Là chúng tôi đường đột tới đây mà!
Lý Đông đợi cho người quản gia rót xong chén trà cho mình thì mới mỉm cười:
– Bộ trưởng, hôm nay cũng sắp tết rồi, nhà nhà người người đều đi tiễn ông công ông táo cả rồi. Bộ trưởng còn vất vả công chuyện gì sao?
Nghe ra trong lời của Lý Đông vừa có ý dò hỏi vừa có ý đùa vui, Bộ trưởng Trần Đại khẽ lắc đầu vui vẻ đáp lại:
– Haizzz, anh nhắc tôi mới nhớ. Sáng nay trước khi ra khỏi cửa bà vợ tôi ở nhà còn giao hẹn về sớm để dọn dẹp bàn thờ gia tiên đây, việc này không phải đàn ông làm là không được mà tình hình này chắc táo quân nhà tôi trễ giờ lên chầu Ngọc Hoàng rồi.

Lý Đông cười lớn:
– Ha ha, táo quân nhà Bộ trưởng đương nhiên phải khác táo quân nhà người khác chứ. Trễ một chút cũng là vì Bộ trưởng lo cho dân cho nước, chắc Ngọc Hoàng cũng anh minh soi xét, không trách phạt mấy vị đó đâu.
Bộ trưởng Trần Đại cười trừ sau đó cũng không dài dòng thêm mà vào thẳng vấn đề:
– Lý Đông, thực ra hôm nay chúng tôi tới đây là có một vấn đề muốn cùng anh thảo luận.
Lý Đông nhận ra vẻ nghiêm túc của Trần Đại thì đưa tay ra nói:
– Vâng, mời Bộ trưởng!
Bộ trưởng Trần Đại nhìn về phía vị Tổng Tham mưu trưởng Đỗ Bá Thịnh, người này hiểu ý liền mở cặp lấy ra một tập tài liệu đưa cho Lý Đông rồi nói:
– Mời anh xem qua thứ này!
Lý Đông nhận lấy xếp hồ sơ sau đó chăm chú đọc…
Phòng khách trở nên tĩnh mịch, hai người Trần Đại và Đỗ Bá Thịnh vừa kín đáo quan sát sắc mặt Lý Đông vừa thi thoảng nâng ly thưởng thức ly trà Shan Tuyết Suối Giàng quý hiếm.
Sau chừng vài phút thời gian, có vẻ đã nắm được cơ bản thông tin Lý Đông ngẩng đầu lên nhìn hai vị khách rồi mỉm cười hỏi:
– Ý của bên trên về lời đề nghị này như thế nào?
Tổng Tham mưu trưởng Đỗ Bá Thịnh là người trả lời Lý Đông:
– Phía trên có quan tâm đặc biệt tới lời đề nghị này của phía Mỹ. Nếu chúng ta đồng ý hợp tác, bọn họ sẽ lập tức nới lỏng lệnh cấm vận vũ khí với nước ta đồng thời ủng hộ Việt Nam có được một chân trong Hội đồng Bảo an Liên hợp quốc khóa 2008-2009. Anh cũng biết nếu hai điều này được thực hiện thì vị thế của nước ta sẽ rất khác, uy tín trên trường quốc tế sẽ không chỉ là nâng lên một bậc đâu.
Nghe lời này, Lý Đông hiểu lãnh đạo đang có thiên hướng đồng thuận với phía Mỹ theo đó khẽ nhíu mày giây lát, hắn lên tiếng:
– Hai vị, nếu Kỷ nguyên mới không muốn tham gia vào chuyện này đây?
Bộ trưởng Trần Đại cười khổ giải thích:
– Lý Đông, mong anh đừng hiểu lầm ý của bên trên. Thực ra chúng tôi đến đây không phải để ép Kỷ nguyên mới đồng ý với lời đề nghị này. Tôi đại diện chính phủ tới đây chỉ là muốn biết quan điểm của các anh để bên trên có câu trả lời chính thức với phía Mỹ mà thôi.
Lý Đông nghe xong thì lẳng lặng khẽ nhấp một hớp trà nhỏ sau đó mới nhìn Trần Đại:
– Nói vậy là chúng tôi có quyền từ chối?
Trần Đại gật đầu:
– Chúng tôi hiểu công nghệ phản trọng lực có ý nghĩa như thế nào với Kỷ nguyên mới do vậy không có bất kỳ lý do nào để chính phủ can thiệp vào chuyện này. Xin các anh yên tâm về điều đó.
Lý Đông nhận được câu trả lời khẳng định thì nhàn nhã tựa lưng vào ghế nhếch miệng nói:
– Nếu vậy thì đề nghị này chúng tôi từ chối!
Bộ trưởng Trần Đại không ngờ Lý Đông lại trả lời dứt khoát như vậy, ông ta cũng muốn nói thêm gì đó nhưng suy nghĩ giây lát Trần Đại đành nén xuống rồi nhìn Lý Đông thở dài:
– Lý Đông, nếu anh đã quyết định như vậy thì tôi sẽ truyền đạt lại những lời này tới phía lãnh đạo.

Lý Đông vừa rồi nói vốn là chưa hết ý, mục đích của hắn là để thăm dò phản ứng của hai vị khách mà thôi. Lúc này, Lý Đông thấy Trần Đại quả là không có ý gây khó dễ thì mới hài lòng nói:
– Bộ trưởng, anh biết lý do vì sao tôi không đồng ý không?
Trần Đại cau mày suy nghĩ giây lát sau đó lắc đầu:
– Uhwm… thực ra tôi không giỏi trong việc đoán ý người khác. Lý Đông, tôi biết anh là người có chủ kiến, tôi đang rất muốn nghe được đánh giá của anh là như thế nào đây.
Lý Đông đưa tay cầm lên tập hồ sơ nâng nâng trước mặt Trần Đại rồi đập mạnh nó xuống mặt bàn trầm giọng nói:
– Lý do rất đơn giản, đây vốn không phải là một sự hợp tác bởi không có một sự hợp tác nào lại thiếu tính công bằng như vậy.
Trần Đại dựng thẳng lưng:
– Thiếu tính công bằng?
Lý Đông hừ lạnh:
– Bộ trưởng, rõ ràng như vậy các vị còn không nhận ra. Tôi nhìn qua các điều khoản mà phía Mỹ đưa ra, nào là nới lỏng lệnh cấm vận, nào là cho chúng ta một chân trong Hội đồng Bảo an Liên hợp quốc, nào là cân nhắc bán lại máy bay và tên lửa cho chúng ta… đấy mà gọi là công bằng sao? Là hợp tác sao? Tôi nghĩ đó là không phải.
Hơi dừng lại một chút, Lý Đông lại đặt vấn đề
– Mỹ có quyền gì mà đòi cấm vận rồi gỡ bỏ cho chúng ta? Họ lấy tư cách gì để quyết định chúng ta được hay không được tham gia vào Hội đồng bảo an Liên hợp quốc? Họ muốn chúng ta ra công nghệ nhưng lại chỉ là một chiều, còn nói cái gì mà cân nhắc với bán lại, chẳng phải là chúng ta nhận lấy đồ phế thải về mình sao? Hừ… cái gì nên là của chúng ta sẽ là của chúng ta, vị thế và uy tín cần chúng ta tự mình nỗ lực và tranh thủ lấy chứ không phải chờ đợi nhún nhường để bọn họ ban phát. Nếu phía Mỹ vẫn còn mang cái tâm thái ngạo nghễ nước lớn đó ra mà nói chuyện với chúng ta thì xin lỗi, tôi sẽ không bao giờ chấp thuận ngồi cùng bàn với bọn họ.
Bộ trưởng Trần Đại cùng Tổng tham mưu trưởng Đỗ Bá Thịnh nghe xong những lời này của Lý Đông thì lại rơi vào trầm mặc. Lý Đông thấy vậy thì lại cười:
– Các vị, yên tâm là phía Mỹ sẽ không vì lời từ chối này mà gây khó khăn gì với chúng ta đâu. Bọn họ hẳn cũng không muốn thấy, tên lửa và máy bay của họ trở nên thua sút một số cường quốc khác chứ?
Lý Đông nhắc tới những lời này, Đỗ Bá Thịnh nheo mắt giây lát sau đó như hiểu ra cái gì thì nhìn Lý Đông nói:
– Lý Đông, ý anh là chúng ta có thể dùng việc hợp tác với các đối thủ của Mỹ như Nga để gây sức ép lên bọn họ?
Lý Đông khẽ gật đầu:
– Đúng thế! Mỹ sẽ hiểu được điều đó. Nếu bọn họ đã không nắm được chúng ta thì cũng không thể đẩy chúng ta về phía Nga hay các nước khác. Lựa chọn tốt nhất của họ chính là tiếp tục tìm các biện pháp thỏa hiệp hoặc ít nhất là để chúng ta trung lập không nghiêng về bên nào gây bất lợi cho bọn họ.
Bộ trưởng Trần Đại lúc này đã hiểu rõ vấn đề và quan điểm của Lý Đông, ông ta có chút xúc động với hào khí trong lời nói của hắn theo đó cười lên ha hả:
– Ha ha, Lý Đông, anh quả là suy nghĩ vượt trên người khác. Khi chúng tôi vẫn còn đứng trên vị thế của nước bé để mà nói chuyện thì anh lại đã đặt quốc gia ngang hàng với nước Mỹ. Tốt lắm, tôi cũng rất trông đợi vào tương lai một Việt Nam siêu cường như vậy. Thôi, bây giờ cũng đã muộn rồi, không làm phiền thêm anh thêm nữa. Gác cái đề xuất vớ vẩn đó lại, tôi cũng phải về nhà lo dọn bàn thờ cúng ông Táo đây.
Đỗ Bá Thịnh cũng cười lớn hùa theo Trần Đại:
– Đúng, đúng! Đúng giờ tôi cũng phải tranh thủ về sớm còn kịp mua cá chép, ông Táo mà không có xe pháo gì là không đi được rồi!
Hai vị khách nói xong thì cũng không nấn ná gì thêm, sau khi uống cạn chén trà quý cho đỡ lãng phí thì đứng lên ra về. Ngày tết bận rộn, Lý Đông cũng không có cớ gì mà níu kéo hai người theo đó sau khi tiễn xong bọn họ hắn liền trở lại biệt thự.
Dù sao đến bản thân Lý Đông cũng là một gia chủ và ba con cá vàng vẫn còn đang bơi trong chậu để trước nhà, chờ hắn làm lễ thả xuống hồ đây.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.