Trở lại hiện trường khu vực thí nghiệm của Trung tâm nghiên cứu bí mật lúc này
Vị Giám đốc trung tâm kiểm Tổng chủ nhiệm các dự án Evis Lê thấy Lý Đông cứ nhíu mày nhìn vào đàn ruồi đang bay trước mặt như vậy mà không nói gì thì hơi tỏ vẻ sốt ruột lên tiếng hỏi:
– Chủ tịch, thiết bị có điểm nào khiến chủ tịch không hài lòng sao?
Lý Đông bị lời nói này kéo về thực tại theo đó mới ngẩng đầu lên mỉm cười trả lời:
– Không, Evis Lê, các anh làm tốt lắm. Uhm… tôi muốn biết thêm công tác lắp đặt để sản xuất hàng loạt tiến hành tới đâu rồi?
Nghe được lời đáp của Lý Đông, Evis Lê mới khẽ thở phào ra một hơi rồi trả lời:
– Vâng, về cơ bản máy móc đã được lắp ráp thành dây chuyền hoàn tất. Đàn ruồi mà chủ tịch đang thấy chính là những mẫu thử đầu tiên. Cơ năng, khả năng kết nối truyền tải thông tin giữa ruồi con ruồi, mẹ và máy chủ điều khiển tỏ ra rất ổn định.
Lý Đông gật gù:
– Uhm, tôi cũng thấy được điều này rồi. Vậy công suất của dây chuyền là như thế nào? Tôi muốn đẩy nhanh tiến độ một chút.
Evis Lê nhíu mày tính toán đôi chút sau đó khẳng định:
– Với số lượng thiết bị như chủ tịch yêu cầu thì chậm nhất tới cuối quý 1 năm sau là có thể sản xuất ra toàn bộ.
Lý Đông nghe xong thì hài lòng nói:
– Được, cũng không phải quá vì tiến độ mà ảnh hưởng tới chất lượng.
Evis Lê lập tức đáp lời:
– Vâng, thưa chủ tịch!
Nói xong như nghĩ tới cái gì, Evis Lê lên tiếng hỏi:
– Chủ tịch! Vậy sản phẩm sản xuất ra rồi sẽ xử lý tiếp như thế nào ạ? Trong bản kế hoạch phát triển chúng tôi không thấy chủ tịch nhắc tới điều này.
Lý Đông mỉm cười:
– Chuyện này tôi đã có sắp xếp khác. Nhiệm vụ chính của các anh vẫn là tập trung vào sản xuất đảm bảo tiến độ, hàng tuần sẽ có người tới đem sản phẩm sản xuất đi tới nơi cần thiết.
Evis Lê nghe vậy thì vội đáp lời:
– Vâng, tôi hiểu thưa chủ tịch.
Lý Đông gật đầu sau đó quay sang Trần Hàng đang đứng gần đó:
– Anh cũng nói lại với bên Liên Tinh tôi cũng có yêu cầu tương tự với bọn họ. Thời gian của chúng ta không còn nhiều do vậy không thể chậm trễ hơn được nữa.
Trần Hàng trả lời:
– Vâng, dây chuyền bên đó có sẵn, số lượng vệ tinh địa tĩnh theo yêu cầu lại không phải là con số lớn như ruồi trinh sát nên chắc sẽ không gặp vấn đề lớn. Chủ tịch có thể yên tâm.
– Uhm… vậy còn bên AI Technocom thế nào?
– Vâng, nhà máy robot vẫn đang trong quá trình xây dựng đồng thời thông qua công ty săn đầu người chúng ta cũng đã tuyển dụng được khá nhiều chuyên gia và kỹ sư có năng lực. Tới khoảng cuối tháng 12 năm nay, nhà máy cơ bản có thể đi vào vận hành đảm bảo khi website thương mại điện tử The Lighting.com (Tia chớp) của chúng ta trực tuyến vào quý 2 năm sau, AI Technocom sẽ có đủ lượng robot vận tải theo yêu cầu.
Lý Đông nghe tới đây thì vui vẻ cười lớn:
– Ha ha… xem ra mọi thứ đều đang đi theo đúng lộ trình chúng ta đã vạch ra. Năm 2007 hứa hẹn sẽ là một năm thực sự bùng nổ với Kỷ nguyên mới chúng ta đây.
Trần Hàng cũng tỏ ra tin tưởng không kém:
– Vâng. Chắc chắn sẽ là như vậy thưa chủ tịch. Điểm sơ qua chúng ta sẽ có điện thoại di động, dịch vụ bản đồ, thương mại điện tử, khí tài bay… và gần đây nhất chính là thực phẩm sạch. Tất cả đều đồng loạt ra mắt thị trường. Tới bây giờ thì tôi mới hiểu rõ được lý do mà chủ tịch đặt tên cho tập đoàn là Công ty TNHH Kỹ nghệ Đa hợp Kỷ nguyên mới rồi. Quả đúng xứng với tên gọi, tập đoàn thực sự đã nắm trong tay nhứng sản phẩm ưđa dạng thuộc nhiều lĩnh vực, khai mở ra một thời đại công nghệ hoàn toàn mới.
Lý Đông phấn chấn nói:
– Sắp đặt bấy lâu cũng tới lúc gặt hái thành quả. Anh nói cũng không sai, tham vọng của tôi chính là thông qua Kỷ nguyên mới sản xuất ra những sản phẩm làm thay đổi đời sống con người, mở ra một thời đại mới. Có điều, để làm được việc này chúng ta còn phải cố gắng và nỗ lực rất nhiều. Trong ý tưởng của tôi, mọi thứ bây giờ mới chỉ là bắt đầu, còn rất nhiều điều tuyệt vời cho nhân loại đang chờ chúng ta sáng tạo phía trước.
Trần Hàng đã biết quá rõ về năng lực của Lý Đông nên không quá nghi ngờ gì về những điều vừa nghe được. Lý Đông là người có bản lĩnh, nói được, làm được nên ngay cả những chuyện phi thường hơn nữa, nếu hắn đã lên kế hoạch, Trần Hàng cũng là đặt 100% niềm tin vào khả năng thành công. Itas nhất là cho đến hiện tại, dẫu chặng đường phát triển cũng gặp nhiều khó khăn nhưng Trần Hàng hắn còn chưa thấy Lý Đông chịu cúi đầu thất bại bao giờ.
Trần Hàng đang suy nghĩ thì lại nghe tiếng Lý Đông tiếp tục vang lên:
– Anh Trần Hàng, tập đoàn đang phát triển với tốc độ cao, lượng nhân sự cũng tăng lên từng ngày. Tôi đang suy nghĩ tới việc phát triển một quần thể dân cư độc lập dành riêng cho nhân viên của tập đoàn.
– Quần thể dân cư? Ý chủ tịch là xây dựng nhà ở?
Lý Đông gật đầu:
– Uhm… về cơ bản thì là như vậy nhưng nó không phải chỉ là các cụm nhà ở mà sẽ là một cộng đồng dân cư khép kín với đủ cơ sở hạ tầng kinh tế xã hội cung cấp các dịch vụ thiết yếu từ sinh hoạt, vui chơi, giải trí tới các dịch vụ tài chính, công nghệ. Làm điều này một là để gia tăng phúc lợi cho cán bộ nhân viên, hai là tăng cường công tác quản lý nhân sự. Anh cũng biết chúng ta là một tập đoàn công nghệ, dù công tác bảo mật có làm tốt thế nào vẫn có những mảng kỹ thuật rò rỉ. Do vậy thay vì để nhân viên phân tán nhiều nơi, tốt nhất hãy tập trung bọn họ lại, như vậy chúng ta cũng dễ quản lý mà hơn nữa giữa nhân viên bọn họ cũng sẽ giám sát chéo lẫn nhau.
Trần Hàng hiểu ra dụng ý của Lý Đông theo đó hắn tiếp lời:
– Nói thế tập đoàn sẽ cần xây dựng một lượng công trình đồ sộ có quy mô cỡ một thị trấn đấy. Nếu chúng ta xin cấp phép đầu tư khu công nghiệp không nói nhưng liên quan tới bát động sản thì với một diện tích lớn như vậy cũng không phải là vấn đề đơn giản. Đó còn chưa nói tới việc tổ chức quản lý hành chính với một cụm dân cư đông đúc như vậy.
Lý Đông xua tay:
– Việc này tôi có ý định như vậy nhưng nó không phải là quá cấp thiết phải làm ngay. Trước mắt anh cứ giao cho một bộ phần nào đó làm dự án trình lên tỉnh xem ý kiến bọn họ thế nào. Hơn nữa, anh cũng lưu ý xem xét bổ sung một số hỗ trợ tài chính cho các hạng mục đầu tư dùng vốn ngân sách nếu dự án này của chúng ta được thông qua. Tôi nghĩ cơ chế dù có phức tạp nhưng vẫn có con đường để đi thôi.
Trần Hàng gật đầu sau đó trả lời:
– Vâng, chủ tịch nói phải. Uhm… mà sắp tới Kỷ nguyên Bank sẽ khai trương chi nhánh tại Úc, chủ tịch có qua tham dự không vậy?
Lý Đông nghe Trần Hàng nhắc tới việc mở chi nhánh ngân hàng tại Úc thì nhớ ra Thủy Tiên cũng đã báo cáo với hắn chuyện này nhưng tại thời điểm đó hắn mới chỉ phản hồi là sẽ xem xét. Nếu không phải hôm nay Trần Hàng nói lại thì hắn đúng là cũng quên mất phải xử lý vụ này.
Thực tế mà nói thì việc mở chi nhánh tại Úc không phải là hoạt động gì đáng chú ý nhưng dù sao nó cũng là bước phát triển mở rộng đầu tiên của Kỷ nguyên Bank ra nước ngoài nên xem như là một mốc kỷ niệm cũng là có thể.
Chi nhánh này được mở cũng là theo chỉ định của Lý Đông nhằm đáp ứng các nhu cầu vốn hoạt động của Công ty CP Nông nghiệp Kỷ nguyên và các chủ trang trại do vậy việc mời Lý Đông tham dự của Thủy Tiên cũng là có nguyên do.
Có điều nói là vậy nhưng đây lại đang là thời điểm cuối năm Lý Đông có quá nhiều việc cần phải để tâm xử lý, hắn không thể dứt ra được do đó sau giây lát Lý Đông mới nhìn Trần Hàng đề nghị:
– Chuyện này anh cử một đại diện nào đó từ phía tập đoàn là được. Thông báo lại với Chị Thủy Tiên cuối năm chúng ta vẫn cần ở lại xử lý công vụ trong tập đoàn!
Trần Hàng đã đoán được câu trả lời của Lý Đông theo đó mỉm cười:
– Ha ha, Thủy Tiên nghe được lời này chắc buồn lắm đấy chủ tịch. Cô ấy thường nói chủ tịch kể từ ngày đưa cô ấy về Kỷ nguyên mới thì không thấy được bóng chủ tịch được mấy lần đâu.
Lý Đông cười trừ:
– Uhm… thực ra năng lực của Chị Thủy Tiên rất tốt nên không cần tới tôi hay anh. Nói vậy nhưng có lẽ tôi cũng có sơ suất, chắc phải gặp để úy lạo đội ngũ bên đó một chút.
Trần Hàng đồng thuận:
– Ha ha, tôi cũng thấy vậy đó chủ tịch. Thủy Tiên từ ngày về đảm nhận vì trí CEO Kỷ nguyên Bank cũng lao lực không ít, cũng cần phải động viên một chút. Chuyện có chút ngoài lề nhưng nghe nói vì cô ấy quá tập trung cho công việc mà bỏ qua một đám mai mối nào đó khiến quan hệ với cha mẹ dạo gần đây cũng không được thuận hòa lắm.
Lý Đông nhíu mày:
– Chuyện tệ như vậy à?
Trần hàng gật gù:
– Tôi cũng là nghe được như vậy nhưng không dám hỏi gì thêm cô ấy. Dù sao đây cũng là chuyện riêng tư mà.
Lý Đông nghe xong bỗng nhiên cảm thấy có chút có lỗi với Thủy Tiên. Dù sao nàng cũng đã khá nhiều tuổi rồi, nếu chỉ vì đi theo giúp đỡ hắn mà lỡ dở chuyện tình cảm rồi mẫu thuẫn với gia đình thì đúng là không hay. Có lẽ việc này hắn cần phải gặp Đình Hương để tìm hiểu thêm mới được.
Nghĩ tới đây, thấy mọi việc ở Đông Thành cũng đã ổn thỏa hắn nhìn Trần Hàng nói:
– Chiều nay tôi sẽ trở lại Hà Đô. Mọi chuyện ở đây giao cả lại cho anh, có chuyện gì báo cáo sớm để tôi tìm cách xử lý.
– Vâng chủ tịch!