Khoa Kỹ Vấn Đạo (Đế Chế Kinh Tế Mới Tại Nước Việt)

Chương 256: Cuộc họp


Đọc truyện Khoa Kỹ Vấn Đạo (Đế Chế Kinh Tế Mới Tại Nước Việt) – Chương 256: Cuộc họp

Giữa tháng 1 năm 2008, Vân Nam, Trung Quốc

Lịch sử có vẻ không bởi sự sống lại của Lý Đông mà phát sinh thay đổi lớn, ngay khoảng thời gian này tại Trung quốc đã xảy ra một đợt bão tuyết tồi tệ nhất trong 50 năm làm hư hại một lượng lớn diện tích canh tác của nước này, tàn phá nhiều công trình, gây cản trở giao thông, đẩy giá cả nhu yếu phẩm tăng cao dẫn tới nguy cơ lạm phát.

Đây là một khoảng thời gian tồi tệ, thật sự tồi tệ. Khắp mọi nơi, trên những mái nhà, tán cây, con đường bị bao phủ bởi một màu tuyết trắng xóa. Ở nhiều khu vực người ta đo được lớp tuyết dày lên tới cả mét rưỡi, giao thông và lưu thông hàng hóa bị đình trệ, sinh hoạt và đời sống công việc của người dân vùng Tây Nam Trung quốc gặp rất nhiều khó khăn.

Đợt bão tuyết trải rộng gần 20 tỉnh và khu tự trị của Trung Quốc là một thử thách đối với Trung Quốc, những nỗ lực tái thiết sau thảm họa tuyết và bình ổn giá là nhiệm vụ rất nặng nề và nan giải. Quân đội cũng đã được huy động vào cuộc tuy vậy ngay cả với nhiều trang thiết bị hiện đại thì sức người vẫn tỏ ra nhỏ bé so với thiên nhiên, thậm chí là đối với cả một cường quốc như Trung Quốc cũng phần nào cho thấy sự bất lực.

Lúc này, Văn phòng trung ương Ban chỉ huy phòng chống thiên tai Trung quốc, một cuộc họp khẩn cấp bàn bạc các giải pháp tháo gỡ tình hình cứu hộ cứu nạn người dân các tỉnh gặp bão tuyết đang được diễn ra.

Người chủ trì trực tiếp buổi họp này là Phó Thủ tướng Trung Quốc Ôn Tòng Đạt đồng thời cũng là trưởng Ban nét mặt đăm chiêu hướng về những người thuộc cấp nói:

– Các đồng chí, tôi vừa nhận được báo cáo cập nhật diễn biến thiên tai từ các tỉnh Tây Nam tình hình hiện tại rất cấp bách. Tuyết vẫn rơi dày đặc chưa có dấu hiệu dừng lại, đặc biệt theo trung tâm dự báo khí tượng thủy văn thì khả năng tình hình thời tiết này còn kéo dài cho tới hết tháng. Người dân tại vùng Tây Nam hiện tại đang đối mặt với tình trạng thiếu các nhu yếu phẩm, lương thực thuốc men, quần áo… Nếu tình hình này kéo dài rất có thể xảy ra tình trạng chết đói, cướp giật, bất ổn trên diện rộng… Uhm… bên trên đang rất lo lắng và sốt ruột theo đó Bí thư và chủ tịch nước đã có chỉ đạo khẩn yêu cầu chúng ta phải có những hành động tháo gỡ mạnh mẽ và quyết liệt hơn để giải quyết tình hình. Do vậy tôi đang rất muốn nghe ý kiến của các đồng chí lúc này!

Ôn Tòng Đạt nói xong thì đưa mắt nhìn về các thành viên trong cuộc họp. Căn phòng rơi vào tĩnh mịch, gần như không có một ai lên tiếng để đưa ra được giải pháp. Lẽ tất nhiên với một vấn đề khó như thế này, trừ phi phải thực sự có biện pháp tốt nếu không sẽ không có một vị quan chức nào dám đứng ra lên tiếng tham mưu.

Ôn Tòng Đạt thấy hiện trạng cuộc họp như vậy khá là buồn bực theo đó lớn tiếng:

– Hừm… ở đây không một ai có ý kiến gì sao? Tôi nói để mọi người biết, bên trên đã có chỉ đạo nếu chúng ta không đưa ra được giải pháp thì cả cái ban này sẽ phải có sự điều chỉnh nhân sự đấy. Mà các vị cũng biết, nếu chuyện này xảy ra thì không tốt đẹp gì đâu.

Mọi người trong phòng nghe xong thì khẽ đưa mắt kín đáo nhìn nhau thăm dò, sau một hồi vị phó ban Chu Lệ thấy im lặng mãi cũng không quá thích hợp mới thận trọng lên tiếng:

– Uhm… vâng thưa Phó thủ tướng, không phải mọi người không nỗ lực tuy vậy tình hình đúng là rất khó khăn. Chúng ta hiện tại đã huy động tổng lực các lực lượng công binh và bộ binh của quân khu Lan Châu và Thành Đô sử dụng tới các các phương tiện đặc chủng nhưng việc tiếp cận hiện trường để thực hiện công tác cứu hộ và cung cấp nhu yếu phẩm rất hạn chế. Phó thủ tướng cũng biết địa hình tại các tỉnh Tây nam vốn khá hiểm trở, trong điều kiện bình thường đi lại đã khó nói gì tới việc tuyết rơi dày như vậy. Tôi nghĩ biện pháp trước mắt mà chúng ta hiện nay có thể làm đó chính là lợi dụng thời điểm tuyết suy giảm tăng cường sử dụng trực thăng không vận hàng hóa tới các vùng gặp nạn nghiêm trọng và thiếu thốn nhất. Phương thức này tuy có nhiều hạn chế, phụ thuộc nhiều vào thời tiết, lượng hàng cung ứng không lớn nhưng dù sao trong điều kiện và khả năng của chúng ta bấy giờ thì đó là cách thức nhanh nhất để giảm thiểu tình hình.

Ôn Tòng Đạt nghe xong thì khẽ nhíu mày một lúc rồi trả lời:

– Việc sử dụng trực thăng không vận đúng là có thể là biện pháp tình thế tuy nhiên đó không thực sự hữu hiệu trên diện tích 20 tỉnh thành. Các vị thử nghĩ xem với một diện tích rộng như vậy chúng ta cần bao nhiêu trực thăng đây? Đó là chưa kể việc di chuyển trong điều kiện thời tiết này rất nguy hiểm, khả năng máy bay gặp trục trặc rất lớn, bên quân đội chắc chắn sẽ không ủng hộ việc sử dụng một lượng lớn máy bay quân sự cho hành động này. Tôi nghĩ mọi người vẫn là nên tìm kiếm biện pháp nào đó thiết thực hơn đi.

Chu Lệ bị Ôn Tòng Đạt trực tiếp bác bỏ giải pháp của mình thì cũng không lấy gì làm mất mặt, dù sao thì nãy giờ ông ta cũng là người duy nhất mạnh dạn lên tiếng ở đây.


Sau phát biểu của Ôn Tòng Đạt căn phòng lại chìm vào tĩnh lặng, tuy vậy không giống như trước để Ôn Tòng Đạt nổi giẩn, lần này sau một lúc lại có người lên tiếng:

– Vâng, thưa Phó Thủ tướng, tôi xin được có ý này nếu có gì không hợp lý xin Phó Thủ tướng và các vị bỏ qua.

Ôn Tòng Đạt nhìn về vị trí người vừa phát biểu, nhận ra Lã Bộ, Thứ Trưởng Bộ Giao thông thì liền gật đầu:

– Uhm… mời anh cứ nói. Chúng ta sẽ cùng bàn bạc!

Được sự cho phép, Lã Bộ cân nhắc từ ngữ một chút rồi lên tiếng:

– Vâng, thưa Phó thủ tướng, vấn đề khó khăn nhất mà chúng ta gặp phải chính là vấn đề lưu thông vận tải hàng hóa và cung cấp bổ sung các nhu yếu phẩm thiết yếu tới những vùng gặp thiên tai. Về cơ bản đúng là gần như không có khả năng giải quyết triệt để vấn đề này có điều sự không nhất định là tuyệt đối, tôi đang nghĩ tới một đơn vị có khả năng làm được điều này.

Ôn Tòng Đạt nghe tới đây thì khóe mắt hơi sáng lên lập tức hỏi lại:

– Có khả năng làm được điều này? Lã Bộ, đồng chí đang nói tới đơn vị nào vậy?

Lã Bộ đảo mắt nhìn một vòng các thành viên trong cuộc họp rồi mới chầm chậm trả lời:

– Thưa Phó thủ tướng, là Công ty CP Thương mại điện tử Kỷ nguyên.

Nghe được đáp án của Lã Bộ, căn phòng bỗng trở nên xôn xao những lời nghị luận:

– Thương mại điện tử Kỷ nguyên? Nó là công ty nào vậy?

– Kỷ nguyên? Cái tên này tôi nghe ở đâu rồi thì phải?

– Này, đồng chí nghe đến đơn vị này sao?

– …


Ôn Tòng Đạt thấy không khí hơi có chút ồn ào thì lại phải lên tiếng nhắc nhở:

– Được rồi, các đồng chí. Để đồng chí Lã Bộ nói rõ hơn về công ty này xem sao.

Dưới uy quyền của Ôn Tòng Đạt, căn phòng lập tức lấy lại được vẻ trật tự trước đó, Lã Bộ cũng không dài dòng mà trực tiếp đi vào vấn đề:

– Vâng, thưa Phó thủ tướng, thưa các vị. Có lẽ rất nhiều người hẳn sẽ ngạc nhiên khi tôi bất chợt nhắc tới Công ty này và không biết nó là đơn vị nào. Uhm… thực tế mà nói thì nó là một công ty hoạt động trong lĩnh vực thương mại điện tử chỉ mới được thành lập gần một năm về trước hơn nữa cũng chưa có hoạt động kinh doanh gì trên lãnh thổ nước ta nên các vị không biết cũng là điều dễ hiểu.

Phó Ban chỉ đạo Chu Lệ nghe tới đây thì lập tức chất vấn:

– Đồng chí Lã Bộ, đồng chí đang đùa sao? Một công ty còn chưa có hoạt động thực chất thì giúp gì được cho vấn đề của chúng ta?

Lã Bộ liếc mắt về phía Chu Lệ sau đó mỉm cười:

– Vâng, sở dĩ tôi nhắc tới Thương mại điện tử Kỷ nguyên mới là có lý do phía sau. Công ty này tuy đúng là một đơn vị non trẻ nhưng đứng phái sau nó lại là một trong những tập đoàn công nghiệp hùng mạnh nhất trên thế giới hiện tại. Tập đoàn đó là gì chắc nhiều người ngồi đây thông qua cái tên công ty cũng đoán ra được rồi chứ?

Ôn Tòng Đạt ngồi phía trên khẽ nhíu mày đôi chút rồi ngẩng đầu lên tiếng thăm dò:

– Đồng chí Lã Bộ, không phải đồng chí đang nói tới Tập đoàn Kỷ nguyên mới của Việt Nam đấy chứ?

Lã Bộ gật đầu mỉm cười gật đầu:

– Vâng, Phó Thủ tướng nói đúng rồi đấy ạ. Công ty CP Thương mại Điện tử Kỷ nguyên mới chính xác là công ty con trực thuộc tập đoàn này.

Nhận được sự xác nhận Ông Tòng Đạt lập tức thắc mắc:

– Nhưng dù là vậy nhưng một công ty thương mại điện tử thì giúp được gì cho chúng ta đây?


Câu hỏi này của Ôn Tòng Đạt cũng là thắc mắc chung của tất cả mọi người nên mọi ánh mắt đều dồn về hướng Lã Bộ.

Lã Bộ cũng không để mọi người phải đợi lâu do vậy liền đáp lời:

– Vâng, chuyện này thực ra vốn là có liên quan tới hình thức giao vận đặc biệt bởi một công nghệ khá cao cấp mà công ty con này áp dụng trong khâu hậu cần. Bọn họ sử dụng một loại robot có khả năng di chuyển trên nhiều loại địa hình phức tạp bao gồm cả băng tuyết. Lúc thì nó giống như một chiếc xe tải nhỏ, lúc thì giống một con trâu leo đồi, thậm chí còn có khả năng không vận ở tầm thấp. Ở nước ta phương tiện này chưa được cho phép đăng ký vận hành nhưng tôi được biết tại một số quốc gia Bắc Âu như Na Uy và Thụy Điển đã được khai thác tại một số vùng băng tuyết và cho hiệu quả sử dụng rất cao. Tôi tin tưởng nếu nhận được sự giúp đỡ từ công ty này thì vấn đề của chúng ta sẽ được giải quyết.

Ôn Tòng Đạt nghe xong thì có chút kinh ngạc thốt lên:

– Thật có thứ thiết bị lợi hại như vậy sao? Tại sao tôi chưa nghe thấy truyền thông hay có báo cáo nào đề cập tới nó vậy?

Lã Bộ cân nhắc đôi chút rồi liền trả lời:

– Dạ, thưa Phó Thủ tướng, thực ra là chúng ta vẫn có nhiều lo ngại về độ an toàn của loại phương tiện vận tải này nên tới giờ vẫn không công nhận nó. Hơn nữa Phó Thủ tướng cũng biết, Alibaba cũng là một ông lớn trong lĩnh vực kinh doanh với công ty này…

Ôn Tòng Đạt nghe Lã Bộ nhắc tới Alibaba thì tất nhiên hiểu ra vấn đề phía sau, chuyện Thương mại điện tử Kỷ nguyên mới chậm chạp trong việc thâm nhập thị trường Trung Quốc hiển nhiên là có bàn tay cản trở của tập đoàn này rồi.

Suy tư giây lát Ôn Tòng Đạt nhìn Lã Bộ hỏi lại:

– Đồng chí lã Bộ, đồng chí tin tưởng vào năng lực của Công ty này sao?

Lã Bộ gật đầu quả quyết:

– Vâng, tôi đã được trực tiếp xem qua dạng thiết bị này của bọn họ. Đó quả thật là một sản phẩm cao cấp khác thường, tập đoàn Kỷ nguyên mới như Phó Thủ tướng cũng nghe qua rồi đó, là một nơi luôn sáng tạo ra những thứ rất đẳng cấp và vượt trội. Hơn nữa, thứ thiết bị này không phải được đem ra thử nghiệm ở nước ta mà đã có quá trình vận hành thử tại các quốc gia khác, cho tới hiện tại tôi chưa nhận được bất cứ thông tin đánh giá tiêu cực nào. Thêm vào đó, hiện tại mọi ngart đường trong vùng Tây Nam đều là băng tuyết, cũng chỉ có những thiết bị này mới có khả năng di chuyển được đồng thời trên đường lại không có phương tiện giao thông nào khác nên sử dụng nó cũng khá an toàn.

Phó ban Chu Lệ nghe xong lại lên tiếng:

– Uhm… đánh giá về thiết bị này thế nào thuộc về chuyên môn của Bộ Giao thông có điều cứ cho là thiết bị đó đủ điều kiện lưu thông thì với một đơn vị mới thành lập như vậy, liệu bọn họ có đủ trang thiết bị đáp ứng được yêu cầu khẩn yếu của chúng ta hay không đây?

Lã Bộ mỉm cười nói:

– Đồng chí Chu Lệ, cái này đồng chí có thể yên tâm. Tôi đã tìm hiểu qua và được biết, thị trường của công ty này cũng không phải chỉ tập trung vào Trung Quốc. Tuy Công ty mới thành lập nhưng sự chuẩn bị cho sự ra đời của nó đã được Tập đoàn Kỷ nguyên tiến hành từ rất lâu trước đó, các phương tiện vận tải cũng do Công ty con khác trong tập đoàn này chế tạo ra và số lượng đã sản xuất được là một con số rất lớn để sẵn sàng cho việc khai thác và xâm nhập nhiều thị trường. Theo đánh giá chủ quan của cá nhân tôi thì bọn họ hiển nhiên sẽ có sự chú trọng tới thị trường màu mỡ và tiềm năng như quốc gia chúng ta do vậy số lượng thiết bị hẳn phải rất lớn, chỉ là vấn chưa được cấp phép nhập khẩu vào nước ta mà thôi. Uhm… Nếu bây giờ chỉ cần chúng ta cho phép thì chắc chắn bên họ sẽ ngay lập tức ồ ạt đưa các thiết bị này sang giúp chúng ta giải quyết được tình thế nan giải trước mắt.

Ôn Tòng Đạt nghe tới đây thì lại lâm vào trầm tư, mất một lúc sau ông ta mới lại lên tiếng:


– Tốt, đây có thể là cách thức duy nhất mà chúng ta có thể trông cậy vào có điều trước mắt cũng phải xem phản ứng từ phía họ đối với đề xuất này của chúng ta là thế nào đã. Nếu bọn họ khẳng định làm được tôi sẽ báo cáo bên trên để tạo điều kiện cấp phép thí điểm và ký hợp đồng vận tải với họ, tất nhiên nếu bọn họ nói suông mà không làm được thì sẽ kèm theo những khoản phạt tài chính cũng như cấm cấp phép hoạt động trên toàn lãnh thổ Trung Quốc.

Phó ban Chu Lệ nghe xong quyết định của Ôn Tòng Đạt thì có chút băn khoăn:

– Phó thủ tướng, vậy còn những việc liên quan tới Alibaba thì sao… Có thể đụng chạm tới lợi ích của khá nhiều người

Ôn Tòng Đạt khẽ nhíu mày rồi phất tay:

– Việc hiện tại không tính toán nhiều được như vậy… Alibaba có giỏi thì vận hàng tới Vân Nam đi rồi hãy nói. Uhm… hơn nữa cái này vẫn là xin ý kiến chỉ đạo trực tiếp từ bên trên nên đồng chí không cần quá lo lắng thêm.

Ôn Tòng Đạt giải thích xong thấy Chu lệ không thắc mắc gì thêm thì quay sang Lã Bộ:

– Lã Bộ, tôi giao đồng chí trực tiếp tiếp xúc với phía Thương mại Điện tử Kỷ nguyên mới về các đề nghị của phía chúng ta. Có gì báo cáo sớm lại kết quả để tôi nắm được và có hướng xử lý tiếp theo.

Được lời như mở tấm lòng, Lã Bộ cố giấu vẻ vui mừng khi nghĩ tới món tiền khổng lồ từ vị đại diện Thương mại điện tử Kỷ nguyên mới sắp nhận được rồi làm ra vẻ mặt nghiêm nghị quyết tâm vì trách nhiệm lớn tiếng:

– Dạ, thưa Phó Thủ tướng. Tôi xin lập tức tiến hành ngay và báo cáo Phó thủ tướng vào ngày mai. Xin Phó Thủ tướng yên tâm ạ.

Ôn Tòng Đạt nhìn thấy thái độ mẫncán của cấp dưới thì hài lòng gật đầu:

– Được, tốt lắm. Nếu chuyện này đồng chí làm tốt chắc chắn sẽ được cấp trên ghi nhận.

Nói tới đây, Ôn Tòng Đạt lại nhìn một vòng các thành viên khác rồi từ tốn nói:

– Các vị, nếu không còn ý kiến nào khác thì cuộc họp tạm chấm dứt ở đây, các đồng chí trở về vị trí tiếp tục chỉ đạo thuộc cấp thực hiện tốt các công việc cứu hộ đang tiến hành. Tôi sẽ có thông báo triệu tập khi có tình tiết mới.

Các thành viên nghe xong đồng thanh đáp lại:

– Vâng, thưa Phó Thủ tướng!

p/s: Do mai có thể ta bận nên đăng trước chương nhé. Chương này là dành cho ngày mai đấy


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.