Khoa Kỹ Vấn Đạo (Đế Chế Kinh Tế Mới Tại Nước Việt)

Chương 13: Trận cầu


Đọc truyện Khoa Kỹ Vấn Đạo (Đế Chế Kinh Tế Mới Tại Nước Việt) – Chương 13: Trận cầu

Gần đây, Lý Đông phát hiện ra một hiện tượng lạ. Mỗi khi hắn thiền định, một luồng khí nóng liên tục từ hư không xông thẳng từ đỉnh đầu xuống rồi cuộn tròn trong đan điền, hắn cảm giác được luồng khí này có quỹ tích cố định, quay chín vòng theo chiều kim đồng hồ rồi lại chín vòng ngược lại. Mỗi một vòng quay theo chiều kim đồng hồ cả cơ thể như được khai mở, một trường năng lượng mang theo cảm giác tươi mát tràn vào kích phát tế bào, cơ bắp hắn như trương lên, khi luồng khí quay ngược lại, tế bào xả ra năng lượng như là thải độc, rất dễ chịu.

Chưa hết, Lý Đông tiếp tục phát hiện một hiện tượng đáng kinh ngạc khác, đó là mỗi khi hắn tập trung nhìn một ai hoặc vật gì đó tốc độ của chúng trở nên chậm hơn rất nhiều, xe ô tô chạy trên đường nhìn như người đi bộ vậy, tốc độ phản ứng của hắn trở nên rất nhanh, khả năng nghe âm thanh càng ngày càng xa, có thể phát hiện tiếng cánh bướm vỗ từ khoảng cách 20-30m. Lý Đông tưởng hắn sắp thành siêu nhân rồi, tuy nhiên thử mọi cách thì ngoài tăng trưởng giác quan hắn cũng không có năng lực phi thiên độn địa gì khác, có điều với hắn như vậy cũng đủ rồi, hắn cũng không muốn trở thành thần thánh gì. Thực ra Lý Đông không biết, hắn đã bước đầu có được một phần nhỏ năng lực của công năng Thiên nhãn thông và Thiên nhĩ thông rất lợi hại, đặc biệt là công năng thiên nhãn thông, nếu Lý Đông tu luyện nhiều hơn thì sẽ thăng cấp thành công năng Dao thị có thể nhìn xuyên vạn vật hoặc đạt tới cảnh giới cao nhất là Túc mệnh thông nhìn thấu các tầng không gian, thấy được tương lai quá khứ của vạn vật. Có điều, những thứ này rất là xa vời, là dành cho bậc đại sư, cần một quá trình tu luyện lâu dài chuyên nhất, tu tâm dưỡng tính, xa lánh dục vọng, những việc này Lý Đông gần như là không làm được. Do đó các bài tập này chỉ có một chút cải thiện giác quan cho hắn mà thôi, vậy cũng đã mang lại hiệu ích phi thường rồi.

Các bài tập ngoài tăng cường giác quan còn làm cơ thể Lý Đông phát triển vượt bậc, gần một năm rưỡi trôi qua, cơ thể hắn đã tiếp cận một mét bảy tám, vai và lồng ngực nở rộng, vòng eo co lại nổi lên những múi bụng vững chắc, chân và bắp đùi thon dài hằn lên những đường cơ, tổng thể nhìn mạnh mẽ mà lại hài hòa. Trên khuôn mặt chữ điền, phía dưới hàng lông mày rậm là một đôi mắt sáng rực, thâm thúy có thần, sống mũi mọc cao như núi xanh nổi giữa đồng bằng, khuôn miệng vuông rộng với làn môi mảnh dài khiến hắn trông có gì đó vừa ấm áp rộng rãi vừa lạnh lùng nguy hiểm. Các bài tập công đã tác động lên bộ gien, cải tạo cơ thể hắn, nếu Lý Đông so sánh hắn với các hình ảnh đã biết về người Atlantis có lẽ hắn sẽ giật mình nhận ra mình đang biến đổi theo vẻ ngoài của họ, chủng tộc mà loài người từng coi là thần thoại. Công pháp này cũng chỉ có tác dụng trong thời kỳ trưởng thành, khi kết cấu cơ thể còn chưa ổn định, nếu Lý Đông trọng sinh muộn vài năm thì hắn cũng yên tâm sử dụng thân hình một mét sáu lăm như đời trước đi.

Lớp của Lý Đông có hơn bốn mươi người, đa phần là con trai, cả lớp lác đác được vài nữ sinh. Điều này cũng phù hợp, dù sao vật lý cũng là môn khô khan, những khái niệm như từ trường, điện trở, ba pha, đoản mạch, cộng hưởng… gần như chưa bao giờ xuất hiện trong các câu chuyện của nữ sinh, lớp này âm suy cũng không có gì là lạ. Lý Đông học tập ở đây cũng tương đối điệu thấp, hắn không ồn ào, không xung phong giải bài, không tham gia nghiên cứu khoa học, cả ngày đóng vai một người trầm lặng, đến lớp chăm chú nghe giảng, ghi chép bài, hết giờ cắp sách về nhà, khi rảnh rỗi thì chơi thể thao với các bạn. Ở trường, Lý Đông cũng không chơi nhiều các môn vận động, hắn chỉ thích chơi bóng đá.

Chiều nay, trên sân cỏ sau trường đang diễn ra trận đấu giữa hai lớp Lý Hóa, thời gian này, các trường học cũng không có nhiều kinh phí làm sân vận động, trường nào được đầu tư lắm mới xây được khán đài nho nhỏ ở hai bên đường biên dọc.

Trận đấu hiện tại đã bước vào cuối hiệp 2:

– Đông, chuyền qua đây.

Lê Hải vừa tăng tốc vào khu vực 16m50 vừa gào lên giơ tay khua loạn về phía Lý Đông, hắn là tiền đạo của lớp Vật lý. Lý Đông thầm rủa:

– Ngu ngốc

Lý Đông đá ở vị trí tiền vệ tấn công, là ngòi nổ chủ công của toàn đội. Chân phải hắn khẽ vẩy, khéo léo đẩy bóng qua giữa hai chân cầu thủ đội bạn, sau đó nghiêng người vượt qua rồi dốc bóng chạy thẳng theo đường biên dọc. Dưới sức ép của Lý Đông, hậu vệ đội bạn dồn sang phía cánh phải để ngăn chặn, vô tình để lộ ra một khoảng trống cho Lê Hải, nhận ra cơ hội ngay lập tức Lý Đông co giò dùng má chân thực hiện cú chuyền bổng, một đường bóng như cầu vồng uốn qua toàn bộ cầu thủ đội bạn, chính xác rơi trước mặt Lê Hải vài bước chạy.

– Chặn nó lại.

Thủ môn đội bạn hét lên, một hậu vệ chạy về bọc một bên cầu môn, hậu vệ còn lại lao về phía Lê Hải. Lê Hải vội vàng lấy đà co chân sút,

– Bộp…Vút…

Đường bóng đi căng đét, đầy uy lực có thể xuyên phá bất kỳ thứ gì… nhưng chỉ tiếc theo ánh mắt của Lê Hải nó không gặp được mảnh lưới.

– Không vào, không vào, may quá

– Sặc, mẹ kiếp, đá kiểu gì thế, chân gỗ à, cơ hội mười mươi mà sút bắn chết cả chim. Thay người đi, hú hú!

Phía ngoài tiếng cổ động viên la ó hỗn loạn. Lê Hải mặt đỏ rần, gào về phía cổ động viên đội nhà:

– Bọn mày thì biết gì, giỏi vào mà đá, vừa rồi là cỏ trơn tao bị lỡ đà.

Lê Hải bao biện.

– Á, đá dốt còn cãi láo, rời sân đi.

– Hừ hừ, bọn mày hãy đợi đấy, đợi lát nữa ngôi sao tao lập siêu phẩm cho chúng mày lác mắt ra nhé

– Siêu phẩm với chả siêu sao, sao toàn ở trên trời đó, mày cứ sút vào nó nữa thì thua là cái chắc


– Lắm mồm quá…

Lê Hải hậm hực chạy về khu vực giữa sân vừa tự nhủ “ Mẹ kiếp, đen thế không biết”.

Tỷ số bây giờ đang là 2-1, đội bạn tấn công khá sắc nét lại tập trung cánh trái bên đội Lý Đông, các vị trí của đội Lý Đông ở cánh này khá yếu, không có cầu thủ thuận chân trái, kỹ thuật cầu thủ bị giới hạn nhiều, không đánh chặn và bọc lót cho nhau kịp thời nên để đội bạn khai thác thành công, ghi được hai bàn. Cũng may, tại hiệp 1, Lý Đông ghi được một bàn từ cú sút phạt ngoài vòng 16m50 nên tỷ số mới không quá cách biệt. Lý Đông hoàn toàn dựa vào kỹ thuật và thể lực bình thường để chơi bóng, nếu hắn dùng năng lực tu luyện thì có khi chấp nguyên cả đội bạn cũng nên, như vậy không công bằng và mất vui.

Đội bạn phát bóng lên, tiếp tục triển khai theo cánh trái, chẳng mấy chốc đã đưa áp sát ngoài vòng cấm địa, bóng được chuyền cho tiền đạo, người này có lẽ do hưng phấn từ hai bàn thắng trước nên hơi vội vàng tận dụng khoảng trống giữa hai hậu vệ dứt điểm ngay, cũng may bóng đi không thật sự khó bị thủ môn bắt được.

Lý Đông thầm nghĩ “Hừ, bây giờ chỉ có hi vọng vào sức mạnh hàng công bù đắp cho hàng thủ, lấy bàn thắng đè bàn thắng thôi”.

Bóng lại được phát lên, Lý Đông lùi xuống rất sâu để nhận bóng từ trung vệ, sau đó hắn dẫn bóng bứt tốc, Lý Đông giờ cao gần 1m8, cơ thể chứa đầy lực lượng như một quả lựu đạn, một khi phát lực thì tốc độ cũng là rất nhanh, hắn vượt qua một trung vệ của đội bạn, sau đó xoay người giật gót bóng qua tiếp một cầu thủ đánh chặn, dốc bóng thẳng khu vực 16m50

– Ta ở đây, ta ở đây

Lại một tiếng gào đinh tai nhức óc vang lên.

Lý Đông tức giận:

– Con heo này, ngươi không thể im lặng một chút sao.

Thấy hậu vệ đội bạn đã kịp khép chỗ trống vị trí của Lê Hải, Lý Đông hơi chậm lại một nhịp, xoay sở bóng. Lúc này, cầu thủ đội bạn cũng đã kịp chạy về bọc lót, Lý Đông đành xoay người dẫn bóng chạy ngược về phía giữa sân, sau đó co chân truyền chéo lên sang cho Vũ Long, tiền vệ cánh trái. Bên này tương đối thoáng, Vũ Long nhận được bóng, dẫn bóng tiến thẳng về phía khung thành đội bạn, hậu vệ đối phương ngay lập tức bị thu hút sang phía đó. Lý Đông di chuyển vào khu vực phía trước khung thành đón sẵn, Vũ Long sau khi tiến gần khung thành khẽ xoay người chuyền ngược lại cho Lý Đông. Đường bóng khá bất ngờ, lúc này chỉ có Lý Đông và một cầu thủ ở đây, Lý Đông khẽ nhấc chân, thực hiện một loạt động tác đi và đảo bóng trong chớp mắt, qua mặt được cầu thủ này.

– Oa, đẹp mắt quá đi

Phía ngoài bỗng ồn ào một mảnh, trong đó bao gồm cả tiếng hô hào từ các cổ động viên nữ đội Hóa

– Này, Tú Vi, các ngươi la hét cái gì đó, đó là cầu thủ đội Lý đấy

Một cầu thủ dự bị đội Hóa hậm hực nói. Bên cạnh hắn là một thiếu nữ xinh đẹp, tóc buộc đuôi gà đôi mắt đen láy nhấp nháy tinh nghịch, khuôn mặt trứng ngỗng tinh tế của nàng nổi lên từng sợi lông măng nhỏ mịn, trên vầng trán thông minh, lưa thưa vài sợi tóc đen mảnh dính lại cùng những giọt mồ hôi. Nàng là Tú Vi, hoa khôi lớp Hóa.

– A, xin lỗi, nhưng ai bảo người ta đá bóng hay quá, cũng thật đẹp trai đi,.

– Hừ, mê trai, sao không sang đường biên bên kia đứng cổ vũ luôn đi.

– Xì, mình cũng phải có tinh thần dân tộc chứ… À không phải dân tộc, là tinh thần đồng môn chứ…

– Được rồi, đừng có lẫn lộn hàng ngũ nữa, giảm sĩ khí anh em…

– Ha ha, mình sẽ cố gắng kiềm chế nha.

– Hừ…


Trên sân, diễn biến trận đấu vẫn vô cùng nhanh, khi Lý Đông đảo bóng qua người, hậu vệ đội bạn cũng đã kịp xoay người bọc lót, Lý Đông dẫn bóng chéo ra đường biên rồi bất ngờ nhếch mũi chân vẩy bóng chạy vào khoảng trống giữa hai cầu thủ đội bạn, bóng chạy tới vị trí của Lê Hải lúc này đã khá trống trải, gần như đối mặt với thủ môn.

– Cơ hội

– Nguy hiểm

Lê Hải mừng rỡ tiếp bóng gào lên:

– Hãy xem ta tỏa sáng đây, cú cứa lòng bàn chân phải huyền thoại….

Hắn nghiêng lòng bàn chân, đẩy bóng vào góc phải khung thành, đường bóng lăn nhanh.

– Bộp

– Chết tiệt, là cột dọc…

Lê Hải đần mặt ra, hắn là một tiền đạo dự bị, hôm nay tiền đạo chính nghỉ nên mới có cơ hội đá thay, hắn cứ ngỡ thời cơ của hắn tới rồi nhưng hỡi ôi, dự bị vẫn là dự bị, cầu môn sao mãi vô duyên…

Bóng dội ngược ra, lăn tới chân một người, một cú sút hữu lực vung lên.

– Vèo…. Bùng

Mảnh lưới rung bần bật.

– Vào rồi, hoan hô Lý Đông. Hòa rồi, hòa rồi…

Tiếng reo hò nô nức cả một khoảng sân, cầu thủ đội Lý òa vào ôm Lý Đông chúc mừng. Sau bàn thắng, đội bạn lập tức đưa bóng lên giữa sân tiến hành giao bóng, đẩy nhanh sức ép lên phía cánh trái tìm kiếm bàn nâng tỷ số. Điều này buộc tiền vệ và tiền đạo của đội Lý phải lui xuống khá sâu, trận đấu giằng co thêm năm phút thời gian thì kết thúc. Tỷ số hòa là một tỷ số chấp nhận được với cả hai đội, thậm chí đội Lý Đông còn có cảm giác chiến thắng một chút, dù sao hôm nay đội Lý Đông cũng thiếu tiền đạo chủ lực đây.

Trên sân, tại đường biên dọc của đội Lý.

– Lý Đông, không biết bạn đá bóng khá quá nha.

– Trương Ngọc, bạn tới khi nào thế?

– Chiều nay mình lên thư viện trường, về ngang qua đây thì thấy lớp bạn thi đấu nên dừng lại xem.

– À, ra thế. Đợi mình một chút rồi cùng về.

Lúc này, Lê Hải đang gân cổ bao biện lỗi lầm với đồng đội, ngước mắt nhìn thấy Trương Ngọc, hai mắt hắn sáng lên:


– Oa, mỹ nữ.

Phải nói, Trương Ngọc từ ngày lên thành phố được dì ruột chăm chút cho ăn mặc theo người thành phố, thêm vào đó nàng phát dục cũng không tệ đã có mấy phần thành thục diễm lệ. Lê Hải như quên hết buồn bực vì bị bạn học chế nhạo, hắn hấp tấp lại gần Lý Đông:

– Đông, ai đây? Thật xinh đẹp nha, không phải bạn gái ngươi chứ?

– Đừng nói bậy, đây là bạn cấp 2 với tao, Trương Ngọc, lớp Anh văn. Trương Ngọc, đây là Lê Hải, bạn cùng lớp Lý với mình.

Lý Đông giới thiệu hai người với nhau, lớp Lý và Lớp Anh ở hai tòa nhà riêng biệt nên hai người cũng không quen mặt. Không hiểu sao khi Trương Ngọc nghe Lê Hải hỏi nàng có phải là bạn gái Lý Đông, nhịp tim bỗng tăng nhanh một chút, gò má phím hồng, lại có chút thích ý, len lén đưa mắt nhìn Lý Đông “Ừ, cũng đẹp trai đó, xếp vào danh sách ứng cử viên tiềm năng đi, ha ha”

– Chào bạn Trương Ngọc.

Lê Hải mở lời trước.

– A chào bạn, Lê Hải. Vừa nãy mình cũng có xem đội bạn thi đấu đấy.

Trương Ngọc tỉnh lại, vội vàng trả lời.

Lê Hải hơi xấu hổ, ha ha gãi đầu nói:

– Hôm nay ta bị đau chân, thành ra vinh quang bị Đông chiếm cả, không có dịp biểu diễn cho bạn xem.

– Xì, ai ghi bàn cũng tốt mà.

– Khác chứ, bạn không biết ghi bàn cũng có đẳng cấp à, mình mới là ngôi sao của đội, bàn thắng ghi mới là đẹp mắt nhất.

Lê Hải đang khua chân múa tay khoe mẽ thì Vũ Long tiến tới vỗ vai hắn, sốt ruột nói:

– Khoác lác gì đó, về thôi, không có không kịp xe buýt đâu, chậm lại phải đợi 30 phút đấy.

Lê Hải và Vũ Long trọ học cùng nhau, hai người vốn là cùng quê lên đây, nghe Vũ Long giục, Lê Hải hơi chút tiếc nuối quay sang nói với Trương Ngọc:

– Trương Ngọc, tiếc quá mình phải về rồi. Hẹn gặp bạn sau nhé!

– Ừ, bye bye bạn.

Trương Ngọc vẫy vẫy tay chào hắn. Khi nàng quay lại tìm Lý Đông thì đã thấy bên cạnh hắn từ bao giờ xuất hiện một cô bé xinh đẹp đang cười nói với hắn.

– Chào bạn, Mình là Tú Vi lớp Hóa, bạn gọi là Lý Đông đúng không?

– A, chào bạn, có chuyện tìm mình à?

– Không có gì, mình chỉ là hâm mộ bạn đá bóng hay quá nên qua làm quen thôi.

– Ồ, bạn nói làm mình hơi ngại. Nói vậy, bạn qua đây không sợ lớp mình phê bình à?

– Ha ha, kệ bọn họ. Bạn có thấy ai cấm chỉ được thần tượng cầu thủ trong nước mà không được thần tượng cầu thủ nước ngoài không?


– Ha ha, nghe cũng có lý đấy

Nhìn hai người vui vẻ chuyện trò, Trương Ngọc bỗng dưng cảm thấy hơi khó chịu, nàng tiến tới bên cạnh Lý Đông, đứng nép vào gần hắn như muốn khẳng định chủ quyền, cười hỏi:

– Hai người có chuyện gì vui thế?

– À, Trương Ngọc, giới thiệu cho ngươi biết, đây là fan ta mới tuyển mộ, Tú Vi lớp Hóa

– Xì…

Tú Vi bật cười rồi nói:

– Bạn là Trương Ngọc lớp Anh đúng không?

Tú Vi là biết Trương Ngọc, ở trường các bạn trong lớp vẫn đùa hai nàng là “Nhị Kiều” của Khối 10. Tú Vi cũng không phải quá để ý cái danh hiệu này nhưng trời sinh nữ nhân hay có lòng so sánh sắc đẹp, hai lớp lại ở cùng một tòa nhà nên cũng để ý và biết Trương Ngọc.

– Đúng rồi, chào bạn Tú Vi

– Trương Ngọc, bạn với Lý Đông có vẻ thân thiết đi?

Tú Vi tò mò nói.

Trương Ngọc định nói mình và Lý Đông chỉ là bạn học sơ trung nhưng có cảm giác có chút không ổn, như vậy quan hệ cũng hơi thiếu thân thiết, nàng buột miệng nói:

– Coi như thanh mai trúc mã đi

– A, ra là vậy

Tú Vi hơi có chút mất mát nói.

Lý Đông thì lại có chút mộng, từ khi nào hắn và Trương Ngọc thành thanh mai trúc mã rồi, đúng là hai người học cùng nhau từ nhỏ nhưng quan hệ cũng không phải là như thế mới đúng chứ. Lý Đông định lên tiếng đính chính nhưng nghĩ nàng nói vậy cũng không hẳn là sai, thôi kệ nàng đi, đính chính khéo gây ra nàng tức giận.

Lúc này, Trương Ngọc quay sang Lý Đông, kéo kéo tay áo hắn:

– Lý Đông, không phải ngươi còn phải trở về tắm rửa sao? Còn một thân mồ hôi đấy?

– À, đúng, vậy chúng ta về thôi.

Lý Đông vẫy vẫy tay chào Tú Vi:

– Tú Vi, chào bạn nhé, bọn mình phải về.

– Hai người cùng đường à?

– Uhm, cũng gần nhà nhau. Gặp bạn sau!

– Ừ chào hai bạn.

Tú Vi nheo nheo nhìn theo bóng lưng hai người, trong đôi mắt tinh nghịch của nàng như nhấp nháy nghi vấn lại như thấp thoáng ý cười.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.