Đọc truyện Khoa Kỹ Luyện Khí Sư – Chương 21: Thù oán kiếp trước của hai con chim nhỏ
Thiên Chú thành giờ đã gần chạng vạng tối, màu đen của đêm từ từ tới gần, bắt đầu thôn phệ phiến thiên địa này.
Bất chợt, một đạo ánh sáng màu trắng xanh xẹt qua bóng đêm, tựa như chia đôi đường chân trời, đem cảnh đêm hoa lệ chia làm hai phần.
“A…”
Một tiếng kêu thảm thiết đau đớn từ nội tâm vang lên quanh quẩn giữa phố vắng.
“Ta kháo, tay run” Khương Dự trừng mắt nhìn một con chim nhỏ đột nhiên bay qua, dọa hắn nhảy dựng một cái.
Tuyệt đối đừng bắn nhầm người nha, trong lòng hắn hoảng hốt, vội vàng ra lệnh cho tiểu Lam kết nối với tiểu Hồng, cảnh tượng trong đó hiện ra.
Hô, còn tốt, không có bắn nhầm.
Hắn thở phào một cái.
Công tử áo xanh vị trúng đạn, mặt mũi tràn đầy thống khổ, mồ hôi lạnh ứa ra, nổi gân xanh, trong miệng máu tươi phun ra, hình như đầu lưỡi bị cắn.
Hai tay hắn che lấy đũng quần máu me đỏ lòm, liều mạng tru lên, lăn lộn dưới đất, chật vật không chịu nổi. Trên mặt đất, lá rụng, cỏ xanh bị máu nhuộm đỏ, hắn lăn qua lăn lại làm cho người ta sợ hãi vô cùng.
Advertisement / Quảng cáo
Đúng là bị bắn trúng nam căn rồi.
Một giây trước, Công tử áo xanh vẫn còn phách lối đắc ý, còn cho là mưu kế đã thành công, tương lai huy hoàng, một giây sau, hắn liền lâm vào cảnh giới bi thống nhất của nhân sinh, thống khổ muôn phần, hận không thể bất tỉnh.
Mà cách Công tử áo xanh không xa, trên mặt đất có một lỗ nhỏ cỡ ngón tay cái đen thui sâu không thấy đáy, xung quanh lỗ nhỏ có dấu vết đốt cháy, còn có một tí vết máu, rõ ràng bị uy lực của luồng hạt kéo theo.
Từ hình ảnh truyền qua, Khương Dự cảm giác trứng mình đau nhức, đũng quần lành lạnh, thiếu chút nữa trượt tay té xuống, trong không khí tựa hồ còn có mùi chim nướng.
Không nghĩ tới, tay mình run lên lại đánh trúng bộ phận quan trọng.
Xem ra, khả năng thiện xạ của bản thân vẫn tốt đấy. Khương Dự cười đắc ý, có cảm giác trong tay có Khoa học kỹ thuật, thiên hạ mặc ta tung hoành.
Sắc mặt hắn cổ quái nhìn con chim dọa cho hắn hảy dựng kia, không khỏi nghĩ thầm, không phải ngươi cùng con kia trong quần của Công tử áo xanh có thù oán chứ.
Hắn vô thức sợ run người, hay là không nên làm phiền con chim nhỏ lương thiện vô ý bay qua này.
Thiếu nữ tóc lam vốn đã dự định tự hủy thân thể mình, lại bị biến cố bất ngờ này cả kinh, tia sáng màu trắng xanh thông thiên xẹt qua làm cho nàng rung động cực lớn.
Công tử áo xanh mặc trên người bảo y, nhưng cũng chỉ như vậy, bảo y cũng chỉ hơi lóe lên, liền bị xuyên thủng, đủ thấy ánh sáng màu trắng xanh này có bao nhiêu uy lực.
Nhìn qua bộ dáng thống khổ của Công tử áo xanh, trong nội tâm nàng hiện lên một tia khoái ý.
Mặc dù biết người đả thương Công tử áo xanh cũng có thể vì lợi ích trên người nàng, nhưng nàng bây giờ có thể làm được gì?
Trong nội tâm nàng bi ai, không cam lòng, nàng đối với Công tử áo xanh không có sức phản kháng, làm sao có thể làm được gì với người có thể phát ra chùm sáng như thế?
Đột nhiên đầu nàng bị choáng váng, là độc tố trong hắc châm của Lão giả áo vải phát tác, thân thể bất ổn ngã trên mặt đất.
Hai người trung niên lui ra lúc trước đã chạy tới, bọn hắn nhìn thấy uy lực to lớn của chùm sáng màu trắng xanh, trong lòng rung động không thôi.
Hai người nhìn thấy công tử nhà mình bị thương thành dạng này, hơn nữa còn là chỗ đặc biệt kia, trong lòng hoảng hốt không biết phải làm sao.
Nghĩ đến tính tình của Đại công tử nhà mình, chỉ có duy nhất đệ đệ này, trở về sẽ không nhẹ nhàng tha thứ cho bọn hắn, tính mạng mình đều không nhất định được bảo trụ.
Bọn hắn trong nội tâm sợ hãi muôn phần.
Nhưng bọn hắn cũng hiểu rõ, so với điều này, hiện tại quan trọng nhất là có thể còn sống rời khỏi nơi này.
Chùm sáng màu trắng xanh từ khi xuất hiện tới biến mất, chỉ trong chớp mắt, nhanh đến nỗi bọn hắn căn bản không kịp phản ứng.
Có thể làm được trình độ như vậy, chỉ có đệ tử trong Thiên Chú thành, hơn nữa đều là dạng nổi bật trong thế hệ Dịch cảnh.
Như vậy cùng cấp bậc với Đại công tử nhà bọn hắn.
Hai người trung niên yết hầu đều nuốt một ngụm nước bọt, thân thể nơm nớp lo sợ, ngay cả đi chữa thương cho Công tử áo xanh cũng có chút cố kị, sợ chọc giận người kia.
“Không biết là vị đại nhân nào giá lâm, chúng ta là người hầu của Lâm Phong Lãng, hôm nay tới đây là vì chủ tử nhà ta làm việc”
Một trong hai trung niên nhân có chút run rẩy nói ra, trong suy nghĩ nói ra thân phận của chủ tử nhà mình, người tới sẽ phải cố kỵ thân phận.
Hắn không dám nói ra thân phận của Công tử áo xanh, sợ bị giết người diệt khâu.
Lâm Phong Lãng là thằng quỷ nào ah, chưa từng nghe qua, Khương Dự lẩm bẩm.
Hai người trung niên dường như bị “Súng nguyên tử” hù dọa, trong lòng hắn cũng buông lỏng
Thêm hai phát nữa, giải quyết bọn này luôn.
Advertisement / Quảng cáo
Khương Dự cắn răng, lúc đầu đã chuẩn bị giết người, kết quả lại không thành, lại phải làm lần nữa, thật sự làm khó nhau.
Về phần Lâm Phong Lãng quỷ gì đó, chưa từng nghe qua, quan tâm hắn làm khỉ gì, ta trâu bò như vậy cơ mà.
Đem đầu súng nhắm ngay một người trung nhiên, hắn hung hăng nhấn một cái, đồng thời ngoảnh mặt đi.
Hình ảnh hehot quá kích thích, bây giờ hắn còn không chịu nổi, tốt nhất là không nhìn cho thỏa đáng
“A, sao lại không có phản ứng gì?” Khương Dự ngẩn ngơ
Vừa rồi hắn đã nhấn cò rồi, nhưng “Súng nguyên tử” lại không bắn ra.
“Dựa vào thông tin giới thiệu, không phải là có thể bắn được ba phát sao?” Khương Dự lại nhấn cò vài cái vào người trung niên, nhưng đều không có phản ứng gì, y như bị mất linh vậy.
Tiểu nhị, đừng vậy mà, ta còn nhờ ngươi giúp ta làm anh hùng cứu mĩ nhân đấy.
Sắc mặt Khương Dự đau khổ, rõ ràng là do mình dùng khá nhiều tài liệu thay thế, làm tính năng của súng chưa đủ.
Xong đời rồi.!
Phía xa, hai người trung niên thấy trong rừng nửa ngày đều không có phản ứng gì, tưởng rằng thanh danh của chủ tử nhà mình đã dọa sợ được người này rồi, nội tâm không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Chủ tử nhà mình tại chúng đệ tử của Thiên Chú thành, thân phận cũng cực cao đấy, người này hẳn là kiêng kị rồi.
Nghĩ tới đây, hai người trung niên cũng không còn sợ hãi như vậy, âm thanh hiện lên có chút kiên cường.
“Vị đại nhân này, người này là Đại công tử nhà chúng ta muốn, mong rằng xin cho chúng ta mang đi”
Một người trung niên trong đó cao dọng nói, chỉ vào Thiếu nữ tóc lam.
Thiếu nữ tóc lam ngã trên mặt đất, ý thức mơ hồ, ráng chống đỡ lấy thân thể để không bị ngất đi.
Nơi xa, Khương Dự gấp gáp, hắn dùng lực đập đập “Súng nguyên tử” mấy lần cũng không có tác dụng gì.
Hai người trung niên nín thở chờ đợi.
Nửa khắc đồng hồ sau, trong rừng vẫn không có động tĩnh gì.
Hai người trung niên nhìn nhay, nhẹ gật đầu.
Người kia hẳn là nên đi rồi, chẳng qua ngại thể diện, mới không nói gì.
Một cửa đã qua, nhưng khi về gặp Đại công tử kia…
Nghĩ tới đây, bọn hắn đều cảm thấy e ngại
Một trong hai người trung niên vội vàng xuất ra một lọ đan dược, đổ ra một hạt, đưa vào miệng Công tử áo xanh lúc này vẫn còn tru lên.
Ăn đan dược vào, Công tử áo xanh sắc mặt mới tốt hơn chút ít, nhưng vẫn đau đớn không ngừng.
Một người trung niên đi tới trước mặt Thiếu nữ tóc lam, có thêm nữ nhân này, bọn hắn nghĩ đã lập công chuộc tội, nhận phạt chắc cũng nhẹ nhàng hơn.
Hắn xoay người muốn bế Thiếu nữ tóc lam lên.
“ Ta không có mở miệng, ai cho các ngươi đưa đi” một âm thanh mang theo vô biên lãnh ý từ nơi xa truyền đến.
Hai người trung niên giật mình, nội tâm đã buông xuống lại bị nhấc lên tới cổ.
Advertisement / Quảng cáo
Bọn hắn hướng tới nơi phát ra âm thanh nhìn tới.
Giữa không trung, một trận sóng âm khuếch tán ra…
Khu vực trống trải lúc nãy diễn ra một cảnh tượng
Một thân ảnh gầy gò nửa nằm nửa ngồi trên một nhánh cây, cánh tay chống đỡ cằm, quần áo và trang sức đều bình thường, nhưng sắc mặt lạnh nhạt lạnh lùng, toàn thân tản mát ra một ý cảnh kỳ dị, phản phất trời có sặp xuống cũng không sợ hãi.
Lúc này trời đã tối đen, chỉ có một chút ánh trăng buông xuống, thấy không rõ khuôn mặt hắn, nhưng hai mắt hắn lại giống như sao trên trời, tản ra hào quang sáng chói.
Nhìn thấy một màn này bốn người đều kinh hãi.
Trong một không gian sao lại xuất hiện một cảnh tượng không gian khác? Quả thực mới nghe lần đầu
Còn cặp mắt kia, làm sao lại phát ra ánh sáng như thế?
Người tới đến cùng là người nào?
Nhất là Công tử áo xanh cùng hai người trung niên, càng thêm e ngại không thôi.