Bạn đang đọc Khóa Eo Thon – Chương 15
Tầng này có bốn hộ gia đình, còn có thang máy ở hai đầu hành lang.Lục Thời Hoan bưng một đĩa hoa quả, gõ cửa phòng bên cạnh.
Đợi vài phút, không có ai mở, Lục Thời Hoan liền xoay người đi tới nhà đối diện.Ba đĩa trái cây đã đưa hai, chỉ có nhà bên cạnh hình như là không có người ở nhà, không biết ở như thế nào.Tạ Thiển bước ra khỏi nhà tắm xong nghe Lục Thời Hoan nói chuyện này, vẻ mặt cô ấy thất vọng.”Có lẽ người ta còn chưa về, trễ một chút cậu lại đưa qua xem.” Tạ Thiển lại đặc biệt kĩ càng vào việc đưa hoa quả.Lục Thời Hoan có chút nghi ngờ, khóe môi cong cong lên trêu trọc:“Làm sao vậy? Cậu không thích nhìn hoa quả nhà mình còn nhiều sao, cứ nhất định phải cho đi?’’“Hai nhà xung quanh đều tặng mà lại quên đi nhà bên cạnh thì không tốt.”Nghe là lời giải thích của Tạ Thiển, Lục Thời Hoan cảm thấy thuyết phục nên trả lời: “Ra vậy, lát nữa mình lại đi.”Lục Thời Hoan ăn xong nghỉ ngơi nửa tiếng mới đi gõ cửa phòng bên cạnh.Vẫn không có ai trả lời.
Cô đã hoàn toàn từ bỏ, sau khi trở về nhà liền dùng màng bọc thực phẩm bọc kín hoa quả lại rồi cho vào tủ lạnh, dự định ngày mai sẽ giải quyết nốt.Hơn mười giờ đêm, Tạ Thiển đã đi ngủ từ sớm, sáng sớm ngày mai cô ấy còn phải đến cục công an thành phố báo cáo.Lục Thời Hoan xem tivi trong phòng khách một lát, mới rửa mặt trở về phòng mình.Tuy nhiên cô có chút lạ giường, lật đi lật lại gần hai tiếng đồng hồ vẫn không thấy buồn ngủ chút nào.
Lục Thì Hoan liền dứt khoát xuống giường, đẩy cửa sổ ra ban công hóng gió.Rạng sáng, cái khô nóng phiền muộn ban ngày đã bị cơn gió đêm cuốn hết đi chỉ còn lại tiếng gió mát mẻ.Căn phòng ở tầng mười lăm, chỉ cần liếc mắt là thấy cả bầu trời đêm rộng lớn mênh mông.
Tựa như một tấm vải mực đen thật lớn điểm xuyết vài ngôi sao lấp lánh còn ánh trăng e thẹn liền ẩn mình sau chùm mây.
Bóng đêm phảng phất như ẩn như hiện tựa như con thú ngủ trong bóng đêm dài mệt mỏi.Gió đêm dìu dịu khiến Lục Thời Hoan cảm thấy thật thư thái.Ở trên ban công ngây người hơn mười phút, Lục Thời Hoan cảm thấy có chút buồn ngủ liền muốn trở về phòng.Xoay người, cô lại thoáng nhìn thấy trên ban công cách vách có bóng hình của một người nào đó.Đây chính là nhà cô hai lần đi đưa trái cây, gõ cửa mấy phút không có ai trả lời.Lục Thời Hoan và Tạ Thiển thuê căn phòng này là có ba phòng, hai phòng khách, một bếp một vệ sinh, nhà bên cạnh là loại có hai phòng lớn.
Ban công phòng Lục Thời Hoan và ban công phòng khách thông nhau, cách ban công nhà bên cạnh khoảng hai mét, cách không quá xa.Cho nên Lục Thời Hoan có thể nhìn thấy rõ ràng người đàn ông đang nghiêng mặt trên ban công.”Anh Cẩm Hàn.”Thanh âm của Lục Thời Hoan truyền thật rõ ràng tới tai Ôn Cẩm Hàn.Người đàn ông đang chuẩn bị động tác châm điếu thuốc khẽ dừng lại, nhìn sang bên cạnh liền bắt gặp khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Thời Hoan.Ban công bên Lục Thời Hoan không bật điện bị khuất trong bóng tối, nên Ôn Cẩm Hàn hoàn toàn không nhận thấy sự tồn tại của cô.Anh chỉ vừa về đến nhà nửa giờ trước, tắm xong mới cầm điện thoại di động lên xem, anh nghĩ đến số điện thoại của Lục Thời Hoan mà Tạ Thiển đã nói trước đó.Tạ Thiển nói với anh WeChat của Lục Thời Hoan được đăng ký bằng số điện thoại di động của cô, cho nên anh có thể trực tiếp thêm bạn bè.Nhưng đã qua nửa tháng, Ôn Cẩm Hàn phải thi đấu quốc tế và huấn luyện đặc biệt bên Nga, căn bản không có cơ hội đụng đến điện thoại di động.
Cho nên Ôn Cẩm Hàn chỉ lưu số điện thoại di động của Lục Thời Hoan vào danh bạ còn chuyện thêm wechat bị đặt sang một bên.Vừa tắm rửa xong, cầm được điện thoại di động anh cũng mới nhớ tới chuyện này.Nhưng Ôn Cẩm Hàn lại rất do dự, anh không biết mình có nên thêm bạn WeChat của Lục Thời Hoan hay không, liệu có đột ngột gửi lời mời kết bạn khiến cô ấy sợ hãi …!Tất cả đều làm lòng anh rối bời.Cho nên Ôn Cẩm Hàn mới cầm điếu thuốc và bật lửa ra ban công, định hút một điếu thuốc giải tỏa phiền muộn trong lòng.Thấy Lục Thời Hoan, anh theo bản năng đem giấu nửa điếu thuốc rút rở vào lại trong hộp.Ôn Cẩm Hàn nhớ Lục Thời Hoan ghét nhất là thuốc lá, anh sợ mình châm thuốc mùi thuốc lá thổi đến làm cô khó chịu.Không nghĩ tới Lục Thời Hoan lại hứng khởi nói: “Không cần lo cho em, anh muốn hút thì hút đi.”Ánh mắt Ôn Cẩm Hàn chậm lại một chút, sau đó đem hộp thuốc lá cất vào trong túi quần, cười nói: “Anh không nghiện thuốc lá, chỉ lúc phiền lòng mới hút một điếu giải sầu thôi.”Ngụ ý là anh không thực sự muốn hút thuốc.Cuối cùng, Ôn Cẩm Hàn còn nói thêm một câu: “Anh nhớ em đã từng rất ghét người khác hút thuốc.”Lục Thời Hoan có chút kinh ngạc, không ngờ Ôn Cẩm Hàn lại nhớ tới chuyện nhỏ như vậy.Trên thực tế như Ôn Cẩm Hàn nói, cô từng rất ghét người khác hút thuốc nhưng sau khi ở bên Ôn Thời Ý cô dần quen với mùi khói thuốc.”Ôn Thời Ý học hút thuốc khi còn học đại học.””Bỏ vài lần mà không được, em đã quen rồi.”Lục Thời Hoan giải thích xong lại cười khổ một tiếng.
Đột nhiên phát hiện chính mình trước kia chịu đựng Ôn Thời Ý quá nhiều.Ngay cả Ôn Cẩm Hàn cũng biết cô không thích mùi khói thuốc lá, anh ta cứ luôn miệng nói yêu cô và chiều chuộng cô nhưng thật ra anh ta lại không để tâm chút nào.Điều đó thật …!nực cười..