Bạn đang đọc Khóa Eo Thon – Chương 13
Suy nghĩ đến nhiều mối quan hệ, Lục Thời Hoan giấu diếm chuyện của Ôn Thời Ý và Cao Minh Nguyệt, cô cười với ba mẹ Lục, giọng điệu bình thản nói: “Ôn Thời Ý anh ấy….
.
không bắt nạt con.
“Kỳ thật ngày hôm qua gặp mặt, con mới phát hiện giữa con và anh ấy đã không còn tình cảm.
“”Cho nên!.
.
Con đã chia tay với anh ấy.
“Nói đến lúc chia tay, giọng nói của Lục Thời Hoan trầm thấp một chút, mí mắt cũng rũ xuống, không dám nhìn mặt ba mẹ Lục.
Cô biết, người trong nhà đối với chuyện của cô cùng Ôn Thời Ý vẫn rất để ý.
Hơn nữa ba mẹ cũng biết cô từng thích Ôn Thời Ý cỡ nào.
Cho nên Lục Thời Hoan không xác định mình nói dối như vậy có thể lừa gạt được bọn họ hay không.
Sau khi cô dứt lời, phòng khách liền rơi vào tĩnh mịch.
Cả nhà đều nhìn cô, mất vài phút mới miễn cưỡng tiêu hóa những lời cô vừa nói.
Ông nội Lục lúc trước vẫn không nói gì tháo kính lão thị, đặt ở trên bàn, phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Lúc này ông mới lên tiếng mở miệng: “Chia thì chia đi, tiểu tử Ôn Thời Ý kia vốn cũng không xứng với cháu gái bảo bối của ta.
“Lục Thời Hoan nâng mi mắt lên, kinh ngạc nhìn ông nội một cái, nước mắt hoàn toàn không nhịn được.
Chia tay Ôn Thời Ý đương nhiên cô cũng khổ sở.
Dù sao cũng là người đàn ông mình thầm mến sáu năm, ở chung với nhau bốn năm, tình cảm đối với anh ta đã sớm nảy mầm trong lòng Lục Thời Hoan, mọc thành một gốc đại thụ che trời.
Bây giờ muốn cô nhổ cả cây cả rễ, sao có thể không khó chịu.
Vốn Lục Thời Hoan còn lo lắng, sợ người trong nhà hỏi tới cùng, cô lại khó có thể mở miệng.
Hiện tại ông nội nói một câu, đã đem băn khoăn ưu sầu của cô quét sạch.
Lục Thời Hoan ngồi trước bàn ăn ngửa đầu khóc, người một nhà tuy rằng ai cũng không đi lên an ủi cô, nhưng ai cũng không rời khỏi bàn ăn, đều ngồi bên cạnh cùng cô.
Thẳng đến khi Lục Thời Hoan khóc đủ rồi, khóc mệt mỏi, ba Lục mới đi vắt một cái khăn nóng cho cô: “Lau mặt đi, rồi ăn chút gì đó.
“Mẹ Lục nhớ tới cái gì, múc cho Lục Thời Hoan một chén canh, lúc đưa cho cô thuận tìm cơ hội hỏi một câu: “Vậy sau này con định như thế nào? Chuyện công việc đã lên kế hoạch chưa?”Từ khi Lục Thời Hoan bước vào giai đoạn thiếu nữ lại động tâm với Ôn Thời Ý, mỗi một quyết định cô đưa ra cơ bản đều dính vào Ôn Thời Ý.
Ví dụ như năm lớp 12, Lục Thời Hoan thích hợp hơn với ba khoa văn, nhưng vì muốn cùng Ôn Thời Ý tiếp tục ở cùng một lớp, sống chết không nghe cha mẹ và thầy cô khuyên bảo, dứt khoát lựa chọn lớp khoa học.
Về sau nếu không phải Ôn Cẩm Hàn dạy thêm cho cô, chuẩn bị tốt cơ sở khoa học, nếu không sợ cô cũng không thi đỗ được đại học Miên Thành.
Nguyện vọng thi đại học của Lục Thời Hoan là Đại học Miên Thành và Đại học sư phạm Miên Thành, mục đích chính là vì ở lại Miên Thành, cùng Ôn Thời Ý.
Bởi vì Ôn Thời Ý đăng ký thi vào Đại học Điện ảnh và Truyền hình Miên Thành.
Một đường đi tới, cô thủy chung vẫn luôn là tiểu cô nương chạy phía sau đuổi theo Ôn Thời Ý, vĩnh viễn đem điểm dừng chân của Ôn Thời Ý làm điểm dừng chân của mình, hao hết tâm tư cũng muốn cùng anh ta xem phong cảnh của cùng một thành phố.
(App truyện TYT)Chỉ có chuyện đi Dung Thành dạy học, Lục Thời Hoan mới làm theo tâm ý của mình.
Không nghĩ tới cô mới rời đi ba tháng, Ôn Thời Ý đã không kiềm chế được mà đội cái mũ xanh lên đầu cô.
Nghĩ đến cũng rất buồn cười.
Mẹ Lục hỏi như vậy, đơn giản là muốn biết sau khi chia tay Ôn Thời Ý, Lục Thời Hoan có thể sống tốt cuộc sống của mình hay không.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, sau khi tốt nghiệp Lục Thời Hoan dự định đi đến Nhất trung của Miên Thành giảng dạy.
Thành tích của cô trong thời gian học và kinh nghiệm giảng dạy thực tập, cũng đủ trở thành bàn đạp để cô đến dạy ở Nhất trung Miên Thành.
Đây là do Lục Thời Hoan muốn cùng Ôn Thời Ý ở lại cùng một thành phố, vì tâm tư của mình mà lên kế hoạch tỉ mỉ cho con đường phía trước.
Nhất Trung Miên Thành là trường cũ của Lục Thời Hoan, có thể trở về trường cũ giảng dạy, là một chuyện đáng để kiêu ngạo.
Huống chi, Nhất Trung Miên Thành là trường trung học tốt nhất Miên Thành, bất luận là trình độ tiền lương hay là môi trường giảng dạy, đều là số một số hai trong nước.
Lục Thời Hoan Nhất Trung Miên Thành, trăm lợi mà không có hại.
Nếu là ba tháng trước cô nhất định sẽ không chút do dự lựa chọn kế hoạch ban đầu, đi Nhất Trung Miên Thành.
Nhưng sau khi có kinh nghiệm chi giáo, Lục Thời Hoan do dự.
Cô trầm mặc hồi lâu, mới dần dần làm rõ suy nghĩ, nhìn rõ con đường dẫn đến tương lai của mình.
“Con dự định đi Tam trung Dung Thành nhận giảng.
“Lục Thời Hoan trả lời mẹ Lục, ngữ khí kiên định.
Bà nội của Lục Thời Hoan nghe xong, lập tức muốn phản đối: “Dung Thành xa như vậy, một mình con đi đến bên đó, bà nội cũng lo lắng a.
“”Hoan Hoan, cho dù con và Thời Ý chia tay, cũng không nhất định phải đi làm việc ở nơi khác, con nói đúng không?””Bà nội, con không phải vì tránh Ôn Thời Ý.
“Lục Thời Hoan dở khóc dở cười.
Kỳ thật cô cũng rất luyến tiếc người trong nhà, nhưng so với việc đi đến Nhất Trung Miên Thành thêu hoa trên gấm, Lục Thời Hoan càng muốn đi đến ngôi trường trung học đưa than ngày tuyết trong truyền thuyết ở Dung Thành hơn.
Học sinh của Miên Thành, có đội ngũ giáo viên số một số hai trong nước dốc lòng dạy dỗ, bọn họ cũng không thiếu một Lục Thời Hoan nhỏ như cô.
Nhưng Tam Trung Dung Thành thì khác.
Đội ngũ giáo viên khan hiếm, điều kiện giảng dạy và trình độ cũng không theo kịp, vẫn luôn thiếu thốn hơn so với những nơi khác.
Lúc trước khi Lục Thời Hoan còn dạy học, đã từng nghe hiệu trưởng nói qua.
Nghe nói học sinh của trường kia rất khó quản giáo, thời gian dài, các thầy cô giáo dạy học dù có đầy nhiệt huyết cũng bị bọn nhỏ dập tắt, cuối cùng dứt khoát bất chấp tất cả.
Lục Thời Hoan cũng muốn xông pha, muốn trở thành một người dẫn đường tốt, dẫn học sinh đến tương lai tươi sáng bằng phẳng hơn.
.