Khổ Vì ... Đại Gia

Chương 27


Bạn đang đọc Khổ Vì … Đại Gia – Chương 27

Thảo cứ nghĩ anh đi 1, 2 ngày rồi sẽ về thế nhưng đến ngày thứ 3 anh gọi điện báo rằng chưa về được có lẽ sẽ đi lâu
Một cảm giác thất vọng cùng buồn tủi vây quanh, anh giận nó nên ko muốn về nhà, ko muốn gặp nó
Đây là gì chứ, tại sao tâm nó lại thấy đau, nước mắt cứ chực trào ra
Ngồi thần người trong phòng, nó nhìn về phía salong thầm nhủ nếu bây giờ anh về nó sẽ ko bắt anh nằm ngũ ở đó nữa, sẽ nhường giường cho anh, sẽ ko chọc anh giận nữa
Nước mắt lặng lẽ rơi … !!!
Nó chờ mong bước chân quen thuộc của Minh, nó nhớ anh, nhớ ánh mắt sáng như sao của anh, nhớ nụ cười, nhớ giọng nó quen thuộc, nhớ hơi ấm của anh … không biết từ lúc nào Minh đã đi vào trái tim nó, trái tim lần đầu tiên biết thế nào là nhớ là mong chờ
Nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, Thảo hít 1 hơi lấy can đảm, mặc kệ anh giận nó hay ko, có muốn nói chuyện với nó hay ko, nó nhất định phải được nghe giọng của anh, nếu ko cứ như thế này nó sẽ chết vì nhung nhớ mất, Thảo bấm dãy số đã trở nên quen thuộc
Đầu dâu bên kia bắt máy, là 1 giọng nữ, nó nhận ra đó là thư kí của Minh
-Thảo à, em gọi anh Minh có gì ko, anh ấy đang tắm ko thể nghe điện thoại
Cái giọng đắc ý của Linh khiến Thảo choáng váng cả đầu óc, ko kịp suy nghĩ nó vội vàng tắt máy, tim nó đập thình thịch trong lồng ngực, 1 cảm giác vô cùng khó chịu làm nó váng vất
Cô ta tại sao lại nghe điện thoại của Minh, 2 người đang ở chung sao, anh đang tắm vậy cô ta đang làm gì chứ
Bỗng nhiên nó cảm thấy lồng ngực nghẹn lại, tim như đang bị ai bóp chặt, nó hối hận rồi, hối hận vì đã gọi điện thoại cho anh, anh thật sự ko cần nó nữa đi công tác chỉ là cái cớ nhưng việc gì anh phải lừa dối nó chứ, anh coi nó là 1 đứa con nít sao. Thảo nhớ lại những lời nói của Linh, có lẽ cô ta nói đã đúng.
Đối vời Minh cuộc hôn nhân này chỉ là 1 bản hợp đồng, anh cần gì phải trói buộc bản thân vì chuyện này, một người hào hoa phong nhã như anh thì cần gì 1 đứa con gái như nó, có trách thì tự trách bản thân quá ngây thơ, vội vàng tin tưởng vội vàng yêu anh.
thất vọng cùng đau thương, nước mắt mặn đắng thắm ướt khuôn mặt nhỏ nhắn đang dần chuyển sang sắc xanh của con nhỏ. Cố gắng ngăn bản thân phát ra tiếng nấc nghẹn ngào, con nhỏ cắn chặt môi muốn bật máu, trong đêm vắng 1 bóng người nhỏ bé cứ run lên từng cơn.
…………..
Đồng hồ điễm 10h sáng, Thảo mơ hồ tình lại, nó khẽ cựa mình nhưng chợt phát hiện, bản thân đang bị 1 vòng tay đắc trụ cực bá đạo làm nó ko thể nhúc nhích
-Tỉnh?
Minh khẽ nhếch môi cười, vòng tay vẫn ko hề buông ra

-Chú … làm thế nào mà
Con nhỏ lắp bắp nói ko nên lời vi bất ngờ, nó đang mơ sao làm thế nào mà Minh lại ở đây, lại còn ôm nó nữa
-Thế nào là thế nào, tiểu ô quy mê ngũ biết mấy giờ rồi ko
-A … ! Thảo la lên vội vàng bật dậy – chết rồi đi học đi học
Thấy nó luống cuống, Minh khẽ cười, anh nắm lấy tay nó kéo con nhỏ nằm xuống
-Hôm nay là chủ nhật, đồ ngốc ạ
Quê độ tập 1, Thảo ngây người nhìn Minh, bây giờ nó mới phát hiện anh vẫn còn mặc nguyên bộ đồ đi đường, áo T- shirt với quần bò, khuôn mặt cương nghị anh tuấn vẫn còn vẽ mệt mõi
-Sao hả? ko mong anh về à nhóc – minh cười cười bắt đầu chọc ghẹo nó
-Ko thèm, sao ko đi luôn đi

Ko ý thức được chính mình đang tỏ ra nhõng nhẽo, con nhỏ thầm mắng bản thân ngu ngốc, nó đang giận kia mà, mắc gì lại cảm thấy vui mừng vì anh về kia chứ
-Ô thế hả? thế mà anh cứ tưởng có người khóc nhè vì nhớ anh kia đấy
-Ai thèm khóc, đồ vô duyên anh mau xuống khỏi giường của em
Tức quá đi mất, cái đồ vô lương tâm sáng sớm đã chọc gheo người ta, lần này nhất định phải xữ tên này bằng ko nó thể nuốt trôi cơm.
Dùng hết sức đẫy Minh xuống giường, biết ko theo kịp sức của anh nhưng nó vẫn cố gắng, 1 chút cũng ko nhân nhượng. nhưng sự cố gắng của nó liền bị dập tắt bởi vòng ôm bá đạo của anh.
Hứ, dám khi dễ nó à, tưởng như thế là xong saoThảo đập bốp bốp vào ngực Minh, nước mắt ko hiểu sao lại chảy xuống
-Đồ xấu xa, anh còn dám bắt nạt em

Minh nhướng mày, tiểu ô quy của anh giận thật rồi
Thật ra anh về từ sáng sớm vừa bước vào phòng đã thấy cô bé này nằm ngũ trên sàn nhà, khoe mắt vẫn còn ươn ướt có lẽ đã khóc ko ít.
-ừ, anh xấu xa ! đồ ngốc đừng khóc nữa
-ai thèm khóc
-không khóc ? vậy mấy hạt đậu này là thế nào
Minh cúi đầu nhìn Thảo, khẽ cười anh nhẹ nhàng vuốt tóc con nhỏ
-thấy em khóc anh vui lắm chứ gì, đồ độc ác. Sao anh ko đi luôn đi, về đây làm gì chứ
-về đây vì nhớ em
Minh siết chặt vòng tay ôm lấy Thảo, quả thật mấy ngày qua ko lúc nào anh ko nhớ con nhỏ, ban đầu chỉ định đi vài ngày để thử xem cô nhóc có nhớ anh ko, có gọi điện cho anh ko, nhưng càng về sau anh càng mất kiên nhẫn, tiểu ô quy vô tình này dường như ko hề nhớ anh chút nào hết.
cuối cùng chính anh lại là người bị đánh bại, anh nhớ Thảo nhớ đến điên cuồng, nỗi nhớ dày vò khiến anh giữa đêm tối lên máy bay về Hà Nội. vô tình nữ nhi này dám ko nhớ anh lần này nhất định ko buông tha, nhất định sẽ trùng phạt. Mang theo ý niệm này vào phòng anh đang định hăm he đe dọa thì thấy con nhỏ nằm co ro trên sàn nhà, bao nhiêu ý nghĩ trừng phạt đều tan biến thay vào đó là đau lòng
-nhớ em? Ko phải anh giận em, làm mặt lạnh với em, ko thèm nhìn, ko thèm nói chuyện với em sao, lại còn viện cớ đi công tác này nọ
-em nói ai viện cớ đi công tác – Minh nhíu mày khẽ đẫy con nhỏ ra, bắt nó phải nhìn thẳng vào mắt anh
-ko phải sao, anh với cái cô …
Thảo vội im bặt, ngu ngốc nó nói như thế ko phải chứng tỏ mình ghen tuông sao, nó có là gì với anh đâu mà có cái quyền đó
-như thế nào ko nói tiếp
-ko có gì – nó lãng tránh ko nhìn vào đôi mắt ánh lên vẽ chờ mong cuả Minh

-thật ko nói – Minh nheo mắt, khóe miệng hơi cười
Biểu hiện của Minh khiến con nhỏ cảm thấy rùng mình, anh định làm gì chứ sao lại có vẽ mặt gian ác đó, nó nhát gừng hỏi
-anh định làm gì
-hừ ! làm cái gì sẽ biết liền ngay thôi
Dứt lời ko kịp cho con nhỏ cơ hội chuẩn bị anh liền thọt lét nó, khiến con nhỏ la oái oái, cười ra nước mắt, tay chân khua loạn xạ cố thoát khỏi anh. Nhìn Thảo khổ sở, vừa cười vừa khóc ko ngừng la hét, Minh cũng ko nhịn được cười , ánh mắt ánh lên vẽ ta ác
-bây giờ có nói ko hả ?
-Nói … nói … tha cho em
-Sớm biết điều có phải tốt hơn
Thảo thở hổn hển, nó đưa tay chặn ngực, hơi oán hận nhìn Minh, đúng là đánh chết ko chừa cái tật đùa dai
-Em nói ai viện cớ đi công tác hả
-Anh
-Cái gì – Minh trừng mắt nhìn con nhỏ
-Hứ, còn giả bộ, nếu ko phải em vô tình gọi cho anh thì làm sao biết được anh với cái cô Linh kia đang đi đến thiên đường ái ân chứ
-Em gọi cho anh, lúc nào, sao anh ko biết
Minh vui mừng ko kiềm chế mà reo lên, anh nắm lấy vai Thảo. Thì ra con nhỏ có gọi cho anh
-Hôm qua, lúc đó anh đang tắm, cô linh kia nghe máy của anh – Thảo ko nhịn được nó cúi đầu cười khổ, nghĩ đến ngày hôm qua lòng nó chợt thắt lại
-Anh với cái cô linh kia ko có chuyện gì hết, anh để quên điện thoại trong phòng hội nghị, có lẽ cô ta nhặt đc.
Giọng Minh đầy quả quyết, anh nâng cằm con nhỏ lên bắt nó phải đối diện với anh
Thảo nghi hoặc nhìn Minh, có hay ko anh đang lừa nó
-Đừng nhìn anh như vậy, anh với cô ta mà có chuyện gì thì anh còn gấp gáp về đây làm gì, chính xác là 1h sáng anh về nhà đấy

-Nhưng …
-bây giờ em thử gọi điện cho anh đi, đảm bảo cái cô linh kia sẽ nghe máy cho xem
Minh cố ý kéo dài giọng ở chổ cái cô linh kia để chọc Thảo khiến con nhỏ đỏ hết cả mặt. Tiểu ô quy của anh còn biết ghen nữa đấy. lần này đi công tác anh thu về ko ít lợi nhuận. Anh kéo Thảo vào lòng, giọng hơi trách cứ nói:
-Mấy ngày qua, anh nhớ em rất nhiều thế mà em cứ thế vô tình ngay cả 1 cú điện thoại cũng ko thèm gọi
-Ko phải chỉ là em sợ … em sợ anh còn giận nên em ko dám gọi, em sợ anh lạnh lùng với em
Nghe Thảo nói vậy, Minh cảm thấy hối hận có lẽ anh ko nên lạnh lùng với cô bé.
-Hừ, khi không từ chồng lại thăng cấp lên làm bố, em hỏi anh có đáng giận ko
-Xin lỗi …! Thảo dựa vào vòm ngực vững chắc ấm áp của anh, ĩu xìu nói
-Lần sau em con dám gây chuyện ở bên ngoài thì liền biết tay anh
Nghe giọng điệu đe dọa ko nhân nhượng của anh, Thảo ko nhịn được ngước lên nhìn anh, cười lấy lòng
-dạ tiền bối, em biết rồi
Minh đan tay vào tay Thảo, và con nhỏ để yên cho anh day day mấu xương tròn nhô lên ở cuối ngón trỏ, hơi nóng từ bàn tay của anh làm nó thấy mình nhỏ bé hơn bao giờ hết.
– Em nói gì đi.
– Nói gì bây giờ?
– Anh không biết.
– Em cũng không biết.
– Thế thôi vậy.
Thảo bật cười, nó với anh nói chuyện như hai kẻ dở hơi!
Minh nhìn sững nụ cười của con nhỏ, anh kéo nó lại thật gần, tay vờn nhẹ lên đôi môi mà anh biết là rất mềm của Thảo. Và rồi anh cúi xuống, môi anh giữ chặt lấy nét cười dịu dàng ấy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.