Bạn đang đọc Khổ Vì … Đại Gia – Chương 2
Thảo về đến nhà thì trời đổ cơn mưa như trút nước .
Trong nhà tối thui ko có ai, mẹ nó ko biết đã đi đâu, tự dưng con nhỏ thấy sợ, nó đưa tay bật điện, bật hoài vẫn ko sáng, nó thử bật hết điện trong nhà nhưng ko có cái nào sáng hết.
– Mẹ ơi !! Nó cố gọi mẹ nhưng bà ko có ở nhà
Một mình trong căn nhà tối thui, lại trời mưa gió sợ quá nó chạy ra ngoài. Bất chấp trời mưa con nhỏ lao qua nhà bên cạnh, đập cửa rầm rầm những mong tìm đc người giúp đở
-có ai ở nhà ko !! làm ơn giúp cháu với
Ko có tiếng trả lời, con nhỏ cố gắng đập mạnh hơn cho đến khi
-đứa quái quỹ nào phá giấc ngũ của tao
Ẩn hiện trong bầu trời nhá nhem, cùng ánh sáng chập chờn hắt ra từ ngôi nhà, 1 gã đàn ông râu tóc rậm rì, thân hình cao lớn, khuôn mặt với đôi mắt ánh lên tia nhìn lạnh lẽo
Nó nhìn sững vào người đàn ông, miệng lắp bắt nói ko nên lời vì kinh hãi, nước mắt bỗng dưng trào ra làm mấy vết tàn nhang giả của nó trôi xuống tạo thành những vết đen, nhìn nó có khi còn đáng sợ hơn người đàn ông kia
-hu hu, chú làm ơn giúp cháu …
-giúp cái gì mà giúp, biến đi – gã đàn ông quát lớn
-hu hu, nhà cháu bị mất điện, chú làm ơn …. Cháu sợ quá
Nó càng khóc to hơn, gã đàn ông nhìn nó với vẽ bực bội, rồi ông ta đóng sập cánh cữa trước mặt nó. Con nhỏ lại đập cửa, nó khóc càng lúc càng to hơn
-tao đã bảo, ko có giúp gì hết kia mà, mau biến đi
-hu hu hu hu ! Chú ơi ………….!!
-Biến đi, ko tao chém chết – Gã đàn ông vác cây mã tấu dài ngoằng ra dọa nó, ông ta đang nóng máu vì con nhỏ ko biết điều
-Hu hu, sao chú nỡ lòng nào bỏ mặc 1 đứa con gái như cháu, chú ko giúp cháu thì chú chém cháu chết đi cho rồi, nhà cháu chỉ có 2 mẹ con, mẹ cháu thì đi đâu mất, chỉ có mình cháu, cháu sợ lắm, thà chú giết cháu đi con hơn phải sợ như thế này
Nó vừa khóc vừa nói, mưa tạt vào người nó từng cơn giá rét khiến run lên lập cập, gã đàn ông nhìn sững vào nó, ánh mắt ông ta bớt đi 1 chút khắc nghiệt nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng
-Tao nói lần cuối : BIẾN – ĐI
Cánh cửa lại đóng sầm trước mặt nó, con nhỏ nhìn cánh của đã đóng kín bằng đôi mắt nhòe nước mắt, trong cơn mưa nó lững thửng trở về nhà
Trốn dưới gầm bàn, nó cố ngăn ko cho sự sợ hãi vây kín
-Mẹ ơi, mẹ đâu rồi, sao mẹ bỏ con
-Đoàng !!!!
-Á á ……………..!!!
Mưa càng lúc càng to, sét đánh vào cái cây gần nhà làm vang lên 1 tiếng nổ khũng khiếp, nó sợ quá hét vang lên
-hét cái gì mà hét !!!
Giọng nói lạnh lùng pha lẫn bực bội cất lên, con nhỏ giật mình rồi lồm cồm chui ra khỏi gầm bàn
-cầu dao ở đâu – gã nói cộc lốc
-ở kia …
Nó vẫn còn sợ, nhưng nhìn gã đàn ông như tướng cướp kia đang hí ha hí hoáy với cái cầu dao, tự dưng nỗi sợ hãi tan biến đi đâu hết
-Đứt cầu chì, có cầu chì ko
-Ko … ko có
-Mẹ kiếp ! nhà cửa kiểu gì thế hả – gã gắt lên
Con nhỏ nhìn gã bằng đôi mắt rưng rưng sợ sệt làm gã thấy chột dạ, gã vứt cái kềm xuống rồi chạy về nhà dù trời đang mưa xối xã, 1 lúc sau gã quay lại với cái cầu chì mới tinh
-Xong rồi đấy
-Cảm … cảm ơn … chú
Nó rét run, 2 hàm răng đánh vào nhau, cố nói
-nhà còn cơm ko
-dạ .. dạ … có
Ko đợi con nhỏ, gã lao vào bếp đánh chén hết nồi cơm nguội, ko biết bao nhiêu ngày rồi gã ko ăn gì, cảm giác cồn cào ruột gan làm gã quên mất mình đang ở đâu, trông gã bây giờ đúng thật là tướng cướp
Ăn xong gã trở ra ngoài, gã nhìn con nhỏ đang ướt như chuột rồi buông gọn 1 câu trước khi đi
-Thay đồ đi