Đọc truyện Khó Thoát – Chương 47: Mâu Thuẫn
Editor/Dịch: Vivi_V1989
Bầu trời đêm sao thưa.
Buổi tối đầu thu lạnh lẽo, gió đêm thổi xuyên vào cửa sổ, bức màn lụa trắng theo gió phất phơ.
Hướng Tình tắt video, cởi áo ngực xuống, mặc áo ngủ lại, rút một tờ khăn giấy lau qua loa chất lỏng trêи người.
Nhắm hai mắt nằm lẳng lặng trêи sôpha thật lâu.
Phụ nữ sau khi tự an ủi cao trào thì cảm giác hư không là không thể tránh khỏi.
Hướng Tình chỉ cảm thấy tối nay rất đặc biệt.
Trời đêm hôm nay đặc biệt lạnh, căn phòng hôm nay đặc biệt trống trải, con mèo lầu trêи hôm nay đặc biệt an tĩnh.
Thân thể rất thành thật, chỉ cần gặp Hoắc Đông, bất kể là điện thoại, video, tự an ủi, an ủi lẫn nhau, hay là quan hệ, đều làm ɖu͙ƈ vọng của cô được thỏa mãn trước giờ chưa từng có.
Đây là sự thật.
Nhưng mấy ngày nay cô đều luôn không tự giác mà nhớ lại bộ dáng của vợ Hoắc Đông, Lê Thấm.
NgườiQ phụ đánh đàn dịu dàng nhã nhặn lịch sự, lương thiện khả ái.
Bản thân và cô ấy, bề ngoài khác biệt, nhưng Hướng Tình lại biết, bọn họ thật sự rất giống nhau.
Cho dù chỉ gặp mặt một lần.
Hướng Tình hối hận cái ý niệm vụt qua trong chớp mắt hồi thứ sáu tuần trước.
Cô không nên đến quán trà kia.
Nghiên cứu bản tính đàn ông, luyện tập kỹ xảo quyến rũ, hưởng thụ kɧօáϊ cảm vượt rào để trả thù.
Lại chưa từng suy nghĩ đến chuyện trực tiếp đối mặt với bạn gái chính thức của đàn ông, thậm chí là vợ.
Hướng Tình giờ phút này mới biết được, bản thân không cách nào đối mặt với thân phận này.
Cô giống như đang soi gương, nhìn thấy bản thân mình bị phản bội lúc trước.
Đuối lý, đồng tình, cảm giác quen thuộc, sợ hãi.
Cô sớm biết rằng, vốn dĩ bản thân chẳng qua là người nhu nhược, tâm không đủ cứng.
*
Lại một quãng thời gian làm việc.
Buổi sáng vốn dĩ định đi đến chỗ công chứng xử lý nghiệp vụ, nhưng mà đường đang sửa chữa, kẹt xe, rồi đi đường vòng.
Chờ lúc Hướng Tình đi đến đã tan tầm nghỉ trưa.
Chỉ có thể chờ buổi chiều lại đến.
Giữa trưa không tính trở về công ty, cô mua bánh mì kẹp, ở trêи xe qua loa giải quyết bữa trưa.
Mở điện thoại ra lướt vòng bạn bè một chút, thấy được cô gái châm trà lần trước đã thêm vào vòng bạn bè.
[Mới nhập về một lô Cống Cúc Hoàng Sơn*.]
(*Cống cúc Hoàng Sơn: trà hoa cúc tiến vua Hoàng Sơn.
Hoàng Sơn đây là tên của trà chứ ko phải tên vua nha.)
Hôm nay lại là thứ sáu.
Mùa thu sắp đến, hoa cúc giải nhiệt, mát gan sáng mắt.
Con người ấy, luôn là khống chế không được mà phạm tiện*.
(*Phạm tiện: Tiếng chửi mắng, có ý khinh thường kẻ cam tâm chịu nhục.
Ta chưa nghĩ ra chuyển qua nghĩa thuần Việt là gì nên tạm thời để đấy.
Nàng nào có biết thì góp ý ta nha.)
Chờ đến lúc Hướng Tình nghĩ như vậy, cô đã lại đứng trước cửa quán trà.
Hướng Tình tự hỏi lòng, tâm lý con người rốt cuộc có bao nhiêu mâu thuẫn?
Ngồi sau quầy là một cô gái tóc ngắn thoạt nhìn giỏi giang thoải mái trẻ trung, đang nói chuyện điện thoại: “Tối 10 giờ bay đúng không, chồng em đưa em ra sân bay à? Được, nhớ cẩn thận một chút, nhanh đón bà ngoại về…”
Ngẩng đầu thấy Hướng Tình tiến vào, cô ấy vội vàng dặn dò vài câu rồi cúp điện thoại.
Hướng Tình đến gần, cười cười: “Chào cô, tôi đoán cô chính là một bà chủ khác phải không.”
Cô gái rất cao cũng rất thon thả, thấy rõ vẻ khôn khéo trong ánh mắt, rồi lại thu liễm sắc bén lại, hào phóng dễ kết giao, là một nhân vật có thể áp đảo người khác.
Trình Tâm dẫn Hướng Tình vào ghế ngồi, hào phóng cười: “Không sai, là tôi.
Chẳng qua bình thường đều là Tiểu Thấm ở đây.”
Trình Tâm nhận định Hướng Tình là khách quen hoặc là học sinh của Lê Thấm.
Giữa trưa nhân viên nghỉ ngơi, Trình Tâm tự mình pha cống cúc cho cô.
Hướng Tình thử hỏi: “Lê Thấm không ở đây sao? Lần trước cô ấy nói thứ sáu nào cũng ở đây.”
Trình tâm lắc đầu: “Hôm nay đúng lúc không có.”
Trong lòng Hướng Tình thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Trình Tâm nghĩ đến cái gì đấy, lại bổ sung: “Trùng hợp tối hôm nay em ấy bay, xuất ngoại một thời gian.
Cô không có phương thức liên hệ của em ấy sao? Có cần tôi cho không?”
Hướng Tình xua tay lắc đầu: “Không cần, tôi chỉ là tò mò nên hỏi thôi.
Lúc trước Lê Thấm nói với tôi, cô là chị họ của cô ấy.”
“Đúng vậy, ha ha.
Có phải cô muốn nói, hai chúng tôi một chút cũng không giống.” Động tác trêи tay Trình Tâm lưu loát lọc trà.
Đúng là không giống.
Lê Thấm hướng nội, Trình Tâm hướng ngoại.
Hướng Tình trầm mặc suy nghĩ.
Nuốt một hớp trà xuống, Hướng Tình mới thật sự thư thái.
May mắn không có Lê Thấm.
Cô cũng không hiểu, vì sao cô lại khống chế không được, lại tới nơi này.
*
Ban ngày Lê Thấm trở về nhà mẹ đẻ một chuyến.
Buổi sáng trước khi đi làm Hoắc Đông đã tạm biệt cô rồi.
Mẹ chuẩn bị một ít đồ bổ với thuốc để cô tới lấy mang theo đi Singapore.
“Nếu không phải Visa mẹ hết hạn, mẹ đã đi cùng con qua…” Nghiêm Thanh lo lắng bệnh tình của mẹ mình, khuôn mặt đầy vẻ u sầu.
Tối hôm qua bà ngoại Lê Thấm ngã từ trêи giường xuống, Nghiêm Thanh mới bảo Lê Thấm khẩn cấp đặt vé máy bay buổi tối nhanh chóng bay qua.
Lê Thấm nắm tay mẹ an ủi: “Cậu nói bà ngoại không sao cả.”
Nghiêm Thanh lắc lắc đầu, thở dài: “Mau chóng đón về nước đi, bên ngoài làm sao so được với quê nhà.”
Lê Thấm muốn phân tán sự chú ý của mẹ, đi sửa sang lại mấy thứ thuốc và nguyên liệu nấu ăn, hỏi cách dùng.
Nghiêm Thanh vừa kiểm tra từng thứ, vừa đè thấp giọng hỏi con gái: “Con muốn xuất ngoại Hoắc Đông có nói cái gì không?”
Lê Thấm lắc đầu: “Không, anh ấy còn nói muốn đi với con, con nói không cần.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Đứa trẻ Hoắc Đông này vẫn là hiểu chuyện.
Sau này chuyện nhà mẹ đẻ nhất định phải được Hoắc Đông đồng ý con mới làm, đừng tự chủ trương, biết không.” Nghiêm Thanh nghiêm túc nói.
Tuy Hoắc Đông là học trò của chồng bà, nhưng con gái rốt cuộc đã gả cho người ta làm vợ.
Lê Thấm thuận theo gật đầu: “Vâng, con biết rồi.”
“Lần này con xuất ngoại nắm chặt thời gian chút, đừng kéo dài,” Nghiêm Thanh lại dặn dò quản giáo, “Để lại chồng mình ở nhà, đây là không nên.”
Lê Thấm theo thói quen “Vâng” một tiếng, “Con đã biết.”
Nghiêm Thanh vừa lòng gật đầu: “Buổi tối chờ Hoắc Đông tan tầm trở về cùng nhau ăn tối, rồi để nó đưa con ra sân bay.”
Lê Thấm đóng gói xong mấy phần nhân sâm, vén tóc bên tai: “Vâng, để con gửi tin nhắn cho anh ấy.”.