Đọc truyện Khó Thoát – Chương 18: Đòi Hỏi
Editor: Vivi_V1989
Hơn một tuần, Hướng Tình không chủ động liên hệ với Hoắc Đông.
Một là đêm đó anh đi rất vội, có khả năng trong nhà có việc gấp cần phải xử lý, cô không nên quấy rầy.
Hai là loại chuyện anh đưa tôi đẩy này, một bên chủ động quá thì thật là không thú vị.
Ở trong quán ăn, Hướng Tình và Tần Duẫn đang dùng cơm trưa.
“Mình đi toilet chút.” Hướng Tình dùng khăn giấy lau khoé môi, nói với Tần Duẫn.
Tần Duẫn: “Đi đi.”
Từ toilet bước ra, Hướng Tình ở bồn rửa tay công cộng rửa sạch tay xong vừa xoay người chuẩn bị đi, cả người bỗng sửng sốt.
Đối diện, Trần Phong nhìn thấy cô hiển nhiên cũng ngây ngẩn.
Do dự trong chốc lát, hắn mới giả vờ khụ một tiếng, chủ động chào hỏi: “Tình Tình, đã lâu không gặp.”
Cả người Hướng Tình chợt lạnh, yết hầu ngẹn lại, yên lặng cắn chặt răng, cô vén tóc câu môi cười: “Trần Phong, chúng ta sau này nếu có nhìn thấy nhau cũng không cần chào hỏi đâu.”
Nói xong liền dẫm lên giày cao gót rời đi.
Tần Duẫn thấy cô ngồi xuống, sắc mặt tái nhợt nên quan tâm hỏi: “Làm sao vậy?”
Hướng Tình uống hớp trà lúa mạch, nhìn lá trà lượn lờ trong ly:
“Buồn cười, mình vậy mà nhìn thấy Trần Phong ở chổ này, chắc không phải là ảo giác đi.”
Tần Duẫn ngẩn người, lời nói chưa đi qua não đã ra thành lời: “Hắn về đây phát triển, cũng không biết là có tâm tư gì nữa!”
Nói xong cô mới muốn cắn đứt đầu lưỡi mình.
Hướng Tình nhíu mày: “Có ý gì?”
Tần Duẫn muốn cười ha ha dấu diếm cho qua, Hướng Tình lại không cho cơ hội: “Đừng nói dối, mình nhìn ra được đấy.”
Tần Duẫn bất đắc dĩ, chỉ phải nói thẳng ra: “Trần Phong được điều về đây công tác, nửa tháng trước mình cũng nhìn thấy hắn cùng… nhìn thấy hắn mình tìm bạn học cũ tìm hiểu mới biết một chút.
Mình không muốn giấu cậu đâu, chỉ là sợ nói ra sẽ làm cậu sốt ruột.”
“Hắn cùng ai?” Tâm tư Hướng Tình mẫn cảm, nhìn ra được Tần Duẫn trốn tránh, có vẻ muốn nói lại thôi.
Tần Duẫn cắn môi: “Hắn cùng một người bạn, mình cũng không quen.”
“Tần Duẫn!”
“Được được được, hắn với Nguyễn Viên, được rồi chứ gì? Lần trước dạo phố với cậu mình nhìn thấy hai người bọn họ, cậu nghe chuyện bọn họ làm gì, bẩn hết cả tai.”
Hướng Tình nghe xong, mặt không biểu tình, dùng đũa gắp khăn giấy ném vào nước mì, nhìn nó từ từ bị thấm ướt.
Hướng Tình biết quê Nguyễn Viên ở đây.
Phụ xướng phu tuỳ*, thật ra cô còn phải tặng hắn hai chữ tình thâm.
*Câu này chính xác phải là Phu xướng phụ tuỳ, nghĩa là chồng nói thì vợ phải nghe theo.
Nhưng ở đây tác giả lại viết ngược lại, vợ nói chồng theo.
Ăn cơm xong, chào tạm biệt Tần Duẫn, Hướng Tình ngồi một mình trên xe.
Hồi lâu cô lấy điện thoại ra gửi đi một tin nhắn.
*
Lúc Hoắc Đông nhận được tin nhắn của Hướng Tình thì anh đang tan tầm chuẩn bị lái xe đến quán trà đón Lê Thấm.
[Dạo này buổi tối tôi đều đến phòng gym, Hoắc tiên sinh có thể tới tìm tôi lấy ví.]
Hoắc Đông rời khỏi giao diện tin nhắn, không trả lời.
Trên đường đi ngang qua tiệm thuốc, đột nhiên nhớ tới cái gì, anh đem xe ngừng ở ven đường, vào tiệm thuốc.
“Xin hỏi tiên sinh cần gì?”
Hoắc Đông thu mắt, ở trên tủ trưng bày một hàng bao cao su tìm ra được đồ mình cần, anh cầm mấy chai đi tính tiền.
Cô gái thu ngân nhìn thấy người đàn ông thân hình cao lớn, diện mạo xuất chúng cầm mấy chai gel bôi trơn, suy nghĩ cô miên man bất định, lúc cúi đầu ấn phím khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, nhấp môi cười.
Hoắc Đông giơ tay xoa trán, che khuất biểu tình nửa bên mặt, chỉ cảm thấy động tác của nhân viên cửa hàng này thật sự chậm làm người ta nôn nóng.
Chờ cầm được đồ rồi anh xoay người bước nhanh rời đi.
Ngày thường đều là mua trên mạng, hôm nay dụ̶c̶ vọng không biết bỗng nhiên từ đâu kéo đến, trong cơ thể anh xao động, hơi có chút khó nhịn.
Lúc Hoắc Đông trến quán trà, Lê Thấm còn đang học.
Hoắc Đông chờ ở phòng nghỉ, lấy di động ra, xoá tin nhắn vừa rồi Hướng Tình gửi tới.
Rồi anh gọi điện thoại cho trợ lý, phân phó an bài chuyện làm lại thẻ ngân hàng.
(Vivi: anh làm lại thẻ để khỏi phải lấy lại cái ví rồi dây dưa với chị nữa ấy.)
Tới ban đêm.
Trước sau như một, vẫn là Hoắc Đông chủ động đòi hỏi.
“Chúng ta đã lâu rồi không có làm.”
Hắn từ sau lưng ôm Lê Thấm, môi hôn lên tóc cô.
Không tính cái lần nửa tháng trước sau khi dạo đầu một hồi mà không được, thì hai vợ chồng họ suốt một tháng chưa có làm.
Vài lần phát tiết bên ngoài đều là bởi vì người phụ nữ Hướng Tình kia.
“Anh tắm trước được không?”
“Anh vừa mới tắm xong.”
Đó là hai giờ trước.
Lê Thấm vừa nghĩ vừa căng cứng thân mình.
Để tuỳ ý anh hôn môi đè mình trên giường.
Ngón tay thô to sờ qua hạ thể, cô nhíu mày.
Thân thể Lê Thấm trắng nõn tinh tế, bộ ngực mượt mà, chân thon dài, nếu có thể, thân thể này nên là loại làm cho đàn ông sung s͙ư͙ớ͙n͙g͙ sảng khoái mới đúng.
Hoắc Đông vuốt môi âm hộ khô khốc của Lê Thấm, bụng dưới nôn nóng khó nhịn.
Âu yếm hồi lâu không có kết quả, anh đứng dậy đi mở chai gel bôi trơn đã mua hôm nay.
Xoay người đang chuẩn bị trở lại trên giường, lại thấy Lê Thấm kéo chăn qua che khuất bộ ngực, cô cau mày, ánh mắt không biết nhìn về nơi đâu.
Hoắc Đông giơ tay xoa xoa tóc, anh ngồi xuống mép giường: “Không muốn làm sao?”
Lời này hỏi dường như có chút không thoả đáng, anh chưa từng thấy qua bộ dáng lúc muốn làm của cô.
Lê Thấm ngẩn người, nhìn về phía anh.
Hoắc Đông nhìn rất đẹp trai, mày rậm mắt sáng, đôi mắt thâm thúy, hình dáng cương nghị, dáng người tất nhiên là càng không cần phải nói.
Ở trên giường vô cùng kiên nhẫn, hết sức nhẫn nại, cho cô mười phần tôn trọng.
Cô hẳn là không biết nên đánh giá năng lực tình dụ̶c̶ của chồng mình như thế nào.
Nhưng ấn theo lẽ thường mà nói, trong mắt đại đa số phụ nữ thì chắc là hoàn mỹ.
Thấy cô sững sờ, Hoắc Đông kéo tay cô qua muốn để lên trên hạ thể mình.
Vừa chạm vào một chút, Lê Thấm đã từ trong tay anh rút tay mình về.
“Xin lỗi… dạo này em lo lắng cho bệnh tình của ba quá nên…” Lê Thấm nắm chặt mép giường, hơi mở miệng giải thích.
Hoắc Đông nhíu mày trầm mặc: “Được, hôm khác chúng ta lại làm, em nghỉ ngơi cho tốt, đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Kéo chăn đắp lên cho cô, anh mặc cái áo đã ném trên đất vào, tắt đèn ra khỏi phòng ngủ chính, anh trở về phòng mình.
Trong bóng tối Lê Thấm thả lỏng thân thể.
Người chồng hoàn mỹ như vậy, cô làm vợ đáng lý nên thoả mãn nhu cầu của anh.
Nhưng vì sao cô lại không thể hưởng thụ, cô cũng không nghĩ ra..