Đọc truyện Khó Thoát – Chương 10: Người Đẹp Quấy Rầy
Editor: Vivi_V1989
Chủ nhật, Hướng Tình với Mạc Duẫn, bạn thân của cô đi dạo phố.
“Gần đây có chuyện gì không?” Mạc Duẫn hút trà sữa, vừa chọn quần áo vừa hỏi.
Hướng Tình cười một tiếng: “Làm gì có chuyện gì, văn phòng pháp vụ âm thịnh dương suy như thế nào cậu lại không phải không biết.”
Nhân viên cửa hàng thấy hai người trang điểm kỹ càng, quyến rũ nên bước tới giới thiệu cho các cô chọn lựa.
Hướng Tình với Mạc Duẫn tuy ở cùng một ký túc xá đại học ra, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác nhau.
Mạc Duẫn tóc nâu dài uốn lọn lớn, quyến rũ vũ mị, ngũ quan rõ ràng xinh đẹp diễm lệ, khí chất ngự tỷ không thể giấu được.
Hướng Tình lại chưa bao giờ nhuộm tóc.
Tóc cô mềm, đen nhánh tinh tế, dưới ánh mặt trời, giống như tơ lụa mà rũ xuống bên hông thật dài như thác nước.
Khuôn mặt nhỏ tinh xảo, má phấn hồng, đôi mắt vừa to vừa tròn.
Hai loại người như vậy căn bản không có khả năng trở thành bạn bè.
Hướng Tình cầm một bộ đồ đi vào phòng thử đồ xong rồi, đang muốn đi ra.
Mạc Duẫn ở bên ngoài lại kéo cửa phòng thay đồ lại: “Cậu chờ một lát rồi ra.”
Hướng Tình: “Chờ cái gì đấy?”
Mạc Duẫn nhìn xuyên qua cánh cửa thuỷ tinh của cửa hàng, phía xa xa một đôi nam nữ nắm tay nhau đi vào thang máy rồi mới buông tay đang kéo cánh cửa ra:
“Không có gì, vừa mới gặp được người đàn ông đang theo đuổi mình.
Không muốn để hắn thấy cậu, miễn cho bị cậu câu đi mất.” Mạc Duẫn ôm cánh tay cười giải thích với Hướng Tình đang đi ra.
Hướng Tình trừng cô: “Đánh rắm, cửa hàng quần áo nữ làm gì có đàn ông tới…”
Giữa trưa hai người đang ở ăn cơm, Hướng Tình nhận điện thoại của lãnh đạo.
Cúp điện thoại, thả di động xuống, Hướng Tình vân vê tóc: “Chờ lát nữa quay lại mua cái váy lúc nãy mình thử.”
“Sao vậy? Vừa rồi không phải ngại quá hở sao?” Mạc Duẫn nhướng mày.
Hướng Tình như suy tư gì đó, cười cười: “Hiện giờ lại cảm thấy rất thích hợp.”
Đó là một cái đầm dây đuôi cá màu hồng nhạt, phía trước dài tới đầu gối.
Phần cổ khoét sâu kết hợp với hai dây váy tạo thành hình vuông, ôm chặt nâng bộ ngực lên cao, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn với khe ngực, xương quai xanh mượt mà tinh xảo, vạt váy tản ra, vải lụa mỏng khi bước đi sẽ bay bay theo gió.
Váy hồng nhạt mặc trên người đem làn da vốn trắng nõn nà làm cho giống như phủ một lớp phấn trắng hồng trên da thịt.
Hướng Tình thanh toán xong, trực tiếp mặc váy trên người rồi đi luôn.
Tạm biệt Mạc Duẫn, Hướng Tình trở về công ty lấy văn kiện rồi lái xe đến văn phòng luật sư của Hoắc Đông.
Tăng ca nhiều như vậy làm người ta thật vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙!
Trong văn phòng, Hoắc Đông đang tiếp một vị khách, là phó tổng của một công ty niêm yết*.
*Công ty niêm yết: là công ty đã lên sàn giao dịch chứng khoán.
Là một cô gái trẻ tuổi vũ mị, nói là phó tổng thật ra do ba là chủ tịch nên dễ như trở bàn tay đem con gái an bài vào công ty mà thôi.
“Người ta đều nói, chỉ cần Hoắc luật sư ra tay, không có vụ nào không giải quyết được…”
Nữ phó tổng một cánh tay duỗi đến trên bàn, tóc xẹt qua bả vai, sờ mu bàn tay đang ký tên của Hoắc Đông.
Hoắc luật sư chán ghét nhíu nhíu mày, dời tay đi, miệng lưỡi theo kiểu việc công xử lý theo phép công: “Quý bốn công nhân tranh cãi về việc kim ngạch quá lớn, nhân viên đông đảo…”
Phó tổng vươn chân đang mang giày cao gót, muốn đi câu chân anh.
“Bang” một tiếng, thanh âm folder khép lại, thân thể Hoắc Đông dựa ra sau đẩy ghế ra: “Vụ án này tôi không nhận, Trần tổng nếu không ngại tôi sẽ phái luật sư nhân viên của tôi, còn nếu để ý thì mời tìm sở vụ khác.”
Đóng nắp bút máy lại, mặt không chút lưu tình.
Rất nhanh, nữ phó tổng thở phì phì từ văn phòng Hoắc luật sư đi ra.
Hướng Tình đúng lúc này tới.
Mang theo văn kiện lãnh đạo giao phó muốn giao cho Hoắc Đông.
“Hoắc luật sư sao lại chọc cho mỹ nhân tức giận mà chạy vậy?” Hướng Tình đẩy cửa ra tiến vào.
Hoắc Đông nhìn người tới, ngón tay đang nắm bút máy dùng sức mà ném tới trên mặt bàn.
Hướng Tình mỉm cười, đóng cửa, bước chân nhẹ nhàng, dưới làn váy lụa mỏng manh, đôi chân mảnh khảnh thon dài trắng nõn đến có thể thấy mạch máu, eo thon nhỏ một tay là có thể ôm hết, cái váy ôm sát phác hoạ ra cặp mông cong mẩy nhếch lên, đường cong lả lướt.
“Hình như Hoắc tiên sinh không chào đón tôi tới?”
Cô đi tới trước bàn làm việc, đem túi để trên ghế, mắt mang theo nghi hoặc mà nhẹ giọng hỏi, nhút nhát vô tội.
Hoắc Đông phảng phất hừ cười một tiếng, thần sắc tự nhiên: “Sao có thể chứ, làm phiền Hướng tiểu thư đi một chuyến.”
Hướng Tình ra vẻ như nhẹ nhàng thở ra, câu môi cười: “Vậy là tốt rồi.”
Đánh giá vài lần văn phòng Hoắc Đông, bên ngoài cửa sổ sát đất là tầm nhìn ra toà nhà cao tầng của trung tâm CBD.
Có thể đem văn phòng tư nhân đến nơi này, yêu cầu năng lực rất mạnh cùng với thủ đoạn áp đảo.
Không lấy văn kiện từ túi xách ra, Hướng Tình vòng qua bàn làm việc, một tay đặt lên bàn, ngón tay thong thả mà hoạt động dọc theo mép bàn, lộ ra cánh tay trắng nõn loá mắt nhỏ nhắn mềm mại như ngó sen.
Theo bước chân cô ngừng lại bên cạnh người Hoắc Đông.
Đem mông dựa vào cạnh bàn, Hướng Tình mỉm cười nhìn Hoắc Đông.
Ánh sáng ngoài cửa dừng trên người cô, mạ một tầng sáng nhu hoà.
—————————————————
Vivi: Nhiều lúc thấy tội anh Hoắc, khổ như Đường Tăng, vừa tiễn bạch cốt tinh đi thì yêu nhền nhện lại mò vào >..