Khó Nhịn Ông Xã Cuồng Dã

Chương 14: Khoảng cách


Đọc truyện Khó Nhịn Ông Xã Cuồng Dã – Chương 14: Khoảng cách

Lần đầu tiên tôi bước vào tòa cao ốc của xí nghiệp Lôi thị.

Thực hiển nhiên, tất cả mọi người đều không biết tôi.

“Xin hỏi tiểu thư tìm vị nào?” Tiểu thư tiếp tân lễ phép đặt câu hỏi.

“Tổng tài của các cô.” Tôi thản nhiên nói xong.

Cô gái xinh đẹp trước mắt này dường như bị tôi dọa.

“Ách…… Xin hỏi phải xưng hô với chị thế nào.”

“Tôi là vợ anh ấy.” Tôi nhìn cô ấy cười cười.

“Ách…… Vâng, mời chị –”

Thân phận này, hiển nhiên làm cho cô ấy có chút bối rối. Ngay đến một vị
tiểu thư tiếp tân khác đang bận rộn cũng kinh ngạc nhìn tôi ngẩn người.

“Xin mời –” Cô ấy vội vàng đi đến, dẫn tôi đến cửa thang máy, ngay cả nút cũng ấn luôn giúp tôi.

Mãi đến khi tôi đi vào thang máy, cửa đóng lại mới thôi.

Đó là một thang máy riêng, đi thẳng đến tầng ba mươi lăm thì ngừng lại.

“Chào phu nhân……” Cửa vừa mở ra, chợt nghe thấy lời ân cần hỏi thăm tôn kính.

“A ~ chào mọi người.” Tôi không khỏi sửng sốt, một là vì cách xưng hô, hai là vì những người trước mắt này.

“Tổng tài còn đang họp, phu nhân tới phòng nghỉ riêng của ngài ấy chờ một chút trước đi ạ.” Một vị trợ lý nam mở miệng.

Tôi cười nhẹ với cậu ta, đi theo tới một gian phòng nghỉ có thể xem là xa hoa.

“Xin hỏi phu nhân muốn uống chút gì không?” Cậu ta lễ phép hỏi.

“Không cần đâu.”

“Vậy tôi đây đi ra ngoài trước, có việc gì phu nhân cứ gọi tôi.”

“Được.”

Nhìn theo người đàn ông kia rời khỏi, tôi đảo mắt nhìn mọi thứ chung quanh.

Vài món đồ cùng vật dụng không muốn thấy trong phòng rõ ràng rơi vào đáy mắt tôi.

Gối ôm kia. Ghế dựa kia. Bức vẽ kia……

Kỉ Lan à, thật đúng là không chỗ nào không thấy dấu vết của cô đấy.

Đột nhiên tôi cảm thấy cô ta cực kỳ giống con chó nhỏ đi tiểu tiện để đánh dấu địa bàn. Tôi chán ghét cô ta.

Tự nhiên mở ti-vi lên, nhàm chán xem.

Đợi được nửa tiếng, tôi đột nhiên có chút hối hận vì hành động của mình.

Không nói trước tiếng nào lại xuất hiện ở nơi làm việc của anh, quả thật rất không thích hợp.

Đang lúc suy nghĩ có nên rời đi không thì anh vào.

Dường như nghe thấy anh dặn dò vài câu gì đó xong thì nhìn thấy anh mạnh mẽ bước vào, xuất hiện ở trước mặt tôi.

“Tới rồi à.” Mặt anh mang mỉm cười, giọng điệu lơ là như thường. Làm cho
người đột nhiên tới thăm như tôi đây cảm thấy mình trái lại thật giống
một khách quen.

“Có chút việc muốn nói với anh.” Tôi từ sô pha đứng lên.

“Cùng nhau ăn bữa cơm tối không?” Anh đề nghị, tháo caravat xuống.

Vòng đến bên cạnh tôi, kéo tôi ngồi lại sô pha lần nữa.

“Anh đói bụng sao?” Tôi hỏi anh. Quay sang cẩn thận nhìn anh, đôi tay không nhịn được muốn sờ lên khuôn mặt tuấn tú kia.

Thật sự đã rất nhiều ngày không gặp rồi!

Trên trán tràn ngập mệt mỏi, chuyện gì khiến anh mệt mỏi như vậy.

“Cũng hơi.”

Anh day day huyệt Thái Dương, tựa vào sô pha.

“Anh lại đây một chút.” Tôi khẽ đẩy đẩy anh, ý bảo anh đứng lên.

“Làm sao vậy?” Anh buồn bực nhìn tôi.


“Lại đây là được.” Tôi kéo anh đi vào phòng ngủ.

Đẩy anh ngã lên giường lớn, còn mình cũng ngồi xuống.

“Em……” Anh kinh ngạc nhìn tôi.

Tôi thì dùng nụ cười ngọt ngào đáp trả.

“Yên tâm, em không ăn anh đâu. Chỉ là muốn mát xa cho anh một chút mà thôi.”

Nghe vậy,anh cũng cười.

Sau đó ngoan ngoãn nghe lời. Nằm lên giường, cho đến khi tôi kêu xong rồi mới thôi.

“Thoải mái không?” Tôi hỏi anh.

Rõ ràng đã xoa bóp ba mươi phút, anh lại vẫn ở trên giường không muốn nhúc nhích như cũ.

“Làm sao vậy? Thật sự mệt lắm à?” Tôi cúi thấp người, ghé vào tai anh khẽ hỏi.

Anh bỗng nhiên xoay người lại, nằm ngửa ra, cánh tay dùng một chút lực, tôi liền ngã vào vòng ôm của anh, mặc cho anh ôm.

“Em có việc muốn nói với anh.” Tôi nhẹ giọng nỉ non. Nằm trong bờ ngực quen thuộc của anh, lại cảm thấy thoải mái như thế.

“Em –”

Anh đột nhiên áp mặt tới gần, làm tôi nhất thời nói không nên lời.

Thân thể cao lớn, đè lên tôi.

Khuôn mặt tuấn tú càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, mãi đến khi không còn khoảng cách……

Sự đến gần của lâu ngày không gặp này đã làm tôi mất đi bình tĩnh. Tim
bang bang nhảy lên cùng thân thể khẽ run là bằng chứng tốt nhất.

Tôi khẩn trương ……

Làm sao bây giờ? Nếu anh muốn, tôi là không cự tuyệt được.

Tôi biết rõ rằng, mình cũng khát vọng anh.

Vào thời điểm biết được anh căn bản không gặp mặt Kỉ Lan, phòng tuyến tâm
lý của tôi đối với việc cùng anh làm tình, đã không còn tồn tại nữa.

Môi, sau nửa ngày ma sát lẫn nhau rốt cục hạ xuống.

Cũng nhận ra được, anh dù dịu dàng như thế, lại cuồng dã làm cho người ta run sợ.

Tôi, đang mất phương hướng.

Bắt đầu từ khi nào cùng anh hôn nhau dường như đã thành chuyện chờ mong thứ hai trên thế giới. Dĩ nhiên, đứng thứ nhất là thân mật hơn việc này.

Lưỡi quấn lẫn nhau, tôi không chịu được mê hoặc mà đáp lại anh. Còn anh, thì điên cuồng đòi lấy. Không, nói chính xác hơn theo trên điện ảnh thì là
điên cuồng đoạt lấy!

Sau một lúc lâu, vào lúc tôi sắp ngất, anh cũng dừng hành động mưu sát ngọt ngào này lại.

Thì ra, một nụ hôn cũng có thể mãnh liệt như thế.

Anh giờ phút này thoạt nhìn cực kỳ vừa lòng.

Dưới đáy mắt kia có tình dục, có ý cười, có tà ác, có mị hoặc.

Mà tôi, đang dần dần bị lạc trong đó.

Anh nằm bên cạnh tôi, dang tay ôm tôi, áp sát vào người anh. Ép tôi nhìn thẳng vào mắt anh.

“Anh ghen.” Anh thản nhiên mở miệng, trong ánh mắt lại ẩn chứa tức giận.

Tôi ngơ ngác sững sờ tại chỗ. Vì thẳng thừng của anh, cũng vì tim mình.

Yên lặng nhìn anh, như muốn nhìn thấu anh.

Tôi đưa tay sờ sờ mặt anh.

“Anh tin tưởng em, đúng không?” Tôi nhìn anh thật sâu.

Đã hiểu được một màn liều mạng hôn tôi vừa rồi của anh đến cùng là vì sao. Không chỉ có ghen như lời anh nói, mà một tầng hàm nghĩa quan trọng hơn là, anh tin tưởng tôi. Tin tưởng tôi cùng Niếp Phong là trong sạch, anh mới có thể dùng nụ hôn của mình bao trùm xóa đi hơi thở của người đàn
ông khác. Nếu không, anh sẽ không chạm vào tôi.

Xem ra nụ hôn kia của Niếp Phong, quả thật đã sinh ra ảnh hưởng với anh.

Nhưng nói thật, tôi cũng hơi chút mất mát. Biết rõ không có khả năng chứng
kiến anh giận tím mặt, thế mà ở một góc nào đó dưới đáy lòng vẫn chờ
mong anh có thể phản ứng mạnh hơn một chút. Như vậy, trong lòng tôi cũng sẽ tìm được một tia khoái cảm trả thù. Nhưng tôi biết, anh thẳng thắn

biểu đạt dục vọng chiếm hữu của mình đối với tôi như thế, với anh mà nói đã là không dễ.

Dù sao tình cảnh hiện tại của anh, là không có tư cách nhúng tay vào cuộc sống riêng tư của tôi.

“Em nhớ anh.”

Rốt cục, tôi cũng thừa nhận .

Thừa nhận lòng mình nhớ anh. Từ giây phút anh bước vào cửa kia, tôi liền
luôn muốn ôm anh thật chặt, tựa vào lòng anh nói với anh rằng mình có
bao nhiêu nhớ anh.

“Đừng để anh ta chạm vào em nữa, được chứ?” Anh mang vẻ mặt nghiêm túc nhìn tôi.

Sau khi nhìn nhau một lúc lâu, tôi chậm rãi nở nụ cười.

Giờ khắc này, tôi mới phát hiện thì ra mình đang chờ chính là những lời này của anh.

Chờ, chính là để ý của anh.

Chờ, chính là dục vọng chiếm hữu của anh.

“Được…… Em đều nghe lời anh.” Dịu dàng nhìn anh nói xong, thỏa mãn tự tôn nam giới của anh.

Anh vươn bàn tay to nhẹ nhàng sờ sờ tóc tôi, sau đó lại sờ hai má tôi.

Ôm tôi, kéo sát tôi vào tim anh.

Bang bang bang……

Cái này cùng lắm chỉ là tiếng tim đập bình thường, nhưng nghe vào tai tôi lại soạn ra một khúc nhạc hay nhất trên thế giới này.

“Vì sao lại tin tưởng em?” Tôi ở trong lòng anh vẽ vòng tròn.

Anh hít sâu một hơi, sau đó mở miệng, tiếng nói trầm thấp làm cho lòng tôi hơi động.

“Trong bức ảnh này, ánh mắt của em lúc nhìn anh ta đã nói lên tất cả.” Anh vừa nói, vừa nghịch tai tôi.

“Thế nào?” Tôi muốn nghe anh nói cụ thể một chút.

“Ánh mắt em lúc nhìn anh ta, không có mộng ảo, không có thẹn thùng, không có hạnh phúc. Cái có chỉ là quan tâm.” Anh không nhanh không chậm nói
xong, trong giọng nói không có chút phập phồng.

“Vì sao?” Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh.

“Hả?”

“Vì sao anh cứ nhất định phải thông minh như vậy? Chỉ cần mấy bức ảnh, đã biết giữa chúng em không còn tình yêu nam nữ nữa rồi.”

Anh nở nụ cười. Trong nụ cười kia có ẩn chứa chút chua xót.

“Em sai rồi, ít nhất có một bức, anh không hiểu.” Dứt lời, anh hôn lên tóc tôi.

“Em có thể giải thích, anh muốn nghe không?” Tôi nhìn anh.

Anh lắc lắc đầu, vẻ mặt kia đã biểu hiện không cần nói gì.

Anh hiểu tôi, tín nhiệm tôi. Như vậy là đủ rồi.

“Nếu như em thật sự yêu một người khác, anh có để em đi không……”

Đột nhiên, thân thể anh bỗng trở nên cứng ngắc rất nhiều.

Ánh mắt nhìn tôi cũng chuyển thành phức tạp.

Dù anh không nói lời nào, tôi cũng đã biết được đáp án.

Mà đáp án kia, chính là thứ tôi muốn .

Tôi cho tới bây giờ cũng không là người chủ động thích người khác, lòng tự
trọng mạnh mẽ khiến tôi sẽ không đơn phương yêu mến bất kỳ ai.

Vào thời điểm tôi mới bắt đầu động lòng với một người, sẽ muốn xác định đối phương có ý nghĩ giống mình hay không. Nếu không, hạt mầm vừa nảy lên
kia sẽ bị bóp chết trong nôi ngay.

“Người trong nhà nói thế nào hả anh?” Tôi chuyển hướng đề tài.

“Nói thế nào cũng được.” Anh không hề gì nói xong.

Nhưng tôi biết bà cụ Lôi gia sao có thể không thuyết giáo một phen được. Bà

là người luôn trọng lễ nghĩa, trọng giáo dưỡng, nhất định là bị tôi chọc tức rồi.

Thật ra Kỉ Lan cũng không phải hoàn toàn không có đầu óc, ít nhất cô ta
không có đưa những bức ảnh này cho tòa soạn báo. Chỉ là gây nhiễu loạn
nho nhỏ trong gia tộc mà thôi. Nếu không, bây giờ xét xử tôi, thật sự
không chỉ có nhà họ Lôi.

“Về nhà đi, tối hôm nay?” Tôi khẽ hôn lên mặt anh.

Nhớ anh, muốn ở trong lòng anh mà đi vào giấc ngủ. Được không?

“Ừ.” Anh gật đầu, sau đó hôn tôi.

Tôi hài lòng nở nụ cười. Tôi giờ phút này, là thỏa mãn.

Mặc dù tôi là bao nhiêu không muốn nằm trong căn phòng tràn ngập hơi thở
của Kỉ Lan, nhưng giờ phút này Lôi Nặc lại hòa tan lòng của tôi, khiến
tôi không thể nhúc nhích.

Không cần hỏi chuyện giữa anh và Kỉ Lan nữa, khôn khéo như anh sao có thể không rõ.

Mà ‘âm mưu’ này của Niếp Phong và Quý Phong Nhiên thực rõ ràng có tác
dụng, chẳng qua không phải theo hướng họ mong muốn cùng hy vọng. Xem ra, vẫn là tôi có vẻ hiểu biết đương sự hơn.

Kỉ Lan à, cô thật đúng là không hiểu người đàn ông mình yêu rồi.

……

Nằm trên giường thêm một lát, chúng tôi quyết định rời khỏi. Anh dặn dò qua loa một chút. Cầm mấy tập tài liệu, rồi kéo tôi ở trước mắt bao nhiêu
người đi vào thang máy.

Tôi thích cảm giác cùng anh nắm tay, thích bộ dáng anh luôn bước nhanh dẫn theo tôi đi về phía trước.

Đối với người không có mục tiêu, không có kế hoạch cuộc đời như tôi mà nói. Anh tựa như một ngọn đèn sáng, dắt tôi đi đến tương lai.

Xong rồi……

Ỷ lại, trợ Trụ vi ngược(nối giáo cho giặc).

Em có ý muốn độc chiếm anh rồi!

Làm sao bây giờ!

“Nghĩ gì vậy?” Anh đột nhiên hỏi tôi.

Tôi phục hồi tinh thần lại, nhìn anh cười.

“Không có gì.”

“Muốn em nấu cơm cho anh ăn không?” Tôi tâm huyết dâng trào.

“Cũng được.” Anh nhìn tôi, mày tuấn hơi nhướng, đôi môi cong lên, ý cười tràn ngập đáy mắt.

Chết mất!

Vì sao nhất định phải mê người như vậy! Người đàn ông gợi cảm đến chết tiệt này.

Thật muốn lập tức bổ nhào vào anh, cứng rắn kéo anh lên giường!

Hít sâu một hơi, từ từ thở ra. Bình tĩnh, bình tĩnh!

……

Buổi tối, tôi làm rất nhiều món ăn. Đa số là là những món anh thích. Trò
chuyện trời nam biển bắc, chúng tôi đã rất lâu không tự tại tán gẫu như
vậy.

Loại cảm giác này thật sự là thoải mái.

Sau khi ăn xong, chúng tôi cùng nhau tản bộ. Tay nắm tay, gắn bó dựa vào
nhau. Cái bóng được đèn đường chiếu rọi xuống nhìn như một đôi vợ chồng
ân ái, hài hòa tốt đẹp. Tôi bỗng chốc cảm thấy một nơi nào đó trong lòng bị chạm đến.

Yên lặng, tôi biết mình đang chờ mong đêm đến.

Chờ mong tình cảm mãnh liệt đã lâu kia.

Tắm xong, tôi giống như trước đây tranh đi lên giường trước. Mà anh, sau đó cũng từ phòng tắm đi ra.

Lúc sắp lên giường, điện thoại vang lên.

Anh nhìn một cái rồi đi ra cửa phòng.

Tôi biết đó là ai.

Vào thời gian riêng tư không nhận điện thoại công việc, là thói quen của
anh. Mà người lúc này còn dám gọi tới, còn được anh nghe, ngoại trừ
người phụ nữ kia ra cũng không còn người nào khác.

Lòng tôi, bỗng lạnh đi ……

Tôi vốn dĩ không nên chờ mong điều gì!

Cho dù cách làm của Kỉ Lan trong chuyện này anh không ủng hộ, nhưng đó dù
sao cũng là người anh yêu. Cho dù tình cảm đã không bằng tiền bạc, nhưng cô ta với anh mà nói vẫn quan trọng đến chết tiệt!

Điểm này tôi đã sớm rõ ràng rồi, không phải sao!


Nguy rồi…… lăn qua lộn lại mãi vẫn không ngủ được!

Còn có một loại xúc động muốn tìm hiểu cho ra nhẽ. Có chuyện gì mà phải nói vào giờ này mới được chứ!

Cứ thẳng thắng dứt khoát đi tìm cô ta đi!

Tôi đã mất hết nhẫn nại!

Lúc đang định xuống giường nói với anh ‘Có việc thì đi đi’, bỗng cửa phòng mở ra.

Lôi Nặc đi đến, sắc mặt không được tốt cho lắm.

“Làm sao vậy?” Tôi ngồi thẳng người.

Anh nhìn tôi, không nói gì. Tinh thần cũng có chút hoảng hốt.

Tôi tức giận!

Không đến mức đó chứ? Chỉ một cuộc điện thoại của cô ta đã làm anh có phản ứng thế này rồi ư!

“Nếu thật sự khó xử như vậy thì anh đi đi.” Tôi lạnh nhạt nói xong, chui vào ổ chăn.

Im lặng bắt đầu lan tràn……

Cả buổi, anh cũng không có chút động tĩnh nào.

Tôi cũng vì thế mới phát giác ra không bình thường, chui ra khỏi ổ chăn. Đi đến bên cạnh anh, ngồi xuống.

“Anh làm sao vậy?” Tôi nhìn anh.

“Bà nội…… đã qua đời.” Anh thống khổ nói xong, dùng hai tay vùi lấp vẻ mặt chua xót.

Ông trời……

Tin dữ, có lẽ chính là loại nhận được tin xấu người thân đột ngột qua đời này đi.

Tuy rằng bà cụ cùng tôi không tính là thân thiết, nhưng dù sao cũng coi như là một nửa người nhà. Trong lòng tôi, thật không thoải mái.

Bộ dáng Lôi Nặc giờ phút này càng như là bị kích thích.

Tuy rằng bà cụ ngày thường có ý kiến rất lớn với anh, nhưng trên dưới nhà
họ Lôi không ai không biết, bà cụ là người hiểu rõ cháu trai một là anh
nhất. Mà chính anh cũng biết rõ điều ấy.

“Sao lại đột ngột như vậy?” Tôi nhớ rõ thân thể của bà vẫn rất khỏe mạnh mà.

“Bị anh chọc giận.” Vẻ mặt anh lại lần nữa hiển lộ rõ ràng đang lâm vào thống khổ, tự trách cùng hối hận.

Tôi trầm mặc.

Cũng không thể dùng lý trí để suy xét……

Người lái xe trong nhà phái tới rất nhanh đã đến đón chúng tôi, đi thẳng đến bệnh viện.

Cảnh tượng kế tiếp, có thể tưởng tượng ra.

Che mặt, khóc, khó chịu, trách nhiệm, oán hận.

Người trong phòng, đều tập trung tất cả ánh mắt lên người Lôi Nặc và tôi.

Nhất thời, tôi có cảm giác ‘tội nhân’.

Bà bình thản nằm trên giường bệnh, Lôi Nặc đi lên phía trước, khẽ vuốt khuôn mặt đầy nếp nhăn kia.

Tôi thì đứng ở một bên, nhìn.

Sinh mệnh, vốn là như thế.

Sinh lão bệnh tử, không ai có thể thoát khỏi.

Nhưng vì sao mọi người đối với việc phải xa cách người thân vẫn sẽ thống khổ, khó chịu như thế.

Tôi nghĩ, hơn phân nửa là xuất phát từ áy náy cùng ỷ lại đi.

Mà tôi, đối với bà cụ vừa không có ỷ lại, cũng không có áy náy. Thống khổ, tự nhiên cũng không mãnh liệt lắm. Nhưng khi nhìn Lôi Nặc, lòng của tôi vẫn là mơ hồ đau.

Sau một lúc lâu, ba chồng luôn luôn im lặng đã lên tiếng.

“Bà trời sinh tính tình đã cứng cỏi, vẫn không cho mọi người nói. Trên thực tế năm ngoái cũng đã phát hiện ra ung thư thực quản thời kỳ cuối rồi,
dù là ai cũng không thể thay đổi được.”

Nói xong, đi đến vỗ vỗ bả vai con.

Đó là sự quan tâm an ủi giữa cha con, theo tôi thấy. Ba chồng thật sự không phải như lời đồn bên ngoài, lạnh lùng vô tình.

Rất lâu, mọi người cũng lục tục đi khỏi phòng bệnh.

Tôi cùng Lôi Nặc đi ở cuối cùng.

Lời nói của ba chồng, có lẽ sẽ làm anh cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Nhưng tôi biết rõ, anh vẫn vô cùng tự trách như trước.

Yên tĩnh, có lẽ là cái anh cần nhất lúc này.

Không biết có phải là mình mẫn cảm quá độ hay không, tôi cứ cảm thấy luôn có một bức tường vô hình, đang được dựng lên.

Vào mỗi lần cả hai sắp sửa tới gần nhau, nó sẽ dùng tốc độ cực nhanh mà xuất hiện.

Chỉ có điều lúc này đây, tôi mệt mỏi rồi……


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.