Đọc truyện Khô Lâu Họa – Chương 5: Đào vong
Trong nhất thời Quan Phi Độ còn chưa cảm nhận được đau đớn, mà chỉ cảm thấy phẫn nộ, bi hận và hổ thẹn. Chúng nhân cũng đều lặng xuống.
Lý Trù Trung ấn mạnh tay, rạch một đường máu trên cằm Quan Phi Độ, đắc ý nói:
– Thế nào? Bây giờ ngươi lại lọt vào tay ta rồi!
Y còn định nói tiếp, nhưng bất chợt gặp phải ánh mắt thống hận của Quan Phi Độ, nhất thời bị nhiếp thần, nói chẳng nên lời.
Tiếp đó là một tiếng thét tang thương, đau đớn của nữ tử kia.
Ngôn Hữu Nghĩa đột nhiên hô lớn:
– Công tử, giết y đi! Nhanh!
Thanh âm vẫn còn hơi run run.
Lý Trù Trung thoáng ngây người, Quan Phi Độ đột nhiên giơ chưởng, cánh tay còn lại của y đấm mạnh vào mặt Lý Trù Trung.
Võ công của Lý Trù Trung không phải hạng cao cường, nhưng một quyền này của Quan Phi Độ cũng hoàn toàn chẳng theo chưởng pháp gì hết. Tình thế cấp bách, Lý Trù Trung vội huy kiếm chém ngăn cản, nhưng Quan Phi Độ lại chẳng hề thu tay.
Quyền đánh vào mặt Lý Trù Trung đánh “bình” một tiếng, lỗ mũi y vỡ nát, cả người ngã ngửa về phía sau, nhưng kiếm của y cũng đã xuyên qua cánh tay của Quan Phi Độ.
Nữ tử kia thất thanh kêu một tiếng, bổ người lao tới trước mặt Quan Phi Độ, múa kiếm như điên cuồng, đẩy bật Ngôn Hữu Tín và Ngôn Hữu Nghĩa đang xông tới.
Quan Phi Độ bắt đầu cảm thấy đau đớn, đau đớn đến thấu tim nhập cốt, y run giọng nói:
– Mau chạy đi, các người mau chạy đi …!
Nữ tử vũ lộng trường kiếm hóa thành một màn kiếm quang dày đặc, quay đầu lại nhìn Quan Phi Độ nói:
– Muội không chạy, không chạy. Muốn chạy, chúng ta cùng chạy …
Đột nhiên, Lý Trù Trung kêu lên một tiếng quái dị.
Thanh âm đột nhiên đứt đoạn.
Y trúng phải một quyền của Quan Phi Độ, người bị ngã về phía sau, khó khăn lắm mới đứng vững được. Y chưa kịp có bất kỳ hành động gì thì đột nhiên phát hiện trước ngực mình lòi ra một lưỡi đao, một lưỡi đao đầy máu.
Lý Trù Trung ngây người, không dám tin vào sự thật khủng bố và tuyệt vọng trước mắt, lúc này mới kêu lên được một tiếng, sau đó liền tuyệt khí.
Người ở sau lưng đâm y một đao chính là Đường Khẩn.
Võ công của Đường Khẩn, so với những kình trang hán tử kia cũng không cao hơn là mấy. Võ công của y không có gì đặc thù, lại không biết phối hợp thế nào với họ, nên đành phải đứng ngây ra đó, nhìn bao biến hóa diễn ra trong chớp mắt mà kinh tâm bạt phách. Cho đến khi Lý Trù Trung giở trò bỉ ổi, ám toán chặt đứt một cánh tay của Quan Phi Độ, huyết khí của Đường Khẩn chợt sôi sục, gã không thể nín nhịn được nữa, gã tung mình phóng lên phía trước, tiện tay nhặt một thanh đao rơi trên đất, lao thẳng vào Lý Trù Trung.
Một đao này xuyên thẳng quay tim Lý Trù Trung, khiến y lập tức táng mạng đương trường.
Lý Trù Trung vừa chết, toàn bộ người có mặt ở hiện trường đều ngây ra.
Chợt Ngôn Hữu Nghĩa rống lên:
– Ngươi …
Ngôn Hữu Tín thử gọi một tiếng:
– Công tử …!
Đường Khẩn buông thõng tay, Lý Trù Trung mang theo cả thanh đao đổ ập xuống.
Lúc này, bất cứ ai cũng có thể thấy rằng Lý Trù Trung đã chết.
Đường Khẩn cũng cảm thấy mình vì nhất thời phẫn nộ làm được một chuyện thống khoái, nhưng cũng là một chuyện sai lầm.
Tên thiếu niên khả ố này là kẻ tôn quý nhất trong những kẻ ở đây, đồng thời võ công thấp nhất cũng là y, theo lý cần phải bắt sống y, khiến mọi người có thể rời khỏi đây một cách bình an.
Vậy mà gã đã giết chết y? Giết y chỉ với một đao!
Đường Khẩn nhìn người chết nằm sõng soài dưới đất, máu tươi nhanh chóng nhiễm đỏ một vùng lớn trên tấm thảm trắng, dần dần lan đến dưới chân gã, gã nhịn không được mà thoái lui một bước. Từ trước đến nay, gã chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày, gã sẽ tự tay giết chết độc tử của huyện đại gia huyện Thanh Điền, quan lớn vùng Thiểm Tây, người mà hắc bạch lưỡng đạo không ai không kinh sợ.
Quan Phi Độ đột nhiên hét lớn:
– Nhất định phải cứu người này!
Câu nói này của y là nói với nữ tử kia. Nữ tử kia ngẩn ra giây lát rồi mới hiểu được “người này” mà Quan Phi Độ chỉ là ai.
Quan Phi Độ nói hết lời, trên mặt liền lộ ra thần tình hết sức đau đớn, rít giọng hét lên một tiếng:
– Bảo trọng, mau chạy đi!
Nói đoạn, đột nhiên nghiêng đầu, dồn hết chút lực tàn lao thẳng vào tường đánh “bình” một tiếng.
Nhất thời máu tươi bắn tung toé khắp nơi, nữ tử và mấy gã đại hán không kịp ngăn cản, chỉ kinh hãi thốt lên:
– Quan đại ca!
Ngôn Hữu Tín, Ngôn Hữu Nghĩa lúc này cùng lúc xông tới chỗ Lý Trù Trung đang nằm, mang theo một trận cương phong lạnh buốt. Đường Khẩn vốn vì sợ hãi đến cực độ mà hét lớn lên một tiếng, nhưng đều bị kình phong ép hết trở lại.
Bốn gã đại hán kình trang thấy Quan Phi Độ tự sát, trong lòng đều cuống cả lên.
Từ trên mái nhà lại có thêm một gã thanh niên tinh hãn nhảy xuống:
– Đinh tỷ, chúng ta …
Đinh Thường Y quay lưng về phía họ, quỳ phía trước thi thể của Quan Phi Độ, hai vai khẽ rung lên nhè nhẹ, rõ ràng là đang kềm nén cảm xúc mà không được.
Ngôn Hữu Tín thấy Lý Trù Trung đích xác đã du hồn địa phủ, sắc mặt xanh sám, đứng dậy quát lớn:
– Giết hết cho ta!
Còn Ngôn Hữu Nghĩa lại phóng người đến nhặt bức họa da người dưới đất lên.
Bốn đại hán tay chấp binh khí, phối hợp nghiêm cẩn, lao ra phía cửa phòng, hò hét vang trời. Lúc này Đinh Thường Y đột nhiên quay đầu lại. Trên mặt nàng vẫn còn dấu lệ, nhưng cũng vào sát na ấy, nàng đã đưa tay lên lau đi tất cả. Đinh Thường Y dùng một giọng nói thấp trầm tựa như muốn dồn nén hết cả đau thương vào nơi sâu kín nhất trong lòng mình vậy:
– Bảo vệ người này rời khỏi đây!
Đại hán sử Nguỵêt Nha Sản ngạc nhiên hỏi:
– Còn di thể của đại ca …?
Y vốn muốn đem theo di cốt của Quan Phi Độ, không ngờ “phụt” một tiếng, bàn tay nhỏ nhắn của Đinh Thường Y đã vung lên bắn ra mấy điểm tinh hỏa, trong nháy mắt đã bùng lên phừng phừng, đốt thi thể Quan Phi Độ cháy thành tro bụi.
Gã thanh niên mới tới kinh ngạc kêu lên:
– Đinh tỷ …
Đinh Thường Y đứng dậy, nhặt trường kiếm nằm dưới đất lên, chỉ nói một câu cụt ngũn:
– Người cũng chết rồi.
Lời còn chưa dứt thì người đã đến bên cạnh Đường Khẩn.
Đường Khẩn chỉ thấy trước mắt hoa lên, một trận gió thơm ập đến. Nữ tử kia không biết tự bao giờ đã đến trước mặt gã. Gã chỉ thấy một khuôn mặt đầy phong vận, mang một vẻ thanh nhã và cao quý không bút nào tả xiết, nhưng sự thanh nhã và cao quý đó đều không thể nào che lấp đi được nỗi thống khổ khắc cốt ghi tâm của nàng.
Đường Khẩn ngây người, quên cả bản thân đang trong khốn cảnh, sinh tử nan phân, phảng phất như nhìn thấy một thân nhân lâu ngày không gặp đứng trước mặt mình vậy, gã cảm nhận được sự thỏa mãn và an ủi trong sát na ấy, phảng phất như người già trước khi chết được nhìn thấy đứa con yêu thương nhất của mình trở về bên cạnh vậy.
Đinh Thường Y không thèm nhìn gã lấy một cái, nói nhanh:
– Còn không chạy!
Ngôn Hữu Nghĩa quát lớn:
– Bắt tên hung thủ giết người!
Đinh Thường Y kéo tay Đường Khẩn, hô lớn một tiếng, cả người như một đóa mây tím bay lên lỗ thủng trên nóc nhà.
Ngôn Hữu Nghĩa, Ngôn Hữu Tín, Dịch Ánh Khê ba người từ ba hướng vây lại ngăn cản, nhưng ba đại hán sử Nguyệt Nha Sản, Cư Xỉ Đao, Lưu Tinh Chùy đã xông lên chặn lại, chỉ có một mình gã thanh niên tinh hãn kia là cùng Đinh Thường Y và Đường Khẩn phóng lên mái nhà.
Đinh Thường Y vừa đặt chân lên mái nhà thì tiếng bật cung đã vang lên, phi tiễn từ bốn hướng bắn tới như mưa. Đinh Thường Y vội giật mạnh tử bào, xoay tròn một vòng, đánh rơi hết phi tiễn, rồi cúi đầu xuống lỗ thủng nói lớn:
– Không nên ham chiến, mau chạy …
Nàng chỉ nói được từng ấy chữ, sau đó thì không nói tiếp được nữa.
Bởi vì nàng đã liếc thấy tình cảnh bên dưới.
Chỉ trong một cái liếc, nàng đã biết ba người hảo huynh đệ của mình đã không thể chạy được nữa. Vì cản bọn Ngôn thị huynh đệ và Dịch Ánh Khê truy kích mình mà họ đã đốt cháy cả sinh mạng của chính mình.
Ba đại hán bên dưới, cùng với cả ba người đã nằm xuống kia đều là hảo huynh đệ, tình như thủ túc của nàng. Nếu tất cả họ đều chết ở đây, nàng cũng không thể sống một mình.
Nhưng nàng chỉ liếc một cái, sau đó lập tức hạ quyết định:
bất kể thế nào, nàng nhất định phải sống tiếp.
Kiếm của nàng đột nhiên biến mất.
Áo bào loạn vũ, tựa một đóa tử vân mất đi khống chế, cuồn cuộn bay tới trước mặt quan binh đang mai phục, lũ quan binh liền bạt đao kháng cự, nhưng trong đám mây lành sắc tím ấy thì biết tấn công vào đâu, chỉ nghe “ai …da …!”, rồi từng tên, từng tên một ngã xuống.
Khi bọn chúng nhìn thấy trong đám mây lộ ra một mũi kiếm màu xanh tím thì đã quá muộn để chống cự.
Đường Khẩn và gã thanh niên tinh hãn cũng toàn lực phá vây. Đường Khẩn đã đoạt được một thanh Hồng Anh Thương, còn gã thanh niên thì dùng Ngân Lăng, hai người kề vai sát cánh cùng nhau tiến lên.
Áo bào tím của Đinh Thường Y đến đâu, quan quân ở chỗ đó ngã rạp xuống như chuối, nàng còn quay đầu lại, đánh ngã mấy tên địch nhân. Gã thanh niên kia nói:
– Đinh tỷ, hướng tây nam.
Đinh Thường Y kéo tay Đường Khẩn, chạy về phía Tây Nam. Đột nhiên trên bờ tường, mái nhà xuất hiện bảy tám tên sai nha mai phục, chia nhau ngăn cản bọn Đường Khẩn, Đinh Thường Y rời khỏi. Đường Khẩn đang định động thủ, chợt nhìn thấy trong vầng tử khí thoáng hiện kiếm quang, địch nhân cứ từng người từng người một ngã xuống.
Đột nhiên thế tiến như trẻ tre của Đinh Thường Y dừng lại.
Dưới ánh trăng, trên đầu tường có một người đang đứng.
Nếu mới liếc mắt nhìn hoặc giả nhìn không rõ ràng, người ta còn có thể cho rằng đây là một cỗ cương thi.
Đường Khẩn ngây người, nhìn lại một lần nữa mới biết đó là Ngôn Hữu Tín.
Ngôn Hữu Tín nói:
– Phi Phong La Sát, buông kiếm đi, ngươi không phải địch thủ của ta.
Đinh Thường Y không trả lời.
Kiếm của nàng đã xuất thủ.
Tử bào như một đám mây tím phủ lên Ngôn Hữu Tín, trong nháy mắt mũi kiếm đã đâm đến huyệt mi tâm của đối thủ.
Ngôn Hữu Tín vẫn bình tĩnh mở trừng hai mắt, không chớp lấy một cái, để cho áo bào phủ lên là không hề động đậy, mũi kiếm vừa hiện ra, y liền khẽ nghiêng đầu tránh khỏi một kiếm.
Đinh Thường Y một kiếm không trúng, liền đâm kiếm thứ hai.
Ngôn Hữu Nghĩa vẫn nhìn nàng chằm chằm, đợi mũi kiếm đâm ra mới lùi lại một bước, tránh khỏi một kiếm đâm vào ngực.
Áo bào của Đinh Thường Y che khuất phía trước, đợi đến lúc mũi kiếm hiện ra thì đã vô cùng nguy hiểm rồi, vậy mà Ngôn Hữu Tín vẫn trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc ấy né tránh hết sức thần kỳ.
Áo bào của Đinh Thường Y tựa như một đóa mai khôi, tầng tầng lớp lớp cuồn cuộn chụp xuống.
Song mục Ngôn Hữu Tín phát ra hai đạo lam quang lạnh lẽo, nhìn chăm chăm vào chiếc tử bào, không tránh không né.
Tử bào chụp xuống, song lại không thấy kiếm ảnh.
Toàn thân Ngôn Hữu Tín đã bị tử bào trùm lên.
Lúc này, Đinh Thường Y đột nhiên xuất kiếm, mũi kiếm xuyên qua lớp áo bào, đâm vào người Ngôn Hữu Tín.
Ngôn Hữu Tín bất đồ xuất thủ, ngón giữa búng vào thân kiếm kêu “tang!” một tiếng.
Đinh Thường Y cả kinh, tả thủ giữ vững kiếm thế, hữu thủ uốn mạnh, tử bào lập tức cuộn lên quấn vào cổ Ngôn Hữu Tín.
Chính vào lúc này, bên dưới vang lên mấy tiếng hò hét, Dịch Ánh Khê vũ động cự phủ, tung người lao lên.
Đường Khẩn tay cầm hồng anh thương múa tít tựa mãnh hổ hạ sơn, song đám sai dịch càng lúc càng nhiều, gã cũng càng lúc càng thấy mệt mỏi, phảng phất như là thương đang đái động người chứ không phải người đái động thương nữa.
Đinh Thường Y như có lửa đốt trong lòng.
Đột nhiên nàng nghe thấy Ngôn Hữu Tín đang bị áo bào của nàng che khuất hàm hồ nói:
– Cô nương, hãy chạy vào phía trong trước! Bên đó là nơi ở của gia quyến, rất ít phục binh. Đến tòa lầu cao nhất kia thì hãy chuyển hướng đông nam, vậy mới có thể đột phá vòng vây được.
Đinh Thường Y vừa nghe Ngôn Hữu Tín nói chuyện, nhất thời ngây người, còn chưa dám tin vào tai mình. Ngôn Hữu Tín có thể phát thoại, như vậy tử bào của nàng căn bản không khống chế được y, nhưng đây không phải điều khiến Đinh Thường Y kinh ngạc, khiến nàng ngẩn người kinh nghi chính là lời nói của Ngôn Hữu Tín.
Ngôn Hữu Tín đang chỉ cho nàng một con đường thoát thân.
Chỉ là lời của Ngôn Hữu Tín có đáng tin hay không?
Đinh Thường Y còn chưa kịp nói chuyện, thì đã thấy cổ tay chấn động, áo bào không giữ nổi Ngôn Hữu Tín nữa, bị mở bung ra. Ngôn Hữu Tín đột nhiên kêu “ối!” một tiếng, ngã nhào xuống đất.
Đinh Thường Y liếc mắt nhìn, chỉ thấy mấy trăm nên nha dịch đang xông lên, bèn không nghĩ ngợi gì nữa, một tay kéo Đường Khẩn, huy kiếm chém ngã ba bốn người, đang định đến tiếp cứu gã thanh niên tinh hãn kia, song thấy y đã bị Dịch Ánh Khê chặn lại, liền biết là đã vô vọng, liền kéo theo Đường Khẩn lao thẳng về phía trong.
Đinh Thường Y không chạy ra ngoài mà lại chạy ngược vào trong, quả nhiên làm chúng nhân kinh ngạc vô cùng. Ngôn Hữu Tín ở bên dưới quát lớn:
– Nhanh! Nhanh! Đi bảo hộ gia quyến của đại nhân!
Phòng thủ bên trong vốn rất sơ sài, thêm vào tình thế hỗn loạn nên Đinh Thường Y và Đường Khẩn dễ dàng xông vào hậu viên, liếc thấy tòa lầu cao nhất liền chuyển hướng Tây Nam, dọc theo tường hào mà chạy. Trên đường cũng gặp phải hai lượt người chặn đánh, song đều bị Đinh Thường Y đánh ngã. Hai người đang chạy, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu khẽ, một chiếc xe ngựa đang đứng dưới tường đợi chờ.
Bên cạnh chiếc xe ngựa có hai hán tử, đang ngửa cổ lên nhìn.
Ngoài ra còn có một lão giả ngồi trước xe, tay cầm roi, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng.
Ba người vừa thấy Đinh Thường Y, mặt liền lộ hỉ sắc.
– Đại ca đâu?
Đinh Thường Y lắc đầu, trên mặt ba người lập tức lộ nét thất vọng. Một người liền rút ngay Nhạn Linh Đao đeo bên hông, tung người lao vào bên trong.
Đại hán còn lại hai mắt sáng rực, đưa nay giữ y lại, miệng quát lớn:
– Ngưu Đản! Làm gì đấy!
Đại hán bị gọi là “Ngưu Đản” giãy dụa nói:
– Đừng cản ta, ta phải báo cừu cho đại ca!
Đinh Thường Y đột nhiên cảm thấy một trận gió nổi lên sau lưng, thì ra là thanh niên tinh hãn kia đã đuổi kịp tới nơi, phía sau là một đám đông địch nhân do Dịch Ánh Khê dẫn đầu.
Đinh Thường Y nhún người nhảy xuống, tát mạnh vào mặt Ngưu Đản, khiến y ngây người không biết làm sao. Đinh Thường Y quát:
– Ngươi muốn báo cừu hay muốn đi chết?
Lão giả ngồi trên ghế đánh xe gấp giọng nói:
– Đinh cô nương, mau lên xe đi!
Đinh Thường Y quay sang Đường Khẩn và gã thanh niên tinh hãn kia vẫy tay, ba người liền cùng lúc nhảy lên trên xe.
Đinh Thường Y lại quay sang hai gã hán tử nói:
– Còn không mau lên đi!
Đại hán vừa mắng Ngưu Đản nói:
– Người nhiều, xe chạy không nhanh. Hai anh em chúng tôi sẽ dẫn dụ truy binh chạy theo hướng khác!
Đinh Thường Y chăm chăm nhìn hai hán tử.
Nàng thấy được biểu tình trong mắt Ngưu Đản và đại hán kia, bất giác không tự chủ được mà khẽ gật đầu.
Lão giả cầm cương ngựa quát lớn một tiếng, bốn con ngựa cùng lồng lên, chạy như bay về phía trước.
Gã thanh niên tay cầm ngân lăng, cả tay và mặt đều là mồ hôi và máu, lao người ra phía sau, hai tay vịn chặt thành xe, mắt nhìn thẳng ra phía ngoài. Đường Khẩn cũng nhìn theo y, chỉ thấy đám nha dịch đã nhảy qua tường, từ bốn phương tám hướng xuất hiện rất nhiều quan binh tràn đến phía hai hán tử lưu lại.
Hai hán tử đưa mắt nhìn nhau, khẽ vỗ vào vai đối phương một cái rồi tung người chạy về hướng ngược với hướng đi của cỗ xe, trong phút chốc đã biến thành một điểm đen nhỏ xíu, cùng với vô số các điểm đen khác chém giết vang trời.
Xe ngựa chạy như bay, gió thổi tạt vào mặt Đường Khẩn. Gã giờ đã tự do rồi, song tâm trạng của gã vẫn trầm trọng như trước.
Đinh Thường Y ngồi bên trong xe, hướng lưng về phía hai người, thủy chung không hề lên tiếng nói chuyện. Tiếng quát ngựa của lão giả đánh xe truyền lại không ngớt, cũng không biết có phải lão đang thúc ngựa chạy nhanh hơn hay là đang hét ra những buồn bực trong lòng nữa?
Xe ngựa chạy được một hồi để lại sau lưng một đám cát bụi mù mịt, phía sau có bảy tám gã đại hán cưỡi ngựa càng lúc càng bức đến gần. Tiếng roi của lão giả càng lúc càng gấp, cảnh vật hai bên lướt qua vun vút. Xe ngựa chạy vào trong trấn, người hai bên đường đều kinh hoảng mà nhảy tránh toán loạn, nhưng lão giả không hề rồi loạn, vẫn khống chế cỗ xe hết sức tài tình, chẳng những không làm bị thương người nào mà thân xe cũng chẳng hề đụng phải bất kỳ vật nào ven đường.
Còn mấy tên đuổi phía sau thì hoàn toàn không như vậy, mỗi lần gặp phải chỗ rẽ hay chỗ đường hẹp bất ngờ đều không phải tự mình va vào nhau thì là đụng ngã người đi đường, đội ngũ thập phần hỗn loạn. Chỉ có mấy tên trong bọn xem ra có vẻ là hảo thủ tinh nhuệ, vừa thúc ngựa lao lên vừa hô vang:
– Không để đồng phạm sát nhân chạy thoát!
Đột nhiên, phía trước cỗ xe ngựa lao ra bảy tám tên sai dịch, cầm đao quát lớn:
– Dừng xe! Dừng xe!
Lão giả đưa mắt nhìn Đinh Thường Y.
Đinh Thường Y đang trầm tư liền như sực tỉnh, khẽ gật đầu một cái.
Lão giả hừ nhẹ một tiếng, một tay kéo nhẹ dây cương, tốc độ của xe ngựa liền chậm dần lại. Một tên sai dịch liền bước lên chặn lại, miệng quát lớn:
– Mau cút xuống đây cho …
Lời còn chưa nót hết, lão giả đã hú dài một tiếng, roi ngựa trong tay hóa thành bốn đóa hoa, “bách bách bách bách” đánh lên lưng bốn con ngựa.
Bốn con kiện mã cùng lúc bị đánh đau, lồng lên, tung vó lao thẳng về phía trước như bay. Tên sai dịch kia không kịp tránh né, liền bị đụng ngã, mấy tên đứng phía trước cũng vội vã nhảy tránh sang hai bên. Còn lại ba tên vẫn ngoan cố vung đao lên định chém ngựa, nhưng chỉ thấy Đinh Thường Y khẽ giương tay lên, hai đạo ngân quang loé lên, sau đó là hai tên sai dịch ngã xuống. Tên còn lại chưa kịp hạ đao xuống thì đã bị lão giả dùng roi ngựa cuốn văng đao bay ra xa.
Xe ngựa lại tiếp tục lao về phía trước.
Phía sau vẫn còn ba con ngựa đuổi theo rất sát, trên ngựa là ba gã hán tử, tên nào tên nấy đều thập phần tinh hãn. Một tên trong bọn trương cung xạ tiễn, nhưng vì xe ngựa lắc lư liên hồi, khó ngắm chuẩn được mục tiêu nên đều bị Đường Khẩn và gã thanh niên kia gạt rơi.
Đột nhiên, phía sau có thêm một con ngựa nữa đuổi lên sát sau lưng ba gã hán tử, người trên ngựa đang trương cung, nạp tiễn, chính thị là Ngôn Hữu Nghĩa.
“Vút!” Mũi tên lao vút đi, đúng lúc này lão giả điều khiển xe ngoặt vào một chỗ rẽ. Mũi tên kình lực tuy mạnh, nhưng lại bắn vào giữa Đường Khẩn và gã thanh niên gầy ốm.
Mũi tên tuy không bắn trúng Đường Khẩn hay gã thanh niên, song lại nhắm đúng hậu tâm lão giả đang đánh xe.
Đường Khẩn và gã thanh niên đều biết võ công Ngôn Hữu Nghĩa cao cường, thấy một tiễn của y bắn vào khoảng không nên không ai gạt đỡ, không ngờ mũi tên lại nhằm đúng hậu tâm của lão giả, hai người cùng cả kinh, vội xông vào bên trong.
Hai người cùng lúc lao vào phía trong, ứng biến kỳ tốc. Đường Khẩn thân hình khôi vĩ, đà lao tương đối mạnh nên lao lên phía trước, nhưng gã thanh niên cũng lanh lợi vô song, luồn người xuống bên dưới, giơ tay chụp chặt lấy đuôi mũi tên.
Cùng lúc, Đường Khẩn cũng nắm chặt thân tên.
Hai người vừa tiếp xúc với phi tiễn đều cảm thấy như nắm phải một thanh thép nóng hổi mới rút từ trong lò ra, nhưng cả hai đều xem cứu người trên hết, không chịu buông tay. Lực phản chấn từ thân tiễn khiến ngón tay vô danh và ngón út của gã thanh niên phát ra tiếng “cách cách”, tựa hồ xương cốt bị vỡ vụn ra vậy, còn Đường Khẩn thì nắm chặt thân tiễn đến tét cả hổ khẩu ra.
Bất quá hai người thủy chung vẫn không chịu buông tay, nên mới chặn được một tiễn này của Ngôn Hữu Nghĩa.
Gã thanh niên đau đến xanh mặt, trợn tròn mắt nhìn Đường Khẩn nói:
– Hảo hán tử!
Đường Khẩn cũng hự nhẹ một tiếng:
– Giỏi lắm!
Gã thanh niên nín đau nói:
– Tên gì?
Đường Khẩn đáp:
– Đường Khẩn.
Gã thanh niên lại tròn mắt nhìn gã:
– Báo Tử Đảm?
Đường Khẩn hỏi lại:
– Các hạ?
Gã thanh niên đáp:
– Hứa Cát.
Đường Khẩn kinh ngạc:
– A Cát liều mạng?
Đột nhiên Đinh Thường Y lên tiếng:
– Bây giờ chưa phải lúc nói chuyện.
Hứa Cát gật đầu đáp:
– Vâng!
Nói đoạn liền cùng Đường Khẩn quay lại phòng thủ phía sau, mới biết sau khi Ngôn Hữu Nghĩa phát xạ một tiễn đó thì con ngựa y đang ngồi đã bị áp lực ép xuống chết tươi, ngã gục xuống. Ngôn Hữu Tín đã nhảy lên một con ngựa khác, vung chưởng đánh bay gã bộ khoái đang cưỡi con ngựa đó xuống. Bất quá, như vậy cũng chậm lại một chút, lão giả đã điều khiển cỗ xe chạy được một đoạn xa.
Chỉ nghe lão giả vừa điều khiển bốn con ngựa lao như bay, vừa gấp giọng hỏi:
– Xuất thành hay về nhà?
Đinh Thường Y nghĩ ngợi giây lát rồi đáp nhanh:
– Về nhà!
Lão giả quát lớn một tiếng, thúc ngựa rẽ bảy tám lượt, rồi đột nhiên đưa mắt liếc Đinh Thường Y một cái, hô lớn:
– Lên!
Đoạn tung người bay vào trong một tòa trang viện.
Đường Khẩn ngây người. Hứa Cát chộp lấy gã, tung người lên hướng lão giả và Đinh Thường Y vừa nhảy. Bốn con ngựa như thông hiểu tính người, tiếp tục kéo xe chạy về phía thành môn cách đó không xa.
Lúc này, quan binh đã đứng đầy trước thành môn. Có lẽ bọn Đường Khẩn đứng trên nóc tòa trang viện bây giờ mới hiểu được ý nghĩa của câu nói “mọc cánh cũng khó bay”.