Đọc truyện Khô Lâu Họa – Chương 22: Tiểu cổn thủy
Đinh Thường Y muốn kêu lên, nhưng nàng không thể mở miệng.
Ngôn Hữu Nghĩa ôm bụng thở hổn hển, hai mắt trợn trừng trừng nhìn thi thể của Ngôn Hữu Tín, y thở dốc một hồi lâu mới bình tĩnh trở lại.
Y chỉ tay vào mặt Ngôn Hữu Tín hoảng sợ nói :
– Ngươi là cái thá gì? Đừng tưởng rằng ngươi là ca ca của ta thì có thể chiếm phần lợi như thế mãi! Trộm “Cương Thi quyền phổ” là chủ ý của ta, không có ta liệu ngươi có võ công như ngày nay sao? Trốn khỏi Ngôn gia bảo cũng là chủ ý của ta, bằng không ngươi sớm đã bị người của Ngôn gia hại chết rồi! Khích động lũ người trong Ngôn gia tranh quyền đoạt vị để chúng ta có cơ hội lợi dụng cũng là chủ ý của ta, không có ta, ngươi đã chết từ lâu rồi! Nhưng ngươi vẫn cứ ra vẻ…
Y càng nói càng nghiến chặt răng, kích động mắng chửi :
– Quyền phổ ngươi có phần, hơn nữa còn luyện giỏi hơn cả ta! Thân phận địa vị, ngươi làm ca ca, có gì không cao hơn ta? Danh phận lợi ích, ngươi có gì ít hơn ta? Tất cả công lao đều là của ta, nhưng chuyện gì cũng phải chia sẻ với ngươi! Bây giờ cả một đống hoàng kim bày ra trước mắt, ngươi lấy tư cách gì mà đòi chia với ta…
Y bước đến tung một cước đá bay thi thể của Ngôn Hữu Tín ra xa :
– Vừa nãy ngươi nói chuyện với ả ta, ngươi tưởng rằng ta không nghe thấy gì sao? Ngươi tưởng rằng ta không có chủ ý của mình sao? Ngươi vốn định cùng ả ta ôm tiền chạy trốn một mình, hừ, ngươi có nữ nhân rồi, vẫn còn có người đệ đệ như ta sao? Bây giờ ngươi chưa bán đứng ta, chắc gì sau này sẽ không đâm lén ta? Dù là ngươi không muốn giết ta, thế nào ngươi cũng sẽ nghe lời nữ nhân ác độc này gia hại ta! Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tai ương! Chính là ngươi bức ta phải giết ngươi, ngươi, ngươi không thể oán trách ta!
Y lại tung thêm một cước vào đầu Ngôn Hữu Tín :
– Nghe thấy không? Ngươi chết rồi, không trách ta được! Không trách ta được!
Chỉ nghe một loạt tiếng cách cách, đầu của Ngôn Hữu Tín đã vỡ nát nhưng y vẫn không ngừng dậm chân xuống.
Ngôn Hữu Nghĩa chỉ thấy huyết khí nhộn nhạo, hai mắt hoa lên, một kích trước khi chết của Ngôn Hữu Tín đích thực đã làm y bị thương không nhẹ.
Y miễn cưỡng hít sâu một hơi, trấn định lại tinh thần, nghiêm khắc chỉ tay vào Đinh Thường Y :
– Bây giờ ta phải đi đào số vàng đó lên, nếu như có vàng, ta quay lại sẽ khoái lạc với ngươi một phen, sau đó mới khoái hoạt với con bé kia… nếu như không có vàng…
Y cười lạnh, đoạn đi ra ngoài. Đinh Thường Y cũng cười lạnh.
Gió đêm lạnh vô cùng, vào buổi giữa đêm là lạnh nhất, sương cũng nồng nhất.
Ngôn Hữu Nghĩa khẳng định Đinh Thường Y không gạt y, bởi lẽ từ khi Lý Ngạc Lệ lao sư động chúng vì chuyện này, y sớm đã đoán định số tiêu ngân này nhất định có vấn đề.
… Một trăm năm mươi vạn lượng hoàng kim… vốn là để tiến cống triều đình, giờ đây một mình độc chiếm, có ai mà không động tâm? Có ai mà không thèm muốn chứ?
Ngôn Hữu Nghĩa cảm thấy đầu óc mình có chút choáng váng, nhưng y vẫn cố gắng chi trì.
Đột nhiên y cảm thấy dưới chân mình có tiếng xì xì.
Đất dưới chân y rất mềm… nhưng đất làm sao lại mềm như vậy? Ngôn Hữu Nghĩa tưởng rằng mình thọ thương nên đã nhầm lẫn, vì vậy lại tiến thêm mấy bước nữa.
Đột nhiên y phát giác hai chân mình đã lún sâu vào trong bùn, đã ngập đến quá mắt cá chân… Vùng đất này đích thực là bùn lầy!
Ý nghĩ đầu tiên của y là: y phải dùng tốc độ nhanh nhất để vượt qua nơi này, đến chỗ chôn giấu bảo tàng!
Thế là y rút chân lên, lao về phía trước!
Con người lúc nào cũng như vậy, chỉ một ý nghĩ là đã quyết định sinh tử tồn vong, thành bại vinh nhục… Ngôn Hữu Nghĩa vừa mới cất bước thì lập tức phát hiện hướng đi của mình hoàn toàn là bùn lầy, hơn nữa bùn lầy đã ngập đến quá đầu gối của y rồi.
Nếu như lúc này y lập tức quay lại, vậy thì, với công lực của y, sinh cơ là vô cùng lớn. Có điều, trong sát na này, Ngôn Hữu Tín không hoảng sợ, mà y đang thống hận, thống hận Đinh Thường Y đã lừa gạt y! Y cũng đang hối hận, hối hận vì đã giết lão đại của y chỉ vì một câu nói dối! Y lại càng thêm mơ hồ, nghi hoặc vì không biết bảo tàng có ở trước mặt mình hay không?
Sát na ngần ngừ ấy đã tước đi tính mạng của y.
Bùn lầy đã ngập quá đùi.
Ngôn Hữu Nghĩa hú dài một tiếng, tự thị nghệ cao gan lớn, định tung mình lao lên không, song ở dưới bùn lầy không có điểm tựa, nên y lại chìm thêm xuống đến quá ngực.
Lần này thì y sợ đến hồn phi phách tán, nhưng rốt cuộc thì y vẫn là một cao thủ võ lâm đã từng lăn lộn không biết bao nhiêu là sương gió, nên lập tức ngưng tụ nội công, toàn lực dấn từng bước từng bước một trở lại.
Chính vào lúc này, đèn đuốc sáng rực, tiếng hò hét vang dội khắp nơi.
Thôn dân cầm đuốc vây lấy xung quanh Ngôn Hữu Nghĩa, lấy đá, cành cây, hay bất cứ thứ gì có thể ném được ném về phía y.
Nếu đổi lại là lúc bình thường, Ngôn Hữu Nghĩa căn bản không sợ, nhưng vào lúc này, bùn lầy đã ngập đến lồng ngực, hơn nữa vẫn còn tiếp tục chìm xuống, muốn bước thêm một bước cũng rất khó. Y tránh né được một hòn đá thì đã trúng phải bảy tám hòn khác, trán và mặt dính bê bét máu.
Thôn dân hận y lòng dạ độc ác, tiếp tục ném các đồ vật xuống, tráng hán kia còn dùng đòn bẩy bắn xuống một hòn đá lớn, Ngôn Hữu Nghĩa vô phương tránh né, bị hòn đá rơi xuống đầu, người lảo đảo khuỵu xuống, bùn đất đã ngập đến tận cằm.
Ngôn Hữu Tín sợ đến phát khóc, kêu lên hai tiếng thất thanh, nhưng sớm đã bị tiếng la hét của thôn dân át đi, lúc y há miệng định kêu lần nữa thì bùn đất tràn vào trong miệng.
Y bị đất bùn tràn vào miệng thì chìm xuống càng nhanh hơn, chớp mắt đã chỉ còn búi tóc ló lên, giây lát sau thì ngay cả búi tóc cũng không còn nhìn thấy nữa, chỉ còn lại một vài xoáy nước nhỏ và mấy bọt bong bóng nhỏ.
Mấy bọt bong bóng nhỏ hợp lại với nhau, biến thành một bọt bong bóng lớn vừa dơ bẩn vừa nhầy nhụa.
“Bụp”.
Bong bóng vỡ tan ra, mặt bùn lại bình lặng như xưa.
Thôn dân nhìn xuống vũng lầy, tiếp tục trù úm mắng chửi, đến khi có người nhắc nhở :
– Mau vào nhà cứu người!
Lúc ấy mọi người mới giật mình nghĩ ra, lục tục chạy vào trong nhà.
Thế nhưng muốn giải khai huyệt đạo cho Cao Phong Lượng, Đường Khẩn, Đinh Thường Y ba người không phải chuyện dễ với thôn dân, ngay cả y sư trong thôn cũng phải thúc thủ vô sách, vô kế khả thi.
Cũng may là Đinh Thường Y hãy còn tri giác, tuy chân tay nàng không thể cựa quậy nhưng cũng có thể dùng lời chỉ đạo, thôn dân vừa gõ vừa ấn, một hồi lâu sau mới có thể giải huyệt được cho Cao Phong Lượng. Cao Phong Lượng được giải huyệt thì cấm chế của Đinh Thường Y và Đường Khẩn tự nhiên cũng không thành vấn đề.
Đinh Thường Y len lén giấu chiếc hồ lô đi, lấy hết ngân lượng trong người đưa cho cô bé Chưng Cá đáng thương, an ủi một hồi, sau đó bái tạ dân làng, trước khi đi còn dặn dò họ rằng thế lực của hai tên ác đồ này rất lớn, đem thi thể vứt đi là được, không cần phải báo quan. Thôn dân vội vâng vâng dạ dạ, chỉ mong không còn gặp phải những tên ác khách như vậy nữa, nên đương nhiên cũng không muốn tự rước phiền phức vào mình.
Ba người từ biệt thôn dân, đi khỏi làng nhỏ. Đường Khẩn ngẩng đầu sải bước, Đinh Thường Y vội thốt lên :
– Cẩn thận kẻo dẫm vào bùn lầy!
Lúc này trời đã tảng sáng, chỉ thấy mấy chỗ ung quanh có tiếng “bụp bụp” liên hồi, vài chỗ còn có cả bọt bong bóng nổi lên.
Đường Khẩn nói :
– Đừng lo, tôi rất quen thuộc địa phương này, gọi là Tiểu Cổn Thủy, những người ở vùng này đi quen rồi đều không thể đạp nhầm vào bùn lầy đâu!
Thì ra núi lửa ở vùng này trước đây đã từng bộc phát, hiện nay vẫn còn nhiều nơi đất nóng, lâu ngày hình thành nên các đầm bùn, mặt trời thiêu đốt thành các ruộng bùn.
Nơi đây cùng với vùng suối nước nóng ngầm Đại Cổn Thủy ở cách đó ba mươi dặm hình thành nên hai kỳ cảnh một tĩnh một động của Thanh Điền huyện, chỉ cần không đi đêm thì rất ít người đạp nhầm vào vũng lầy, cho dù là có bất cẩn đạp phải, thì chỉ cần nhanh chóng quay lại thì vẫn có thể bình an vô sự, nhưng cũng may cho cả ba người là Ngôn Hữu Nghĩa mê tài đến mất trí, nên cuối cùng cũng khó thoát khỏi kiếp nạn.
Cao Phong Lượng hỏi :
– Đúng rồi, Đinh cô nương không quen thuộc địa hình vùng này, làm sao biết mà dẫn dụ tên họ Ngôn đó vào trong đầm bùn?
Đinh Thường Y nói :
– Khi tiểu nữ bị giải đến đây đã lưu tâm quan sát tình hình bên ngoài, tiếng bong bóng nổ lụp bụp kia đã làm tiểu nữ chú ý. Nhân lúc hỗn loạn, tiểu nữ đã nói với vị ca ca béo kia là: “Các người không phải là đối thủ của hai tên này, hãy mau rút hết ra ngoài rồi dùng cỏ cây phủ lên đầm bùn phía trước nhà, sau đó núp kín đi, tôi sẽ dẫn dụ bọn chúng vào đó. Thật không ngờ vị ca ca béo ấy cũng thập phần cơ cảnh, mọi chuyện làm… làm rất thỏa đáng. Cây cỏ phủ lên thoạt nhìn thì không thể phát hiện nên mới khiến tên điên cuồng họ Ngôn đó rơi vào bẫy”.
Nàng nhoẻn miệng cười rồi lại nói tiếp :
– Chuyện này tiểu nữ đã cầu khấn với Quan đại ca, nhất định là huynh ấy ở trên trời linh thiêng đã phù hộ cho chúng ta.
Đường Khẩn bị ngữ khí của nàng làm ngây người, lẩm bẩm nói :
– Không biết giờ này Lãnh bộ đầu thế nào?
Cao Phong Lượng khẳng định một cách chắc chắn :
– Theo ta thấy, võ công của Lãnh bộ đầu tuyệt đối cao hơn Nhiếp Thiên Sầu, y nhất định không có chuyện gì đâu. Chỉ là…
Ông thở dài một hơi :
– Hai tên không bằng cầm thú kia đã hại mất mấy mạng người, các thôn làng trong vùng này e rằng sẽ càng thêm địch ý với quan binh và những người từ bên ngoài đến.
Đinh Thường Y cũng thở dài than :
– Những người nhà A Lai đó lại càng đáng thương hơn…
Cao Phong Lượng nói :
– Vị tiểu cô nương tên Chưng Cá đó là đáng thương nhất… nếu như ta vẫn còn Thần Uy tiêu cục, nhất định sẽ mang hai tỷ đệ họ về nuôi dưỡng…
Đinh Thường Y nói :
– Chỉ sợ chuyện đêm hôm nay Chưng Cá vĩnh viễn chẳng thể nào quên nổi…
Bọn họ tiếp tục đi về hướng Thanh Điền trấn, lúc này trời đã dần sáng, gió lạnh thổi tới từng cơn. Cao Phong Lượng phải về tiêu cục cáo biệt người nhà, Đường Khẩn cũng phải bái biệt phụ mẫu, còn về Đinh Thường Y? Nàng đến Thanh Điền trấn cũng có chuyện của riêng mình. Quan Phi Độ có một thân đệ đệ đang ở một học đường nổi tiếng đọc sách, chuyện này rất ít người biết, nàng cũng muốn trước khi lãng tích thiên nhai tận hết mọi khả năng của mình an bài cho Quan Tiểu Thú.
Còn về tiểu cô nương Chưng Cá mà họ lo lắng, đồng cảm, cảm thương kia sau này sẽ đóng một vai trò rất lớn. Tiểu cô nương đó có sự biến đổi lớn đến vậy toàn bộ là do tính cách biến đổi, sự biến đổi của tính cách nàng chủ yếu là do trường ác mộng đáng sợ đêm hôm đó. Quá trình biến đổi này sẽ được kể lại trong một câu chuyện khác.
* * * * *
Ba mươi dặm đường đối với Lãnh Huyết mà nói, tuyệt đối không phải là một khoảng cách xa, chàng vốn có thể đến Tiểu Cổn Thủy rất nhanh, có điều chàng lại không thuộc đường.
Trong đêm tối ở nơi sơn dã, người không thuộc đường dù có võ công cao đến đâu cước trình cũng không thể nhanh hơn được.
Khi chàng tới được Tiểu Cổn Thủy thì trời đã sáng rõ. Chàng phát giác người trong thôn làng đang đào đất chôn mấy cỗ thi thể, trong đó có một cỗ bị người ta hết dẫm lại đạp, còn phẫn hận trù úm, mắng chửi.
Cỗ thi thể này không ngờ lại là Ngôn Hữu Tín.
Lãnh Huyết cả kinh, chàng biết rõ chỉ dựa vào những thôn dân không biết võ công này tuyệt đối không thể đụng đến Ngôn thị huynh đệ, nên vội bước đến hỏi rõ ngọn ngành.
Đám thôn dân vì chuyện hôm qua đã sinh lòng sợ hãi với người từ bên ngoài đến, hơn nữa còn sinh địch ý, thấy Lãnh Huyết đeo kiếm bên hông, vừa đến đã hỏi dài hỏi ngắn, cơ hồ như muốn vác nông cụ lên lao vào tấn công chàng.
Lãnh Huyết giải thích thế nào cũng vô phương, chàng lại không muốn làm những người dân lương thiện này bị thương nên cũng không thể ra tay với họ. Có người bê một chậu nước bẩn hất thẳng vào mặt chàng, đồng thời mắng chửi :
– Những kẻ ăn cơm công môn như các người thu thuế rồi lại tăng thuế, nạp thuế rồi lại làm mất, làm mất rồi lại bắt chúng ta nộp lại! Các người có còn coi ta là người nữa hay không? Chúng ta ngày ngày vất vả đổ mồ hôi và máu trên ruộng đồng mà không đổi lại nửa bữa cơm no, một tấm áo ấm, còn tiền xương máu của chúng ta các ngươi đã lấy đi làm những gì? Đánh trận, giết người, xây hoàng cung, xây tửu trì nhục lâm, ngày ngày vung tiền như rác, phải ôm trái ấp, còn chạy đến chốn này cưỡng gian dân phụ, sát hại lương dân, các ngươi có phải là người hay không?
Lãnh Huyết nghe mà mồ hôi lạnh đầm đìa, chàng thật không ngờ hình tượng của quan sai ở trong dân gian lại đáng sợ như vậy, lòng đau xót quên cả né tránh, bị cả chậu nước bẩn hắt vào mặt.
Chàng hoàn toàn không cảm thấy mùi xú uế mà chỉ nghĩ đến những hình tượng bỉ ổi ti tiện của quan sai trong mắt những người dân lương thiện này, không biết phải bao nhiêu người tốn bao nhiêu công sức, bao nhiêu nỗ lực thì mới xóa nhòa được chúng đi.
Lãnh Huyết định lấy một chút tiền đưa cho thôn dân, không ngờ bị người béo ú kia quát lên :
– Giả từ bi!
Đoạn vung mộc côn lên đập xuống đầu chàng, chợt có người hét lớn :
– Anh béo, chậm đã, có gì từ từ nói!
Lãnh Huyết đưa mắt nhìn sau đó ngây người ra.
Người đến là một lão giả ăn mặc lam lũ.
Lão giả vừa ho khù khụ vừa đi tới. Thôn dân cũng không biết lão, bất quá lão giả nói từ chuyện cây non lúc nào trồng xuống đến chuyện tập tính của loài chuột đồng, trong chốc lát đã hòa nhập được với thôn dân.
Cả chuyện xảy ra đêm hôm trước lão cũng hỏi được ra rõ ràng rành mạch.
Lão giả mỉm cười đáp tạ dân làng, còn nhận của họ một số thực phẩm, sau đó kéo tay Lãnh Huyết rời khỏi Tiểu Cổn Thủy.
Trên đường, lão giả nói :
– Thật không ngờ Ngôn thị huynh đệ lại có kết cục như vậy, thật đúng là thiện ác đáo đầu chung hữu báo!
Lãnh Huyết chỉ lặng lẽ bước đi.
Lão giả lại nói :
– Xem ra bọn Cao cục chủ đã thoát hiểm, có điều hình như bọn họ vẫn đi về phía Thanh Điền trấn.
Lãnh Huyết vẫn không nói gì.
Lão giả lại cười cười nói :
– Ta đã đưa những người kia về nhà bình an rồi, thiếu hiệp không cần phải ngờ vực trong lòng.
Lãnh Huyết đột nhiên dừng lại.
Lão giả mỉm cười chỉ tay vào mình hỏi :
– Sao vậy? Thiếu hiệp không nhận ra ta sao?
Lãnh Huyết lạnh lùng nhìn lão :
– Ông là ai?
Một lão già ho hen đến sắp đoạn khí vậy mà sau khi đưa một đoàn người yếu ớt toàn phụ nữ và trẻ em về thôn làng của họ xong vẫn có thể đến Tiểu Cổn Thủy cùng lúc với Lãnh Huyết, lão nhân này tuyệt đối không đơn giản chỉ là một lão nhân ho hen bình thường.
Lão giả cười, lại ho, ho rồi lại cười :
– Cậu đích thực là không nhận ra ta rồi!
Lãnh Huyết đột nhiên bật cười :
– Ông dường như không già lắm thì phải.
Lão giả cũng cười :
– Chỉ là nếp nhăn trên mặt ta nhiều một chút mà thôi.
Sau khi Lãnh Huyết bật cười, bầu không khí trở nên ôn hòa ấm áp đi rất nhiều :
– Ta hỏi ông là ai, thế nhưng ông không hề hỏi ta là ai?
Lão giả ho khù khụ :
– Ai là ai cũng không hề quan trọng đúng không?
Lãnh Huyết nói :
– Chỉ cần không ai có ác ý với ai là đủ rồi!
Lão giả ngừng ho, nheo mắt nhìn Lãnh Huyết :
– Cậu thấy ta có ác ý với cậu không?
Lãnh Huyết mỉm cười :
– Hình như chúng ta đã là bằng hữu, có đúng không?
Lão giả cười, lại ho lên khù khụ.
Lúc này, bọn họ đã lên đến quan đạo, đột nhiên sau lưng có tiếng bước chân dồn dập.
Lãnh Huyết khẽ chau mày, cùng lúc chàng cảm thấy ngoài tiếng bước chân dồn dập đều đặn ra còn có hai bộ lữ vô thanh vô tích, đang tiếp cận đến sau lưng chàng.
Cùng lúc đó, hai bộ lữ linh động phiêu diêu kia đã tách ra.
Lãnh Huyết vừa liếc mắt lại thì hai bóng nhân ảnh đã phân ra một tả một hữu, kẹp lấy chàng vào giữa.
Hai người này, một người đến sát vai tả của chàng, một người đến sát vai hữu, cả hai cùng lúc rút kiếm.
Dưới cẩm bào của hai người đều có một thanh kiếm cẩn đầy minh châu bảo ngọc.
Lãnh Huyết bất đồ xuất thủ, song thủ ấn vào cánh tay của hai người mới đến, cả hai tuy đã nắm lấy chuôi kiếm nhưng đều chẳng thể bạt kiếm.
Nhưng phản ứng của hai người này cũng nhanh đến cực điểm, chẳng những không kinh ngạc mà cũng không hò hét gì cả, cả hai dường như tâm linh tương thông, động tác nhất trí vô cùng, lập tức buông kiếm, đồng thời đặt tay lên hai vai Lãnh Huyết.
Sụ việc diễn ra chỉ trong một sát na, nếu Lãnh Huyết không muốn bị chế trụ thì buộc phải buông tay, nhưg chỉ cần chàng buông tay, hai người này lập tức có thể rút kiếm.
Nếu Lãnh Huyết muốn ứng phó hai thanh kiếm này, cũng chỉ có con đường xuất kiếm nghênh địch mà thôi.
Ý đồ của hai kẻ này chính là muốn Lãnh Huyết buộc phải xuất kiếm.
Tình hình sau khi chàng xuất kiếm thế nào e rằng chẳng ai có thể đoán định được… nhưng Lãnh Huyết lại không xuất kiếm.
Bởi vì có một tiếng quát từ phía sau truyền lại :
– Dừng tay!