Đọc truyện Khó Làm Thái Tử Phi – Chương 96: Nàng ấy muốn đi
Edit: Chickenliverpate
Mãi cho đến qua tết Nguyên Tiêu, Dượng cũng không đến Hàm Dương cung thăm ta. Ngay cả Vương Lang cũng ít lui tới, ta phái Tiểu Bạch Liên ra ngoài nghe ngóng tin tức, nghe nói hắn vẫn còn ở Đông cung bệnh không dậy nổi, không hề có chiều hướng chuyển biến tốt hơn.
Cửa Đông Cung xuất ra không ít bệnh nhân. Ví dụ như Trịnh Bảo Lâm, Lý Thục Viện, đều nằm trong số những trường hợp bệnh khá nặng, mặc dù Mã Tài tử và Khương Lương Đệ bệnh không đến nỗi nặng, nhưng lại mắc phải phong hàn ho khan, hiện tại Đông cung khói bay mù mịt — không phải bởi nhang đèn, chính là do sắc thuốc mà ra. Ta cảm thấy bản thân ở Hàm Dương cung cũng hít phải không ít hương vị, mặc dù là ở điện thờ phụ phía tây, nhưng so với việc phải trở lại Đông cung ngửi mùi thuốc tràn ngập trong không khí thì thoải mái hơn một chút.
Có một lần Trần Thục phi đến thăm ta, lúc đó ta đang ngồi bên cửa sổ ngâm nga một bài dân ca một cách vui vẻ và thoải mái, vừa thử làm cho hài tử chưa ra đời một chút nữ công: mặc dù đứa nhỏ này nhất định sẽ mặc tả lót do người ngoài làm, nhưng những thứ bên người như cái yếm gì đó, vẫn do người làm mẹ này tự tay may mới yên tâm hơn một chút.
Trần Thục phi liếc mắt nhìn châm tuyến trên tay ta, liền quay đầu đi nhẹ nhàng ho khan. Ngón tay của bà giật giật, rốt cuộc vẫn không vặn lỗ tai ta, dưỡng nương cũng đi đến thỉnh an bà: “Lão nô xin thỉnh an biểu cô nương.”
Trần Thục phi nhìn dưỡng nương bằng ánh mắt rất nhu hòa: “Có người ở đây, ta cũng thấy yên tâm hơn nhiều, bằng không chỉ một mình Thế Noãn lăn qua lăn lại, ta thật đúng là rất lo sợ!”
Ta ho khan một tiếng, khô khốc nói: “Biểu cô, người cứ yên tâm đi, con biết thế nào là nặng nhẹ mà, không đến nỗi không đáng tin cậy như vậy!”
Trần Thục phi liếc ta một cái, lôi từ trong ngực ra một đôi hài đầu hổ rất tinh xảo đưa cho ta, rồi tức giận nói: “Nữ công thì không làm được đến đâu, vậy mà không biết xấu hổ làm cho tiểu hoàng tôn một cái yếm? Ngươi dám làm, ta thấy dưỡng nương cũng chưa chắc dám trùm lên người nó — nói không chừng đâu đó còn ẩn giấu một cây kim!”
Lúc ta còn nhỏ, thật sự tương đối bận rộn, bận rộn bị người ta chiều hư, lại bận rộn trêu chọc Vương Lang khắp nơi, càng bận rộn đánh ngựa chơi xuân lang thang tứ xứ, có thể nhận biết mặt chữ để đọc sách, cũng đều nhờ công lao khẻ tay của Vương Lang. Có thể chọt chọt mấy đường kim nữ công, vẫn là kết quả khi còn bé lẩn quẩn xung quanh Trần Thục phi. Đương nhiên bà rất có tư cách xem thường tài nghệ của ta, ta đành phải ngượng ngùng nói: “Biểu cô, người ngồi, người ngồi.”
Lần này Biểu cô tới đây, cũng không phải tới để quan tâm đại sự triều đình. Kể từ khi ca ca ta từ Đông Bắc trở về, Trần Thục phi chưa từng hỏi qua ta một câu về cục diện chính trị, Hoàng thượng và Vương Lang ngầm hiểu lẫn nhau mà liên thủ tạo nên động tĩnh lớn như vậy, gần như đổi Thái tử, bà cũng chẳng quan tâm, chỉ một lòng vì chuyện chọn phi cho Vương Lung của bà. Hiện tại, Vương Lung bất ngờ muốn nhận phiên, bà vẫn chưa chết tâm, bây giờ đặc biệt tới hỏi thăm về Lưu Thúy.
“Tiểu cô nương ta gặp lần trước, tính tình lanh lẹ, bụng dạ lại không thiếu, thêm chút hòa hợp. Có giáo dưỡng, chính là tố chất của một Vương phi tốt.” Ánh mắt Trần Thục phi sáng lấp lánh, khó có lúc nói chuyện thẳng thắn như vậy: “Tính tình Thất đệ ngươi, ngươi cũng biết, quá phức tạp, nên tìm cho hắn một thê tử phức tạp giống như Vạn Tuệ, vậy thì không được. Cả hai phu thê cùng che che giấu giấu, những lời thật lòng ngươi không nói ta cũng không nói, khẳng định sống không quá một thời gian. Ngược lại, xuất thân của Lưu Thúy rất tốt, tính tình cũng lanh lẹ, lại hiếm thấy không ngại đôi chân của Vương Lung– ta thấy Vương Lung đối xử với con bé cũng tương đối đặc biệt, mấy lần mượn cớ xuất cung, đều ở cùng một chỗ với con bé.”
Ta bỗng nhiên rất muốn biết, Trần Thục phi đối với đôi chân của con trai bà, trong lòng nắm chắc hay không nắm chắc. Chỉ là từ vài câu của Vương Lung, ta cũng đoán được, có lẽ trong lúc vô tình, Lưu Thúy đã phát hiện ra bí mật này của hắn. Có lẽ là ở Tô gia, có lẽ trong xa giá Thụy vương ngày đó, hai người đã xảy ra chuyện gì đó, tóm lại nàng ấy cũng là người biết rõ tình hình.
Ta đoán chừng nhất định nàng ấy đã lợi dụng bí mật này để uy hiếp Vương Lung không ít chuyện, nói thí dụ như xuất cung cùng nàng ấy chơi đùa cái gì đó…… Bởi vì nếu như đổi lại là ta…ta cũng sẽ làm như vậy.
“Nhưng mà bây giờ trong lòng Hoàng thượng có rất nhiều chuyện, nếu không có thông tin chính xác, ta cũng không muốn mở miệng nói với Hoàng thượng.” Trần Thục phi nói đến đây liền ngừng lại.
Theo lẽ thường, ta nên nhiệt tình nói tiếp: vậy con giúp người hỏi Lưu gia một chút. Mà đương nhiên, Lưu gia cũng nhất định ngàn chịu vạn chịu. Một lần nữa, ta không hề hoài nghi thái độ của Lưu Thúy môt chút nào, cho dù Lưu gia không ai chịu, nàng ấy cũng có biện pháp bắt bọn họ phải chịu.
Nhưng ta đã đáp ứng Vương Lung, quyết không trợ giúp ghép đôi bọn họ…..
Ta đành phải hàm súc nói: “Bản thân Lưu Thúy hẳn là ngàn chịu vạn chịu, nhưng Vương Lung cũng đã nói với con, hắn vẫn chưa muốn kết thân sớm như vậy. Biểu cô, dưa xanh hái không ngọt –“
Biểu cô vô cùng phiền não: “Cô nương tốt không dễ tìm, sau khi nó nhận phiên, không có việc gì không thể tùy tiện xuất môn, đi đâu tìm một cô nương vừa ý như vậy đây? Còn không phải manh hôn ách giá sao, nhưng đứa nhỏ này lại cố tình không hiểu khổ tâm của ta. Hắn vừa hành động liền muốn nhận phiên, nếu muốn gặp lại Lưu Thúy e rằng sẽ rất khó khăn, nói không chừng qua hai năm cô nương người ta đã gả cho người khác. Đến lúc đó, hắn không có chỗ mua thuốc hối hận đâu!”
…… Cư nhiên gấp đến độ ngay cả giọng nói địa phương phía bắc kinh thành cũng để lộ ra.
Ta nhìn thấy ngay cả dưỡng nương cũng buông châm tuyến đặt xuống bên cạnh, ân cần nhìn chăm chú động tĩnh bên này, con ngươi đảo một vòng, ta liền nghĩ đến Liễu Chiêu huấn. “Không phải Vương Lung vẫn còn nán lại ở kinh thành một tháng hay sao, đến lúc đó khẳng định Liễu Diệp Nhi cũng đã trở về cung rồi. Nàng ấy nhiều mưu ma chước quỷ, đến lúc đó, để cho nàng ấy ra chủ ý cho người.”
Hiện tại Liễu Diệp Nhi đang ở bên ngoài cung, tiếp xúc với Lưu thúy cũng thuận tiện hơn ta, hiển nhiên đồu óc cũng đáng tin hơn ta. Trần Thục phi lập tức lộ ra vẻ hài lòng, một khắc cũng không ngừng, ngay sau đó liền quan tâm ta: “Thế Dương đã vào cung thăm con chưa? Lưu Phỉ đâu? Lưu Phỉ cũng đã ra tháng rồi, sao một chút động tĩnh cũng không cớ?”
Nhìn một mỹ nữ tuyệt sắc thao thao bất tuyệt, quả thực nên cảm thấy vui tai vui mắt, nhưng mà trở thành đối tượng bị thao thao bất tuyệt, lại là chuyện khác, sẽ không còn thú vị nữa. Dường như Biểu cô cố ý thông qua hướng đi của Lưu Phỉ và Thế Dương, để hỏi ta định xuống đài như thế nào. “Nếu giống như lúc trước, Hàm Dương cung bị canh giữ mưa gió không lọt thì không nói. Hiện tại cung cấm lỏng lẻo đến nỗi Biểu cô muốn vào thì vào, người của con muốn ra thì ra…… Ta thấy con vẫn nên nhường một bước, tức giận dượng con cái gì, có thể giận lâu như vậy? Hài tử, Dượng con đối đãi với con không bạc nha!”
Lại nói, có thể giam lỏng thành cái bộ dáng này, đích xác là Dượng đối đãi với ta không bạc. Chỉ là……
Ta nhếch miệng, vuốt bụng nói: “Cũng không phải Dượng nể mặt con đâu, là xem phân lượng của cái bụng này mà thôi. Lần này con rất quyết tâm, lão nhân gia ông muốn thả hay không thả, con vẫn sẽ ở lại đây — sanh đứa nhỏ ở Hàm Dương cung cũng không tồi, hoàng tôn vừa rơi xuống đất, đã có được sự che chở của cô cô.”
Trần Thục phi nhìn có vẻ như lại muốn tới vặn lỗ tai ta, để phân tán sự chú ý của bà, ta vội vàng hỏi bà: “Gần đây có phải người Nữ Kim bên kia lại không an phận hay không? Người có nghe được tin tức gì chưa?”
Trần Thục phi ngẩn ra, bà nói: “Cũng bởi vì người Nữ Kim lại rục rịch chộn rộn, Thế Dương lại kiên trì không thượng triều, Hoàng thượng năm lần bảy lượt phái ngự y qua xem bệnh, đều phải ăn bế môn canh! Hiện tại trên triều đình và lòng dân bên dưới vô cùng hoang mang, không biết Hoàng thượng đang suy tính cái gì, lại chậm chạp không chịu đưa ngươi ra ngoài, tuyên bố tin mừng của chúng ta…… Ngươi xem ngay cả Biểu cô cũng biết, cũng hiểu, người Nữ Kim gây ra động tĩnh lần này cũng không phải nhỏ.”
Trong lòng ta đã có tính toán.
Hiện tại Hoàng thượng muốn sử dụng lại chiêu cũ, muốn đẩy ta ra làm lá chắn. Khác biệt ở đây chính là: đối với Phúc vương là phủng sát (*), đối với ta, ông chỉ gõ.
(* Phủng sát: nâng niu, trân trọng rồi giết)
Được rồi, mặc dù dịu dàng không được tính là gõ, nhưng đối với dượng từ trước đến giờ muốn gì được đó, danh phận giam lỏng này, cũng được coi là một loại gõ.
Người này bệnh cũ không đổi, không bao giờ nói toạc ra, chỉ muốn người ta tới đoán. Điều này dĩ nhiên có rất nhiều chỗ không tốt, nhưng cũng có rất nhiều chỗ tốt. Chẳng hạn như lúc này Trần Thục phi đã có chút nóng nảy, ta vẫn bình chân như vại, hiểu được dụng ý của Dượng.
Chỉ là, chuyện này thật sự không thích hợp để quá nhiều người biết, nên ta cũng không nói với Trần Thục phi. Mà chỉ nói qua loa vài câu rồi tiễn Biểu cô đi.
Đến chiều cũng không thấy Vương Lang đến thăm ta, ta vốn cũng không có ý đợi hắn. Đến bữa cơm tối, ta kéo dưỡng nương ngồi xuống ăn cùng với ta.
Lúc ăn cơm ta hỏi dưỡng nương: “Hiện tại ai đang chiếu cố cháu trai của con vậy?”
Dưỡng nương chợt ngẩn người nhìn ta, giống như ta vừa hỏi một vấn đề rất ngu xuẩn: “Đương nhiên chính là tẩu tẩu ngươi –“
“E rằng tẩu tẩu con đã theo ca ca đi Đông Bắc rồi, chẳng lẽ tẩu ấy còn có năng lực như vậy, có thể mang cháu con ra chiến trường?” Ta không khỏi giật mình.
Dưỡng nương tỉ mỉ quan sát ta, giống như lần đầu tiên nhận thức ta, nửa ngày mới nói: “Ngươi –“
“Nguyên nhân kết quả đều đã nghĩ ra, còn không phải đã quá rõ ràng rồi hay sao?” Ta tùy ý nói. “Lần này Hoàng thượng chính là vì lừa gạt người Nữ Kim tiến vào? Nhìn thấy mùa xuân đã đến, cơ hội lại khó có được, nếu không phải con đúng lúc truyền ra tin vui, chỉ sợ dượng biểu diễn tạp kỹ còn chân thật hơn nữa.”
Dĩ nhiên, khi ông diễn trò, về phía ta nghĩ như thế nào, lão nhân gia cũng không thèm quan tâm. Hắc, đây gọi là dượng ta, nếu ông không phải dượng ta, ta thật sự đã cho một cái bạt tai! Cái gì Hoàng Quý phi cũng không dung tha, cái gì Tiểu Noãn con xem con người thật sự quá nhỏ bé. Sợ rằng vào thời điểm đó, ông cũng đã nổi lên ý muốn ở trên người ta làm một chút văn chương, dựa vào cái này để ca ca ta tạo nên bầu không khí “cùng triều đình ly tâm”, lừa người Nữ Kim thêm một lần nữa.
Cho nên mặc dù Lưu phỉ biết ta có tin vui, nhưng vẫn không vào cung thăm ta, bởi vì vừa ra tháng, tẩu ấy nhất định đã cùng Thế Dương đi Đông Bắc. Quân thái y đã từng nói, nói Lưu Phỉ “ngày thứ hai sau khi sinh đã có thể múa đao”, khẳng định chính là ca ca và tẩu tẩu ta bởi vì chuyện đi Đông Bắc mà cãi nhau.
Trải qua nhiều năm mưa gió như vậy, cuối cùng ta cũng luyện thành một thân công phu thấy mầm biết cây, ta tự hào nghĩ. Ít nhất cha chồng Tam Bản Phủ (*) này không lừa được ta.
(*Tam bản phủ chỉ sự tích 3 búa giết người của Trình Giảo Kim)
Dưỡng nương lại ngây ngẩn một hồi, mới thở dài rồi nói: “Cô nương à, người thật sự đã trưởng thành, cái gì người cũng đoán được! Cô gia vốn định nói với người, là chúng ta ngăn không cho nói, sợ người lo lắng cho ca ca tẩu tẩu, ưu tư quá độ, sẽ tổn thương đến đứa nhỏ trong bụng. Bây giờ tiểu thiếu gia đang ở nhà ngoại tổ phụ, có hơn mười dưỡng nương hầu hạ, người cứ yên tâm, ủy khuất hắn không được đâu!”
Đúng vậy, Thế Dương và Lưu Phỉ lại ra chiến trường, mặc dù lần này là dụ địch xâm nhập tính toán diệt trừ hậu hoạn, nhưng thân tại chiến trường, chuyện gì cũng rất khó nói, nói không lo lắng chính là giả.
Nhưng ta rất nhanh nghĩ đến Lưu Phỉ, vác cái bụng to tướng từ chiến trường Đông Bắc trở về, dọc đường đi còn có thể tuần tra phòng vệ……
“Người đã nói con trưởng thành.” Ta ưỡn ngực, tự hào nói. “Vậy người cứ yên tâm đi, chỉ một chút tâm sự như vậy, vẫn không thể đè sụp đôi vai con đâu!”
Dưỡng nương nhìn ta cười, bà nhẹ nhàng vuốt tóc ta, trên mặt từ từ xuất hiện đôi chút phiền não.
“Nếu người đã biết hết.” Bà nhỏ giọng: “Vậy còn một việc, cũng nên nói với người.”
Dưới ánh mắt mong chờ của ta, dưỡng nương nhẹ giọng nói cho ta biết: “Là Liễu Diệp Nhi nhà chúng ta…… Lần này, nó cũng muốn đi Đông Bắc.”