Khó lắm phải không anh?

Chương 8: Sốc trễ


Bạn đang đọc Khó lắm phải không anh?: Chương 8: Sốc trễ

_ Hứa Ngọc Di! – Hoàng My vừa thấy bóng dáng cô lấp ló ngoài cổng thì kêu la inh ỏi.
_ Tớ nghe rồi! Đừng gọi nữa! – cô hiểu rõ đối với My, trả lời thì nó sẽ im, còn nếu dùng ngôn ngữ hình thể thì nó sẽ kêu nhiệt liệt hơn nữa.
_ Lớp mình có học sinh mới đó! Nghe đâu cũng tên Di giống cậu. – My nhanh nhảu
_ Thôi kệ đi. Có liên quan gì đến mình đâu. – cô xua tay
Đợi học sinh ổn định chỗ ngồi, cô giáo chủ nhiệm bắt đầu:
_ Năm nay các em đã 18 tuổi. Tôi mong các em có thể tự ý thức được về hành vi, việc học của mình. Điều cuối cùng, tôi muốn giới thiệu cho cả lớp, Hà Tử Di, học sinh mới của cả lớp.
Cô không quan tâm, nằm gục đầu lên bàn, chỉ nghe mọi người trầm trồ rồi xì xào bàn tán.
_ Xin chào mọi người! Mình là Hà Tử Di, mong mọi người sẽ quý mến và giúp đỡ mình. – giọng nói vô cùng quyến rũ, ngọt ngào.
Giọng nói cũng trong trẻo đấy chứ! Ngọc Di cười thầm. Thế nào cũng thành hot girl à xem.
_ Ngọc Di ơi! Cậu… – Hoàng My khều khều tay cô, giọng đầy hốt hoảng.
_ Hả? – cô hé mắt nhìn cô bạn đang ngỡ ngàng
_ Cô ta… Cô ta… Rất giống cậu đó!
_ Sao? – Di ngẩng đầu, nhìn học sinh mới.
Ngọc Di vô cùng sửng sốt khi thấy khuôn mặt trái xoan đó, đôi mắt long lanh trẻ con và cái môi trái tim đo đỏ đó.
Cô ngừng thở.
Bất động.

Ngất.
—————
Đã chập tối.
Mặt trời chậm chạp từ giã chân đồi.
Đàn chim vội vã bay về tổ trên bầu trời đầy mây đen.
Rầm.
Tiếng sấm xé toạc không gian im ắng, xé luôn cả sự yên bình trong cô.
Ngọc Di chống tay ngồi dậy.
Mệt mỏi.
Khó chịu.
Cô nheo mắt nhìn xung quanh căn phòng.
Không có ai.
Chỉ một mình cô.
Đơn độc.
Anh đâu?
_ Hừ! – cô cười nhạt, có chút châm biếm.
Lê tấm thân như xác sống xuống bếp, rót một ly sữa rồi cô ngồi phịch lên ghế sofa.
Nhà không bật đèn.
Tối.
Ngọc Di nhấm nháp ly sữa.
Lạnh.
Nhạt.
Sữa không đường.
Nhạt nhẽo như cách cuộc đời đối xử với cô vậy! Quá bất công!
Sữa vơi dần. Cô cảm nhận rõ cái lạnh đang cắt xé da thịt. Sương rơi càng lúc càng nhiều.
Nhưng sao anh chưa về?
Ngọc Di ngồi thất thần, ánh nhìn đờ đẫn. Cô không hiểu rõ, bây giờ, cô ngồi đây để làm gì?
Để đợi anh hay là để ôn lại những kỉ niệm đáng nhớ cũng như nên quên về anh?

Não bộ cô lúc này hoạt động hết công suất, nó cố gắng sắp xếp lại những kí ức, những điều cô đã nghe, đã thấy.
Mẹ nói chuyện riêng với anh.
Anh có hôn thê.
Sinh đôi.
Bắt cóc.
Phản bội.
Bỏ đi.
Cô gái tóc đỏ.
Lời hẹn ước.
Nước mắt cô lặng lẽ lăn dài trên gương mặt xinh xắn.
Mọi chuyện đã rõ như ban ngày.
Thì ra…
Những lời mẹ và anh nói hôm đó, không phải là không ý nghĩa, mà là do cô đã quá ngây thơ nên mới không nhận ra.
Đến bây giờ mới hiểu, đã trễ rồi!
Gạo đã nấu thành cơm. Cô trao trọn trái tim cho anh mất rồi.
Toàn thân Ngọc Di mềm nhũn, không còn một chút sức lực. Trong lòng rối như tơ vò. Căm hận, khó hiểu, đau, yêu, xót. Cảm xúc đan xen khiến hô hấp của cô trở nên khó khăn.
Tại sao?
Tại sao anh lại lừa dối em?
—————–
Brum…

Tiếng động cơ êm ái của chiếc thể thao sang trọng nhẹ nhàng đỗ trước sân.
Xe vẫn chưa tắt đèn, vẫn rọi thẳng vào phòng khách.
Hình như…. chủ xe đã nhìn thấy…. đôi vai gầy run run chợt dừng lại khi biết anh về, thấy cánh tay khẽ khàng đưa lên gạt nước mắt.
Những giọt nước mắt chứa đầy hận thù nhưng lại tràn ngập yêu thương.
Yêu thương không thể dứt bỏ.
Ngọc Di trấn tĩnh, nở một nụ cười gượng gạo, chạy lại khoác vào tay Phong:
_ Sao anh về trễ vậy? Hay là hết thương người ta rồi? – cô lấy lại giọng nói trong trẻo, pha thêm một chút bông đùa.
_ Em đừng thức trễ chứ! Sẽ bệnh đó! Chờ anh làm gì? – Phong dìu cô lên phòng.
_ Thiếu anh, em không ngủ được! – Di nhỏng nhẽo.
Anh chỉ lặng im, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng rồi với tay tắt cái đèn, trả lại sự bao phủ của bóng tối.
_ Ngủ ngon! – Di thỏ thẻ.
Anh đặt lên trán cô một nụ hôn.
Theo lẽ thường tình, Ngọc Di sẽ vô cùng hạnh phúc, ngoan ngoãn nhắm mắt nhưng lúc này..
Lòng cô lại rối tung.
Là yêu.
Hay là thương hại?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.