Bạn đang đọc Khó lắm phải không anh?: Chương 33: Em có thể thoát khỏi mê cung?
_ Khánh Phong… Khánh Phong…
Ngọc Di tỉnh giấc sau cơn ác mộng dài, nhưng dư âm của nó vẫn không buông tha cô.
_ Em tỉnh rồi à? – Kiệt lo lắng, siết chặt bàn tay nhỏ đã nắm rất lâu, hơn 20 tiếng.
Cảm thấy hơi ấm và tiếng gọi, cô khó khăn nhếch mi mắt lên:
_ À anh!
_ Suỵt! – Kiệt một ngón tay trên môi mình – Em vẫn còn mệt lắm, không nên nói nhiều!
_Ơ!
Đến lúc này Ngọc Di mới nhận ra hai cái ống thở nhỏ xíu đang cắm trong hai cái lỗ mũi cũng nhỏ xíu của mình, nó đang đẩy từng đợt từng đợt luồng khí oxi.
Cô liếc mắt xuống nhìn hai cái ống rồi ngước lên nhìn Kiệt:
_ Có sao đâu! Em vẫn còn khoẻ…
Chưa kịp nói dứt câu thì mặt mày cô nhăn như khỉ ăn ớt.
_ Sao vậy em? – anh hoảng hốt.
_ Đau…. Vết thương của em….
_ Đừng cử động! – Kiệt giữ toàn thân cô lại – Động đến vết thương nên đau thôi.
_ Mẹ em đâu? – cô thắc mắc.
Thường thường thì mỗi khi cô nằm trên giường bệnh, người đầu tiên cô nhìn thấy luôn luôn là mẹ và Lý Anh Kiệt.
_ Mẹ em… – Kiệt lấp bấp – Đang ở nhà. Sắp đến đây rồi!
_ Anh nói dối! – nhìn vào mắt Kiệt là Ngọc Di biết ngay.
_ Đâu có! – anh chối đây đẩy.
_ Mẹ em đâu? – cô gắt lên, mặt hơi nhăn vì cơ thể vẫn chưa hồi phục.
_ Anh nói. Anh nói. Đừng tức giận! Mẹ em… Mẹ em…
_ Sao?
_ Mất rồi!
_ Hả? Anh nói cái gì? – cô cau mày, nghe rất rõ nhưng không tin vào tai mình.
_ Đàn em của Khánh Phong đã giết chết bà ấy! Ba của em cũng suýt mất mạng. – Kiệt nói nhưng trong lòng vô cùng lo lắng.
Anh sợ cô sẽ không chịu nổi cú sốc này. Anh sợ cô sẽ suy sụp.
_ Anh lừa em! Anh lừa em! – cô ôm đầu, hét toáng lên.
Lý Anh Kiệt vội vã bấm chuông báo kêu bác sĩ.
Chỉ một phút sau, thuốc an thần có tác dụng và cô chìm vào giấc ngủ.
_ Đừng để bệnh nhân bị tăng động! Như thế sẽ ảnh hưởng xấu đến sức khoẻ! – Bác sĩ tiêm cho cô xong thì quay sang nói với Kiệt.
_Tôi biết rồi! – anh gật đầu – Cảm ơn bác sĩ!
——————————
Nhà Khánh Phong.
Phòng ngủ.
Hà Tử Di cũng vừa tỉnh giấc.
_ Em vẫn còn nướng sao? Định để khét luôn à?
Khánh Phong bước ra từ phòng vệ sinh, mặt vẫn còn dính đầy nước, mái tóc rối bù được anh chải sơ qua bằng những ngón tay.
Nhìn anh vô cùng quyến rũ.
Vèo.
_ Sáng sớm đừng hại mắt em như thế! – Hà Tử Di ném phăng cái gối về phía Phong.
_ Thì nhắm mắt lại đi! – anh chụp lấy cái gối, ném lại giường.
_ Ngọc Di sao rồi anh? – Tử Di hỏi nhưng cô ta không quan tâm đến người em gái ruột của mình lắm.
Chỉ hỏi cho có thôi!
Hà Tử Di cứ chăm chăm nhìn vào các móng tay sơn bóng, vẽ thêm chi tiết những con sóng đen. Xô bờ!
_ Anh chưa làm gì em gái của em đâu! – Phong vừa nói vừa mặc chiếc áo sơ mi hồng nhạt vào.
Câu nói đó nghĩa là gì?
Tốt hay xấu đây?
Tử Di bỗng dưng im bặt, tiến lại phía anh, đưa tay gài từng cúc áo cho Phong.
Đến cái cuối cùng, không hiểu sao cô ta vẫn giữ nguyên tay ở vị trí đó, cứ cầm lấy cái cúc.
_ Ngoan nào! Hôm nay anh họp quản trị! – Phong nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, đặt một nụ hôn lên trán Tử Di.
Cô ta cười mỉm.
_ Tạm biệt anh!
Cạch.
Khánh Phong ra khỏi cửa, trong căn phòng lớn được dán giấy màu xanh lam nhạt chỉ còn một mình “thiên sứ”.
Hà Tử Di nhếch nửa miệng.
Khinh.
_ Chị xin lỗi! Chị thắng rồi!
—————————-
Bệnh viện.
_ Ngọc Di sao rồi con? – Hứa Thắng gấp rút. Vừa vào phòng là hỏi ngay.
_ Cô ấy ngủ rồi ạ? – Kiệt đang ngồi sát bên giường, thấy ông vào thì vội vàng đứng dậy.
_ Tại sao nó lại đến nông nỗi này chứ? – ông khẽ cau mày.
Đây là một câu hỏi khó?
Vì tình yêu…
Không có gì có thể lí giải được!
Tình yêu…
Như một mê cung…
Nếu “sáng” thì có thể “thoát” ra được.
Còn nếu cứ mụ mị thì suốt đời tình yêu chỉ là một cái vòng luẩn quẩn, không lối thoát.
_ Bác có dự định gì không ạ? – Kiệt phá vỡ cái không gian im ắng đến não lòng.
_ Giết nó! – ông gằn giọng – Chỉ có một cách duy nhất!
_ Thật ạ?
_ Dương Vũ đã chuẩn bị hết cả rồi! – Hứa Thắng kéo chăn che ngang ngực cô.
Bỗng Ngọc Di cựa quậy, mở mắt.
_ Ba!
_ Ba đây con! – ông cười hiền, vuốt tóc cô – Có đau không con?
_ Mẹ…. – mắt cô long lanh nước.
_ Đừng khóc con à! Chúng ta sẽ trả thù ẹ con!
_ Con sợ con… – Ngọc Di hơi khựng.
_ Em sợ em không đủ can đảm? – Kiệt nổi đoá – Nó đối xử với em như thế chưa đủ tàn độc à?
Cô im lặng.
Lý Anh Kiệt đã đụng trúng “tim đen” của cô.
_ Thôi đừng ép nó! – giọng Hứa Thắng đượm buồn – Ba đi mua đồ ăn cho con!
Hứa Thắng xoay người đi.
Lúc này, có ai hiểu được nỗi đau sâu sắc đã được ông giấu sau gương mặt nghiêm nghị.
Hai đứa con gái đối đầu nhau, người vợ hiền hi sinh để đổi lấy mạng sống cho ông…
Tất cả, đều do một kẻ gây ra.
Đặng Khánh Phong.
Thù này, nhất định phải trả.
Ông nắm chặt tay, kêu rôm rốp.