Bạn đang đọc Khó lắm phải không anh?: Chương 3: Đến rồi!
Tạch….. Tạch…… Tạch…..
Cô gõ tên anh và Tử Di lên bàn phím.
Enter.
Một loạt những tin tức, sự kiện liên quan đến anh trải dài trước mắt cô, dài vô tận. Chúng như thách thức, trêu ngươi cô nhưng cô bỏ mặc. Trong mắt cô hiện giờ chỉ có tấm ảnh anh và cô gái nào nó đang môi chạm môi.
Có lẽ, Tử Di chính là cô gái tóc nâu đỏ xinh đẹp này….
Có lẽ, trong lòng anh vẫn còn vương vấn chút gì đó của cô gái…
Có lẽ, tấm ảnh này đã lưu lại được khoảnh khắc mà anh hạnh phúc nhất….
Có lẽ, lòng cô lại một lần nữa se thắt lại…
Đầu óc cô quay mòng mòng, rối như tơ vò, mắt nhoè dần đi vì nước nên cô không nhận ra điều quan trọng nhất:
Tử Di rất giống cô, giống như hai giọt nước.
Cạch.
Ngọc Di đóng sầm chiếc laptop.
Cô không muốn nhìn thấy, không muốn biết gì về anh nữa.
Cô khịt mũi, gạt đi những giọt nước mắt nóng hổi.
_ Tại sao lại khóc? Em vẫn còn giận anh à? – Khánh Phong nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cô.
Anh không nhận ra cô đã biết Tử Di.
_….
Ngọc Di không trả lời, cũng không nhìn vào mắt anh. Cô rất sợ anh biết cô đã tìm hiểu về anh, sợ anh biết cô yêu anh nhiều lắm.
_ Thôi! Em giận anh cũng không sao? Chỉ cần em ngủ ngoan, quên đi chuyện lúc nãy là tốt rồi! – Phong lên tiếng, phá huỷ không gian trầm mặc.
Đợi anh về giường rồi cô mới dám ngả lưng, chui đầu vào trong chăn.
Làm sao đây?
Cô đã lỡ yêu anh rồi! Đã lỡ phóng lao rồi…
Vậy thì…
Phải theo lao thôi, còn làm gì được nữa!
Di nhắm mắt, dần dần đặt chân vào giấc ngủ.
—————–
_ Ưm! – cô nhăn mặt, nheo mắt.
Ngọc Di cảm thấy trong người khó chịu quá!
_ Tỉnh rồi à? Đưa đầu đây anh xem! – Phong thản nhiên kéo đầu cô lại, đặt tay lên trán trước con mắt ngỡ ngàng của cô.
_ Ơ??!!
_ Đã hết sốt rồi! Chắc sẽ không sao, em còn có thể ở lại Nha Trang chơi tiếp! – Phong lấy cái điện thoại ra từ trong túi quần – Alo! Bác ơi! Ngọc Di vẫn ổn, không sao đâu bác ạ!
_ Đừng ngơ ra nữa! Làm vệ sinh nhanh nhanh còn đi chơi! Em tính bỏ uổng phí những ngày này sao? – anh độc thoại, đẩy đẩy cô vào phòng tắm.
_ Ơ? Anh…. – Ngọc Di rất muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra nhưng anh không cho cô cơ hội.
————–
_ Di ơi! Ra đây chơi với anh nè! – anh Kiệt vừa nhìn thấy dáng cô đã vội gọi.
Cô lắc đầu, ra hiệu không muốn chơi.
Di thấy mệt! Không muốn mở miệng.
Cát mịn quá!
Cô ngồi bệt xuống nền cát vàng ươm vì nghĩ rằng sự mềm mại của cát có thể xoa dịu nỗi đau trong lòng cô.
Haizzz!
Ngọc Di thở dài! Lại tổn thương nữa rồi!
Nhưng tại sao….
Anh lại gọi nhầm tên cô…
Tại sao…
Anh không nói cho cô biết rõ mọi chuyện….
_ Buồn à? – Khánh Phong thản nhiên ngồi xuống đối diện cô, tay vẽ bậy trên cát, chen ngang dòng suy nghĩ của Di.
_ Hihi! Anh con nít thật! Lớn vậy mà còn nghịch cát! Mà có chuyện gì có thể khiến con người yêu đời như em buồn chứ? – cô luôn luôn mạnh miệng như thế.
Ngọc Di có thói quen giấu cảm xúc từ nhỏ.
Tuổi thơ của cô không giống những đứa trẻ khác, nó gắn liền với nỗi đau, với tổn thương, với sự mất mát, sự thiếu thốn tình cảm từ cha.
Khi Ngọc Di có mặt trên đời được 4 tháng, ba cô đã mất liên lạc với gia đình, mẹ cô vì quá lo lắng nên sức khoẻ yếu đi, không thể chịu thêm cú sốc.
Vì thế, khi gặp chuyện gì bất trắc, hay đơn thuần là những lúc cô buồn, cô đều xem nó như kẹo đắng mà gắng nuốt luôn vào lòng.
Bỗng nhiên…
Ấm áp quá!
Ngọc Di cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay đang áp lên má cô của anh.
Lòng cô như nhẹ đi được phần nào!
Bỗng anh đứng phắt dậy, kéo cô ra biển.
_ Hãy hét thật to! Nỗi buồn sẽ theo tiếng hét đó mà bay ra ngoài! – anh nói lớn.
Ngọc Di vâng lời, cười mỉm rồi dồn hết sức để hét, để trút hết những gánh nặng.
————–
_ Vui không? – anh hỏi cô sau buổi sáng chơi hết cả năng lượng.
Ngọc Di chỉ mỉm cười, mọi người ai cũng mệt lử, chỉ muốn lăn ra giường mà ngủ.
Cô mặc kệ anh cứ ngồi đó, bình thản kéo chăn lên đến cổ, từ từ khép mắt.
Bụp…
Phong tắt đèn.
Cứ ngỡ anh về giường mình, Ngọc Di mở mắt ra.
_ A! – không để tiếng thét giật mình của cô làm mọi người tỉnh giấc, anh che miệng cô.
_ Là anh đây! Sao em chưa ngủ? – anh thì thầm
_ Em phải hỏi câu đó mới đúng! Anh làm gì ở đây? Nhìn trộm em sao?
_ Viễn vông! – Phong đưa mặt gần hơn nữa.
Thịch… Thịch…. Thịch….
Tim cô loạn nhịp, nó như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Gần quá! Anh gần quá!
Bờ môi quyến rũ chết người này…
Đôi mắt đa tình khiến bao con tim phải xao xuyến này….
Sống mũi cao thẳng tắp này….
Sao lại gần đến thế?
Ngọc Di mất dần kiên nhẫn.
Cô ôm chầm lấy anh.
Hôn ngấu nghiến.
Di như muốn ăn tươi nuốt sống anh.
Anh không kháng cự.
Thân hình nhỏ bé của cô nằm gọn trong vòng tay anh.
Tại sao anh lại không né tránh?
Con tim đang rung động nhưng lý trí của Ngọc Di vẫn chưa mất kiểm soát.
Chẳng lẽ anh đã…
Các ngón tay thon dài của anh bắt đầu hoạt động. Nó luồn vào tóc cô, rồi như một điều hiển nhiên, nó đi vào sau lớp áo.
Không được rồi!
Di nắm tay anh lại, kéo ra nhưng anh vẫn cố chấp..
Cô dùng hết sức đẩy anh ra và chạy thật nhanh ra cửa.
Nước mắt như trực trào ra.
Bão…
Ập đến rồi!
————
_ Di! Di! Anh xin lỗi! – anh kéo cô lại, ôm vào lòng.
Cô đánh mạnh vào ngực anh.
_ Sao anh làm vậy với em? – cô hét toáng
_……
Đợi tâm trạng Di ổn định một chút:
_ Không sao rồi! Em quên đi! Xem như chưa hề có chuyện gì xảy ra! – anh siết chặt hơn.
_ Đồ vô lương tâm! Anh làm vậy với em mà bây giờ xem như chưa có chuyện gì? Anh có coi em là…. – lửa giận trong cô chưa kịp nguội thì anh đã châm thêm dầu.
Nhưng không để cô nói hết, Phong đặt lên môi Ngọc Di một nụ hôn.
_ …. – cô chỉ hận mình tại sao lại dễ dàng như thế, tại sao lại nghe lời anh.
_ Ngoan! – Anh hôn lên trán.
Bỗng nhiên…
Cổ tay cô bị nắm chặt, lôi về phía sau, ra khỏi vòng tay anh.
Ơ! Anh Kiệt!
Mọi chuyện vẫn còn đang ngỡ ngàng thì…
Bốp.
Dù là bạn thân thì Anh Kiệt vẫn không thể làm ngơ trước hành động của Phong mà đấm vào má anh một cái thật mạnh.
Khánh Phong mất thăng bằng lùi về phía sau. Anh sờ tay lên khoé môi, có máu.
Ngọc Di nhanh chóng định thần, vội vàng chạy đến bên Phong:
_ Đừng đánh mà anh! Lỗi là do em! – cô khóc lóc, nài nỉ anh Kiệt.
_ Em còn có thể lo lắng cho nó? Em bị làm sao vậy hả? – Kiệt quát lớn.
_ Em… Em yêu anh ấy!
_ Tại sao? Em có biết anh đau lòng lắm không? – Kiệt buông lơi một câu, quay lưng bỏ đi.
Khánh Phong cứ ngồi im, bất động, nhắm mắt.
Anh không biết phải làm thế nào? Anh không muốn đánh mất tình bạn giữa anh và Kiệt, nhưng cô bé này….
Phong đột nhiên chạy thật nhanh về phía cầu thang exit, như muốn trốn tránh tình cảnh ngặt nghèo, khoa xử này…
Chơi vơi.
Lạc lõng.
Ngọc Di lê thân vào phòng.
Làm sai đây? Phải làm sao mới vẹn cả đôi đường?
Lòng cô rối như tơ vò.
Cô không thể đón nhận tình cảm của anh Kiệt vì trong trái t nhỏ bé của cô đã lỡ khắc ghi hình bóng người bạn thân nhất của anh ấy.
Liệu.. cô có quá nhẫn tâm không?
Nhưng Khánh Phong..
Anh ấy muốn gì ở cô?
Một tình yêu, một hạnh phúc tuy nhỏ bé nhưng trong sáng, vĩnh cửu.
Hay..
Chỉ là sự ham muốn xác thịt thoáng qua..
Nước mắt khẽ lăn dài nơi gò má.
Reng… Reng… Reng…
Tiếng chuông điện thoại lanh lảnh, kéo Ngọc Di thoát khỏi nhưng suy nghĩ phức tạp mà đáng nhẽ cô không muốn nghĩ đến.
_ Dạ! Con đây mẹ! – cô gượng ép giọng nói mình mang vẻ vui tươi.
_ Tiếc quá con à! Phải về lại thành phố thôi! Công ty có việc gấp! – bà Linh Đan nói giọng đầy tiếc rẻ.
_ Không sao đâu mà! Đã chơi được một ngày rồi còn gì! – cô an ủi
_ Chiều nay xe đến! Con mau chóng thu dọn đi! Mẹ nói với các anh chị rồi!
_ Dạ!
Tút… Tút… Tút…
Ngay cả tiếng ngắt điện thoại cũng khiến cô cảm thấy se lòng.
—————
Phù!
Ngọc Di thở hắt ra.
Đã đến lúc phải tránh xa cái nơi đầy rẫy những điều không ai mong muốn xảy ra rồi.
Cô đã biết cách tốt nhất ọi người.
Đó là..
Ngọc Di sẽ bắt đầu một cuộc sống mới nhưng về tình yêu…
Cô không chắc là mình có thể quên anh được.
—————-
Phịch!
Ngọc Di quẳng cái balo lên ghế bên cạnh, tỏ ý không muốn có người ngồi cạnh.
Mệt mỏi quá rồi!
_ Di ơi! – chị Lam gọi
_ Dạ? – cô ngoái đầu nhìn về phía cuối xe.
Chị Lam vẫy vẫy tay rồi vỗ vào ghế bên cạnh. Cô lắc đầu, cười mỉm thay lời cảm ơn.
Phải.
Cô làm vậy là đúng rồi.
Bây giờ cô không thể chạy tót xuống dưới đó ngồi gần anh Kiệt được. Anh ấy sẽ nghĩ cô là một đứa con gái hư hỏng, muốn đùa giỡn với tình cảm của anh, hay cô muốn anh quên đi cái tình cảm đó.
Xoay tới xoay lui…
Ngọc Di nhận ra… Khánh Phong chưa lên xe.
Bỗng nhiên cô thấy sợ.
Xe lăn bánh.
Ơ! Anh Phong chưa lên xe mà! Mọi người quên anh rồi sao?
_ Dừng lại! – cô hét lớn
Kít….
Bác tài phanh gấp.
_ Có chuyện gì vậy?
_ Sao vậy?
_ Sao không chạy tiếp?
Trong xe nháo nhào, hỗn loạn.
Ngọc Di chóng mặt…
Khó thở quá!
Mắt cô tự dưng mờ đi, chỉ thấy bóng mẹ cô hốt hoảng chạy lại nói nhỏ gì đó với bác tài.
Xe lại lăn bánh.
Chao đảo.
Cảnh vật quay cuồng.
Hô hấp khó khăn.
Rầm.
Cô ngã xuống.