Khó lắm phải không anh?

Chương 28: Bóp méo sự thật


Bạn đang đọc Khó lắm phải không anh?: Chương 28: Bóp méo sự thật

Ngón tay thuôn dài khẽ quệt những giọt nước mắt đã khô nơi gò má. Nhẹ vuốt lại mái tóc rối tung.
Khánh Phong bước xuống, bế người con gái đang chìm trong giấc ngủ say đặt lên giường.
Nào ngờ anh khiến cô thức giấc.
_ Ưm! – Tử Di nheo mắt – Anh tỉnh rồi à?
_ Ừ! – Phong cười nhẹ – Sao em có thể ngủ ngon lành trong tư thế đó chứ?
_ Anh có biết em là ai không? – cô bất ngờ trước cư xử của Phong. Bình thường anh toàn để mặt lạnh với cô thôi! Sao hôm nay…
_ Em hỏi gì kì vậy? – anh cau mày – Em là Tử Di. Hà Tử Di yêu dấu của anh. Anh lo lắng cho em là chuyện lạ à?
_ Ơ? – Tử Di cứng đờ quai hàm, mắt trố ra, muốn rớt xuống đất.
_ Em thật là… Mà tại sao anh lại ở bệnh viện vậy?
_ Ơ! À! Anh bị tai nạn giao thông.
_ Hả?
_ À không không! Anh bị té cầu thang. – cô cười huề – Chỉ là té cầu thang thôi mà!
_ Vậy… khi nào mới có thể xuất viện?
_ Em đâu biết! Phải hỏi bác sĩ đã. – Tử Di trèo xuống giường – Anh nghỉ đi, em đi mua đồ ăn sáng nha! Đừng chạy lung tung! Tội cho em đi tìm lắm á!
_ Ừ biết rồi! Anh rất thương em nên không nỡ hành hạ em đâu mà lo!
_ Ngoan!
—————————
Hà Tử Di đi một mạch đến phòng bác sĩ.
Cô kể lại toàn bộ câu chuyện.
_ Anh ấy bị làm sao vậy ạ?

_ Khánh Phong chỉ là mất trí nhớ tạm thời thôi. Rồi sẽ hồi phục lại. Cô đừng lo lắng quá!
_ Có cách nào cho anh ấy quên luôn, khỏi nhớ lại luôn không? – Tử Di hậu đậu, lỡ miệng.
_ Hả? – ông bác sĩ như không tin vào tai mình, hỏi lại.
_ À… Ý tôi là làm thế nào để Khánh Phong mau hồi phục trí nhớ!
_ Tôi vẫn chưa nắm chắc tình trạng của cậu ta. 10 giờ tôi sẽ đến kiểm tra lại, rồi sẽ thông báo cho cô sau.
_ Vậy… Cảm ơn bác sĩ.
—————————-
Phòng của Ngọc Di.
Vừa thấy mi mắt cô động đậy, Kiệt đã sốt sắng:
_ Tạ ơn trời! Cuối cùng em cũng tỉnh lại rồi!
_ A! – cô xoa xoa trán – Đau đầu quá!
_ Cẩn thận! – Kiệt đỡ cô ngồi dậy – Mẹ em chưa biết chuyện đâu!
_ Vậy à! Cảm ơn anh đã giúp em giấu mẹ nha!
Xem ra não Ngọc Di vẫn hoạt động bình thường.
_ Em đói không? Anh đi mua đồ ăn nha?
_Dạ đói! – cô vỗ cái bụng xẹp lép của mình, cười tít mắt.
_ Vậy anh đi mua đó! Ở yên trong phòng nha!
_ Em biết rồi mà!
—————————
Canteen bệnh viện.
_ Cô ơi bán cho cháu một phần cháu trắng đi ạ! – người bán hàng trố mắt nhìn hai con người vừa đồng thanh.
_ Anh…
_ Em….
Hà Tử Di và Hứa Anh Kiệt quay sang nhìn nhau.
_ Thôi bán cho anh/em ấy trước đi ạ! – lại một lần nữa.
_ Hai cô cậu… ra đằng kia ngồi chờ đi! – cô bán hàng trở nên cáu, mới sáng sớm mà đã….
_Dạ!
Lý Anh Kiệt kéo ghế cho Tử Di.
_ Cậu ta sao rồi?
_ Tỉnh rồi, nhưng chẳng nhớ gì cả! – cô chống cằm, nét đau khổ hiện rõ trên mặt.
_ Là sao? – Kiệt ngạc nhiên
_ Em cũng chưa biết! Lát nữa bác sĩ mới kiểm tra! Mà hình như anh ấy quên Ngọc Di rồi!
_ Sao em lại nói vậy?

Tử Di nhìn thấy cô bán hàng vẫy vẫy tay rồi chỉ vào hai cái hộp đặt ở trên bàn:
_ A! Cháo đến rồi kìa! Có gì mình nói chuyện điện thoại sau nha! – nói rồi cô đứng dậy, đi vội lại cầm lấy hộp cháo, phóng thẳng lên phòng.
_ Đúng là chị em! Nắng mưa thất thường như nhau! – Kiệt thở dài.
—————————–
_Cúc cu! Có ai ở nhà không? Đồ ăn sáng về rồi đây! – Tử Di đứng trước cửa, gõ cốc cốc.
Cạch. Cửa mở.
_ Tèng teng! – cô giơ cái hộp lên trước mặt anh.
_ Đúng là trẻ con mà! – anh tủm tỉm.
_ E hèm! Yêu cầu anh phải tôn trọng người giao hàng một chút! – Tử Di giả điệu bộ người xa lạ.
_ Thôi được rồi! Đừng đùa nữa! – Phong kéo cô vào phòng. Đóng sập cửa.
Thấy Tử Di loay hoay đổ cháo ra chén, bỗng nhiên anh thấy đau lòng.
À không!
Không phải đau!
Mà là chút gì đó xót xa.
_ Lại đây! – cô vỗ bộp bộp lên giường.
_Để anh tự ăn, nha? – Phong bưng lấy chén cháo.
_ Hôm nay ngoan vậy? – cô tươi cười.
Phong từ tốn, chậm rãi múc một muỗng. Phong thái lúc nào cũng nhưng thế!
_ Ưm! Ngon lắm!
Hà Tử Di tròn xoe mắt. Trong lòng vui như mở hội.
_ Em ăn không? – anh nhướng mày.
_ Em không ăn đâu! Em ghét cháo nhất trên đời này đó! – cô lắc đầu, phụng phịu.
“Em không ăn đâu! Em ghét cháo nhất trên đời này đó! – cô lắc đầu, phụng phịu.”
Sắc mặt Phong đột nhiên sa sầm.

“Nếu là anh thì em không nỡ ăn đâu! Thương anh lắm cơ!”
Xoảng.
Cái chén vỡ tan tành. Phong ôm đầu, quằn quại:
_ Đau quá! Đau đầu quá!
_ Anh! Anh bị sao vậy? – Tử Di hoảng hốt.
Phong thở dốc.
Tại sao? Cô gái đó là ai? Tại sao anh lại có kí ức về cô gái đó nhưng lại không thể nhớ ra cô ta? Tại sao đầu anh lại đau như búa bổ như thế?
Hàng vạn…. hàng vạn câu hỏi đổ dồn dập.
Phong ngất lịm.
Bác sĩ mau chóng kiểm tra và tiêm thuốc cho Phong.
Xong xuôi, ông ta và cô y tá bước vội về phía phòng làm việc:
_ Mời cô theo chúng tôi!
——————————-
Ổn định chỗ ngồi, ông bác sĩ bắt đầu lên tiếng nhưng hơi ngập ngừng:
_ Đặng Khánh Phong…
_ Sao ạ?
_ Cậu ấy… đã quên 80% kí ức đã xảy ra gần đây nhất, còn kí ức trước đó, có thể vẫn còn nhớ. Tình trạng này gọi là mất trí nhớ tạm thời tuýp 3, giai đoạn nặng nhất.
_ Có thể chữa trị không ạ? – Tử Di cố gắng giữ bình tĩnh.
_ 90% là….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.