Đọc truyện Khố Hạ Chi Thần – Chương 4
Tinh dịch vẫn không ngừng chảy xuống làm Diệp Phong khó chịu nhăn mặt, anh muốn tự mình làm vệ sinh đơn giản nhưng đối mặt với Võ Chí Dũng anh có giả vờ bình tĩnh cũng không thể làm trò trước mặt hắn vệ sinh hạ thể.
-Anh ra ngoài trước đi.
Diệp Phong đẩy Võ Chí Dũng ra, cố ý lạnh lùng ra lệnh.
Nếu bình thường anh nghiêm mặt ra lệnh đương nhiên sẽ có cảm giác khí phách mạnh mẽ làm người ta cúi đầu không dám nhìn thẳng, nhưng bây giờ… đã thiếu mất cảm giác như vậy.
Khuôn mặt còn vương nét ***, ánh mắt ướt át còn đôi môi sưng đỏ, ánh mắt Võ Chí Dũng từ mặt anh lia đến ***g ngực đầy những dấu xanh đỏ rồi lại lia đến nơi riêng tư ướt đẫm giữa bắp đùi, thân thể trần trụi bị hắn yêu thương hoàn toàn như vậy thật sự không thể toát ra vè mạnh mẽ mà ngược lại còn đặc biệt gợi dục.
Diệp Phong bị cái lia mắt này của Võ Chí Dũng làm xấu hổ, vừa miễn cưỡng giữ vẻ bình tĩnh thì động tác kế tiếp của Võ Chí Dũng lại làm anh trở nên bối rối.
Tay phải Võ Chí Dũng duỗi đến giữa hai chân anh, bàn tay to rộng ôm lấy cái mông dính đầy dịch thể.
-Chỗ này cần vệ sinh, em đứng còn không được mà vẫn muốn tôi ra ngoài ư?
-Anh ra ngoài đi, tự em có thể vệ sinh.
Diệp Phong kẹp chặt ngăn bàn tay Võ Chí Dũng đang mờ ám ve vuốt cặp mông đỏ bừng.
-Để tôi giúp em.
Võ Chí Dũng phớt lờ câu mệnh lệnh của Diệp Phong, hỏi:
-Ở đây có giấy vệ sinh không?
Diệp Phong cắn môi không chịu trả lời, bỗng nhiên hai ngón tay – đâm – vào – cửa – mình kéo căng miệng lỗ, lập tức dịch thể chảy ào ra bên ngoài, Võ Chí Dũng lại hỏi:
-Có giấy vệ sinh không?
Mặt Diệp Phong đỏ bừng lí nhí trả lời:
-Trong ngăn kéo thứ ba bên trái.
Võ Chí Dũng kéo ngăn kéo lấy giấy vệ sinh cẩn thận lau khô hạ thể của Diệp Phong, Diệp Phong quay mặt đi không thể nhìn nổi Võ Chí Dũng làm chuyện thế này mà vẻ mặt vẫn rất nghiêm túc.
Mãi đến khi lỗ nhỏ không còn chảy ra dịch thể Võ Chí Dũng mới dừng lại, sau đó mặc quần cho Diệp Phong, vuốt phẳng quần áo cài nút cẩn thận.
Diệp Phong không có thói quen được chăm sóc nên cảm thấy hơi mất tự nhiên.
-Được rồi, em có thể tự làm được.
Võ Chí Dũng phớt lờ như không.
-Để tôi ôm em đến sofa nghỉ ngơi một lát.
-Không cần… A!
Ngay sau đó Diệp Phong bị Võ Chí Dũng ôm ngang người đặt lên sofa bên cạnh, còn đắp áo vest của hắn lên người.
Hít mùi thơm thuộc về Võ Chí Dũng trên áo vest Diệp Phong trộm nhìn Võ Chí Dũng ngồi bên cạnh anh, một dòng nước ấm chảy vào trong lòng làm toàn thân anh trở nên ấm áp.
Lần quan hệ trong văn phòng này làm Võ Chí Dũng bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ tính hướng của mình.
Trước kia hắn khẳng định mình là thẳng, mắt chưa bao giờ nhìn chằm chằm vào eo hoặc là mông một người đàn ông, bây giờ hắn chẳng những nhìn sạch eo với mông của một người đàn ông mà ngay cả lỗ hậu môn cũng bị hắn sử dụng.
Có lẽ bản chất hắn không đủ thẳng, nếu không lần đầu tiên đáng lẽ phải thấy ghê tởm không muốn nhìn thấy Diệp Phong chứ đừng nói là đảo mắt theo Diệp Phong, chỉ thiếu chút nữa là trở thành thằng cuồng nhìn trộm, càng không thể xảy ra lần quan hệ thứ hai.
Võ Chí Dũng quay sang nhìn vẻ mệt mỏi trên mặt Diệp Phong, áo sơ mi che khuất những dấu hoan ái đầy người lại không che được dấu hôn rõ ràng trên cổ, nghĩ đến việc tất cả những dấu vết ấy đều là mình để lại Võ Chí Dũng liền vô thức vuốt tóc Diệp Phong, cảm giác gọi là động tâm len lỏi vào tim hắn.
-A Dũng, tan làm mọi người muốn đi KTV hát, lần này anh phụng mệnh làm việc không thể cho thằng nhóc nhà chú chạy.
Hách Đạt cười hì hì nói.
Võ Chí Dũng đẹp trai lại cao ráo, năng lực làm việc rất tốt hơn nữa còn độc thân, không ít nhân viên nữa thích hắn đã sớm lén hỏi Hách Đạt lần này tụ tập hắn có đi không, Hách Đạt đương nhiên sẽ không dễ dàng thả cho Võ Chí Dũng về nhà.
-Em đã hẹn người khác tan làm cùng ăn cơm rồi, lần này thật sự không được.
Võ Chí Dũng đã hẹn Diệp Phong sau khi tan sở thì cùng nhau đi ăn cơm, chỉ đành từ chối không tham gia tụ tập.
-Có phải bạn gái của chú không? Nếu là bạn gái thì anh sẽ cho chú một đường sống, còn nếu không phải thì tan làm chú phải ngoan ngoan đi theo bọn anh.
Hách Đạt bí mật hỏi, trên mặt lại đầy vẻ tươi cười chế nhạo.
-Xem như là bạn gái.
Võ Chí Dũng nghĩ nghĩ rồi trả lời, kỳ thật phải là ‘bạn trai’ mới đúng.
-Cái gì là xem như? Rốt cuộc có phải không?
Hách Đạt không cho phép hắn qua loa cho xong.
Diệp Phong là một người đàn ông nhưng anh ấy là bên nhận, Võ Chí Dũng ngượng ngùng trả lời:
-Người ấy ở phía dưới.
-Uây, đã lên giường rồi cơ à! Cảm giác thế nào?
Hách Đạt hạ giọng hỏi đầy ám muội.
Võ Chí Dũng gãi gãi đầu, khuôn mặt tuấn tú hơi đỏ lên.
-Bọn em chỉ mới làm hai lần, người ấy rất tuyệt.
Hách Đạt thụi cho hắn một đấm.
-Thằng nhóc nhà chú không biết suy nghĩ, cũng không đưa đến cho bọn anh xem.
Mọi người đều nhìn thấy anh ấy mỗi ngày đấy, Võ Chí Dũng nghĩ người hẹn hò với mình chính là người lãnh đạo trực tiếp thì không nhịn nổi há miệng cười ngây ngô.
-Có cơ hội nhất định em sẽ đưa đến cho các anh chị làm quen.
-Vậy lần tụ tập tới chú nhất định phải đến đấy, anh đi làm đây.
Ngồi ở vị trí phó lái trên xe Võ Chí Dũng hỏi:
-Diệp Phong, em thích ăn gì?
-Gì cũng được.
Diệp Phong dường như không có mấy hứng thú với việc ăn cơm.
-Trên đời này không có món ăn nào là ‘gì cũng được’.
-Ồ.
-Em không thích ăn ớt xanh với cà rốt.
Lạnh lùng của Diệp Phong cũng không làm giảm ý chí chiến đấu của Võ Chí Dũng, ngược lại còn đắc ý nói ra phát hiện của mình, Diệp Phong có hơi kinh ngạc, Võ Chí Dũng tiếp tục nói:
-Em thích sau khi tan làm thì đến một quán cafe ở đường X uống tách cafe, nhàn nhã đọc báo, con đường ấy nằm trên đường đi làm của tôi.
Nói đến đây Võ Chí Dũng cười đầy thâm ý, Diệp Phong như không nghe thấy hắn nói gì bình thản châm một điếu thuốc khẽ rít một hơi, ánh mắt nhìn về phía những người đang tan sở ngoài cửa sổ.
Võ Chí Dũng rút điếu thuốc trong miệng anh rồi hỏi:
-Mỗi ngày em đến quán cafe ấy là để nhìn tôi ư?
Tin tức lan truyền nhanh nhất khi tám chuyện lúc nghỉ ngơi, Võ Chí Dũng đã sớm nghe nói Diệp Phong thích đến một quán cafe nghỉ ngơi một lúc sau khi tan sở, nhưng đến giờ hắn vẫn không để ý, khi hắn phát hiện Diệp Phong là người trong ngoài bất nhất thì cũng hiểu ra vì sao mỗi ngày khi tan sở Diệp Phong đều vào quán cafe ấy ngồi.
-Phải.
Nếu bị phát hiện Diệp Phong cũng không có ý định giấu diếm mà thoải mái thừa nhận.
-Có thể đưa thuốc cho em không?
Võ Chí Dũng đưa thuốc đến bên miệng anh.
-Đây.
Diệp Phong nhìn ra ngoài cửa sổ thấy không ai chú ý họ mới hé miệng ngậm thuốc, đầu ngón tay Võ Chí Dũng chẳng biết vô tình hay cố ý mà lướt qua bờ môi anh, động tác rất nhỏ này lại khơi lên một ngọn lửa.
-Diệp Phong, đến nhà tôi ăn cơm đi.
Võ Chí Dũng thử mời.
-Vừa lúc tủ lạnh trống không, chúng ta cùng nhau đi chợ nhét đầy tủ lạnh giúp tôi.
-Ừ.
Tuy chỉ là trả lời rất nhẹ nhưng lại làm Võ Chí Dũng mừng như điên, khóe mắt Diệp Phong xuyên qua làn khói thuốc hơi mỏng nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ không hề che giấu của hắn, anh cũng vô thức khẽ nhếch môi mỉm cười dịu dàng, nhưng Võ Chí Dũng lại không chú ý.
Diệp Phong lúc mỉm cười có một sức hấp dẫn chết người, không phải nụ cười xã giao khi làm việc mà có một phong thái khác.
Diệp Phong hút thuốc xong mới dụi tàn thuốc rồi lái xe đến khu chợ gần nhất.
Hai người đàn ông mặc vest đeo giày da song song đi vào chợ lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.
Diệp Phong vừa nhìn đã biết là người thường xuyên không đi chợ, cũng không biết Võ Chí Dũng muốn mua rau gì, khi anh nhìn thấy Võ Chí Dũng vì muốn chọn rau tươi mà ngồi xổm trước quầy thì trong lòng đột nhiên trào lên cảm giác kỳ quái.
Võ Chí Dũng cầm một quả súp lơ quay đầu hỏi Diệp Phong:
-Em có thích ăn súp lơ không?
Người đàn ông đảm đang như vậy làm Diệp Phong nghĩ đến hai chữ: hiền tuệ.
Nếu mặc thêm tạp dề vào…
Trong đầu Diệp Phong hiện lên hình ảnh Võ Chí Dũng mặc tạp dề thái súp lơ, dường như không tồi.
Nhìn thấy vẻ mặt kỳ quái muốn cười lại có nén của Diệp Phong, Võ Chí Dũng không hiểu sao mà buồn cười, sờ sờ mặt mình rồi lại nhìn nhìn súp lơ vẫn không hiểu.
Chẳng lẽ Diệp Phong không thích súp lơ? Nhưng không thích thì sẽ không cười chứ?
Đang lúc Võ Chí Dũng do dự có nên mua súp lơ không thì Diệp Phong khó khăn nén cười.
-Mua súp lơ đi.
-À.
Một tay xách súp lơ, ớt xanh, cà, cà chua, một tay xách cá, thịt, xương còn cầm ví, hai tay Võ Chí Dũng đầy ắp đồ ăn, Diệp Phong vẫn im lặng đi theo hắn bỗng vươn tay ra.
Võ Chí Dũng rất vui khi Diệp Phong chủ động xách đồ giúp mình, đưa túi ớt xanh với cà chua xem ra nhẹ nhất cho Diệp Phong xách, còn mình thì vui vẻ thanh toán tiền xương.
Võ Chí Dũng quả thật là một người đàn ông gia đình.
Đây là kết luận đưa ra sau khi Diệp Phong thấy Võ Chí Dũng thay âu phục mặc tạp dề vào bếp.
Diệp Phong vẫn hướng tới cuộc sống bình yên như vậy, lúc còn trẻ anh cũng từng ham mê phù phiếm, muốn có một tình yêu mãnh liệt được tất cả mọi người đồng ý, nhưng theo tuổi tác ngày càng tăng mới hiểu phù phiếm như vậy mãnh liệt như vậy cuối cùng vẫn quy về bình yên.
Bên cạnh có một người yêu anh làm bạn, sáng sớm cùng nhau mở mắt, cùng nhau đánh răng, cùng nhau cạo râu, cùng nhau ăn sáng, sau đó cùng nhau đi làm.
Mỗi một lần yêu đương thất bại đều nói cho anh biết dù cuộc sống đơn giản như vậy anh cũng không thể thực hiện; đơn giản họ đều là đàn ông.
Nghĩ đến chuyện phiền lòng Diệp Phong liền rút thuốc lá theo thói quen, vừa muốn châm mới phát hiện trên chiếc bàn trước mặt không có gạt tàn, mà hôm nay anh lại không mang theo gạt tàn mini, anh khẽ cười khổ ngậm điếu thuốc lá chưa châm vào miệng.
Lúc này, Võ Chí Dũng vừa rửa xong đồ đã ngồi vào bên cạnh anh rút điếu thuốc kia ra.
-Rõ ràng không hề thích hút thuốc, hơn nữa lúc đi làm cũng không thấy em hút thuốc, vì sao vừa tan sở lại thích ngậm thuốc lá?
Diệp Phong không trả lời hắn mà hỏi ngược lại:
-Có gạt tàn không?
-Không có.
-Nhàm chán.
-Ăn cơm với tôi nhàm chán đến thế ư?
-Không phải.
-Vậy là cái gì?
Mặt Võ Chí Dũng càng dựa càng gần, hơi thở nóng rực thổi qua gò má Diệp Phong làm anh há miệng thở dốc, chưa kịp nói tiếng nào đã bị Võ Chí Dũng che lại môi hôn, đầu lưỡi đánh nhanh thắng nhanh cướp đo nước bọt của Diệp Phong.
Diệp Phong khép mắt, hàng lông mi với nụ hôn ngày càng sâu hơn cũng trở nên run rẩy, Võ Chí Dũng nhìn cuối cùng không nhịn được kéo anh vào lòng, tách hai chân anh ra ngồi dạng trên đùi mình.
Sau lưng không có chỗ để dựa vào, Diệp Phong túm lấy quần áo người đàn ông theo phản xạ, trong cổ phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn:
-Ưm…
Bàn tay lạnh lẽo luồn vào trong sơ mi lập tức làm Diệp Phong nổi da gà, bàn tay kia lại theo vòng eo trượt lên trên mang sự lạnh lẽo cực kích thích này đến từng tấc da thịt trên lưng làm Diệp Phong run rẩy, đốt lên từng chút lửa dục.
-Diệp Phong, bây giờ tôi rất muốn biến em thành bữa tối ăn luôn.
Võ Chí Dũng thở dồn dập, một tay lột áo vest Diệp Phong ra, giật lỏng caravat, cởi một cúc áo sơ mi rồi dùng ngón tay thô ráp ve vuốt xương đòn sau cổ áo.
Diệp Phong hơi mở mắt, ánh mắt bình tĩnh nhuốm đầy ***, khóe môi dính đầy nước bọt trong suốt chảy xuống lúc hôn môi vừa nãy, đây là vẻ mặt mê người mà anh không bao giờ lộ ra trước mặt người khác.
Anh vô thức liếm nước bọt nơi khóe môi, đầu lưỡi đỏ nhạt chưa kịp lùi về đã bị Võ Chí Dũng giữ cằm ép buộc mở đôi môi rồi bắt lấy đầu lưỡi của anh, khiêu khích, bắt nạt mạnh bạo cho đến khi đầu lưỡi của anh không thể trốn được nữa đành yếu đuối để mặc Võ Chí Dũng quấy rối đầu lưỡi của mình.
Võ Chí Dũng thích vẻ mặt bị hôn đến mơ màng của Diệp Phong, chủ động ôm lấy lưng anh quấn quít đòi hôn, mãi đến khi cả hai không thể thở được nữa mới buông ra.
Diệp Phong dựa trán vào vai Võ Chí Dũng thở hồng hộc, Võ Chí Dũng vỗ nhẹ lên lưng anh như động viên.
-Đừng gấp như vậy, cơm nước xong tôi sẽ tận tình yêu em, bây giờ mà làm thì em sẽ mất sức rất nhanh.
Mặt Diệp Phong lập tức đỏ phừng, anh không phải người dễ đỏ mặt thế mà từ lúc gặp Võ Chí Dũng lại giống như người mới yêu rất dễ dàng đỏ mặt, không hề có chút xíu dáng vẻ thủ trưởng.
Võ Chí Dũng lại thích dáng vẻ lúc đỏ mặt của anh, đây là vẻ mặt thuộc về mình hắn, mặc kệ nhìn bao nhiêu lần cũng không chán, hơn nữa vẻ mặt xấu hổ trên giường sẽ chỉ làm hắn càng thêm hăng hái muốn yêu thương anh.
Trên thế giới này sao lại có chuyện xấu hổ như vậy chứ?
Cái nơi ấy rốt cuộc có gì đẹp?
Diệp Phong tay phải che ngang mắt, tay trái ra sức nắm chặt ga giường, các đốt ngón tay trắng bệch thể hiện rõ cảm xúc của anh lúc này.
-Đừng nhìn…
Anh run rẩy cất tiếng, bắp thịt ở bụng và đùi trở nên cứng đờ.
Người đàn ông quỳ gối giữa hai chân anh lại hoàn toàn làm lơ vẻ căng thẳng của anh, hai tay đặt trên đùi dần tăng lực ấn hai đùi của anh sang hai bên làm anh không thể khép chân lại.
-A Dũng, đừng như vậy…
Cho dù bọn anh có cơ quan *** giống nhau cũng không thể làm giảm sự xấu hổ của Diệp Phong khi nơi riêng tư bị quan sát chăm chú.
-Đừng sợ, tôi sẽ không làm em bị thương đâu.
Võ Chí Dũng an ủi, ánh mắt lại xâm phạm từng tấc nơi hạ thể Diệp Phong, thân thể trắng nõn của Diệp Phong vì quá xấu hổ mà đỏ bừng, cơ quan *** cũng giống anh đều có phản ứng, đỉnh chóp đỏ ửng trào ra chất lỏng, lỗ nhỏ giữa hai cánh mông vì căng thẳng mà thít chặt.
Vào lúc này mà thân thể còn phản ứng được, Diệp Phong giãy giụa muốn kẹp chân lại, Võ Chí Dũng túm lấy mắt cá chân anh cắn vào chỗ thịt non mềm bên trong đùi một cái không nặng không nhẹ làm Diệp Phong sợ hãi quên cả giãy giụa.
Khi anh hoàn hồn Võ Chí Dũng đã tiến đến trước phân thân nhẹ nhàng liếm một cái lên đỉnh.
-Bẩn lắm… A…
Diệp Phong không dám mơ xa rằng sẽ có một ngày Võ Chí Dũng lại hôn chỗ ấy của mình, dù sao trước đây Võ Chí Dũng là khác phái luyến, hôn một người đồng tính như anh nghĩ thế nào cũng thấy không thể.
dương v*t sạch sẽ tỏa ra mùi thơm ngát của sữa tắm giống hệt mùi trên người anh làm Võ Chí Dũng thấy rục rịch, đầu lưỡi thử đâm vào lỗ nhỏ trên đỉnh, Diệp Phong khẽ kêu một tiếng nghẹn ngào, vòng eo săn nhỏ bỗng cong lên, hai tay ôm lấy đầu Võ Chí Dũng.
Hơi mở cặp mắt ướt át Diệp Phong cảm giác thằng bé của mình run rẩy to lên dưới miệng Võ Chí Dũng, đầu lưỡi ấu yếm đánh vòng quanh lỗ nhỏ.
-Ưm… A… A…
Động tác của Võ Chí Dũng tuy không lão luyện nhưng cũng đủ làm Diệp Phong điên cuồng làm thế nào cũng không khống chế được khoái cảm bùng lên như thủy triều, huống hồ người phục vụ cho anh lại là người đàn ông anh đơn phương từ lâu, kích thích cực độ thần kinh anh, ngay cả lỗ nhỏ phía dưới cũng bắt đầu mấp máy.
Anh túm lấy tay Võ Chí Dũng ấn vào cửa mình phía sau – nơi duy nhất có thể chấp nhận đồng tính, cất tiếng nói mềm mại đáng yêu dạy Võ Chí Dũng:
-A Dũng, đừng quên mở rộng chỗ này cho em.
Rồi sau đó đặt gel trơn vào tay Võ Chí Dũng.
-Đây là gel trơn, gel trơn có thể làm anh vào dễ dàng hơn.
Làm xong những việc này Diệp Phong lập tức nhắm mắt trốn tránh, bỗng nhiên thấy người dưới lạnh toát, Võ Chí Dũng nhả thằng bé của anh ra mạnh mẽ đè lên người anh, từng nụ hôn nhỏ vụn rơi xuống mặt mày cùng thái dương anh.
-Diệp Phong, có phải em đã sớm muốn làm với tôi không? Nếu không sao lại chuẩn bị gel trơn.
Võ Chí Dũng liếm lỗ tai Diệp Phong khẽ hỏi.
Diệp Phong nhắm chặt mắt không chịu trả lời vấn đề đáng xấu hổ này, đôi môi mím thành một đường làm người ta yêu thương.
Võ Chí Dũng không bắt anh trả lời, ngược lại càng muốn cưng chiều anh, hắn bóp gel trơn bôi quanh lỗ nhỏ của anh, ngón tay cẩn thận xoa nắn nếp uốn quanh miệng lỗ, chờ miệng lỗ mềm xuống hắn mới vừa quan sát vẻ mặt Diệp Phong vừa đâm vào lỗ nhỏ.
Cảm giác gel trơn lạnh lẽo đi vào trong người làm thân thể Diệp Phong cứng đờ lại, hô hấp trở nên dồn dập, nhận ra anh không thích ứng với sự lạnh lẽo của gel trơn, Võ Chí Dũng phủ lên môi anh trấn an, dùng đôi môi của mình đánh lạc hướng sự chú ý của anh.
Từng có kinh nghiệm mở rộng một lần, hơn nữa có gel trơn nên Võ Chí Dũng dễ dàng đâm vào ba ngón tay, Diệp Phong phối hợp thả lỏng cơ thể, dịu dàng đón nhận ngón tay của hắn.
Võ Chí Dũng thong thả đưa đẩy ngón tay, mát xa mở rộng nội bích, tràng đạo vốn rất chặt cũng dần trở nên ướt mềm, đầu ngón tay cố ý gãi qua điểm mẫn cảm làm eo Diệp Phong run lên, khóe mắt ẩm ướt, phân thân nhỏ xuống chất lỏng trong suốt, hai chân dang rộng hơi nhấc mông lên.
-A… Đừng…
Bảo hiểm
Tiếng từ chối khàn khàn làm Diệp Phong không còn vẻ uy nghiêm bình thường, màu đỏ dần lan khắp khuôn mặt đẹp trai của anh, cả người như phủ một lớp mồ hôi hơi mỏng, anh vặn vẹo eo, lắc lư mông, co rút hậu môn cắn chặt ngón tay đang đưa đẩy không nhanh không chậm trong người.
Võ Chí Dũng khẽ cọ chóp mũi vào đầu nhũ múp míp làm Diệp Phong ưỡn ngực đưa đầu nhũ đỏ phớt đến trước miệng hắn.
Võ Chí Dũng chỉ khẽ hà hà hơi, hô hấp nóng rực lướt qua đầu nhũ làm đầu nhũ anh dần đứng thẳng trước mắt hắn, ngứa đến mức làm Diệp Phong khó chịu muốn khóc cầu xin:
-A Dũng, đừng trêu em…
Phía dưới muốn bị đâm vào thật mạnh, muốn đưa toàn bộ bản thân hiến cho người đàn ông này, nhưng cậu ta vẫn chậm rãi mở rộng cửa mình cho anh.
-Vẫn chưa đủ ướt.
Võ Chí Dũng nói, nhưng trong mắt hắn đã sớm đen lại lộ ra vẻ ham muốn.
-Đã… Đã rất ướt rồi…
Ngón tay vẫn không lấp đầy được sự trống rỗng bức Diệp Phong thốt ra những lời không biết xấu hổ, anh xoay người lại vểnh cao mông lên.
Tư thế mời gọi trắng trợn này làm Diệp Phong dúi mặt vào gối trốn tránh, còn mông thì càng vểnh lên cao, Võ Chí Dũng ôm lấy cặp mông của anh kéo đến háng mình.
Bờ mông trắng nõn cực kỳ thích hợp để bàn tay của người đàn ông ôm lấy nhẹ nhàng banh ra hai bên, lỗ nhỏ chảy ra gel trơn màu trắng đánh sâu vào thị giác hắn, gel trơn chảy xuống đùi trong trắng nõn nhìn như dịch thể.
Trong đầu Võ Chí Dũng không ngừng vang lên câu: xâm phạm anh ta! Nhanh xâm phạm anh ta! Làm anh ta không bao giờ có thể quyến rũ được hắn!
Đầu nấm màu đỏ sậm hơi kéo căng miệng lỗ nhỏ xinh, gel trơn dư thừa bị đẩy ra ngoài chảy dọc theo miệng lỗ, đầu nấm đi vào một inch miệng lỗ lại bị kéo căng một chút, cứ thế cho đến khi kéo căng hoàn toàn miệng lỗ không nhìn thấy một nếp nhăn.
-Ưn…
Diệp Phong cẩn thận hưởng thụ cảm giác được Võ Chí Dũng nhồi đầy, phân thân như con rắn lớn chỉ đâm vào một cái đầu cũng làm lòng anh tràn ngập hạnh phúc cùng vui sướng.
Cho dù sau này Võ Chí Dũng hối hận vì ở cùng anh mà quay lại dường ngay thì anh vẫn có thể tự nói với mình, ít nhật hai người đã từng yêu nhau.
Khóe mắt ướt đẫm nước mắt không biết là vui sướng hay là đau thương, Diệp Phong không muốn nghĩ nhiều, lúc này anh chỉ nắm chặt gối vểnh cao mông để Võ Chí Dũng dễ dàng đâm vào anh hơn.
Bộ vị nam tính nhất của mình đâm vào một bộ vị yếu ớt nhất, màu phấn hồng kia bởi vì bị hắn đâm vào trở thành đỏ tươi, không ngừng có chất lỏng chảy xuống thấm ướt hạ thể của hai người.
Vừa nhìn thấy hình ảnh ướt át này Võ Chí Dũng lập tức bóp chặt mông Diệp Phong, cặp mông trắng nõn đánh thật mạnh lên háng hắn, hắn nghe thấy tiếng kêu rên thoải mái của Diệp Phong, phân thân cảm giác thấy bên trong co rút chặt lại.
-Diệp Phong, bên trong em co thắt quá giỏi.
Võ Chí Dũng đảo quanh nội bích, phân thân cố ý ma xát điểm mẫn cảm kích thích Diệp Phong co rút lỗ nhỏ run rẩy, nằm sấp trên gối rên rĩ khe khẽ.
Võ Chí Dũng hơi cúi người, ***g ngực cường tráng phủ kín bờ lưng duyên dáng của Diệp Phong, thân thể kề sát nhau làm đỉnh phân thân đâm vào thật sâu, Diệp Phong lắc lư mông đầy *** đãng, khóe mắt khẽ liếc đầy quyến rũ, anh áp sát mặt mình vào mặt Võ Chí Dũng, giọng nói từ tính khẽ gọi đầy thâm tình:
-A Dũng…
Đàn ông khi hoan ái không chịu nổi nhất là tiếng gọi thâm tình, Võ Chí Dũng cũng như vậy, hắn không hề khách khí vuốt ve mông Diệp Phong liên tục đưa đẩy.
Hình dạng mông Diệp Phong rất xinh đẹp, lúc vểnh cao vô cùng tròn trịa căng mẩy hơn nữa còn rắn chắc, phối với vòng eo gầy, làn da trắng nõn, cùng dáng vẻ mướt mồ hôi bị đàn ông điên cuồng thúc vào làm anh có tư thế của kẻ yếu.
-A Dũng… A Dũng… A…
Diệp Phong thất thần kêu lên, hai mắt đầy vẻ mờ mịt khi bị người đàn ông thúc cho choáng váng, anh cố gắng duy trì tỉnh táo vòng tay ra sau kéo lấy tay hắn, sau đó nhoẻn cười cọ xát khuôn mặt đẹp trai vào lòng bàn tay rộng lớn kia.
Rõ ràng không phải hấp dẫn lại tuyệt hơn hấp dẫn vạn lần, Võ Chí Dũng lập tức giữ lấy cằm anh kéo mặt anh qua hôn môi cùng hắn.
Nụ hôn ngộp thở làm lòng người say đắm, đưa đẩy ngày càng sâu làm người ta không thể suy nghĩ, chỉ biết là thích, thích muốn khóc.
Võ Chí Dũng cứ thúc điên cuồng vào Diệp Phong làm nước mắt của anh biến thành tiếng thét gần đến cao trào, khóc lóc cầu xin, lỗ nhỏ dính đầy dịch thể run rẩy mãnh liệt, phân thân cương cứng vẫn tàn sát bừa bãi bên trong như trước, thúc vào rất nhanh mang đến khoái cảm mê người.
-Đừng khóc…
Võ Chí Dũng không ngăn được nước mắt của Diệp Phong, liên tục liếm sạch nước mắt chảy từ khóe mắt thì nước mắt của Diệp Phong lại chảy càng nhiều.
-A a… Muốn… Muốn sâu nữa… Tuyệt quá… Thoải mái quá…
Đầu óc Diệp Phong trống rỗng dược Võ Chí Dũng ôm vào lòng, mà Võ Chí Dũng đang dán sát vào lưng anh cũng cầm lấy phân thân của anh trượt lên xuống, đỉnh nấm đỏ bừng vẫn dính dịch thể bắn ra lúc đầu.
-Diệp Phong, nhanh bắn ra đi! Bên trong em cũng rất thoải mái!
Võ Chí Dũng biết anh sắp đến cao trào bèn buông lỏng thằng bé của anh, phân thân càng ra sức thúc điên cuồng vào mông anh.
-A… A ha… Dùng sức nữa… Em sắp… Giỏi quá… Thích quá…
Rốt cuộc, phân thân Diệp Phong bắn thẳng một dòng dịch thể sau một cú thúc vào mạnh mẽ, Võ Chí Dũng cũng đã đạt cao trào trong cơ thể anh.