Đọc truyện Kho Dữ Liệu – Chương 96: Khải huyền
Ngay sau khi con Akuma sóng âm tách ra khỏi thằng Minh thì như những người anh em khác, cột sáng của nó cũng lập tức phụt tắt để cả cơ thể nó rơi tự do xuống nền nhà.
– Hự…! – Nền Đại Sảnh thì cứng, thằng bé lại tiếp đất bằng đầu. Thế là, lí trí vừa mới khôi phục được phần nào của nó lại bị va cho mơ hồ, choáng váng.
Tay “Quản Lý” khốn nạn chẳng bao giờ công bằng với cánh anh em, lần nào Minh cũng bị thả rơi tự do từ độ cao năm, bảy mét. Cú va chạm chấn động thẳng vào não, không biết có nứt xương sọ không nhưng nó biết chắc là cần cổ gãy mất tiêu rồi. Cảm giác như thể là hóc một cái xương vĩ đại vậy, đau đớn kịch liệt làm nó không thể nói được lên lời.
Đau vô cùng đấy nhưng không thể chết, hệ thống tự động khôi phục của Khu Lưu Trữ làm việc hiệu quả vô cùng, cơn đau thuyên giảm rất nhanh và mọi chức năng cơ thể lại về với nó:
– FFFFFFFUUUUUUUUUUUU…!!! – Vùng dậy với một tiếng chửi thề gá sẵn trên môi, cái này “Quản Lý” không cấm như chẳng thèm quan tâm vậy. Tiếng chửi mới bật ra được một nửa thì đột nhiên ngừng lại, nó nhíu mày ngỡ ngàng nhìn bạn bè xung quanh.
Sống sót trở về sau một nhiệm vụ khó khăn, một trận chiến gần như phải chết, Minh đã tưởng tượng ra cái cảnh “Tay bắt mặt mừng, ôm hôn thắm thiết” của nó với bé Thủy và vài em gái khác trong tiểu đội, vậy mà… cái éo gì thế này?
Từ trên nét mặt của đám đồng đội, nó chẳng thể nhìn thấy chút gì của niềm vui sống sót mà chỉ có bàng hoàng và sợ hãi, phần nhiều là mệt mỏi và pha lẫn đâu đó là chút kìm nén cùng với sự không can tâm. Vẻ mặt đã thế, hành động của bọn đó còn kì lạ hơn. Rõ ràng là về đến Khu Lưu Trữ rồi thì lấy đâu ra thứ gì có thể uy hiếp được đến tụi nó nữa, vậy mà… Đứa nào đứa đấy đều hết sức cẩn thận lùi dần ra xa chỗ nó, thậm chí Thủy còn đang lên đạn cây {Hoa Tuyết}
“Mẹ kiếp…! Cái gì đây!? Bọn mày khinh thường nên xa lánh bố đấy à…?” Minh vừa ấm ức, vừa tủi thân nghĩ “Mà cái hướng ánh mắt bọn nó nhìn…? Có cái gì trên đỉnh đầu mình à…?”. Minh khẽ quay đầu, ngước lên và nó thấy…
Trong màn ánh sáng rực rỡ trên cao, con Akuma sóng âm vẫn đang tái tạo lại cơ thể của mình. Khuôn mặt búp bê, thân trên mảnh khảnh gắn trên phần trụ lớn và bệ bánh răng đang ghép lại những mảnh cuối cùng.
Hính dáng quen thuộc đập vào mắt làm cho bao kí ức đau thương về trận chiến vừa rồi như một cuốn phim tua nhanh trong đầu, Minh bất giác bật một tiếng cười:
– Hề hề hề…! – Hai hàng lông mày của nó nhíu lên, cái miệng hơi mở, rất nhiều nước mắt và cả một chút nước mũi bắt đầu chảy ra thành dòng. Nó cười mà trông nét mặt ngu không kể xiết.
Khi tiếng cười của thằng Minh bật ra thì cũng là lúc con Akuma vừa tái tạo xong ba khối hộp âm thanh của mình.
– Cạch…Cạch… – {Hoa Tuyết 04} đã được gạt lên nẫy chế độ thứ nhất. Chiếc hộp vũ khí nhanh chóng biến hình, những mảnh vỏ ngoài trượt lên nhau, nhịp nhàng đóng mở một cách tinh vi và đầy nghệ thuật. Bốn nòng súng máy được phô ra bên ngoài, sắp thẳng hàng và lóe lên một thứ màu xanh biếc.
– Kịch kịch… – Âm thanh của cơ cấu lên đạn tự động từ trong thân súng phát ra, mở khóa cho nút “Khai hỏa” gắn trên đỉnh cái tay cầm ngược.
Góc độ nòng súng đã được xác định từ lâu, Thủy lập tức bóp cò:
– Kình kình kình kình kình…. – Vô số tiếng nổ nối vào nhau tạo thành một chuỗi âm thanh liền mạch. Từng chùm hoa lửa vàng khè phụt ra từ nòng súng, chiếu rọi cả một khoảng sân và trong cơn bão đạn ập về phía con Akuma có lẫn cả những viên mang hiệu ứng “Trừ tà”.
Có Thủy mở đầu, những đứa sau cùng lập tức phát động đòn tấn công của mình.
Với lệnh thay đổi thời tiết, “Khu Lưu Trữ” lúc nào cũng tràn ngập ánh trăng. Phát động [Nguyệt Bộ], cơ thể bé Lan lập tức trở lên nhập nhòe, lúc mờ, lúc rõ. Không đứng yên một chỗ, bé bắt đầu chạy vòng quanh, đảm bảo duy trì một cự li khoảng ba mươi mét với con Akuma – cự li lí tưởng cho mọi đòn tấn công của bé. Thực hiện tấn công trong khi di chuyển như một thói quen, chiếc đuôi trắng muốt ve vẩy để nòng súng “Thánh Quang” nhả ra từng viên đạn phép. Những nhón tay nhỏ liên tục điểm vào trong không khí và [Xạ Tuyến] như những mũi thương ánh sáng đâm chéo vào kẻ thù. Quanh người Lan, ba khối cầu như ba quả bóng bàn long lánh ánh bạc chậm rãi chuyển động theo những quỹ đạo của riêng mình.
Chậm hơn bé Lan một chút là Du. Cả khẩu súng yêu thích P90 lẫn mấy con {Búp bê ác mộng} đều đã bị phá hủy, may mắn cây đũa phép vẫn còn giắt lại ở cạp quần. Vậy là không chút do dự, hắn rút cây đũa phép ra bằng cánh tay vừa mới được tái tạo lại của mình và… Một vẩy. Như một người nhạc trưởng điều khiển dàn giao hưởng của mình, vô số sợi chỉ đen nguyền rủa từ giữa hư không giăng xuống theo nhịp vẩy của Du, bủa kín lấy vùng không gian nơi con Akuma. Kỹ năng [Phân Thần] đồng thời được phát động, tách tinh thần và cả ý thức của hắn ra làm hai, một nửa tiếp tục duy trì [Thần Tứ], một nửa thì tranh thủ liên hệ với {Kho Dữ Liệu} hoán đổi lấy một cây súng mới cho mình.
Không thực hiện tấn công vật chất như mấy đứa khác, Cỏ May lập tức ngồi thụp xuống nền nhà. Cả {Lôi Thần Phù} lẫn bộ năm viên {Đạn Ma Pháp} đã tiêu hao hết trong bản đồ vừa rồi, bây giờ chỉ còn lại có một khẩu súng khí nén bắn đạn hơi và một khẩu lục laser công suất thấp. Với hai món vũ khí hầu như chỉ có tác dụng tượng trưng ở trên, sức tấn công vật lí của Cỏ May chẳng ra làm sao nhưng bù lại, cô có một khả năng khác – “Công kích tinh thần”. Trực tiếp ngồi trên nền Đại Sảnh, đầu hơi ngẩng, đôi mắt nhắm và trong tâm trí, một mô hình lập thể hình cầu nhanh chóng được xây dựng lên treo sự bành trướng của [Thiên Nhãn]. Con Akuma đã lọt vào phạm vi “Tầm nhìn”, Cỏ May lập tức tiến vào tầng thứ nhất của trạng thái [Giải khóa Gen], những mạch máu ở hai bên huyệt thái dương hằn lên như rễ cây, bắt đầu từ đuôi mắt và leo ngược về phía đằng sau đầu. Từ trong “Thiên Nhãn”, May bắt đầu thấy những chấn động của sóng tinh thần.
Không được như cựu binh, cô bé Linh cứ cuống hết cả lên, nét khiếp đảm trên khuôn mặt không có phần nào ngơi bớt. Từng dải hoa văn hình dây leo xanh biếc lan đầy lên đôi chân trắng ngần. Năng lực đến từ {Quà tân thủ} bị kích hoạt lên như một phản ứng bản năng. Thế nhưng, có vẻ như Linh vẫn chưa biết phải làm gì với nó, đôi chân cứ quấn quýt vào nhau, biển hiện rõ cái tâm trạng hoảng loạn của chủ nhân nó lúc này.
Lala cũng không chạy, em vẫn còn ngôi nguyên dưới đất, con mắt mở lớn nhìn mọi thứ diễn ra quanh mình. Trong ánh mắt, phần hiếu kì và ngạc nhiên còn nhiều hơn sợ hãi
Còn Văn, chẳng hiểu sao từ lúc trị liệu xong đến giờ vẫn cứ nằm im trên nền Đại Sảnh, đôi mắt mở lớn vô hồn nhìn vào {Cánh cửa chân lý} lơ lửng giữa không gian.
Và cuối cùng là thằng Thi. Ôm con đệ ở dạng người của mình trong lòng, nó hơi khom người, đôi {Rambler 2.0} đã chuyển sang thể [Khí] để gia tăng thêm khả năng di chuyển. Tư thế chuẩn bị để có thể lao vào tấn công bất cứ lúc nào và cũng để đảm bảo là đến khi chạy trốn, nó cũng có thể chạy nhanh hơn tất cả mọi thằng. Dưới mái tóc rối, đôi mắt của nó híp lại, lấm lét đảo quanh và cơ thể của nó cũng lùi dần theo những chuyển động vô cùng tinh tế.
Con Akuma vẫn còn tắm mình trong ánh sáng của Khu Lưu Trữ, cơ thể vẫn chưa khôi phục hoàn toàn thì đủ mọi thể loại công kích đã ập vào người. Như thể bị bất ngờ, con Akuma khẽ rít lên một tiếng. Mặc kệ vô số đầu đạn đục lỗ trỗ trên người, con quái hơi cúi đầu, khuôn mặt búp bê không chút biến hóa như chẳng có cảm giác đau đớn gì. Những vết thương cũng lành lại nhanh vô cùng, vừa vì hệ thống khôi phục của Khu Lưu Trữ, vừa vì đặc tính tự động khôi phục của bản thân sinh vật cơ khí.
– Lục khục… Lục khục… – Chuyển động cơ thể đã bị bắn cho đôi phần tan nát. Con Akuma nâng cánh tay phải lên ngang người. Cùng lúc đó, ba khối hộp âm thanh cũng tụ lại một chỗ, ngay phía bên trên của cánh tay đang đưa ra đó. Những ngón tay mảnh dẻ xòe ra, làn da cơ khí ánh lên một màu kim loại và rồi… Nắm.
Ngay khi nhìn thấy mấy khối hộp chuyển động, nụ cười ngu của thằng Minh cũng tắt ngấm không còn. Không do dự, nó lập tức quay đầu và… Chạy thẳng.
Mặc kệ mấy đứa đồng đội đang phát động tổng tấn công, Minh vận hết cả mười hai thành công lực lên để cố gắng chạy ngược ra khỏi chiến trường. Nó luôn cho rằng, nó là một con người yêu hòa bình, thích màu trắng ngây thơ và mơ về một màu hồng thơ mộng. Trước giờ đều là do hoàn cảnh ép buộc chứ thực lòng là nó không thích đánh nhau đâu. Chiến đấu nhiều như vậy, cái tâm hồn nhạy cảm, mong manh và dễ vỡ của nó sẽ không chịu được đâu. Nó nghĩ, nó phải chạy và đúng là nó đang chạy thật. Vừa chạy, nước mắt nước mũi nó vừa tuôn ra ầm ầm và từng câu chửi thề cứ bật ra khỏi miệng.
“Mẹ kiếp! Đéo có đùa đấy chứ!!? Thế bất nào mà con quái thai này không chết lại còn theo được về tận đây? Ở cái nơi khốn nạn đánh không lại, giết không chết này thì làm éo gì được nó chứ? Akuma không biết đau, Akuma cũng không cần ăn. Nó mà sử dụng âm thanh áp chế cả bọn chẵn mười ngày, thẳng đến lúc tiến vào bản đồ tiếp theo thì vỡ mồm à!!?” Nghĩ như thế nên tốc độ của nó lại một lần nữa được đẩy lên cao hơn. Đôi găng tay {Hỏa Liên Hoa} được triệu hồi ra hỗ trợ và [Cấm Thuật] đang chuẩn bị hoàn thành. Minh có cảm giác như bản thân nó đang đột phá tiềm năng vậy…
Mọi việc diễn ra quá nhanh và hành động bỏ chạy của thằng Minh quá bất ngờ khiến cho cả bọn đều không kịp phản ứng lại, thế tổng tấn công không biến đổi chút nào.
Toàn tiểu đội lúc này chỉ có thằng Thi là chưa tham gia tấn công. Nó đứng đó cảnh giác, đề phòng mọi sự kiện đột biến có thể xảy ra. Như một thứ sức mạnh cuối cùng, một con át chủ bài sử dụng lúc nguy nan nhất. Dù chưa giáp mặt con Akuma level 2 kia lần nào, không biết một chút gì về đặc tính cũng như năng lực của đối thủ nhưng mọi chi tiết, mọi chuyển động của con quái đều được nó quan sát kĩ càng. Con Akuma với hành động vung tay đáng ngờ và ba khối hộp đen tỏa ra mùi uy hiếp, kết hợp với hành vi “Bỏ chạy” của thằng Minh, Thi biết, đã đến lúc nó phải ra tay.
Được chuẩn bị từ trước, cơ bắp của Thi đã nạp đầy ôxi. Hít sâu một hơi, nín thở, [Cấm Thuật] đã được nó phát động hoàn toàn để cho thể lực của tiềm năng bùng nổ trong nháy mắt. Ngước đôi mắt đã vương đầy tơ máu lên, nó thấy thằng bạn thân đang hối hả chạy về phía mình.
[Quỷ Bộ]
[Soul Gun – Thiên Không Dạ Vũ]
Với kĩ thuật cưỡng chế tăng tốc độ của [Quỷ Bộ] lại thêm động năng cung cấp từ [Thiên Không Dạ Vũ] và hỗ trợ giảm 10% trọng lượng của {Rambler 2.0} ở thể [Khí], cơ thể thằng Thi lập tức bắn đi như một viên đạn pháo. Mỗi lần giậm chân đều kèm theo tiếng nổ liên tục gia tốc lên không ngừng. Thi lao về phía chiến trường, lao về phía thằng bạn thân của nó. “Hồn lực” điên cuồng dồn xuống đôi chân, một phần cung cấp cho [Thiên Không Dạ Vũ], phần còn lại chạy theo những lộ tuyến kinh mạch đặc biệt để một kĩ năng nữa dần hình thành. Bên trong lớp trang phục tả tơi, hoa văn hình dây xích đã leo ngược lên đến đùi.
– Pằng… Pằng… Pằng… – Thi đến gần thằng Minh chỉ trong chớp mắt, “Hồn lực” cũng đã tụ tập đủ. Nó co chân và… Một sút, giã thẳng vào cái bản mặt đang hướng tới của thằng bạn mình.
[Lam Sơn Pháo] phiên bản [Viên đạn hình người – Hình nhân thế mạng]
Đang trong trạng thái [Cấm Thuật] không thể mở miệng ra nói được nhưng Thi vẫn cố nhếch mép lên thành một nụ cười: “Mẹ kiếp! Con đĩ. Vừa nhìn là bố mầy đã biết con quái là do mầy tha về rồi. Bây giờ thì tự đi mà xử lí hậu họa đi chứ còn định kéo theo cả anh em chết cùng à…?”
Minh trúng chiêu trong sự ngỡ ngàng, kĩ năng không mang dame nhưng hiệu ứng “Đá bay” là vô cùng tốt. Bao nhiêu cố gắng chạy từ dưới chân con Akuma ra đến đây giờ thành công cốc, Minh trơ mắt nhìn cơ thể mình bay ngược lại chiến trường. Trong giây phút ngỡ ngàng, Minh còn kịp nhìn thấy nụ cười nhếch lên nửa mép trông vô cùng đểu giả của thằng bạn. Sự không can tâm dấy lên trong đáy mắt và:
[Giải khóa Gen]
Từ đuôi mắt, vô số mạch máu hằn lên, leo qua huyệt thái dương mà chạy ngược về phía đằng sau đầu, thế giới lập tức chậm lại trong mắt Minh. Với hơn 30% não vực được khai mở, khả năng nhận thức và tốc độ xử lí thông tin của nó đã vượt quá người thường. Nó thấy cơ thể của mình chậm rãi chuyển động trong không trung. Lơ lửng nhưng có cảm giác như cơ thể mình bị vô vàn sợi dây trói buộc vậy và chung quanh nó không còn là không khí nữa mà đã biến cả thành xi măng. Cơ thể bị trói buộc nên việc bị đá đi đã không thể thay đổi được. Nó cố gắng cúi đầu, một đồ án ma pháp hình tròn hiện lên trên ổ bụng.
[Hook King]
Sợi xích và cái móc đỏ lòm từ bụng thằng Minh phóng ra, chuẩn xác móc vào và quấn chặt lấy một bên cổ chân của thằng Thi trong khi thằng bé mới vừa quay người định chạy.
[Lam Sơn Pháo] không thể bay ngược lại và [Hook King] thì phải thu về. Vậy là, hai thằng bạn thân cứ nối gót theo nhau bay về phía con Akuma đang thực hiện phản đòn.
Tưởng thằng bạn chết chắc rồi vậy mà nó vẫn còn kéo theo được mình, Thi điên tiết, đếch thèm duy trì [Cấm Thuật] nữa mà mở miệng:
– Cái Đinh Công Mệnh! Có thả bố mầy ra không con đĩ…!!!
– Anh em mình sống chết có nhau…! – Vẫn còn đang bay, Minh rơm rớm nước mắt trả lời.
– Nhau nhau cái c…
– BÙNGGGG…!!! – Không để thằng Thi chửi hết câu, con Akuma đã phát động đợt phản công của mình, ba khối hộp âm thanh đồng thời chấn động cho một âm bass nổ bùng.
Cảm giác như thể là không khí trong lồng ngực bỗng nhiên nổ tung lên vậy. Ngoại trừ Lala thì toàn bộ thành viên của tiểu đội luân hồi đều bị chấn cho giật nẩy người lên một cái. Đầu cũng như bị một cái búa tạ đập vào. Nhẹ thì choáng váng, nặng thì trực tiếp đổ gục xuống nền nhà. Thậm chí, ở gần con Akuma nhất, hai thằng Minh, Thi còn bị chấn cho hộc máu mồm, lỗ tai cũng biến thành lỗ máu. Hai thằng cứ thế mà trực tiếp mất đi tri giác, nằm chồng lên nhau thành một đống dưới chân con quái vật.
Thế tổng tấn công lập tức vỡ tan.
– Ingggg…!!! – Không khác gì trận chiến trước, sau âm bass là chuỗi siêu âm cao tần. Thứ âm thanh như xuyên qua màng nhĩ, đau buốt lên đến đầu.
Thân mang điểm chỉ số sinh mạng lực cao nhất team, lại có hệ thống khôi phục của Khu Lưu Trữ liên tục hoạt động, chẳng mấy chốc Thủy đã thoát khỏi trạng thái choáng váng. Cố gắng chịu đứng chuỗi âm cao tần, đôi cánh tay run rấy hướng nòng súng về phía con Akuma. Cô cần phải tấn công, cố gắng làm gián đoạn sự áp chế âm thanh của con Akuma để tranh thủ cho tiểu đội chút thời gian giảm sốc.
Cách đó không xa, bé Lan cũng đang gượng dậy. Cỏ May vẫn duy trì tư thế ngồi, [Giải khóa Gen] vẫn còn nhưng máu mũi chảy và đôi mắt nhắm cũng rỉ ra hài hàng đỏ tươi. Gần con Akuma hơn một chút, Du nằm dưới đất với cơ thể run lên kịch liệt, cố gắng cách mấy cũng không gượng được người lên.
Dùng cả người để ôm lấy cây Hoa Tuyết, ngón tay phải run rẩy lần tới vị trí khai hỏa, Thủy gắng sức để ấn xuống nhưng chưa kịp thì:
– BÙNGGGG…!!! – Lại một âm bass nữa, khoảng cách giữa hai lần chấn động đồng bộ hình như ngắn hơn nhiều so với trận chiến trước kia thì phải. Lần này thì toàn bộ tiểu đội bị đánh cho gục hẳn. Bọn nó quên mất một điều rằng, ở nơi đây, bọn nó khôi phục thì tương tự như thế, con Akuma cũng khôi phục vậy và còn khôi phục với tốc độ nhanh hơn nhiều lần.
Âm bass lan tràn và áp chế siêu âm cao tần.
Đúng như những gì thằng Minh lo sợ: Không chết, nhưng cứ bị áp chế chẵn mười ngày như thế này thì bọn nó cũng vỡ mồm hết. Không chết vì thần kinh thác loạn thì cũng chết vì vào bản đồ tiếp theo với sự mệt mỏi và không có chút hành trang.
– BÙNGGGG…!!! – Âm bass thứ ba. Đến lúc này thì ngay cả Thủy cũng gục ngã. Mấy đứa khác thì máu mũi máu mồm hộc ra từng ngụm. Ở vị trí gần như Du, hay còn yếu như cô bé Linh thì tinh thần cũng đã có dấu hiệu thác loạn.
Với dạng công kích âm thanh cường độ lớn thế này thì không phải ngất đi là xong. Sóng chấn động sẽ chẳng tha cho bất kì kẻ nào. Thứ đầu tiên bị phá hủy là toàn bộ cấu trúc dạng màng trên cơ thể nạn nhân. Tiếp theo là tế bào thần kinh. Rồi đến máu và các chất dịch khác bị chấn động cho rối loạn tuần hoàn, thậm chí là vỡ mạch cũng không chừng.
Một cái chết đau đớn, từ từ và khi không thể chết, nó còn kinh hoàng hơn nhiều lần nữa.
– BÙNGGGG…!!! – Âm bass thứ tư. Không biết đồng đội thế nào chứ bây giờ, thần trí của Thủy đã vô cùng mơ hồ. Thính giác đã hoàn toàn biến mất mà chỉ có thể cảm nhận đợt tấn công của kẻ địch thông qua chấn động nổ vang trong lồng ngực.
Con Akuma vẫn lơ lửng trên cao. Cột sáng trị liệu đã biến mất từ lâu nhưng bây giờ nó cũng chẳng cần nữa, không bị tấn công, cơ thể nó đã khôi phục được hoàn toàn. Cúi nhìn lũ “Con người” nhỏ bé đã đổ gục toàn bộ bên dưới. Kẻ dám tấn công nó bây giờ đã chẳng còn. Hơi kì lạ chút khi lũ “Con mồi” này dai sức hơn tưởng tượng, đã vài đợt chấn động rồi mà nó vẫn chưa thu được cái linh hồn nào chứng tỏ rằng chưa có kẻ nào chết. Chưa chết thì chưa chết, nó cũng chẳng quan tâm lắm. Chấn động âm thanh của nó có thể phá hủy mọi thứ và chỉ cần đủ lâu thì cấu trúc vô cơ cũng không còn.
Bệ bánh răng khẽ chuyển động cho con Akuma nhẹ nhàng trôi, chấn động âm thanh vẫn lan tràn.
…
– BÙNGGGG…!!! – Đã là đợt chấn động đồng bộ thứ bảy. Ngoại trừ con Akuma là còn chuyển động ra thì cũng chỉ có Lala vẫn ngồi im và hơi ngẩng đầu lên nhìn nó.
Một đám người nằm ngổn ngang dưới sàn, hầu như đã rơi vào hôn mê hoặc là ý thức còn rất mơ hồ. Lẫn trong đám người đó có cả Văn.
Từ khi trở về Khu Lưu Trữ, lần đầu tiếp xúc với “Quản Lý” và “Cánh cửa chân lý”, tâm trí của Văn đã lập tức chìm vào trong hệ thống hoán đổi đến nỗi còn chẳng thèm đứng lên.
Văn vui mừng phát hiện ra, thì ra thứ tự xưng mình là “Quản Lý” lại có lúc hào phóng đến không ngờ. Thứ đó sẵn sàng giải đáp vô số thắc mắc của người đặt ra. Rất nhiều câu hỏi, Văn đã tìm thấy câu trả lời. Một số câu cậu hiểu, một số thì không nhưng ít nhất, nó cũng đã được giải đáp và Văn vô cùng hài lòng vì điều đó.
Và tới khi, truy cập vào hệ thống hoán đổi thì Văn đã lập tức trầm mê. Thật đúng là “Càng biết nhiều thì càng thấy mình nhỏ bé và thế giới thì bao la nhường nào”. Hai thằng đầu củ súng Minh với Thi không hiểu thì thôi, chỉ biết hoán đổi là hoán đổi, thế thôi, rồi sau đó là bọn đàn em của chúng cũng được tuyên truyền cái nhận thức nông cạn đó. Thế nhưng, Văn thì khác. Sau khi dạo quanh một vòng, chẳng biết là một phần bao nhiêu của cái “Hệ thống hoán đổi này”, Văn chỉ có thể nói một câu để diễn tả nó thôi: “Thật là hư cấu…!”
Rồi đến khi vụ việc của con Akuma level 2 phát sinh. Nó biết nhưng cũng như thằng Minh, kết quả này nó đã dễ dàng tính đươc ra từ trước. Phản kháng là vô ích, bây giờ, chỉ còn cách tìm kiếm lối thoát ở trong “Hệ thống hoán đổi” này mà thôi. Vậy là, dứt khoát không quan tâm đến tình hình diễn ra bên ngoài, Văn sử dụng hết công suất não bộ của mình để truy cập vào Kho Dữ Liệu.
…
Cả tiểu đội gục ngã, chỉ còn mình Lala. Là một sinh mạng thể đặc thù, Lala hầu như không bị ảnh hưởng mấy bởi dạng công kích âm thanh này.
Lúc đầu, khi thấy mọi người gục xuống, Lala cũng rất sợ, cùng muốn chạy lại giúp đỡ. Lala mới mất Guzol. Lala không muốn mất cả những người bạn mới quen và rất cần mình này nữa. Thế nhưng, khi Lala vừa mới định đứng lên thì đã có một giọng nói vang lên trong đầu, giọng nói của cậu bé tên Văn.
Năng lực nói trong đầu người khác này Lala cũng đã thử qua một lần rồi, hồi còn ở Martel. Thế nên, sau một thoáng giật mình, em đã lấy lại bình tĩnh được ngay. Giọng nói của cậu bé bảo em cứ ngồi im, vì có đứng dậy làm cái gì đi nữa thì cũng chẳng giúp gì được đâu. Hãy cứ ngồi im và đợi thời cơ phối hợp với cậu bé ấy.
Con Akuma đã hạ thấp dần độ cao. Ban đầu nó còn trôi nổi vô định nhưng một lúc sau thì nó bắt đầu chú ý đến Lala. Vậy là, nó từ từ bay về phía em.
Lala không có trái tim, lồng ngực cũng chỉ là một tổ hợp cơ khí nhưng khi con Akuma bắt đầu tiến lại gần, em cũng vô thức giật thót mình một cái, cảm giác như có thứ gì đó thắt lại trong lồng ngực. Lala biết sợ.
Mím môi, hai tay túm chặt lấy gấu áo như lấy thêm can đảm, vì giọng nói của cậu bé Văn kia đã lại vang lên trong đầu. Lén lút đưa hai bàn tay về phía sau lưng cho khuất tầm nhìn của con Akuma theo lời chỉ dẫn của Văn. Đang không hiểu hành động này để làm gì thì đột nhiên, một vài thứ đã rơi vào trong lòng bàn tay mở sẵn của em. Không dám ngoái lại nhìn, Lala chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay phải của mình là một khối dẹt hình ngũ giác, cả hai bên bề mặt đều có các đường vân nổi rõ. Bên tay trái thì là năm khối nho nhỏ, hình dáng đại khái như trứng chim và sờ vào có cảm giác trơn nhẵn mát lạnh. Cùng lúc với những thứ trong lòng bàn tay, trong đầu Lala cũng xuất hiện một bản kế hoạch và hướng dẫn hành động tỉ mỉ đến từng chi tiết.
Con Akuma đã trôi tới gần. Khi còn cách chỗ Lala hơn năm mét, bục bánh răng bên dưới thân con quái bắt đầu biến đổi. Những bánh răng ăn khớp, nhô ra, thụt vào, tháo rời rồi lại lắp ráp với nhau theo một cách hoàn toàn khác, biến đổi thành một thứ gì đó có lẽ là còn kinh khủng hơn. Không để cho thứ đó kịp thành hình, trong đầu Lala đã vang lên tiếng hô gấp gáp của Văn. Cố nén sợ hãi và làm theo từng chỉ dẫn, Lala vung tay cho những thứ vừa mới nhận được bay về đúng nơi chúng cần phải ở.
Khối ngũ giác đáp xuống dưới chân con Akuma, năm khối hình trứng chim thì đáp về năm hướng khác quanh khối ngũ giác đó. Mặt đất bỗng nhiên sáng bừng lên và tiếng kêu của con Akuma cắt đứt chuỗi âm thanh cao tần áp chế. Cùng lúc đó, cậu bé Văn vốn luôn nằm bệt dưới sàn nay vùng dậy, mặc kệ miệng vẫn còn ọc ra từng ngụm máu thấm ướt đẫm cả cái khăn quàng, cậu ta vung tay, những vòng tròn nhị phân quay vòng trong con ngươi mắt:
– Khốn yêu trận… Thành.
– Cấm ngôn trận… Khai…