Đọc truyện Khó Chơi – Chương 7: Giải Thích
Cả người Đường Nghênh Hạ tựa như bị sét đánh trúng, đứng im tại chỗ.
Lục Chẩm Thu đã đi vào trong đại sảnh, cô ta mới bước lên trước được hai bước, di động tích tích kêu lên, cúi đầu, là Dư Ôn gửi tin nhắn tới: [Không có sao chứ? Đã xảy ra chuyện gì?]
Cổ họng của cô ta khô khốc, cảm giác ngột ngạt bị đè nén ở trong ngực, chỉ thiếu chút nữa, cô ta đã xúc động chạy đi tìm Lục Chẩm Thu, tin nhắn này của Dư Ôn như một gáo nước lạnh, xối từ trên đầu xuống chân, khiến cho cô ta bình tĩnh lại.
Không thể để người khác biết hai người họ yêu nhau.
Ít nhất trong thời điểm hiện tại là không thể.
Đường Nghênh Hạ nhắn lại cho Dư Ôn báo mình không sao.
Nắm chặt di động, đưa mắt liếc đến một bàn người kia đều đã đứng lên.
Không lâu sau, mọi người nối đuôi nhau đi ra, Lộc Ngôn nói: “Không còn sớm nữa.
Mọi người giải tán đi.”
Những người khác cũng tỏ vẻ đồng tình, không có ý kiến gì, Dư Ôn đứng bên cạnh Đường Nghênh Hạ, Lộc Ngôn hỏi: “Hạ Thần, cô đưa Ôn Ôn về nhà được không?”
Đường Nghênh Hạ gật đầu: “Được.”
Sắc mặt của cô ta hơi tái, bất quá trời tối, không ai chú ý tới.
Đoàn người rồng rắn nối đuôi nhau đi ra ngoài, Dư Ôn và Đường Nghênh Hạ leo lên xe taxi, vừa mới ngồi vững vàng, Dư Ôn đã hỏi: “Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”
Môi của Đường Nghênh Hạ run run, nói: “Không sao cả.”
Dư Ôn quay sang nhìn cô ta.
Lúc trước có thể chọn ra Đường Nghênh Hạ giữa một rừng tác phẩm, một phần là dựa vào tâm tư của cô ả.
Đường Nghênh Hạ ở trong ngành này đã một thời gian dài, có quan hệ giao thiệp rộng rãi, cơ sở nền tảng ổn định, người đọc lại nhiều, ở trong số những tác giả viết về bách hợp chỉ đứng sau mỗi Cận Thủy Lan.
Cận Thủy Lan đã đạt đến một độ cao mà cô ả có muốn dùng tiền để mời cũng không thể mời được.
Với Đường Nghênh Hạ thì bất đồng, thị trường điện ảnh bách hợp vừa mới phát triển, có rất nhiều nhà tư bản đang muốn nhắm vào.
Lúc ấy, cô ta ký hợp đồng với Đường Nghênh Hạ, là lựa chọn sáng suốt.
Đương nhiên còn cả một phần nguyên nhân khác nữa.
Xác thật, cô ả có sự yêu thích đối với Đường Nghênh Hạ, do đó mới chủ động tạo ra một ít mập mờ nho nhỏ.
Lúc trước, quen biết với Đường Nghênh Hạ, thật tình cô ả không biết Đường Nghênh Hạ đã có bạn gái.
Ở buổi họp báo lần đó mới bắt gặp Đường Nghênh Hạ đang gọi điện thoại nói chuyện với Lục Chẩm xong, cô ả mới lân na tiến đến hỏi thăm.
Nhưng Đường Nghênh Hạ vẫn luôn không chịu công khai, dần già, cô ả cũng coi nhẹ sự xuất hiện của Lục Chẩm Thu.
Dù có chia tay hay không, thì ở chỗ của cô ả, người như Lục Chẩm Thu mãi mãi không tồn tại.
Dư Ôn dựa vào người Đường Nghênh Hạ, ôm lấy bả vai của cô ta, lo lắng hỏi: “Hạ Thần, bạn gái của chị tức giận rồi sao?”
“Cô ấy thật sự đã hiểu lầm khi nhìn thấy chúng ta đi ăn cơm cùng với nhau, có phải hay không?”
Khi cô ả nói chuyện hơi thở quẩn quanh bên tai của Đường Nghênh Hạ, mang theo men rượu say.
Đường Nghênh Hạ quay đi, kìm nén cảm xúc, nói: “Không có việc gì.”
Dư Ôn tỏ ra áy náy: “Em sẽ đi giải thích giúp chị……”
Đường Nghênh Hạ nói: “Không cần đâu.
Tôi sẽ nói chuyện lại với cô ấy.”
Trong mắt cô ta, chẳng qua Lục Chẩm Thu chỉ là đang tức giận nhất thời mà thôi.
Kế đó, cô ta nghĩ tới ngày hôm qua Lục Chẩm Thu còn gửi tin nhắn cho cô ta nói không tìm thấy Mao Mao, tám phần là thật sự không tìm thấy Mao Mao, cô ta lại không thèm trở về đi tìm giúp.
Vậy nên, Lục Chẩm Thu mới sinh giận dỗi.
Chắn chắn là như vậy.
Tìm được chỗ khúc mắc, Đường Nghênh Hạ không còn nôn nóng nữa.
Cô ta nói với Dư Ôn: “Buổi tối đã uống không ít rượu.
Trở về phải nghỉ ngơi cho tốt.”
Dư Ôn mỉm cười ngọt ngào với cô ta: “Ừ, được.”
Cô ả nói xong, vẫn không yên tâm lại dặn dò: “Vậy khi chị về đến nhà nhớ gọi điện thoại báo cho em.”
Đường Nghênh Hạ gật đầu, ở cửa khu nhà vẫn tay tạm biệt với Dư Ôn.
Cô ta không trở về căn hộ ở trung tâm thành phố, mà kêu tài xế trực tiếp chạy đến chỗ của Lục Chẩm Thu, cô ta còn cho xe tạt ngang nửa đường để mua hoa.
Quãng thời gian mới bắt đầu yêu đương, cô ta đã từng thúc giục Lục Chẩm Thu dọn lại đây sống chung với cô ta.
Lục Chẩm Thu cảm thấy tiến triển như vậy có hơi nhanh, không đồng ý.
Trôi qua hai tháng, Đường Nghênh Hạ phải tham dự vào khâu chế tác kịch bản, thường xuyên yêu cầu họp qua video, sống chung như thế thì có hơi bất tiện.
Mối quan hệ yêu đương của hau người giống yêu qua mạng hơn.
Mấy năm nay, sự nghiệp của Đường Nghênh Hạ phát triển rất nhanh, chưa từng làm gì tai tiếng, tính đến bây giờ đã leo tới được vị trí thứ nhất, thứ nhì trong ngành.
Từ đầu đã không nghĩ tới việc yêu đương công khai, dự tính muốn chờ tới ngày sinh nhật của Lục Chẩm Thu, dành tặng cho cô một bất ngờ lớn.
Mùa hè bọn họ bắt đầu ở bên nhau, sinh nhật của Lục Chẩm Thu lại vào đầu đông, mùng một tháng mười một, rất dễ nhớ.
Cô hay nói đùa với cô ta rằng người nhà đặt nhầm tên cho cô, phải đặt tên cô là Lục Chẩm Đông mới đúng.
Khi ấy, Đường Nghênh Hạ chỉ cảm thấy những lời nói này của Lục Chẩm Thu rất dễ thương.
Nhưng sinh nhật của Lục Chẩm Thu còn chưa kịp tới, cơ hội của Đường Nghênh Hạ đã tới trước, việc đàm phán bản quyền điện ảnh bản quyền diễn ra phi thường thuận lợi, sau lại kết hợp với quảng bá.
Thời điểm đó, bộ kịch truyền thanh bách hợp của Cận Thủy Lan đang rất hot.
Fan kêu gào chờ đợi, mong có thêm nhiều bộ kịch truyền thanh về bách hợp được ra mắt hơn nữa.
Thiên thời địa lợi nhân hoà, Đường Nghênh Hạ gặt hái thành công, đúng như trong dự kiến.
Cô ta được hưởng tất cả các loại hào quang bất ngờ ập đến, vô số ánh mắt tập trung dõi theo, người độc thân luôn có sức hút với các fan hơn.
Dần dần, cô ta không nghĩ đến việc sẽ nhắc lại chuyện công khai yêu đương nữa.
Và đôi khi còn nói đùa cùng với người đọc.
Lục Chẩm Thu chưa từng có ý kiến, cô ta cũng cho rằng đó là điều hiển nhiên, hoàn toàn đã quên, yêu đương vốn là chuyện bình thường.
Nếu không phải hôm nay đột nhiên nghe được đề nghị chia tay của Lục Chẩm Thu, thì chỉ sợ rằng Đường Nghênh Hạ sẽ chẳng bao giờ nhớ tới những ủy khuất mà Lục Chẩm Thu phải chịu.
Đường Nghênh Hạ đứng ở trong thang máy, thầm nghĩ, một lát nữa sẽ nói với Lục Chẩm Thu, cô ta và Dư Ôn hoàn toàn không có mối quan hệ yêu đương.
Đợi tới khi hai bộ điện ảnh được quyết định, thì cô ta sẽ công khai chuyện yêu đương này của hai người.
Rất nhanh, thang máy lên tới nơi.
Đường Nghênh Hạ cầm hoa đứng ở cửa, cô ta không gọi điện thoại cho Lục Chẩm Thu, là bởi muốn tặng cô một niềm vui.
Đường Nghênh Hạ ấn chuông cửa, nằm ngoài suy đoán, bên trong không có tiếng đáp lại, cô ta nhíu mày, Lục Chẩm Thu còn chưa trở về nhà sao?
Tiếp đó, Đường Nghênh Hạ nhìn đồng hồ, đã chín giờ tối, chẳng lẽ vẫn còn ở nơi đó ăn cơm ư?
Trong lòng Đường Nghênh Hạ quẩn quanh cảm giác không thể giải thích, cô ta móc chìa khóa từ trong túi ra để mở cửa.
Bên trong tối đen, cô ta đưa tay bật đèn, nhìn về phía hai phòng ngủ, cảm thấy có chỗ không đúng.
Kế tiếp, cô ta mới nhận ra Lục Chẩm Thu đã dọn đi rồi!
Bởi vì Mao Mao không ở nơi này!
Trái tim của Đường Nghênh Hạ nảy sinh cảm giác hoảng hốt, cô ta đánh rơi bó hoa khi nhìn thấy một trùm chìa khóa đặt trên bàn trà.
Trùm chìa khóa đó, là do cô ta tự tay đưa cho Lục Chẩm Thu.
Ngoại trừ trùm chìa khóa, còn có một phong thư.
Mặt của Đường Nghênh Hạ trắng bệch, mở phong thư ra, bên trong còn có mấy tờ tiền màu đỏ, thêm một dòng ghi chú: [Tiền thuê nhà.
Cảm ơn.]
Là chữ viết của Lục Chẩm Thu!
Đường Nghênh Hạ vội lấy điện thoại trong túi ra gọi cho Lục Chẩm Thu.
Một hồi chuông dài trôi qua cũng không thấy ai bắt máy.
Cô ta mới ý thức được, có thể là do cô không muốn nhận điện thoại của cô ta.
Cô ta không còn cách nào khác, tìm WeChat, gửi tin nhắn, một dấu chấm than đỏ chói cực lớn hiện ra!
Vậy mà Lục Chẩm Thu lại cho cô ta vào danh sách đen?
Đường Nghênh Hạ cảm thấy không thể tin nổi, trong lòng càng hoảng loạn.
Bên ngoài quán ăn bản nãy, khi Lục Chẩm Thu nói chia tay, cô ta còn không có loại cảm giác này.
Hiện tại, cô ta mới chậm chạp nhận ra, Lục Chẩm Thu không phải giận dỗi nhất thời, mà là nói thật.
Cô thật sự muốn chia tay!
Làm sao có thể!
Đường Nghênh Hạ lập tức tìm hai người bạn chơi chung với bọn họ, bất quá các cô ấy cũng không biết Lục Chẩm Thu đi nơi nào.
Đường Nghênh Hạ cắn răng, cuối cùng đành gọi điện thoại cho Hoa Lạc.
Hoa Lạc vừa tắm xong, nói chuyện bản thân đang ao ước có một chiếc bồn tắm tự động mát xa với Lục Chẩm Thu, lại đột nhiên nhìn thấy trên màn hình điện thoại là Đường Nghênh Hạ gọi tới, bàn tay của cô ấy run lên, thiếu chút nữa đem điện thoại ném vào bồn nước.
Đường Nghênh Hạ hỏi thẳng vào vấn đề: “Hoa Lạc, Thu Thu đang ở đâu?”
Hoa Lạc bọc khăn tắm, lau tóc ướt, móc lỗ tai khi nghe được câu hỏi kia: “Ai cơ? Thu Thu là ai? Vợ mới của cô không phải là Dư Ôn à?”
Đường Nghênh Hạ nói: “Tôi và Dư Ôn chỉ là bạn bè……”
“Ồ, là bạn bè thôi à? Loại bạn nào? Bạn gì mà ôm ôm ấp ấp nhau thế?” Hoa Lạc bật cười giữa cơn thịnh nộ, cô ấy nói: “Đường Nghênh Hạ, tuy tôi viết văn, thành tựu không bằng cô, nhưng tôi lại hơn cô ở cách làm người.
Nói về phần lương tâm phải có, mấy năm nay Thu Thu đối xử với cô như thế nào thì không cần tôi nói thêm nữa đâu nhỉ? Còn cô thì đối xử với cậu ấy thế nào? Thời điểm mập mờ giữa cô và Dư Ôn, căn bản cô chưa từng suy nghĩ đến cậu ấy.
Lúc này hà tất phải giả mù sa mưa lại đây hỏi tôi làm gì? Hay là do hiện giờ Thu Thu đã bỏ đi? Cô mới biết sốt ruột à?”
Thật đúng là hèn hạ!
Đường Nghênh Hạ cứng họng: “Tôi……”
Hoa Lạc lại một lần nữa cắt ngang lời nói của cô ta: “Quả thật, hẳn là cô nên cảm thấy may mắn, người mà cô gặp được là Thu Thu.
Nếu là tôi thấy cô ở bên ngoài dây dưa cùng với ba bốn người phụ nữ khác, thì tôi đã xé xác cô ra thành trăm mảnh rồi!”
Nói hết câu, cô ấy cúp điện thoại, thật sự sảng khoái.
Bực bội cả đêm, rốt cuộc cũng phát tiết được ra ngoài.
Hoa Lạc ôm di động gửi tin nhắn cho Lục Chẩm Thu hay: [Buổi tối cậu dùng bồn tắm kia rồi sao?]
Lục Chẩm Thu đang ở uống nước, nuốt xuống mới hồi đáp lại Hoa Lạc: [Không dùng.]
Hoa Lạc cầm di động, đem chuyện Đường Nghênh Hạ vừa nhắn tin tìm cô nói cho Lục Chẩm Thu, suy nghĩ một chút lại không nhắn nữa, cô ấy đánh chữ: [Tại sao lại cí thể để không như vậy? Cậu không biết là tớ ao ước nó biết chừng nào đâu! Lần sau chờ cô Cận không ở nhà cậu nhớ gọi tớ đến!]
Lục Chẩm Thu bặm môi: [Nghe cậu nói thấy thật giống kiểu tới để yêu đương vụng trộm.].
Truyện Đông Phương
Hoa Lạc: [Cũng không hẳn là yêu đương vụng trộm, nhưng thật ra thì người tình nhỏ của tớ chính là bồn tắm mát xa!]
Lục Chẩm Thu khẽ gật đầu, Hoa Lạc lại gửi tin nhắn qua đây: [Phía bên Tam Thủy còn chưa thông báo lại với cậu sao?]
Hiện tại, Tam Thủy đang là nhà đài chuyên về phát sóng trực tiếp lớn nhất.
Hai năm trước, từng mời cô về làm việc, chỉ là khi đó cô chọn làm ở chỗ bạn của Đường Nghênh Hạ, nên đã khéo léo từ chối Tam Thủy.
Lần này, trong lúc cô đang đi kiếm nhà đài, một người bạn thường xuyên chơi game với cô nói có thể hỗ trợ và đề cử cô với phía Tam Thủy.
Lục Chẩm Thu đã đem sơ lược lý lịch và tài liệu cá nhân nộp qua đó.
Cũng sắp một tuần, còn chưa nhận được thông báo hồi âm.
Lục Chẩm Thu đánh chữ: [Không nên nóng vội.
Chờ thêm một chút.]
Hoa Lạc cảm thấy bội phục tính kiên nhẫn của Lục Chẩm Thu, vẫn có thể nhẫn nại như vậy.
Cô ấy không nói dối Đường Nghênh Hạ.
Hôm nay, đổi lại là cô ấy, Đường Nghênh Hạ có thể rời khỏi quán ăn một cách vẹn toàn hay không, là vấn đề khác.
Nhưng Lục Chẩm Thu thì khác, vì cô vẫn nể tình muốn chừa lại cho cô ta một chút mặt mũi.
Chia tay còn giữ mặt mũi cho bạn gái cũ, Hoa Lạc cảm thấy Lục Chẩm Thu quả là người hiền lành từ trong sương cốt.
Lục Chẩm Thu đang xem tin nhắn gửi tới của Hoa Lạc, thì ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ, cô ngẩng đầu, bỏ di động xuống đi ra mở cửa, Cận Thủy Lan bưng đĩa đựng trái cây hỏi: “Ăn trái cây chứ?”
“Được.
Cảm ơn.” Lục Chẩm Thu cười, bước ra ngoài cửa muốn nhốt Mao Mao lại ở bên trong, vừa chuyển tới, sợ Cận Thủy Lan chưa quen, cho nên không dám thả Mao Mao ra khỏi phòng.
Cận Thủy Lan nhìn về phía phòng của cô nói: “Cứ thả Mao Mao ra đi.”
Lục Chẩm Thu quay đầu, mở cửa phòng, Mao Mao ngoe nguẩy lắc đuôi đi ra, cọ cọ ở trên người Lục Chẩm Thu, Lục Chẩm Thu sờ đầu nó, nói: “Là cô Cận cho phép con ra ngoài đó.”
Đúng là có thể nghe hiểu tiếng người, Mao Mao nghe thấy câu nói đó thì ngoan ngoãn đi đến bên người Cận Thủy Lan, dùng đầu cọ cọ vào eo của Cận Thủy Lan, khiến Cận Thủy Lan bật cười: “Rất ngoan.”
Nhắc tới mấy chuyện về chó, Lục Chẩm Thu được dịp nói nhiều hơn, cô nói: “Ừ, Mao Mao vẫn luôn rất ngoan.
Khi còn nhỏ được ôm tới nhà của tôi, nó đã có thể nghe hiểu lời của chúng tôi nói……”
Cận Thủy Lan ngước mắt nhìn Lục Chẩm Thu, nghe cô nói, không hé răng.
Hai người từ cửa đi đến bên sô pha ngồi xuống, bật TV, Lục Chẩm Thu nói: “Cô Cận cũng thích xem phim cổ trang à?”
“Thích.” Cận Thủy Lan nói: “Đây là bộ phim truyền hình yêu thích gần đây của tôi, muốn xem cùng nhau không?”
Lục Chẩm Thu hỏi: “Phim truyền hình có tên là gì?”
Cận Thủy Lan từ dĩa đựng trái cây xiên lấy một miếng hoa quả, bình thản nói: “Trần Thế Mỹ truyền ký.”
Lục Chẩm Thu nghe thấy cái tên này, động tác nhấm nuốt đình trệ mất hai giây, Cận Thủy Lan cảm thán: “Trần Thế Mỹ này, cũng có thể không phải là có thật.” Cô ấy nói xong nghiêng đầu, hỏi: “Chẩm Thu, cô có nghĩ như vậy không?”
Miếng táo mắc kẹt trong cổ họng, khiến Lục Chẩm Thu bị sặc, cô dùng sức nuốt miếng táo xuống, giọng nói có phần gấp gáp: “Ừ, đúng vậy.”
– ——
Tác giả có lời muốn nói: 30 cái bao lì xì moah moah.
Đường Nghênh Hạ: Cô mắng tôi à?
Cận Thủy Lan: Cô không xứng.
Đường Nghênh Hạ:…….