Khó Chơi

Chương 2: Nhận Thức


Đọc truyện Khó Chơi – Chương 2: Nhận Thức


Phòng mà Cận Thủy Lan muốn cho thuê nằm ở phía đối diện.

Lúc trước đến mua phòng, đôi vợ chồng già có nói rằng muốn ở lại đây, cửa nhà của hai bên đối diện với nhau thì có thể giúp đỡ lẫn nhau, Cận Thủy Lan mua cả tầng này.

Kết quả, tới khi nó thật sự được trang hoàng, hai vợ chồng già yêu thích du lịch, lại không ở nhà thường xuyên, chỉ dịp cuối năm mới về nhà ăn cơm.

Mẹ cô ấy nói rằng phòng ở để không sẽ có vấn đề gì, kêu Cận Thủy Lan đem cho thuê, Cận Thủy Lan không lay chuyển được mẹ mình, ở trong vòng bạn bè đăng tin cho thuê phòng ở.

Dự tính ban đầu là gửi cho đôi vợ chồng già xem, không nghĩ tới Hoa Lạc sẽ nhìn thấy.
Cô ấy cũng biết Hoa Lạc, trước kia từng cùng nhau ăn bữa cơm.

Bất quá, mối quan hệ cá nhân không phải quá thân quen.

Tay của Cận Thủy Lan nhấp vào trên màn hình, suy nghĩ rồi hỏi:[Cô muốn thuê nó sao?]
Hoa Lạc nhận được tin nhắn trả lời của Cận Thủy Lan, hô hấp dồn dập, trong ngành không có ai là không biết tới Cận Thủy Lan đây? Tác giả đầu tiên của mấy bộ bách hợp được chuyển thể thành phim điện ảnh, là nữ thần trong mộng không thể với tới của không ít người đọc và không biết bao tác giả, tay đánh chữ của Hoa Lạc phát run lên: [Không phải tôi, là bạn của tôi.]
Cận Thủy Lan cụp mắt, gửi: [Là người bạn nào?]
Hoa Lạc không nghi ngờ có ẩn ý, vội vàng đáp lại: [Là một người bạn làm bên mảng phát sóng trực tiếp.

Cô yên tâm, động tĩnh của cậu ấy rất nhỏ, sẽ không ảnh hưởng đến hàng xóm xung quanh đâu.]
Người bạn làm bên mảng phát sóng trực tiếp?
Suy nghĩ của Cận Thủy Lan bị phân tán, cúi đầu từ bên cạnh lấy ra một tập hồ sơ tài liệu cá nhân.

Ở trên hồ sơ có dán thêm hai tấm ảnh chụp.

Cận Thủy Lan nhìn chằm chằm vào bức ảnh trong vài phút.
Cô ấy chợt bừng tỉnh, phát hiện ra, Hoa Lạc đã gửi đến thêm một vài tin nhắn.
[Bạn của tôi là người có tính cách rất trầm lặng.

Ngày thường mở phát sóng trực tiếp đều là ca hát, động tĩnh rất nhỏ.]
[Hơn nữa, cậu ấy rất thích vệ sinh dọn dẹp! Nếu để cậu ấy thuê phòng, thì về phương diện vệ sinh hoàn toàn không cần lo lắng.]
[Đúng rồi, thái độ của cậu ấy cũng rất tốt.

Nếu có bất luận vấn đề gì thì đều có thể hỏi…..].
Cận Thủy Lan cụp mắt xem lại vài lần, chỉ vừa mới nhìn đến mấy chữ phát sóng trực tiếp thì có chút ngây ra, hiện tại đã tỉnh táo vốn định từ chối, lại nhìn thấy một tin nhắn khác được Hoa Lạc gửi đến: [Chẳng qua, cậu ấy có nuôi chó.]
Tin tức gửi đi Hoa Lạc cũng cảm thấy không ổn lắm, tại vì có rất nhiều chủ nhà không thực sự thích khách thuê mang thú cưng theo.


Trong năm, Lục Chẩm Thu tới nơi này phát triển, nhưng bởi vì vấn đề nuôi chó nên vẫn luôn không tìm được phòng trọ thích hợp, tìm mất nửa tháng, Đường Nghênh Hạ bảo cô trước cứ tạm thời ở lại đây, sống ở phòng mà bản thân để đó không dùng.

Đúng là, Lục Chẩm Thu cũng dự định ở lại rồi từ từ đi tìm, và đã nói qua việc này với cô ta.

Vốn dĩ, hai người còn thương lượng với nhau chờ tới lúc nhà đài cho nghỉ ngơi mấy ngày mới lại đi ra ngoài tìm phòng ở, mà đâu ai có thể ngờ được giữa đường xảy ra biến cố này.
Chẳng qua, nếu cô ấy là Lục Chẩm Thu, cô ấy cũng cảm thấy chán ghét, khẳng định ở không nổi.
Qua vài giây, Hoa Lạc không nhận được tin nhắn hồi âm của Cận Thủy Lan, phỏng đoán hẳn là cô ấy cũng không thích như vậy, Hoa Lạc vội nói: [Không có sao đâu, cô Cận.

Chính là, tôi hỏi một câu, nếu không tiện……]
Những lời này còn chưa kịp gõ ra, di động tích một tiếng, cô ấy nhìn thấy Cận Thủy Lan trả lời: [Khi nào thì tới xem phòng?]
Xem phòng? Đây là có ý gì? Đồng ý ư?
Thoáng cái, tâm của Hoa Lạc vọt lên cao, tim đập nhanh hơn mấy nhịp, cô ấy gõ chữ: [Khi nào thì cô có thời gian rảnh?]
Cận Thủy Lan bấm di động: [Dạo gần đây, đều rất rảnh].
Hoa Lạc vui mừng: [Vậy thì ngày mai tôi có thể tới chứ?]
Cận Thủy Lan: [Có thể.]
Trong cuộc đối thoại, nét mặt mất tự nhiên của Hoa Lạc thậm chí tin nhắn cũng không dám gửi đi, cô ấy nói xong với Cận Thủy Lan lại lập tức đi nói ngay cho Lục Chẩm Thu: “OK xong! Ngày mai chúng ta có thể đi xem phòng ốc!”
Lục Chẩm Thu vẫn còn nằm trên ghế sa lon, bị cảm cúm liên tiếp mấy ngày đã rút đi sức sống của cô, cả người cảm thấy uể oải, Mao Mao một mực dựa vào bên người của cô, thỉnh thoảng liếm gò má của cô, giống như đang an ủi cô.
Màn hình điện thoại di động sáng lên, có chút chói mắt, Lục Chẩm Thu nhận điện thoại, giọng nói của Hoa Lạc căn bản vẫn là tràn đầy khí lực, cô mím môi: ” Được, ngày mai mấy giờ?”
Hoa Lạc ngẩn ra, giống như chưa từng nói về thời gian, cô ấy lẩm bẩm: “Buổi sáng đi.”
Dù sao cô Cận cũng mới vừa nói là có thời gian.
Lục Chẩm Thu đáp ứng.
Hoa Lạc hỏi: “Bây giờ cậu cảm thấy thế nào? Còn lên cơn sốt nữa không?”
Lục Chẩm Thu hời hợt đáp lại cô ấy: “Không sao nữa rồi.”
“Ăn tối chưa?” Hoa Lạc tự hỏi tự trả lời: “Khẳng định là chưa ăn, tớ gửi cho cậu địa điểm bán cá ở bên ngoài nhá?”
Ngược lại, Lục Chẩm Thu cũng không thấy quá đói, cô cúi đầu: “Không có khẩu vị gì.”
Hoa Lạc nói: “Có khẩu vị mới là lạ.”
Bản thân đã bị cảm, lại còn thêm sự kiện kia của Đường Nghênh Hạ, nghĩ đến lại khiến cô tức giận: “Đường Nghênh Hạ cũng thật là quá đáng, hành động trắng trợn, còn có cả cái người tên Dư Ôn kia.

Không phải, lần trước câu nói cái cô Dư Ôn kia, không hay biết chuyện của cậu và Đường Nghênh Hạ sao?”
Lục Chẩm Thu yên lặng hai giây.
Quả thật, Dư Ôn biết.

Nhớ lần cô đụng phải Dư Ôn là khi đăng nhập vào tài khoản trò chơi của Đường Nghênh Hạ, hai người được xếp chơi chung trong một đội, Dư Ôn lại nói cô tương trợ tốt hơn so với Hạ thần rất nhiều! Còn có thể bảo vệ cô ả, mỗi lần chơi Hạ thần đều không bảo vệ được cô ả.
Khi đó, cô còn cho rằng Đường Nghênh Hạ nói Dư Ôn biết quan hệ của hai người họ, là để tránh hiềm nghi.

Hóa ra lại chẳng phải là như vậy.
Lục Chẩm Thu ấn vào cái đầu đang cảm thấy đau, nghe Hoa Lạc hỏi: “Vậy buổi tối cậu có ngủ được không? Nếu không hay tớ chơi trò chơi hai cây với cậu, được không?”
“Đi nghỉ ngơi sớm một chút.” Lục Chẩm Thu từ trên ghế salon đứng dậy, nói với Hoa Lạc: “Tớ đi tắm đây.”
Hoa Lạc không thể làm gì khác ngoài việc đồng ý.

Truyện Huyền Huyễn
Lục Chẩm Thu buông điện thoại di động, đi hướng phòng vệ sinh, Mao Mao cũng đi theo, cô nhéo lỗ tai của Mao Mao, lắc mình bước vào phòng vệ sinh.

Mắt lơ đãng liếc nhìn gương, thấy người ở bên trong gương khóe mắt còn phiếm đỏ.

Lục Chẩm Thu lẳng lặng nhìn mấy giây, vào phòng tắm.
Ngoài cửa sổ trăng sáng treo cao trên ngọn cây, Cận Thủy Lan ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng trong.

Sau khi trò chuyện với Hoa Lạc, cô cứ liên tục nhìn vào điện thoại di động, làm tác giả sống ẩn dật đã lâu, vừa mới mở ra tin tức đã thấy đạn bay đầy màn hình.
[Các chị em, Hạ thần và Dư Ôn là thật hay giả vậy?]
[Tôi ở trong nhóm người đọc muốn điên lên rồi, ha ha ha.

Tôi cũng cảm thấy rất ngọt nha.]
[Có chút manh mối gì đó, nhưng các cô ấy thậm chí đều chưa có người yêu, ở chung một chỗ là điều rất bình thường mà?]
Thậm chí chưa có người yêu.
Ngón tay của Cận Thủy Lan điểm vào màn hình, trầm tư một lúc, cô ấn click mở Weibo.

Mặc dù có quen biết mấy năm với Đường Nghênh Hạ, nhưng cô ấy chưa từng chủ động vào trang cá nhân Weibo của cô ta bảo giờ, bất quá thỉnh thoảng ở trang chủ quét qua vài tin tức.
Trang cá nhân Weibo của Đường Nghênh Hạ đăng rất ít.

Hơn phân nửa các bài đăng nói về tiểu thuyết, hoặc là xuất bản, các loại kịch radio này nọ.

Có thể nhận ra cô ta rất chăm chỉ quảng bá tiểu thuyết của bản thân, nhưng duy chỉ việc thiết lập trạng thái trên đầu lại không liên quan đến cô ấy.
Trên đầu là một tin đã được gửi đi, là ở nửa giờ trước phát ra.

Thịnh Hạ: [Đã chuẩn bị xong đồ bơi @Dư Ôn // Dư Ôn: [Sách mới đã được phát hành rồi.

Hi vọng mọi người sẽ thích.


Cuối cùng, đặc biệt cảm ơn Hạ Thần.

Đã rất nhiều đêm, giúp tôi ngồi chỉnh sửa lại câu văn.

Chờ đến khi sách mới kiếm được tiền, tôi sẽ mời cô đi tắm suối nước nóng @Thịnh Hạ.]
Cận Thủy Lan thấy hơi buồn cười, thảo nào trong nhóm lại đang thảo luận về chuyện của hai người họ.
Xác thực rất mập mờ.
Cô ấy không quen biết Dư Ôn, cũng không cần thiết nhìn xem chuyện của bọn họ, tiện tay đóng luôn Weibo, trở lại ghế làm việc trước, Cận Thủy Lan ngồi xuống, đem tập hồ sợ của người nọ nhìn thật lâu, nhét vào trong túi văn kiện, quay đầu đúng lúc chạm phải tấm áp phích treo trên tường, ánh mắt vừa mới hiện lên tia lạnh nhạt phút chốc đã trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.
Trong tấm áp phích có một người, một người duy nhất, cô giá mặc váy dài màu đỏ nhạt, da trắng nõn như ngọc, ánh sáng chiếu rất tốt, ngũ quan và mặt mũi hết sức rõ tinh xảo rõ ràng, khí chất dịu dàng, ở phía dưới tấm áp phích còn có một hàng chữ nhỏ.
Diễn viên phối âm: Chẩm Thu.
Lục Chẩm Thu ngủ mơ mơ màng màng, dạo này chất lượng giấc ngủ của cô rất kém, cả đêm bị làm tỉnh rất nhiều lần.

Có lẽ, do nguyên nhân thay đổi chỗ ở, thêm cả việc chưa quen với hoàn cảnh mới, đêm nay cũng vậy, vẫn liên tục nằm mơ.
Cô mơ thấy Đường Nghênh Hạ.
Cô quen biết Đường Nghênh Hạ từ ba năm trước, cô tự mình đến tham dự vào buổi thu âm với các tác giả kịch truyền thanh, có rất nhiều diễn viên phối âm nổi tiếng ở chung một chỗ.

Bên phía đầu tư trực tiếp thuê cho các cô một căn biệt thự, cho nên mới dần dần quen biết.

Cô vẫn còn nhớ, khi đó có ba tác giả kịch truyền thanh đồng thời tiến lên, và Đường Nghênh Hạ là một trong số đó.

Sau khi thân quen với Đường Nghênh Hạ, Đường Nghênh Hạ mời cô đến làm khách mời trong kịch truyền thanh của bản thân.
Đây cũng là ngọn nguồn cho sự hợp tác giữa cô và kịch truyền thanh của Đường Nghênh Hạ.
Cô thuộc dạng người đặc biệt, rất dễ bị cảm, nhất là vào thời điểm giao mùa.

Mỗi khi bị cảm đều phải mất một khoảng thời gian mới có thể bình phục.

Thế nên, trước mỗi lần thu âm kịch, cô đều phải chú ý đến việc giữ ấm, vì sợ dính cảm lạnh.

Nhưng sợ cái gì thì cái đó tới, lần đó thu âm vẫn bị cảm nhẹ, không có gì nghiêm trọng, mà cô vẫn không thể tham dự thu âm trong vài ngày.
Lúc ấy, thời điểm ăn cơm cô thường thích ngồi dựa vào cửa sổ, thế nên mọi người đều biết ý đem vị trí kia nhường cho cô.

Lục Chẩm Thu nhớ rõ trong buổi sáng sớm nọ, khi cô vừa mới ngồi xuống thì đã nhìn thấy một cái bình giữ nhiệt, vốn không phải đồ vật của cô, cô cũng sẽ không tùy tiện đụng vào, nhưng trên mặt cái ly kia lại dán tên cô.
Không phải viết tay.
Cô đưa mắt nhìn trái nhìn phải, không phát hiện ra người nào, cuối cùng mở ra bình giữ nhiệt, bên trong là một ly trà gừng, vẫn còn ấm.

Hồi còn nhỏ cô thường xuyên uống trà gừng, bởi vì thể chất không tốt, do đó mẹ của cô hay nấu trà gừng cho cô.

Sau này, ra ngoài đi làm, bản thân không có nhiều thời gian, cũng rất ít khi uống.
Không ngờ tới cư nhiên lại có người chuẩn bị cái này cho cô.
Cô rất muốn biết là ai, hai ngày thu âm bận bịu làm sao.


Vậy mà, mỗi lần đi ăn cơm trước tiên chỉ có thể thấy trà gừng đã được chuẩn bị tốt ở trên bàn.

Suốt ba ngày, cô cũng chưa từng thấy người đó.

Sau đó, có lần ăn cơm xong, cô để quên đồ nên quay lại lấy, trở vào nhà ăn thì bắt gặp trên tay của Đường Nghênh Hạ đang cầm bình giữ nhiệt.
Ở bên nhau, dường như là một chuyện rất tự nhiên.
Lục Chẩm Thu mở mắt ra, Mao Mao ghé vào mép giường, nghe được động tác xoay người của cô liền nhảy lên giường, Lục Chẩm Thu duỗi ra tay ôm chú chó lớn, ôm nó cùng ngủ.Màn hình di động sáng lên, cô liếc mắt, thấy hai tin nhắn từ WeChat.
Đường Nghênh Hạ: [Đã tìm được Mao Mao chưa?]
Gửi lúc mười hai giờ tối ngày hôm qua.
Còn có một tin nhắn nữa là vào lúc ba giờ sáng.
Đường Nghênh Hạ: [Ngủ rồi à?]
Lục Chẩm Thu mím môi, buông điện thoại xuống, Đường Nghênh Hạ thường xuyên thức đêm, cô ta nói ban đêm tương đối có cảm xúc, Lục Chẩm Thu rất ít khi gửi tin nhắn vào ban đêm cho cô ta, sợ quấy rầy cô ta viết văn, nhưng câu nói đêm kia của Dư Ôn vẫn liên tục chọc đến cô.
Như một cây đao, đâm thẳng vào nơi mềm yếu nhất trong lòng Lục Chẩm Thu.
Máu tươi chảy đầm đìa.
Lục Chẩm Thu không trả lời Đường Nghênh Hạ, đứng dậy dọn dẹp phòng, đem vỏ chăn và khăn trải giường tháo ra mang tới đặt vào trong máy giặt.

Tuy rằng, Đường Nghênh Hạ không sống nơi này, nhưng Lục Chẩm Thu vẫn đem mọi thứ khôi phục lại hiện trạng ban đầu, thậm chí tính tiền phòng trong một tuần ở đây là bao nhiêu.

Đang tính toán, Hoa Lạc lại gọi điện thoại đến đây, Lục Chẩm Thu nghiêng đầu: “Mười giờ sao? Có thể.

Đi qua đó như thế nào? Đợi lát nữa, tớ lái xe qua.”Hoa Lạc cười: “Được.

Cô cứ trực tiếp tới nơi này của tớ.

Sau đó chúng mình cùng nhau qua đó.

Đúng rồi, Mao Mao phải làm thế nào bây giờ?”
Lục Chẩm Thu nói: “Trước cứ để nó ở tạm đây đã.”
Nói xong, cô hỏi Hoa Lạc: “Cậu có nói với người bạn kia rằng, tớ nuôi chó……”
Giọng nói thanh thúy của Hoa Lạc: “Nói rồi! Nhất định phải nói chuyện lớn như thế đầu tiên, nhưng mà cũng không phải là bạn của tớ.

Hơn nữa, cậu cũng biết đấy.”
“Tớ cũng biết sao?” Lục Chẩm Thu hơi kinh ngạc: “Ai cơ?”
Hoa Lạc nói: “Cận Thủy Lan, cô Cận.”
Lục Chẩm Thu nghe thấy cái tên này, chân mày chậm rãi nhíu lại.
– ———-
Tác giả có lời muốn nói:
Cận Thủy Lan: Tự chủ động tới cửa, đây là chuyện tốt.
Lục Chẩm Thu:…….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.