Bạn đang đọc Khó chạm đến – Chương 9:
Mạnh miệng nhưng mềm lòng.
Quan Tinh Hòa theo bản năng làm lơ lời nói giả vờ lạnh nhạt của anh, cô cụp mắt, tầm mắt đối diện với bàn tay của chàng trai.
Anh có được một đôi tay rất đẹp, khung xương đều đều, đốt ngón tay thon dài, chỉ là giờ phút này chỗ khớp xương hơi trầy da, lộ ra một chút đỏ ửng.
Quan Tinh Hòa đi theo phía sau anh, mềm giọng hỏi: “Tay anh có đau không?”
Đôi tay kia cứng lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không đau.” Giọng anh lạnh lùng.
Người con trai tựa như như cỏ dại mọc hoang bên đường, dãi gió dầm mưa, không người hỏi thăm.
Nhưng dường như đây là lần đầu tiên có người hỏi anh có đau hay không.
Trong lòng anh cứ như bị đâm nhẹ, nói không nên lời là ngứa hay là đau.
Người con gái mím môi dưới và nói: “Anh ở đây chờ em một chút.”
Hạ Chước không phản ứng kịp đã thấy cô nhẹ nhàng chạy đến quầy bán quà vặt, chưa đến một phút đã chạy ra.
Cô gái thở phì phò, khuôn mặt nhỏ hiện lên chút ửng đỏ bởi vì chạy, trên tay lại lưu loát mở ra hộp giấy.
Hạ Chước chỉ cảm thấy đốt ngón tay bị thương chạm phải một thứ mềm mại, cơn đau đớn nhẹ dường như cũng đỡ hơn một xíu.
“Như vậy là được rồi.” Cô gái cúi đầu, cẩn thận dán băng keo cá nhân vào.
Miếng dán màu hồng nhạt có in những bông hoa trắng nhỏ không phù hợp với khí chất lạnh lùng xa cách của chàng trai. Quan Tinh Hòa nín cười, đối diện với gương mặt nghiêm nghị của chàng trai thì vội nói: “Đi thôi đi thôi, muộn nữa là không đến kịp đó.”
……
Trận khôi hài này tới cũng nhanh, kết thúc cũng nhanh.
La Phi Ngôn và đám đàn em của cậu ta ngày thường chơi bời lêu lổng trong trường, mấy người bọn họ tới Phòng Giáo Vụ còn bị lục soát ra vài bao thuốc lá trong túi, thêm bằng chứng của Quan Tinh Hòa, mấy người đã nhanh chóng xử phạt.
Hạ Chước xuống tay thật sự quá tàn nhẫn, cha mẹ những người đó vốn dĩ muốn đến trường học ầm ĩ một hồi, nhưng không biết nghe thấy từ nơi nào cô gái bị bắt nạt là đứa trẻ nhà họ Quan.
Ngay cả tiền thuốc men mấy người bọn họ cũng không dám truy cứu, xám xịt mà dẫn con mình vào bệnh viện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Chước chỉ bị dạy bảo cho vài câu qua loa cho xong chuyện*
Gió thu lạnh lẽo.
Giữa tháng 10 là kỷ niệm ngày thành lập trường ngoại ngữ thành phố Hải, toàn trường đều được nghỉ học một ngày.
Mỗi một lớp đều được phân tới một quầy hàng, tự do tổ chức trò chơi hoặc là mở chợ bán đồ cũ.
Hạ Chước không có bạn bè gì nên không có hứng thú gì với loại hoạt động này, nhưng quy định của trường học không thể ở tại lớp, anh đành phải cầm quyển sách, tìm một nơi yên tĩnh để xem.
Lúc đi ngang qua sân thể dục, anh bị gọi lại bởi một giọng nói nhẹ nhàng.
Cô gái trước mặt mặc đồng phục màu thu thật dày, hơi thấp thỏm hỏi: “Đàn anh, có thể giúp em một chút không?” Hạ Chước hơi cúi đầu, tròng mắt của anh không có tình cảm gì, một vùng lạnh lùng.
Tiếng loa ồn ào đột nhiên vang lên: “Lớp 9.2, sao quầy hàng của các em còn chưa dọn xong, trong năm phút còn chưa dọn xong, trừ điểm.”
Cô gái cuống quýt gật đầu nhưng một bàn tay lại căng thẳng xoắn góc áo.
Lớp trưởng phái cô ấy tới trước sắp xếp, nhưng sức lực của cô ấy nhỏ, hoàn toàn không lắp được cây dù che nắng khổng lồ. Người bên cạnh ai bận việc nấy, hoàn toàn không muốn hỗ trợ.
Ngay cả đàn anh trước mắt này, tựa như cũng không có dáng vẻ giúp cô ấy.
Cô gái cũng sắp khóc rồi.
Gió mùa thu thổi đến khiến trái tim người ta ngứa ngứa.
Hạ Chước đột nhiên nghĩ đến lớp 9.2 hình như là lớp của Quan Tinh Hòa.
Anh mím môi, thấp giọng hỏi: “Làm như thế nào?”
“Dạ?” Cô gái không kịp phản ứng.
Tính tình Hạ Chước nhẫn nại, lặp lại một lần nữa: “Làm như thế nào”
Giọng điệu anh khá lạnh như cũ nhưng cô gái lại lập tức thả lỏng lại, “Cắm dù lên là được ạ.”
Trong quầy hàng chỉ có một mình cô gái, Hạ Chước tiến lên vài bước, cúi người, đột nhiên xách dù lên.
Động tác anh nhanh nhẹn, còn chưa đến vài giây thì đã chuẩn bị xong.
Cô gái đưa một chai nước, “Cảm ơn đàn anh, chờ một lát lớp bọn em có trò chơi nhỏ, chơi thắng có đồ ăn vặt, hoan nghênh anh.”
Hạ Chước không nhận, hờ hững đáp: “Không cần.”
Anh cụp mắt, nghĩ đến tối hôm qua đi ngang qua phòng bếp nghe được một trận gà bay trứng vỡ.
Hoá ra là đang làm quà tặng ư?
Anh không biết bản thân nghĩ như thế nào.
Thế nhưng đã mấy đêm, cái loại cảm xúc kỳ dị này quanh quẩn trong lòng chàng trai, khó chống lại và xa lạ.
Anh biết có lẽ mình nên giải thích chút gì đó.
Nhưng lòng tự trọng của con trai khiến anh khép mình thật chặt chẽ, theo bản năng không muốn để cô gái hiểu được sự quẫn bách và bất lực của mình.
Mà những lời của Quan Dập càng như kẹo cao su dính ở trong lòng anh, gỡ không ra rửa không sạch, nhắc nhở bản thân hết lần này đến lần khác: không nên tin tưởng cô nữa.
Sân trường mùa thu cực kỳ sạch sẽ, thậm chí không có một miếng lá rụng. Hạ Chước phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện bản thân đi tới khu dạy học.
Nơi này đã không có có sự yên tĩnh thường ngày, cách đó không xa bảy tám người tụ tập thành một nhóm, nhưng đa số là con trai.
“Cho anh một miếng.”
“Này, anh còn chưa lấy được”
Con trai lớn tiếng, cậu một lời tôi một lời.
Trong tiếng ồn ào, Hạ Chước tựa như nghe được tiếng con gái trong trẻo, “Mời mọi người xếp thành hàng.”
Bước chân anh ngừng lại, nhìn đám đông trước mặt anh gần như biến thành một hàng ngay ngắn.
Ánh thu cũng không nóng lắm, dịu dàng đổ xuống.
Giây tiếp theo, anh đột nhiên va vào ánh mắt của cô gái.
Trong đôi mắt hạnh trong veo kia tựa như cất chứa một vũng nước suối, tràn ra khiến trái tim Hạ Chước run lên.
Ngón tay Hạ Chước hơi cuộn tròn lại, chạm vào băng keo cá nhân được dán ở đốt ngón tay.
Trước đây cho dù đổ máu bị thương, anh chưa từng dùng thứ như vậy, đêm qua, rất nhiều lần anh muốn tháo nó xuống, nhưng rõ ràng đã xé rách rất nhiều lần lại vẫn dính trở về.
Ánh mắt cô gái dần dần dời xuống, chạm vào tay phải của anh.
Hạ Chước ngẩn ra, theo bản năng đưa tay ra phía sau, anh im lặng cụp mắt xuống, cứ như trốn tránh muốn rời đi, lại đột nhiên bị Thời Tuế xông tới ngăn lại.
“Đây không phải là anh trai trước đó chúng ta từng gặp qua sao, anh còn nhớ không?”
Thời Tuế thấy anh không nói lời nào, bổ sung thêm: “Lần trước chơi cờ tỷ phú cũng có em.”
Tầm mắt của Hạ Chước không bị khống chế lướt qua Thời Tuế, nhìn về phía cô gái cách đó không xa.
Có một tia nắng xuyên qua mái tóc của cô, cô đang cụp mắt, hàng mi dài cánh bướm phủ bóng dưới mắt, phát bánh quy cho các chàng trai đang xếp hàng, cứ như cũng không chú ý tới nơi này chút nào.
Hạ Chước theo bản năng nhẹ nhàng thở ra.
Anh thu hồi tầm mắt, gật đầu với Thời Tuế, “Nhớ rõ.”
“Vậy anh muốn tới tham gia cuộc thi toán học của lớp bọn em không?” Thời Tuế chớp chớp mắt, “Tham gia có thể ăn bánh quy .”
Hoàn toàn chẳng có ai bằng lòng tham gia trò chơi nhàm chán của lớp bọn họ, vì không để tình cảnh quá khó coi, lớp trưởng phái hai người Quan Tinh Hòa và Thời Tuế ra kéo người.
Quan Tinh Hòa xinh đẹp, là thủ lĩnh đàn violon dàn nhạc của trường, xem như nhân vật nổi tiếng trong trường, rất nhiều chàng trai ăn bánh quy của cô, nể mặt mũi cô cũng sẵn lòng đến quầy hàng lớp bọn cô dạo một vòng.
Nhưng vẻ mặt chàng trai trước mặt lại lạnh lùng, tựa như giây tiếp theo sẽ muốn từ chối.
Thời Tuế cuống quýt nói: “Không đi, cũng có thể tới ăn bánh quy ạ, ngày hôm qua Tinh Tinh nướng.”
Nắng thu dường như không có gay gắt mà ẩn chứa một sự ấm áp nhẹ.
Đôi mắt đen của Hạ Chước không gợn sóng, vừa định lạnh lùng từ chối, trong không khí bay tới một hương của hoa dành dành.
Anh ngước mắt.
Những chàng trai vây quanh cô kia đã rời đi hơn phân nửa, cô gái đón ánh sáng, bưng đĩa trong tay đứng ở trước mặt anh.
Cô cắn môi và nói với giọng mềm mại, “Muốn ăn không?”
Hạ Chước cụp mắt.
Chiếc đĩa màu xanh nhạt tôn lên đôi bàn tay trắng nõn và mịn màng của cô gái, những ngón tay thon dài xinh đẹp đặt bên cạnh đĩa.
“Ồ, chỉ còn một miếng thôi.” Thời Tuế nói: “Vậy anh trai anh nhanh ăn đi.”
Trong không khí dần dần quét qua mùi bơ thoang thoảng, những chiếc bánh quy được nướng đến cháy vàng được nạm một quả hạnh nhân hình bầu dục.
Ngón tay Hạ Chước hơi cuộn lại.
“Cái kia.” Không biết một chàng trai từ đâu xuất hiện, nhìn Quan Tinh Hòa, lỗ tai đều đỏ lên, “Còn bánh quy không?”
Thời Tuế gọn gàng dứt khoát, “Không còn.”
“Nhưng.” Cậu ấy cụp mắt nhìn xuống đĩa, hơi không cam lòng hỏi: “Đây không phải còn có một miếng sao?”
Chàng trai nhìn gương mặt vô cảm của Hạ Chước, cảm thấy dù nhìn thế nào thì anh cũng không muốn.
“Cậu muốn không?” Chàng trai nói: “Nếu không cần thì……”
Cậu ấy còn chưa dứt lời đã thấy với Hạ Chước vẻ mặt lạnh băng duỗi tay, chậm rãi lấy đi miếng bánh quy cuối cùng trên đĩa.
Lời nói còn dang dở bị mắc kẹt trong cổ họng, chàng trai với vẻ mặt tiếc nuối nhìn Quan Tinh Hòa rồi xám xịt rời đi.
Hạ Chước hơi ảo não với xúc động của mình.
Anh hơi mím môi, lơ đãng bắt gặp ánh mắt của người con gái.
Đôi mắt màu trà nhè nhẹ kia của cô hơi cong, lộ ra nụ cười có chút chờ mong, “Ngon không?”
Hạ Chước gần như còn chưa cảm nhận được mùi vị của bánh quy nên theo bản năng gật đầu.
Cặp mắt như biết nói kia càng cong hơn chút, giống như hai vầng trăng mềm mại nhỏ.
Hàng mi Hạ Chước khẽ run lên.
Thời Tuế bên cạnh ôm lấy vai Quan Tinh Hòa, cười tủm tỉm nói: “Vậy phát bánh quy xong rồi, chúng ta đi trước ha.”
Quan Tinh Hòa đi được vài bước, lại quay ngược trở về rồi nhỏ giọng nói: “Băng keo cá nhân mỗi ngày phải thay một lần.”
Hạ Chước sửng sốt, lúc lấy lại tinh thần thì cô gái đã xoay người rời đi.
Ánh mặt trời chiếu vào những bộ đồng phục học sinh trắng tinh đầy thanh xuân bên trong hương vị tinh thần phấn chấn bồng bột của các cô gái.
Anh nhìn bóng lưng của bọn cô, sau một lúc lâu mới xoay người rời đi.
*
Lúc chạng vạng, bầu trời bị ánh nắng chiều ánh thành màu đỏ xinh đẹp kỳ lạ.
Quan Tinh Hòa ngồi trong xe, kiềm chế ánh mắt lặng lẽ nhìn sang một bên.
Thiếu niên đang ngồi ngay ngắn, ánh nắng chiều khiến khuôn mặt tái nhợt của anh đỏ bừng, tựa như tảng băng trên bầu trời lạnh lẽo khẽ dao động.
Mãi cho đến khi về đến nhà, khóe miệng cô cũng chưa từng hạ xuống.
Trước bữa tối, Quan Thành Vũ vốn đã đồng ý sẽ về nhà bỗng gọi điện thoại về, nói là công việc bận rộn, chỉ sợ lại không thể trở về.
Mấy người giúp việc đứng bên cạnh bàn, từng món ăn được đặt trên bàn.
Quan Tinh Hòa không hề tỏ ra chán nản trước tin Quan Thành Vũ không trở về.
Cô lẳng lặng cắt miếng bít tết Wellington trên đĩa của mình.
Nhà ăn cực kỳ yên tĩnh, dì Vương bên cạnh đột nhiên nói: “Cậu Hạ, cổ cậu làm sao vậy?”
Quan Tinh Hòa ngước mắt xem, chỉ nhìn trên chỗ cổ tái nhợt của anh tựa như có một chút ửng đỏ.
Hạ Chước bình tĩnh di chuyển mấy tấc sang bên cạnh, vươn tay sờ lấy rồi thấp giọng nói: “Không sao ạ.”
“Trông rất nghiêm trọng.” Dì Vương hơi lo lắng.
Hạ Chước vội vàng đặt bộ đồ ăn xuống, đôi mắt đen đông lạnh, che giấu đứng lên, “Không sao, vừa rồi có con muỗi đốt một xíu,”
Nhưng Quan Tinh Hòa luôn cảm thấy hơi không thích hợp, cô không nhịn được đứng lên.
Chỉ thấy một mảng lớn màu đỏ kèm theo mấy chấm nhỏ lan từ cổ của Hạ Chước đến cổ áo, dần dần còn có xu hướng đi xuống.
Quan Tinh Hòa bị dọa đến mức hít ngược một hơi khí lạnh, “Cái này có phải anh bị dị ứng hay không?”
Cô nhìn trên bàn cơm, nhưng những cái đó đều là món ăn hằng ngày sẽ ăn, trước kia cũng không thấy Hạ Chước có cái gì không thích hợp.
Cô theo bản năng nghĩ đến miếng bánh quy hạnh nhân lúc trước.
Bên kia dì Vương đã gọi điện thoại kêu bác sĩ.
Quan Tinh Hòa nhìn vệt đỏ khiến người ta sợ hãi kia thì trong lòng nhịn không được dâng lên hối hận.
Cô thấp giọng hỏi: “Anh cảm thấy thế nào?”
Nghe nói một số trường hợp dị ứng hơi nghiêm trọng có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Quan Tinh Hòa chỉ cảm thấy mũi ê ẩm, trong mắt dâng lên chút ẩm ướt.
Cô ngước mắt nhìn Hạ Chước, đáy mắt cất chứa những giọt nước mắt nhẹ, như là hoa hồng mang theo sương sớm, đâm vào lòng Hạ Chước cơn đau xót.
Có trong nháy mắt, Hạ Chước thế nhưng cái gì cũng đã quên, chỉ nói: “Tôi không sao.”
Anh dừng một chút, yết hầu hơi cuộn, sau một lúc lâu lại nặn ra một câu, “Em, đừng khóc.”
Hạ Chước mím chặt môi, gương mặt tái nhợt và lạnh lùng kéo theo mấy phần không biết làm sao, chỉ cảm thấy đáy lòng đau như bị kim châm khi bắt gặp đôi mắt đẫm lệ mông lung kia.
Cũng may bác sĩ gia đình luôn túc trực.
Bác sĩ vào cửa, nhìn thấy bộ dạng của Hạ Chước thì bình tĩnh hỏi: “Hẳn là dị ứng, hôm nay ăn cái gì?”
Quan Tinh Hòa hít hít cái mũi, “Bánh quy hạnh nhân.”
“Vậy có thể là bị dị ứng với quả hạch.” Bác sĩ hơi khó hiểu mà nhíu mày, “Cháu không biết bản thân dị ứng cái gì sao?”
Hạnh nhân xem như nguyên nhân dị ứng thường thấy, người bình thường sẽ theo bản năng tránh nó.
Chiều tối tháng mười, bên ngoài gió thu se lạnh.
Nhưng trong lòng Hạ Chước lại tràn đầy sự khô khốc.
Anh hơi không thể hiểu được sự mất khống chế của bản thân, rõ ràng biết ăn miếng bánh quy hạnh nhân sẽ bị dị ứng, nhưng nhìn vào đôi mắt mong muốn trong veo và sạch sẽ kia thì bản thân vẫn không nhịn được mà nhận lấy.
Cuộc sống đã dạy cho chàng trai mười sáu tuổi này sự kiềm chế và tính nhẫn nại.
Nhưng cố tình có vài người tựa như hoa hồng sinh trưởng trên vách núi, biết rõ tới gần sẽ bị thương, đâm vào tay bê bết máu tươi nhưng vẫn không nhịn được vươn tay đụng vào.
Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, Hạ Chước mím chặt môi, thấp giọng nói: “Không biết.”
Mặt anh không cảm xúc, giọng vừa trầm vừa ổn định, nói dối cũng có thể trở nên đáng tin hơn vài phần.
Bác sĩ kê thuốc cho anh, trước khi đi dặn dò, “Lần sau nhớ rõ đừng ăn mấy thứ đó, dị ứng cũng không phải là chuyện đùa.”
Quan Tinh Hòa rót nước cho anh, nhìn anh uống thuốc xong, thở phào nhẹ nhõm, đáy mắt vẫn còn ướt át.
Cô nhìn cổ Hạ Chước còn chưa bớt đỏ, sự áy náy dâng lên trong lòng, chóp mũi đều chua xót.
“Xin lỗi.”
Cô gái nói chuyện còn mang theo giọng mũi, giọng nói cũng mềm mại.
Hạ Chước chỉ cảm thấy trái tim mình đụng phải một cục kẹo đường, chạm vào nước sẽ tan, ngọt ngào dưới đáy lòng tràn ra.
Lông mi anh run rẩy, khẽ nói: “Không sao.”
Là chính anh muốn ăn.
Có liên quan gì với cô?