Bạn đang đọc Khó chạm đến – Chương 6:
Kỳ nghỉ Quốc khánh kéo dài bảy ngày trôi qua nhanh chóng.
Quan Thành Vũ đã trở về công ty vào ngày nghỉ thứ ba, trong nhà lạnh lẽo, Hạ Chước sẽ đến giảng đề cho cô ấy vào mỗi chiều tối.
Anh rất nghiêm túc, nhưng ngoại trừ việc giảng đề thì cũng sẽ không nói gì khác.
Quan hệ của hai người tựa như tốt hơn trước kia một ít, lại hình như vẫn giống trước đây.
Mùa mưa ẩm ướt lặng yên rời đi theo kỳ nghỉ, ngày thứ tám ấy, bầu trời trong xanh một vùng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quan Tinh Hòa ngồi trên xe chờ Hạ Chước và nghe tài xế tám chuyện.
“Ngày hôm ấy cậu chủ nhỏ bị kêu vào phòng làm việc, lúc ra ngoài thì hai bên má đều đỏ, bà chủ cũng quá nhẫn tâm.”
Chú ấy nói đến Quan Dập.
Trong bài kiểm tra tháng trước tuy rằng anh ấy đứng hạng năm, nhưng có Hạ Chước làm nền cho thêm nổi, thì cũng là kém.
Quan Tinh Hòa nghĩ thôi cũng biết người cô khá mạnh mẽ này sẽ nổi trận lôi đình như thế nào.
Vào lúc Quan Dập còn rất nhỏ, cha mẹ anh ấy đã chia tay.
Anh ấy được phán cho ở với mẹ, ngay cả họ cũng đổi thành họ Quan. Từ nhỏ đến lớn, mẹ của Quan Dập đã mang nhiều kỳ vọng vào anh ấy, yêu cầu trong việc học càng nghiêm khắc hơn.
Mọi việc chỉ có thể là hạng nhất, không thể hạng hai.
Lần này chẳng những rơi xuống hạng năm, mà còn bị “đứa trẻ đến từ nông thôn” trong miệng bọn họ đè dưới chân, ai cũng có thể tưởng tượng được trong lòng Quan Dập nhục nhã như thế nào.
Trong xe lặng im, tài xế thở dài, “Bà chủ cũng quá nghiêm khắc, chú thấy áp lực của cậu chủ nhỏ cũng rất lớn, buổi tối chú ra ngoài mua thuốc lá, thấy một mình cậu ấy ngồi ngẩn người trong vườn hoa.”
Chú ấy nhìn qua kính chiếu hậu thấy Quan Tinh Hòa cụp mắt, sau một lúc lâu không đáp lời, trong lòng thầm nghĩ không ổn rồi.
Chuyện trong nhà người ta, bản thân nói nhiều như vậy làm gì.
Chú nhanh chóng nói sang chuyện khác, “Sao gần đây cậu chủ Hạ về muộn như vậy, là cấp ba tan học muộn sao?”
“Thời gian tan học toàn trường đều giống nhau.” Quan Tinh Hòa nói: “Có lẽ ở lại bù giờ, chúng ta chờ một chút.”
“Được rồi.” Tài xế đáp lời, thông minh không nói chuyện nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thời gian một phút một giây trôi qua, hoàng hôn dần buông xuống, chỉ để lại một chút ánh sáng mờ ảo.
Hạ Chước còn chưa trở về.
Không thể dừng xe ở cổng trường, bảo vệ lại đây gõ cửa sổ.
Quan Tinh Hòa cuối cùng cũng không nhịn được nói: “Chú ơi chú đậu xe ở chỗ xa một chút trước, con vào xem.”
*
Hạ Chước bị chặn trong một góc ở hành lang.
Gió thu đêm vừa lạnh vừa kéo dài, cả người chàng trai thấm đầy nước, bị gió thổi qua tựa như rơi vào hầm băng.
Một đám người bên cạnh cười với vẻ ác ý, “Bảy ngày Quốc Khánh ở nhà nghỉ ngơi khỏe không?”
“Tấm thân này còn khá tốt, lần trước trời lạnh như vậy cũng không thấy mày làm sao.”
Hạ Chước siết chặt nắm tay.
Vào một đêm mưa trước kỳ nghỉ, anh bị chặn ở cửa WC, một thùng nước đá lạnh thấu xương tưới xuống đầu anh.
Anh cắn răng hết sức, cố nén sự đau đớn.
Nhóm người này giống anh, là học sinh nội trú của trường. Nhưng trong nhà bọn họ đều có tiền có thế, lúc trước không thi đậu cấp ba, dựa vào tiền của cha mẹ mà vào được trường cấp 3 tốt nhất thành phố.
Hạ Chước không có hộ khẩu ở thành phố, cho dù thành tích có xuất sắc nhất thì Quan Thành Vũ cũng chỉ có thể giúp anh lấy được thân phận học sinh nội trú.
Ở ngôi trường này, học sinh nội trú giống như một nhóm độc lập nhỏ, ngày thường trốn học cúp cua, thành tích đội sổ.
Hạ Chước vào trường học thì nhận được sự chú ý của nhóm nhỏ này, nhưng bọn chúng cũng không coi cậu như đồng loại, mà là một loại tồn tại cấp thấp hơn.
Bọn chúng nghe nói anh đến từ “nông thôn” nên đã cho rằng Hạ Chước không quyền không thế không dám phản kháng, ngày thường châm chọc mỉa mai, tới hứng thú thì tan học chặn người ở hành lang, bắt nạt tìm niềm vui.
Hạ Chước xương cốt cứng cáp, chịu đựng được.
Anh biết bản thân chẳng qua là dựa vào lòng thương hại của chú Quan mới có tư cách vào trường học này.
Ăn nhờ ở đậu, anh đã nhận được rất nhiều ân huệ rồi, anh không muốn chọc thêm phiền toái cho người nhà họ Quan.
Trái tim của chàng trai trẻ mẫn cảm và cứng rắn.
Mấy năm nay, điều đầu tiên mà cuộc sống dạy cho anh ấy là sự nhẫn nhịn và sự cô độc.
Người bên cạnh thấy anh không lên tiếng thì vươn tay “chát chát” hai phát trên gương mặt anh, “Mày câm à, cũng không nói lời nào.”
Hắn gọi người phía sau, “Xem ra vẫn không đủ, đi vào trong WC, lấy thùng nước giẻ lau kia ra, trước kia mày ở nông thôn, có phải uống được loại nước này hay không.”
Hắn dùng sức ấn đầu Hạ Chước vào thùng với giọng điệu cực kỳ ác ý, “Uống một hớp cho tao xem.”
Nhưng hắn lại không ấn được.
Chàng trai cụp mắt nhìn hắn, đáy mắt là một vùng tối sầm vắng lặng như tờ.
Ánh mắt như vậy khiến hắn trong cơn giận dữ không nhịn được buồn bực kêu người ở phía sau, “Còn không qua đây giúp tao.”
Người chung quanh xông lên, ấn bả vai và đầu của Hạ Chước, dùng sức ấn anh vào trong chậu.
Chàng trai cắn răng hết sức, cái cổ trắng lạnh nổi lên gân xanh, dùng sức giãy giụa hệt như một con thú bị nhốt tuyệt vọng.
Nhưng cho dù sức lực của anh có lớn thì cũng không thắng nổi nhiều người như vậy.
Anh nhìn mặt nước màu xám đen cách anh càng ngày càng gần.
Hai tấc, một tấc.
Trong hành lang tối om, Hạ Chước tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Đột nhiên, có một tiếng “Bốp”, đèn hành lang sáng lên.
Người bên cạnh bị hoảng sợ nên nới lỏng lực.
“Các người đang làm gì đấy?”
Anh giãy giụa ngước mắt, nhìn cô gái cách đó không xa.
Cô mặc đồng phục mùa thu trắng tinh, ánh đèn hành lang soi xuống như thể một lớp ánh sáng truyền qua khắp người cô.
Cặp mắt hằng ngày thường sạch sẽ trong veo hơi híp lại, như thể đang đốt một ngọn lửa hừng hực.
Có người cười khẽ hai tiếng, “Một con nhỏ cấp hai à? Còn dám hỏi đến chuyện của bọn tao à?”
Quan Tinh Hòa cau mày, “Tôi khuyên mấy người buông anh ấy ra, tôi mới vừa gọi người, bọn họ sắp tới rồi.”
“Hù dọa ai hả? Anh hai, bằng không bắt lại đây dạy dỗ cùng.”
Cô gái trước mặt không hề có dáng vẻ sợ hãi, mím chặt môi, một đôi mắt hạnh xinh đẹp trợn lên nhìn một cách giận dữ, dáng vẻ này khiến trong lòng tên cầm đầu không vững dạ.
Chẳng lẽ là thật sự gọi người?
Nhóm bọn họ đều không có tư cách học chính quy ở trường, gây chuyện đều là có thể bị đuổi thẳng. Cho nên ngày thường bọn họ cũng sẽ không bắt nạt những học sinh chính quy, họ nghĩ rằng Hạ Chước là một quả hồng mềm nên mới dám đến tìm thú vui.
Nếu thật sự bị phát hiện thì không hay.
“Thôi quên đi.” Hắn quay đầu lại liếc xéo Hạ Chước, “Buông tha cho mày trước, sau này không dễ dàng như vậy đâu.”
“Đi.”
Hành lang sáng như ban ngày, cả người Hạ Chước thấm đầy nước, quần áo trên người vừa ướt vừa nặng.
Anh cắn chặt răng rồi đứng lên.
Giây tiếp theo, một mùi hương nhẹ của hoa bay đến, một sự mềm mại chạm vào gò má lạnh băng.
Là một tờ khăn giấy mới tinh.
“Lau đi.”
Quan Tinh Hòa nhét nửa gói khăn giấy còn lại trên tay vào trong tay anh.
Cô nghĩ đến lời từ chối lần trước của chàng trai thì mím môi, “Chỉ là khăn giấy lau mặt mà thôi.”
Ngón tay Hạ Chước cuộn lại, nhẹ nhàng nhận lấy.
“Cảm ơn.” Anh khàn giọng đáp.
Cơ thể lạnh băng của Hạ Chước hệt như không còn tri giác, nhưng đáy lòng tựa như có một thứ tình cảm gì đó vừa nóng vừa ấm từ từ dâng lên.
Anh hơi luống cuống nắm chặt khăn giấy.
“Bọn họ đã làm vậy bao lâu rồi?” Quan Tinh Hòa tức giận hỏi.
Cho dù quan hệ của cô và Hạ Chước có nhạt nhẽo thì cũng không muốn nhìn thấy anh bị bắt nạt như vậy.
Hơn nữa, rõ ràng anh có thể phản kháng không phải sao?
Ánh mắt Quan Tinh Hòa liếc qua cánh tay rắn chắc của anh. Người con trai có vóc người cao ráo, gầy gò nhưng có sức lắm, cô không tin anh không đánh lại bọn họ.
Cô gái mười lăm tuổi, chưa bao giờ chịu đựng những khó khăn của cuộc sống nên không rõ sự cúi mình ngấm ngầm chịu đựng và lòng tự tôn.
Cô hơi phẫn nộ móc điện thoại ra, “Em gọi điện thoại nói với ba em.”
“Đừng.” Hạ Chước nắm lấy cổ tay cô dưới tình thế cấp bách.
Trên tay anh mang theo vệt nước chưa khô chạm vào cổ tay ấm áp của cô gái, đầu ngón tay bỗng nhiên cứng đờ.
Giây tiếp theo như bị điện giật phải buông ra.
Chàng trai cụp mắt kèm giọng nói không lưu loát: “Đừng nói.”
Anh không thể gây thêm phiền toái.
“Vậy anh vẫn luôn như vậy ư?” Giọng cô gái cất giấu cơn giận tái đi.
Cô nhìn chàng trai trước mắt.
Nước trên đầu anh còn chưa lau khô, từng sợi tóc còn đang dính trên trán tựa như làm nền lộ ra mấy phần yếu ớt trên gương mặt lạnh lùng sắc bén.
Quan Tinh Hòa nói: “Đây đã không phải lần đầu tiên nhỉ.”
“Trước Quốc khánh, rõ ràng anh mang dù nhưng toàn thân vẫn ướt đẫm, là bọn họ làm phải không.” Quan Tinh Hòa càng nghĩ càng giận, giọng nói lộ ra mấy phần giận tái: “Không được, em nhất định phải nói cho ba em.”
Cô cúi đầu ấn điện thoại, giây tiếp theo lại bị giọng nói lạnh lùng cắt ngang, “Em đừng lo.”
Giọng nói của chàng trai bị đè nén và trầm xuống như thể nó mang theo một cơn ớn lạnh thấu xương trên người anh.
Ngón tay Quan Tinh Hòa cứng đờ, cô ngước mắt, đôi mắt đen láy lạnh lùng của chàng trai chạm vào cô trong giây lát rồi đột nhiên buông xuống.
Hạ Chước nén giọng, ép buộc mình không nhìn vào cặp mắt dịu dàng kia, cố nén lại sự ấm áp dần dần tràn vào trong lòng, nói không lựa lời mà nói: “Chuyện không liên quan đến em.”
Quan Tinh Hòa sửng sốt, ngón tay lơ lửng trên nút call cũng run rẩy.
Sau một lúc lâu, cô cụp mắt, thờ ơ đáp: “Được, em mặc kệ, coi như em lo chuyện thiên hạ đi.”
Cô xoay người, mím môi, cố nén nỗi ấm ức dâng lên trong lòng, cậy mạnh nói rằng: “Vậy phiền anh lần sau đừng để tôi chờ lâu như vậy.”
Cơn gió lạnh đêm thu dường như xen lẫn chút chua xót.
Hạ Chước nắm chặt nắm tay.
Anh không biết vì sao cô gái giúp mình.
Là bồi thường sau khi trêu cợt, thương hại, hay là cái gì khác?
Nhưng đây đều là thứ anh không thể thừa nhận.
Chàng trai cô độc một mình, hai bàn tay trắng, điều duy nhất có thể làm là không gây phiền phức cho người khác.
Hạ Chước ngước mắt, nhìn bóng lưng gầy gò của cô gái thì trong lòng hơi khó chịu.
Anh cũng không hiểu rằng đó là một loại cảm xúc mang tên hối hận.
Gió thu thê lương, mọi âm thanh trong sân trường vào đêm đều tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng gió tiếp tục rít gào.
Hạ Chước im lặng đi theo phía sau cô gái, cô đi vừa nhanh vừa vội, trong bước chân dường như xen lẫn cơn giận dữ.
Ngọn đèn đường dần dần đổ xuống, Hạ Chước hơi hé miệng nhưng từ đầu đến cuối đều không nói ra một chữ.