Đọc truyện Khinh Cuồng – Chương 79: Tạ Yến
Editor: Thao Vo
Beta: Mika
Năm đó, tin tức Tạ Yến tàn sát trên núi linh sơn bị một kiếm của Giản Tố Ngu xuyên chết tới nỗi hồn phi phách tán được truyền đi.
Mãi một tháng sau, tin tức này mới truyền đến Phong Đô đang được sửa chữa.
Bồ Tân Tửu đã đứng lặng dưới trời tuyết bay lả tả, một lần nữa y lại cảm nhận được nỗi buồn bã đau đớn của oán linh Viễn Thanh nhiều năm trước khi bị chính tay y đánh tan.
“Lần này tới lượt ta muốn ngươi mang theo phần hy vọng kia của ta mà sống sót.” Lúc ấy linh thể của Viễn Thanh đang dần dần trong suốt giữa không trung, “A Cửu, nhớ nhung quá mệt mỏi, ngươi hãy quên ta đi.”
“Ta sẽ không quên ngươi.” Bồ Tân Tửu dựa vào cột trụ của cửa chùa Hàn Sơn, trên tay y đang cầm lấy một quả trứng tròn trắng bóc, nụ cười trên mặt trông còn khó coi hơn là khóc, “Ngươi đợi ta nhiều năm như vậy, nếu ta quên ngươi thì ngươi thực sự sẽ biến mất.”
“Được, vậy ngươi cứ tiếp tục tưởng nhớ về ta đi.” Oán linh khẽ mỉm cười, “Lúc ngươi nhớ ta thì hãy đối xử tốt thêm chút với Tạ Yến đi…!vì ta chính là một phần + linh hồn của hắn.”
Nhưng sau đó Tạ Yến cũng đã chết, di nguyện cuối cùng Viễn Thanh để lại cũng không còn nữa.
Bồ Tân Tửu vẫn luôn không nghĩ ra được, một hồn của Tạ Yến vẫn ở trong tay y, sao hắn có thể hồn phi phách tán? Nhưng y chỉ có thể ngước mắt lên nhìn bầu trời đen kịt không bao giờ có ánh mặt trời của bầu trời ở Phong Đô, mặc kệ vảy rồng trong tay đang dần mờ đi trong suốt mười năm nay.
Cho đến khi y cảm nhận được sự dao động khác thường của linh hồn ở trong thành Lâm An, trong lúc Bồ Tân Tử đang điều tra việc các linh hồn biến mất thì phát hiện vảy rồng trên người lại phát sáng rực rỡ lần nữa, sau đó y bất ngờ gặp được Tạ Yến vừa tỉnh lại không lâu.
Tạ Yến nhìn mọi người, hai tay giấu dưới ống tay áo khẽ run lên, “Là ta, trong thân thể Quý Phùng Ương có nội đan của ta, vì vậy nàng ấy có thể cảm nhận được sự tồn tại của ta, nàng ấy đã theo sự chỉ dẫn nội đan mà đi theo ta suốt một quãng đường tới thành Lâm An.
Lúc đó, trong thành Lâm An vẫn luôn xảy ra chuyện người bị mất hồn, điều đó cho thấy Nguyệt Thời xuất hiện ở gần đó, chờ tới khi ta với Quý Phùng Ương gặp nhau, nàng ta biết rằng ta đã thật sự trở lại.”
“Không sai, ai biết được huynh vừa trở về liền gặp phải Giản Tố Ngu.” Lam Nguyệt Thời ôm hận liếc mắt nhìn Giản Tố Ngu, “Trước nay đều là như thế, chỉ cần nhìn thấy hắn, huynh sẽ quên hết mọi huyết hải thâm thù.”
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung team)
“Con là đồ đệ của ta, đương nhiên ta không thể làm ngơ để người khác lừa gạt con nhiều như vậy.
Đồ đệ, chúng ta quả thật có lỗi với con, nhưng mối thù đổ máu của Tạ gia này vốn không nên để con gánh chịu.” Mấy năm nay, có người ở sau lưng chỉ trích Thương Thâm nuôi dưỡng ra một tên ma đầu, nhưng ông ấy không hề quan tâm.
Sau một hồi thờ ơ quan sát, ông ấy quyết định giải thích một chút về sự kiện năm đó: “Năm đó vợ chồng Tạ quốc sư không phải chết dưới tay sư huynh ta…!có thể nói là bọn họ đã tự sát.”
“Tự sát…Tại sao?” Tạ Yến ngây người nhìn ân sư của mình.
Thương Thâm thở dài, “Có ma đầu sinh ra trong Tạ gia…!Bọn họ cho dù chết cũng muốn bảo vệ bí mật này.”
“Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!” Lam Nguyệt Thời đột nhiên điên cuồng gào thét, “Hoàng Mẫn ngươi còn chần chờ gì nữa, mau giết bọn chúng!”
“Tố Ngu, cẩn thận!” Thương Thâm lo lắng hét lên.
“Bọn họ xác thật là tự sát.” Thanh đao dài sượt qua cần cổ cắt trúng da thịt mang lại có chút đau đớn, Giản Tố Ngu không hề né tránh, hắn bình tĩnh lên tiếng, “Bởi vì bọn họ muốn bảo vệ con gái mình.
Ma đầu được giáng xuống Tạ gia…!Từ trước đến nay tên ma đầu kia chưa bao giờ là đệ mà là Lam Nguyệt Thời.”
“Không phải ta!” Lam Nguyệt Thời tái mặt, rống giọng hét lên, không biết nàng đang thuyết phục người khác hay là chính mình.
Tuy nhiên đôi môi run rẩy đã tố cáo nội tâm lo sợ phập phồng của nàng: “Thực sự không phải là ta…”
Lợi dụng lúc tâm trí Lam Nguyệt Thời đang rối loạn, Liễu Minh Hồng và Bồ Tân Tửu ở một bên nắm bắt lấy thời cơ, đồng thời tiến lên chế trụ thân pháp chậm chạp của Nguyệt Hoàng Mẫn và nhanh chóng đoạt lại Đoạn Thủy, một người cầm mũi đao, một ngưởi nắm lấy chuôi đao.
Bởi vì quá sốt ruột nên Liễu Minh Hồng bị mũi đao đâm vào đầu ngón tay, một giọt máu rơi xuống trên mặt đất.
“Năm đó, vốn dĩ sư tôn đi đến Tạ phủ là muốn dò hỏi về phong ấn trên gáy Tạ Yến, không nghĩ tới việc ông ấy làm đã vô tình ép vợ chồng Tạ quốc sư tự sát, Sau này ông ấy vì quá náy áy nên nguyện chết dưới lưỡi kiếm của Tạ Yến.” Giản Tố Ngu dùng tay che chặt vết thương, ánh mắt sáng ngời trong veo vẫn luôn dừng ở mặt Tạ Yến, nhưng lời nói lại dành cho Lam Nguyệt Thời, “Vợ chồng Tạ quốc sư có công nuôi dưỡng Tạ Yến, nhưng bọn họ thà chết vẫn muốn lấy Tạ Yến ra làm tấm bia che mắt người đời để bảo vệ ngươi.
Bọn họ vì ngươi mà chết, Tạ Yến chưa bao giờ thiếu nợ ngươi cái gì.”
Bồ Tân Tửu cũng gật đầu đồng ý: “Năm đó ngươi dùng Bạch Hồng giết Vân Hạc, dám ở trong nội bộ Huyền Âm luyện huyết cổ, từ chuyện này đến chuyện khác, Tạ Yến đều phải thay ngươi gánh chịu hết, hắn thực sự không nợ ngươi cái gì.
Sau khi trở thành ma, ngươi càng trở nên mạnh hơn, hút hồn khắp nơi, trong tối ngoài sáng ngươi đã làm biết bao nhiêu tội lỗi rồi.
Ai chính là ma đầu sinh ra từ Tạ phủ, chẳng lẽ trong lòng ngươi không biết hay sao?”
“Không phải là ta, là Nguyệt Thời…” Tạ Yến như bị sự thật như tiếng sét kinh thiên động địa này làm cho choáng váng, thật lâu sau hắn vẫn không nói ra được lời nào.
Chợt nhớ tới một đêm nào đó khi hắn còn nhỏ, Tạ Yến đã nhầm lẫn một con rắn trắng thành Bạch Hồng của mình ngay trong chính dinh thự Tạ quốc sư…!kể từ khi đó, hắn có một bóng ma tâm lý sâu đối với rắn.
Con rắn trắng kia thực ra là bạch giao, là muội ấy sao? Tạ Yến muốn tiến bước chân lên hỏi nhưng bị Bồ Tân Tửu ngăn lại.
“Để ta giải quyết nàng.
Vị kia của nhà ngươi đang bị thương, còn không mau đi xem?” Bàn tay quỷ quái trên mặt đất nháy mắt đã bắt được Lam Nguyệt Thời, Bồ Tân Tửu mất kiên nhẫn mà nhanh nhẹn đẩy Tạ Yến vào lòng Giản Tố Ngu, quay người đối diện với Lam Nguyệt Thời đang bị tay quỷ ngăn cản, “Ba lần bốn lượt xâm phạm Phong Đô của ta, ngươi muốn tìm chính là long lân vẫn luôn được ta mang theo bên người phải không?”
Giống như bị hai chữ “long lân” này kích thích, Lam Nguyệt Thời cắn chặt môi dưới, đôi mắt mê man, giọng nói kiên định dị thường: “Long Lân…!Long Lân….!Ta nhìn thấy trên sách cổ Lam gia, ta có thể hóa rồng…!Các ngươi tin ta đi, chỉ cần ta có đủ năng lực, ta có thể cứu sống cha mẹ ta, cứu sống Sở Từ, cũng như cứu sống Vân Hạc, cứu sống những người vì ta mà chết.”
Bồ Tân Tửu nhìn sâu vào nàng, giọng nói bình thản không một gợn sóng: “Vì muốn cứu người mà ngươi đi giết người, lúc sau ngươi muốn cứu sống những người vô tội chết thảm đó, ngươi lại đi tàn sát nhiều người hơn.
Bởi vậy ngươi mới thành ma.”
“Hóa ra là ngươi giết cha ta!” Một thanh niên nghe vậy liền cầm kiếm định xông lên, nhưng hắn lại bị Lam Ẩn ở phía sau kéo chặt góc áo.
Lam Ẩn gấp gáp đến độ quỳ gối trước mặt Vân Hề.
Cậu quỳ trên mặt đất, nặng nề dập đầu vài cái, vội vã cầu xin: “Sư huynh! Nợ mẹ con trả, nếu huynh muốn báo thù thì hãy giết ta đi.”
Tay Vân Hề cầm kiếm siết chặt rồi thả lỏng, thả lỏng rồi lại siết chặt, lên xuống mấy lần, cuối cùng y dứt khoát quay đầu sang chỗ khác mắng một câu “Ngu hiếu.”
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung team)
Khuôn mặt Lam Nguyệt Thời tái nhợt, mím chặt môi không nói ra lời nào.
“Mẫu thân…” Lam Ẩn quỳ tiến lên vài bước, dùng ống tay áo phủi đi bụi bặm trên mặt Lam Nguyệt Thời.
Như là khó có thể tin được, môi Lam Nguyệt Thời nhấp nháy một lúc, nàng nhẹ giọng nói: “Con vẫn nguyện ý gọi ta một tiếng “mẫu thân” sao?”
Lam Ẩn nhếch miệng, trong hốc mắt, nước mắt lưng tròng: “Trong đêm hội đèn lồng ở trong Nghiệp Thành, mẹ đã tới thăm con đúng không?”
Chạm vào đỉnh đầu mềm mại của chàng thiếu niên, Lam Nguyệt Thời lặng lẽ gật đầu.
Người mà nàng mắc nợ nhiều nhất trong bao năm qua không ai khác chính là chàng thiếu niên trước mặt này.
“Sư huynh, huynh không sao chứ?” Lúc này Tạ Yến mới yên tâm quay đầu nhìn vết thương trên cổ Giản Tố Ngu.
Đoạn Thủy sắc bén, nhưng may vết thương không sâu.
Giản Tố Ngu lắc đầu, đáp lại một câu “Ta không sao”, nhưng ánh mắt hắn lóe sáng liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt dị thường của Liễu Minh Hồng.
“Quái lạ, tại sao máu trên tay ta mãi không cầm được?” Liễu Minh Hồng nhẹ nhàng lẩm bẩm một câu, y cúi đầu xuống nhìn thấy vết máu dưới chân giống như bị một lực vô hình nào đó rút ra, dần tạo thành một pháp trận đỏ bừng trên mặt đất.
Lam Nguyệt Thời thở sâu, đảo tầm mắt nhìn qua, “Ta đã bày ra trận pháp chiêu hồn trong chính điện này, nó nằm ở ngay dưới chân các ngươi.”
Nằm ngoài dự đoán của mọi người, Liễu Minh Hồng ngơ ngác một hồi lâu rồi quyết định dùng thanh đao cứa vào bàn tay mình, toàn bộ bàn tay rướm máu.
Máu rơi càng nhiều trên mặt đất, dần dần nhuộm đỏ toàn bộ pháp trận trên mặt đất.
“Minh Hồng, ngươi đang làm gì vậy?” Bồ Tân Tửu vội vã duỗi tay kéo y lại, sau đó lúng túng tay chân băng bó vết thương cho y.
“Ta muốn đại ca trở về! Tân Tửu, ngươi đã nói sẽ nghĩ cách đưa đại ca ta trở về.” Liễu Minh Hồng thoát khỏi xiềng xích của Bồ Tân Tửu, ánh mặt y kiên định, mặc kệ máu rơi từng giọt vào trong pháp trận.
Lam Nguyệt Thời nhìn hai người bọn họ giằng co với nhau, nàng đem đám linh hồn đang khóc lóc trong túi Càn Khôn ra ném vào giữa pháp trận, nhàn nhạt nói, “Nếu chiêu hồn từ cõi âm về thành công mới có thể lấy mạng đổi mạng, còn nếu thất bại thì cũng lắm chỉ là mất vài giọt máu cùng với tu vi mà thôi.”
Nhưng vào lúc này, dưới chân Liễu Minh Hồng nổi đầy ánh sáng hồng, máu không ngừng ứa ra tựa như mang theo một sinh khí nào đó, dồn dập tiến về giữa pháp trận.
Dù sao nó cũng là cấm thuật, mọi người có mặt ở đây đều ngửi thấy mùi máu tanh nồng, bên tai luôn vang vọng những tiếng oán thán không ngớt của các linh hồn.
Ánh sáng hồng vọt thẳng về phía chân trời, làm chói mắt bọn họ, linh hồn dùng để hiến tế cũng bị khối lực lượng này xé tan thành từng mảnh.
Tình hình yên ổn lắng xuống, bên trong vòng sáng dần xuất hiện dáng người nam nhân đĩnh bạt.
“Thế mà lại thành công…” Lam Nguyệt Thời dùng đầu ngón tay siết chặt góc áo của mình, nàng sững sờ nhìn người nam nhân kia.
“Dù sao chuẩn bị lâu như vậy cũng thất bại rồi, để cho ta tham gia vào cũng không quá đáng, đúng không?” Hắn nhìn vào đôi tay mình, sau đó quay đầu cười với mọi người.
Tạ Yến ngạc nhiên nhìn hắn: “Cô Đăng?”
“Đại ca? Đại ca của ta đã trở về rồi!” Mặc kệ vết thương, Liễu Minh Hồng khó giữ được sự phấn khích mà nắm lấy tay Bồ Tân Tửu.
Bồ Tân Tửu cũng chỉ đành vỗ lên vai y, trên môi hiện ra một nụ cười cưng chiều.
Có người nào đó ấp úng thốt ra hai chữ: “Liễu Liệu…” Giọng nói nhẹ như cánh ve, gần như không thể nghe được.
Nhưng tai Liễu Cô Đăng vẫn tinh nhạy nghe thấy.
Hắn đi tới trước mặt người kia, nắm lấy bàn tay đang vươn ra của đối phượng, khuôn mặt tuấn tú dịu đi một chút.
Hắn nhìn đôi mắt đờ đẫn của Nguyệt Hoàng Mẫn, nhẹ nhàng đáp lại: “Hoàng Mẫn, ta ở đây.”
Năm ấy ở Thanh Tửu Trúc Lâu, nhiều đêm triền miên nhung nhớ, trằn trọc khó ngủ.
Ngươi không hỏi, ta cũng không nói, hai bên che giấu để rồi bỏ lỡ rất nhiều.
May mắn thay, chúng ta vẫn còn tồn tại, cuối cùng, bây giờ chúng ta có thể làm lại từ đầu.
Cảm nhận vòng eo bị siết chặt, Tạ Yến vừa ngẩng đầu đã phát hiện hắn đang dựa vào lòng của Giản Tố Ngu, một lời tỉ tê nhẹ nhàng vang lên bên tai hắn: “Ta ở đây, về sau ta vẫn ở đây, mãi luôn ở đây.”
Tạ Yến đặt tay mình lên cánh tay hắn, hơi ấm từ chỗ tiếp xúc thân mật truyền tới khiến cho người khác cảm thấy thoải mái.
Khóe mắt Tạ Yến nhếch lên, quay đầu cười tươi với hắn: “Được rồi, ta nhớ kỹ.”
Vào một đêm mưa nhiều năm trước, một người nam nhân tuấn tú, phong thái hơn người cầm một chiếc ô màu xanh lá đứng lặng ở dưới Tàng Thư Lâu.
Vừa thấy cửa lớn đóng lại, hắn cắn chặt răng, vành tai ửng hồng nghiêng ngả lảo đảo mà chạy đến chỗ người đang đứng dưới mái hiên chờ mưa tạnh, khóe môi không hề che giấu ý cười: “Sư huynh, đệ đối với huynh là nhất kiến chung tình.
Tên đệ là Tạ Yến, yến trong trên đời này không có bữa tiệc nào không tàn.”
Người nam nhân kia nhấc mắt rời khỏi quyển sách, khuôn mặt tuấn tú có chút ngẩn ngơ: “Được, ta nhớ rồi.”
Tương phùng một đời, cảnh xuân tươi đẹp không bao giờ mất đi.
Trong bữa tiệc ăn uống linh đình hoa mắt người, đệ chưa rời đi, ta làm sao dám tạ yến(*)?”
(*) tạ yến: rời khỏi bữa tiệc.
Tác giả có điều muốn nói: Chà, hình như kết truyện chuột đầu voi đuôi, vốn dĩ tôi muốn viết một cái kết vui sướng, nhưng không thành.
Cảm ơn bạn đã xem ở đây, đây là một thể loại truyện văn giải trí không có dàn ý, phun nhẹ.
Tôi thề sẽ viết dàn bài tốt…!
Lời của cựu editor: Cuối cùng nhóm cũng hoàn thành xong truyện này.
Thật sự đánh giá cao tất cả mọi sự nỗ lực của các editor và beta xinh trong nhóm.
Kỷ niệm đồng hành với mọi người trong nhóm không bao giờ quên.
Lời cuối cùng là Bồ Tân Tửu soái quá, chỉ tiếc anh không phải nhân vật chính:*(
~Hoàn Văn~.