Khinh Cuồng

Chương 76: Một Kiếm Năm Xưa


Đọc truyện Khinh Cuồng – Chương 76: Một Kiếm Năm Xưa


Editor: Thao Vo
Beta: Mika
Lam Ẩn còn chưa kịp ngẩng đầu đã cảm thấy trước mắt mình tối sầm lại, trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói quen thuộc.

“Tiểu Ẩn, từ khi nào con biết thân phận của ta vậy?” Tạ Yến trầm mặc nhìn cậu thiếu niên trước mắt, muốn nói nhưng lại thôi.

Vì sợ cậu đổi ý, Tạ Yến có chút nóng vội, hắn khẽ cắn môi nhắc nhở cậu ấy: “Con nói khi nào ta trở về sẽ nói cho ta biết.”
Từ lúc còn nhỏ ở Lam gia, Lam Ẩn đã từng nghe các trưởng bối trong gia tộc kể rằng có một đại ma đầu không chuyện ác nào không làm ở trong nhà mẫu thân mình.

Sau khi lớn lên, cậu lại nghe được những người thân cận của cha nói rằng cái tên đại ma đầu kia đã giết chết song thân phụ mẫu của mình.

Vì vậy mỗi khi đến ngày lễ tết, cậu nhìn thấy gia đình người khác vui vẻ sum họp thì trong lòng vô cùng ghen tỵ và hận kẻ kia vô cùng.

Cậu từng lén đem chuyện này hỏi Bồ Tân Tửu, nhưng Quỷ Vương chỉ liếc mắt nhìn cậu, nhàn nhạt buông một câu, “Người chết đã đi xa rồi, không cần nhắc tới làm gì.” Sau đó y không nói gì thêm.

Trong lòng Lam Ẩn không cam lòng, cậu liền thừa dịp tâm tình Giản Tố Ngu đang tốt mà nhắc tới tin đồn về đại ma đầu hung ác kia.

Không ngờ vị sư tôn thường ngày vẫn luôn bất động như núi Thái Sơn kia trong mắt lại phá lệ hiện ra một tia đau khổ mà ngoảnh mặt đi, sau đó phân phó Lam Ẩn luyện tập pháp lực cho tốt thì không nói thêm lời nào– cứ như vậy, giữ kín như bưng.

“Cữu cữu, nhiều năm qua, đã rất nhiều lần con bắt gặp ánh mắt của sư tôn khi gọi tên ngài.” Lam Ẩn nghiêm túc nhìn hắn.

Cách xưng hô này vẫn làm cho đáy lòng hắn dậy sóng, Tạ Yến rũ mắt xuống, có chút ủ rũ nói: “Con còn nguyện ý nhận ta sao– Ta vốn tưởng con rất hận ta.”
“Đúng vậy, con hận người.” Cậu thiếu niên gật gật đầu, quả nhiên cậu ấy nhìn thấy mặt người nam nhân trước mắt biến sắc, rồi tiếp tục nói, “Người rõ ràng biết con mong muốn có người nhà thế nhưng người lại chậm chạp không chịu nhận con.”
“Không phải.” Tạ Yến lên tiếng phản bác, hắn căng thẳng đến mức không biết phải giải thích từ đầu– thật ra người mong muốn có người thân nhất, chính là Tạ Yến, “Ta chỉ là sợ hãi…!sợ con chán ghét ta.

Ta là một ma tu, không dám nghĩ tới việc con sẽ đồng ý tha thứ cho ta…”
“Tại sao người cần sự tha thứ từ con chứ? Tân Tửu đã kể cho con biết những gì xảy ra vào năm đó, cha con chết là do muốn cứu mẫu thân, còn mẫu thân chết là do khó sinh– tất cả những chuyện này không phải là lỗi của người.”
Nhưng quả thật mọi người ở Tạ phủ là bởi vì hắn mà mới chết, cậu mợ càng vì muốn bảo vệ hắn nên mới chết dưới tay của Thiên Nguyên Quân.


Ngay cả bản thân Tạ Yến cũng nghĩ cái lời tiên tri kia thật sự đã ứng nghiệm, bởi vì hắn đã hại chết rất nhiều người.

Hắn đồ sát Huyền Âm, Thiên Nguyên Quân cũng bị hắn giết.

Chỉ có điều hắn không hiểu, vị tôn giả kia dường như đợi hắn rất lâu, lúc ngài nhìn thấy hắn xuất hiện, trên mặt như có như không nở ra một nụ cười giải thoát.

Hắn nhớ mang máng khuôn mặt đẫm máu của Thiên Nguyên Quân, ông ta vô cùng đau đớn nhìn hắn: “Nhóc con, món nợ máu của Tạ phủ cứ tính trên tay lão phu đi– Hãy tha cho những người khác.”
Một thanh kiếm dài xuyên qua tim đột nhiên rút ra, ngay sau đó cơ thể ông lão mất sức chống đỡ, ngã mạnh vào nền đất.

Ông ta mơ màng nhìn bầu trời rộng lớn bao la, miệng há hốc nói: “Thật đáng tiếc vì ngươi đã hủy hoại hắn…Tố Ngu hắn-hắn…”
Tố Ngu cái gì chứ? Tiếc là đến cuối cùng Tạ Yến cũng không có đủ kiên nhẫn nghe hết lời, hắn bổ thêm một tiếng kiếm vào thi thể, nhàn nhạt phủ nhận: “Không không không, ta không hủy hoại huynh ấy.

Cho dù toàn bộ môn phái bị diệt, ta vẫn không thể xuống tay với huynh ấy được, từ trước tới nay đều như thế.

Nhưng ta biết Tố Ngu, huynh ấy muốn ta chết.”
Hắn chỉ biết lúc đó Giản Tố Ngu tới Phong Đô tìm hắn, trước khi rời đi huynh ấy nhờ Bồ Tân Tửu giao cho hắn một lá bùa hộ thân– khiến tâm tình hắn thay đổi lớn đem toàn bộ Phong Đô Quỷ Vực thiêu đốt.

Tất cả những con quỷ ở Phong Đô đều là người nhà của Bồ Tân Tửu, vì thế hắn không có mặt mũi đối diện với khuôn mặt gục ngã của Bồ Tân Tửu, cũng không còn cách nào trốn tránh trong thành, từ trước tới nay hắn đều cố trốn chạy cái số phận nghiệt ngã ấy.

“Cữu cữu, những chuyện cũ đó đều không phải là lỗi của người.” Không biết tại sao Tạ Yến vẫn luôn trầm mặc không lên tiếng, ánh mắt có chút quan tâm của Lam Ẩn rơi vào trên người hắn.

“Vân Hề đang rửa trái cây ở sân sau, Tiểu Ẩn con đi giúp cậu ta một tay đi.” Một giọng nói quen thuộc đã thu hút tâm trí Tạ Yến quay trở về.

Ngay khi hắn quay người đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Giản Tố Ngu thì chỉ nghe thấy người này nói: “Chúng ta hãy nói chuyện đi.”
“Hả, huynh muốn nói cái gì? Sư Huynh, nhắc tới tiền sẽ làm tổn thương tình cảm, nhắc tới tình cảm sẽ làm tổn hại tu vi” Tạ Yến dựa cột mà ngồi xuống, nâng má, giống như bản thân hắn đang nghiêm túc lắng nghe.

Cho dù Tạ Yến có phản bác như thế nào thì cũng chẳng thể xóa bỏ được sự thật rằng Thiên Nguyên Quân đã chết dưới lưỡi kiếm hắn, cũng như Giản Tố Ngu không phản bác được việc năm đó hắn chính tay đâm người trong lòng.


“Tu vi của ta đủ để…” Giản Tố Ngu theo tiềm thức đáp lại, liền nhìn thấy mặt Tạ Yến nhếch lên cái mỉm cười đầy ẩn ý.

Hắn có đần độn như thế nào cũng cảm nhận được sự chế nhạo không che giấu trong đó, vì thế hắn thẳng thắn nói, “Chúng ta nói về nhát kiếm năm đó đi.”
Lồng ngực nhói đau, nụ cười trên mặt Tạ Yến dần tan đi: “…!Nhát kiếm ấy?”
Nhát kiếm kinh hoàng đó của Giản Tố Ngu đã xuyên qua tim Tạ Yến, quét sạch mọi mầm mống cũng như ảo tưởng trong lòng hắn.

Nhiều năm trôi qua, vết thương bị đâm trên người hắn sớm lành lại từ lâu, nhưng khi hắn nghĩ tới vẫn cảm thấy đau nhức.

“Năm đó, vì muốn phạt ta về tội tự tiện xuống núi mà sư tôn đã bắt ta uống Trần Duyên Tán.” Trên hành lang yên tĩnh, từng lời Giản Tố Ngu nói ra đều có sức công phá lớn, “Cho nên sau này ta quên mất đệ.”
Thân là thiên kiêu chi tử của môn phái nhưng Giản Tố Ngu lại vì Tạ Yến mà ngỗ nghịch với trường bối, làm trái môn quy, thậm chí vì có thể xuống núi lần thứ hai, hắn còn quỳ trước chính điện ba ngày ba đêm để cầu xin để được xuống núi.

Quả là lời Thiên Nguyên Quân nói không sai– vào thời khắc tình cảm Giản Tố Ngu dành cho Tạ Yến đã bén rễ đâm sâu thì chính là lúc một người đệ tử lạnh lùng đứng đầu môn phái từ trước tới nay là trích tiên thanh cao đã bị hủy hoại hoàn toàn.

Nhưng đối mặt với những điều này, câu trả lời của hắn vẫn giống như lúc xuống núi: “Đệ tử không hối hận.”
Thiên Nguyên Quân định không truy cứu nữa nhưng khi nhìn thấy Giản Tố Ngu không hề cảnh giác mà nhận ly rượu từ Thương Thâm cùng với vẻ mặt không đành lòng của Diên Chiết Chỉ, ông bắt đầu cảm thấy hổi hận hối hận.

Có lẽ lúc đó ông không biết tại sao bản thân mình hối hận.

Nhưng mà Giản Tố Ngu đã quay trở về thành đại sư huynh được mọi người kính trọng kia, giúp Thương Thâm và Thiên Nguyên Quân xử lý chuyện mọi người trong nội môn bị nhiễm huyết cổ.

Tất cả mọi người cung kính đứng lặng ở một chỗ xa, rũ mắt gật đầu, kính cẩn gọi một câu “Sư Huynh”.

Không còn vẻ mặt lấy lòng của người nào đó đứng ở đằng sau cách hắn không xa, háo hức nhìn hắn, trông mong một cái liếc mắt lơ đãng của hắn nữa.

Thỉnh thoảng hắn xoay người nhìn về khoảng trống phía sau rồi ngẩn người, hắn nhớ mang máng ai đó đã từng đứng ở đây.

Một ngày nọ, Giản Tố Ngu tìm thấy được cây sáo ngọc trắng không tì vết ở một căn nhà gỗ trong rừng trúc.


Hắn nhớ rõ tên cây sáo này là Toái Băng.

Lúc thổi, âm thanh của nó sắc lạnh như băng, khí lạnh tỏa ra bức người.

Nhưng có cố gắng nghĩ như thế nào thì hắn vẫn không nhớ được cái kiếm tuệ xấu xí ở dưới đuôi sáo là của ai– trong đầu hắn chỉ có những mảnh kí ức rời rạc mách bảo rằng cái tuệ kiếm này được chính tay hắn treo lên.

“Sư tỷ, trong môn phái chúng ta có phải là vắng đệ tử nào không?” Hắn hỏi Diên Chiết Chỉ.

Diên Chiết Chỉ dừng một chút, tránh đi ánh mắt mang đầy sự tin tưởng của hắn, nàng lã chã rơi nước mắt: “Đúng vậy, là Vân Hạc đã cùng chúng ta lớn lên, đệ ấy qua đời rồi.”
Nhìn sư tỷ đưa mắt mông lung nhìn về những ngọn núi nối tiếp nhau ở đằng xa, Giản Tố Ngu cũng động lòng gật đầu, “Thảo nào đệ luôn cảm thấy thiếu vắng người nào đó quan trọng bên mình…”
Cho đến sau này, trong môn phái tung ra tin đồn có một tên ma đầu tấn công lên núi Linh Sơn, lúc Giản Tố Ngu rời khỏi bể băng thì đã thấy toàn bộ môn phái máu chảy thành sông.

Khi hắn nhìn thấy người sư tôn mình kính trọng nhất ngã trong vũng máu, Giản Tố Ngu liền rút kiếm tấn công vào người nam nhân trong trung tâm luồng ma khí kia.

Thoáng chốc không khí xung quanh tràn ngập khí lạnh, vô số mảnh băng trên không trung hóa thành một thanh kiếm tuyết băng dài, trực tiếp đâm vào nơi trọng yếu của đối phương.

“Quả nhiên huynh muốn mạng ta.” Đôi mắt đỏ rực của người ấy mở to, lạnh lùng nhìn hắn, một ánh mắt khiến lòng người giật mình.

“Những chuyện sau đó ta không nhớ rõ.” Trên hành lang yên tĩnh, giọng nói Giản Tố Ngu thanh thoát mờ ảo như tiếng sáo vang lên từ Toái Băng, “Lúc sau hình như ta đã cướp lấy thi thể của đệ từ chỗ mọi người, đem Toái Băng chôn cất cùng.

Tuy lúc đó ta vẫn không biết đệ là ai.

Sư thúc nói với ta chẳng qua đệ là một tên ma đầu, làm sao có thể có quan hệ với ta.

Đến khi có một năm tông phái tổ chức đại bỉ, người của Thiên Đô Hải Vân đứng trước mặt ta nhắc tới tên đệ, ta liền vô thức nhớ ra.”
Thật ra quá trình đó không mất quá nhiều thời gian, cái tên “Tạ Yến” giống như một chìa khóa mở ra những ký ức khóa chặt trong đầu hắn, một khi mở ra ký ức lập tức dâng trào trước mặt, khiến cả người choáng ngợp.

Từ tận đáy lòng, hắn hy vọng có thể nghe thấy lại được giọng nói của Tạ Yến, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú kia, nhưng ở trong mộng hắn chỉ nhìn thấy đôi mắt đỏ rực của người kia ở khắp nơi, luôn mở miệng oán buộc tội hắn “Quả nhiên huynh muốn mạng của ta.” Dòng hồi niệm như nước chảy, về sau Giản Tố Ngu mới hoàn toàn nhận ra, người kia đã không còn nữa, đệ ấy đã chết trên tay mình, vì thế cả người hắn bao trùm trong nỗi bi thương muộn màng.

Về sau, dạ thâm thường mộng thiếu niên sự, duy mộng nhàn nhân bất mộng quân (*).

Giản Tố Ngu cảm thấy Tạ Yến trách hắn, cho nên trong mộng có bao nhiêu người xuất hiện tới lui, hắn không còn nhìn thấy Tạ Yến nữa.


(*) 后来夜深常梦少年事,唯梦闲人不梦君 Dạ thâm thường mộng thiếu niên sự, duy mộng nhàn nhân bất mộng quân: ban đêm nằm mơ về thời niên thiếu nhưng chỉ mơ tưởng vu vơ chứ không mơ về người ngày đêm mong nhớ.

Sợ bản thân mình sẽ quên mất dáng vẻ Tạ Yến lần nữa, Giản Tố Ngu liền bắt đầu luyện cấm thuật phân hồn, phần linh hồn đó giống Tạ Yến nhưng rồi lại không giống Tạ Yến.

Đêm khuya tỉnh mộng, dưới ánh nến trong phòng, hắn dùng đầu ngón tay thi triển pháp quyết lên sợi hồn phách để nó từ từ hóa thành dáng vẻ nam nhân.

Tuy nhiên giả vẫn là giả, cái linh hồn kia chỉ đứng ngơ ngác, không gọi hắn một tiếng “Sư huynh”, cũng sẽ không lộ ra nụ cười ngốc nghếch với hắn, mà chỉ đứng đờ đẫn oán hận nhìn hắn, giống như lên án nhát kiếm vô tình kia.

Khi biết chuyện này, Thương Thâm cũng không có nặng nề trách móc hắn, chỉ đơn giản nói người chết không thể sống lại, khuyên hắn nghĩ thoáng hơn: “Tố Ngu, Tạ Yến chết rồi, con không cần làm khổ mình nữa.”
Nhưng người trong cuộc là người khó quên nhất, ký ức không thể quên giống như một con chó điên vậy.

Một cái ẩn núp dưới đáy lòng, một cái thì quằn quại trong tâm trí hắn, khiến hắn phải tiêu tốn nhiều sức lực để chống lại chúng nó thế nhưng chỉ thiếu một chút sức lực nữa thôi mà hắn lại không thể thoát ra khỏi nhà giam đó.

Trong lúc vô tình hắn lật xem bên trong túi Càn Khôn thì phát hiện còn sót lại một viên đá hòa âm từ nhiều năm trước, hắn giống như nhặt được bảo vật mà dốc lòng yêu quý.

Bởi vì nhiều năm sau, bên trong viên đá kia chính là câu nói nhẹ bổng “Sư huynh” của Tạ Yến đã nỉ non gọi năm đó trong lúc nằm mơ.

Mỗi lần nó phảng phất bên tai hắn giống như là người kia vẫn bên cạnh hắn.

“Tạ Yến, nhát kiếm năm đó, đệ hận ta phải không?” Cuối cùng hắn lên tiếng hỏi, cảm giác có chút hụt hẫng.

“Thiên Nguyên Quân nói đúng, quả thật huynh bị hủy hoại bởi đệ.” Hóa ra năm ấy…!
Tạ Yến thở dài rồi bỗng nhiên hắn chuyển chủ đề, “Đệ cảm thấy đệ cần phải có trách nhiệm…”
Trong khoảng thời gian ngắn, Giản Tố Ngu chưa kịp phản ứng lại, liền thấy khóe môi người trước mặt hơi nhếch lên, cả người cười tươi giống như một con thỏ trộm củ cải.

Hắn theo tiềm thức nói, “Sau khi trở về Huyền Âm, đệ có thể thử đâm ta một nhát cũng được, dù sao cả người ta đều là của đệ.”
Toàn bộ con người ta đều là của đệ…!Có lẽ người này chưa ý thức được rằng việc hắn thản nhiên nói ra những lời âu yếm thế này có lực sát thương lớn đến dường nào.

Người là của ta, trái tim là của ta, tất cả đều là của ta, ở đáy lòng Tạ Yến luôn có một bóng người nho nhỏ nhảy múa kêu gào.

“Nếu huynh đang lấy thân mình làm mồi nhử, ta làm sao có thể không biết lý lẽ chứ?” Tạ Yến lấy tay xoa lông mày giống như đau đầu, tuy nhiên hắn lại không che giấu được khóe miệng đang cong lên: “Ta cùng huynh trở về Huyền Âm.”
– ———


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.