Đọc truyện Khinh Cuồng – Chương 6: Nghịch Thiên Tục Mệnh
Editor: Ngonhinhlaolien
Beta: Lục
Trong bóng đêm, có tiếng người đang nói chuyện.
Lời nói nhỏ nhẹ mang thêm chút oán hận, trong mơ hồ vẫn có thể nghe ra là giọng của nữ.
“…Trên người ta không có vật nào khác, đã không còn thứ gì có thể dùng để giao dịch.”
“Ta nghĩ, khụ khụ khụ…!Trong sư môn hay ở nhà, ta đều có kiêu ngạo, khinh cuồng nửa đời, cổ vật quý hiếm, kho báu trên núi dưới biển, ta còn chưa gặp qua sao? Giao dịch chắc là không cần đâu…”
“Ngươi mang đi đi…”
Tiếng nói nhỏ dần, gần như không thể nghe thấy, cuối cùng xen lẫn chút run rẩy cầu xin:
“Cầu ngài, công tử…”
Tạ Yến chợt bừng tỉnh, ngồi thẳng dậy, còn chưa hồi phục lại tinh thần.
Cả người cũng không đau đớn như mình nghĩ, huyệt đạo được cởi bỏ, linh lực tự động du hành chữa khỏi miệng vết thương nên nó đã khép lại từ lâu.
Hắn hoảng hốt nhìn xung quanh.
Mấy tấm bình phong màu trắng, ngay cả tranh vẽ hay hoa văn cũng không có, gần chân bình phong là một cái sọt đựng giấy vẽ làm bằng tre trúc.
Quái lạ ở chỗ, trong sọt đựng tranh không có một bức vẽ nào.
Bên cửa sổ vải là một chiếc bàn cao để đọc sách, trên bàn có bút, sách và nghiên mực, mọi thứ đều có đủ.
Trong phòng không có huân hương, nhưng Tạ Yến vẫn đánh giá, mực này hẳn là mực loại tốt nhất.
Vì toàn bộ phòng đều tràn ngập mùi mực thơm lừng, thấm vào ruột gan, an thần tĩnh tâm.
Thật ra lại lộ rõ phong cách của Giản Tố Ngu.
Nhận thấy điều này, Tạ Yến ngồi dậy, trên cổ tay có hơi ấm truyền đến.
Bấy giờ hắn mới phát hiện, vẫn luôn có người canh giữ bên cạnh mình.
Giản Tố Ngu mặc một bộ quần áo trắng đơn giản, đầu tóc bạc đan xen với mép giường, một tay để gối đầu, một tay khác nhẹ nhàng nắm lấy tay của Tạ Yến.
Không cầm Tiêu Luyện, khí chất lạnh lẽo trên người Giản Tố Ngu thiếu đi không ít.
Nhưng đầu tóc đen kia, làm sao lại biến trắng?
Tạ Yến đau lòng chửi thầm, hắn không nhịn được duỗi tay, giống như trong mộng đã từng ước mơ mình làm điều này vô số lần.
Đầu ngón tay hắn chạm nhẹ, như muốn vuốt phẳng nếp gấp do nhăn mày của người đang ngủ say.
Xúc cảm lạnh lẽo, tựa như chính người nọ, chỉ có thể ngắm nhìn ở xa xa chứ không thể làm bẩn khí chất tiên nhân ấy.
Giữa mày Giản Tố Ngu bỗng hiện ra vài sợi tơ sáng lấp lánh, Tạ Yến tò mò nhẹ chạm một chút.
Thế là những sợi tơ lập lòe như ánh sáng đom đóm đêm hè chập chờn vài cái rồi biến mất.
Không lâu sau, một mẩu kiếm thật nhỏ màu xám bạc xuất hiện giữa mày Giản Tố Ngu, như ẩn như hiện.
Quả nhiên là Tiêu Luyện, Tạ Yến tấm tắc bảo lạ.
Chẳng trách tối hôm đó, hắn không biết Giản Tố Ngu lấy kiếm như thế nào, chỉ thấy có vài đường sáng lóe qua, lưỡi kiếm hiện ra làm nha đầu Phùng Ương bị thương.
Hóa ra người nọ đã phá tan lá chắn giữa người và kiếm, đạt tới cảnh giới người kiếm hợp nhất.
Có lẽ nhận thấy ánh nhìn quá mức nóng rực của hắn, hai mắt vốn đang nhắm chặt của Giản Tố Ngu bỗng run run.
Tạ Yến sợ tới mức vội vàng thu lại tay mình, làm bộ như chưa có việc gì xảy ra.
Giản Tố Ngu nhẹ nhàng tỉnh lại, tầm mắt rơi trên tay Tạ Yến dừng một lát, im lặng không nói mà chỉ đứng dậy đi đổ một ly trà.
Nhưng không biết vì sao, dường như có gì đó kinh động đến hắn, hắn dùng lực ném mạnh ly trà về phía Tạ Yến.
Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung Team.
“…A?”
Tạ Yến lập tức luống cuống tay chân chụp được, nhìn người đang cách mình vài bước kia, bóng dáng cao dài tựa bên cửa sổ, cứng họng không nói.
Chẳng lẽ trên người hắn có mùi gì kỳ quái sao? Tạ Yến nhìn quần áo của mình, giống như cũng không thấy chỗ nào không ổn.
Người ngoài nhìn còn tưởng rằng Giản Tố Ngu là đang sợ hắn.
Nghĩ cũng đừng nghĩ, lúc trước Giản Tố Ngu khoác lên người một bộ áo dài trắng, kế đó chỉ bằng một thanh trường kiếm, bước qua xác người chất như núi, máu chảy thành sông, xuyên qua thiên quân vạn mã, đuổi giết đến trước mặt hắn.
Quả xứng với danh người bạc tình bạc nghĩa, không chút nào niệm tình đồng môn, duỗi tay vài cái chém ra bộ kiếm quyết, một chiêu vân đạm phong khinh, năm đường kiếm mang xẹt qua.
Tất cả mọi người ở đấy đều kinh diễm, cũng bao gồm người đã bị nhất kiếm xuyên tim là hắn đây.
Ngăn nước Kiếm Thánh, một trận thành danh.
Nhưng Giản Tố Ngu của bây giờ đã không còn bạc tình đến vậy.
Ngày trước, y vừa gặp là đã muốn giết chết hắn tại chỗ.
Này thực sự là ngoài ý muốn của Tạ Yến.
Mà chuyện khác thường thì ắt có vấn đề.
Tạ Yến biết, nếu dựa theo tính cách của Giản Tố Ngu thì ba ngày ba đêm không nói một câu cũng không có gì lạ, chứ nói chi đến chủ động nói chuyện với hắn…!Quả thực là chuyện trên trời.
Vì thế để tránh cho không khí xấu hổ, hắn nên lựa lời mà nói, tiện thể làm thanh giọng.
“Nha đầu ồn ào nhốn nháo kia có khỏe không?”
Tạ Yến chớp mắt, trên mặt đều là nghi hoặc khó hiểu, nhấp môi hỏi.
Lời vừa nói ra, độ ấm trong phòng nháy mắt giảm xuống.
Ực…!Hình như lỡ chạm vào vảy ngược(*) nào đó.
(*) Nghịch lân: Vảy ngược của rồng.
Ý nói những điều cấm kỵ không ai được đụng vào.
Trong lòng Tạ Yến tò mò, nhưng tò mò cũng phải giữ mạng mới tò mò được.
Vì thế hắn từ từ nhích dần vào phía trong giường, sợ Giản Tố Ngu bất chợt hết kiên nhẫn nổi gọi Tiêu Luyện ra, cho hắn một kiếm.
Trong lúc bối rối, hắn nhìn đầu tóc trắng của người nọ, do dự nói:
“Ngươi…!Đầu tóc của ngươi sao lại…”
Giản Tố Ngu vô ý gạt một sợi tóc đang vươn trên trán, lông mi rũ xuống khẽ rung động, sau đó lạnh nhạt nói:
“Đó là do không chết.”
“Không chết?”
Tạ Yến nghe vậy thì như bị sét đánh, không thể tin nổi mở to mắt.
Đầu óc của Giản Tố Ngu bị cửa kẹp?
Trong lòng hắn thầm nghĩ, tự hỏi có phải mấy năm nay Giản Tố Ngu gặp được biến cố trọng đại nào đó hay không, cả người đã trở nên dễ mềm lòng hơn rất nhiều.
Như thế xem ra, những lời nhớ mãi không quên của đám tiểu bối Huyền Âm kia “Giáo hóa độ hóa” là đạo, rất có thể là do Giản Tố Ngu dạy bảo.
“Tiêu Luyện sẽ không giết nàng.”
Giản Tố Ngu nhíu mày, nhẹ gật đầu, bổ sung nói.
Hay là do đầu óc của hắn bị quan tài kẹp qua nên ký ức của hắn lệch lạc?
Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung Team.
Xem tình hình như này thì tạm thời nha đầu kia sẽ không gặp nguy hiểm gì.
Tuy Tạ Yến cảm thấy mình cũng không phải là người tốt gì cho kham, nhưng chuyện này có kỳ quặc, lúc cần thiết vẫn nên vui vẻ tạo ân tình.
“Vì ta là người của công tử nên luyến tiếc?”
Một tiếng hừ lạnh bỗng vang lên, từ trong không trung hiện ra bóng người yểu điệu.
Lòng Phùng Ương nóng như lửa đốt, liếc mắt nhìn Tạ Yến một cái.
Nàng định tiến tới gần hắn, nhưng lại giống như bị thứ gì đó trói buộc, chỉ có thể hỏi thăm một câu:
“Công tử không sao chứ?”.
“Câm miệng.”
Giản Tố Ngu hơi nheo mắt, nắm chặt ống tay áo, trong tay một đường sáng hiện lên, trên người Phùng Ương lại nhiều thêm một tầng cấm chế.
Đây là nơi nào bay tới vận đào hoa? Quả nhiên lớn lên quá đẹp cũng không tốt…!Tạ Yến có chút buồn bực chà xát cánh tay đang nổi lên da gà, nói:
“Nếu các ngươi có thâm cừu đại hận gì đó, có thể giải quyết riêng được không?”
Không phải hắn không hiểu phong tình, nhưng nhìn hai người này là biết, có lẽ là kết ân oán từ lâu.
Vì thế hắn không muốn bị kẹp ở bên trong, trước sau đều là địch.
Hai chữ thôi: Mệt tim.
Tiêu Luyện giữa mày của Giản Tố Ngu lập loè sáng lên, hắn phải duỗi tay trấn áp, giọng nói lạnh lùng:
“Quản người của ngươi cho tốt.”
Như thế nào lại thành người của hắn? Tạ Yến líu lưỡi.
Nếu hắn đi dạo quán rượu, quán trà, gặp người tiếp đón đều gọi huynh đệ.
Vậy bốn biển đều là người nhà của hắn?
“Phùng Ương, ngươi đã gọi ta một tiếng công tử.
Ta cũng mặc kệ những chuyện cũ năm xưa đó của ngươi.
Chỉ cần ngươi trả lời ta một câu, linh hồn mọi người trong thành Lâm An đều bị đoạt đi có liên quan tới ngươi không?”
Phùng Ương im lặng không nói, nhìn hắn chằm chằm, cũng không biết là đang nhìn người trước mắt vẫn là xuyên thấu qua người trước mắt nhìn cái gì, một lúc sau mới ngập ngừng nói:
“Có…”
“Xẹt!”
Tiêu Luyện ra khỏi vỏ.
Ngày ấy chỉ thấy quang không thấy ảnh, thì đêm nay thấy phương không thấy hình.
Một đường kiếm khí màu trắng mang theo tia đỏ hiện lên, Giản Tố Ngu đã cầm linh kiếm trong tay, chỉ vào ấn đường của Phùng Ương:
“Nói.”
Toàn bộ chén trà bằng sứ men xanh mới tinh trên bàn, trong sự rung động của kiếm khí đã hóa thành bột mịn.
“Nếu có nửa câu không thật, ta sẽ xuống tay.”
“Giản Tố Ngu, ngươi thật sự nghĩ ta sợ ngươi?”
“!”
Đây là tiết tấu giải quyết thâm cừu đại hận sao? Không phải mới vừa rồi còn nói không dùng Tiêu Luyện sao? Tạ Yến hoảng sợ.
Linh lực mạnh mẽ như thế, xem ra là Giản Tố Ngu thực sự tức giận.
Tu vi của Phùng Ương như thế nào, hắn cũng không nhìn ra được, mà nhìn không ra thì đương nhiên là pháp lực cao hơn hắn.
Nhưng nghĩ đến tu vi của Giản Tố Ngu, dư sức dỡ xuống cả nửa con phố.
Đúng, đoán chừng dù có hủy đi thì vẫn hủy thành đống đổ nát chất ngăn nắp chỉnh tề.
Như vậy so sánh đối lập, thật sự là trong ba người, hắn là yếu nhất…!
Suy xét một chút, đừng đả thương người vô tội được không? Sống lại thêm một lần đâu có dễ, các ngươi hiểu không?
Tạ Yến vọt người một cái, vội vàng ôm lấy eo Giản Tố Ngu:
“Đừng đừng đừng! Ta nói đùa! Các ngươi mau mang tất cả mọi chuyện ra làm rõ rồi mới đánh được không?”
Người Giản Tố Ngu chợt cứng đờ, nhẹ giọng nói:
“Quỷ mị này cướp đoạt linh hồn, vi phạm Thiên Đạo…!Buông tay.”
“Không đấy! Đánh chết cũng không buông tay!”
Tạ Yến gân cổ lên, ôm chặt cứng không chịu buông.
Trong phút chốc, sát khí hiện rõ trong mắt Giản Tố Ngu, linh lực trên người phát động, Tạ Yến không kịp trốn tránh, bị đánh bay ra ngoài.
Bả vai đụng vào mép giường, tay phải hắn đau đến tê rần rần.
Hắn nằm trên mặt đất, làm bộ lăn một vòng, nhất quyết ngồi dưới đất không đứng dậy, đồng thời tràn ra liên tiếp những tiếng kêu thảm thiết:
“Đau đau đau! Đau chết ta..”
“Công tử!”
Quý Phùng Ương vội gọi hắn.
“Đau ở đâu?”
Sát khí quanh người Giản Tố Ngu lập tức tắt xuống, y tùy tiện đặt Tiêu Luyện qua một bên, duỗi tay muốn đỡ người.
Nhưng có vẻ như loại chuyện này y chưa từng làm bao giờ, nên chân tay lộ ra chút luống cuống.
Tạ Yến che lại bả vai, vẫn luôn không ngừng kêu đau, miễn cưỡng mượn lực đứng lên, yếu đuối mong manh dựa vào người Giản Tố Ngu.
Mặt hắn tái nhợt, buồn rầu nói:
“Mấy ngày trước bị Tiêu Luyện đâm bị thương, hàn khí trong cơ thể đều không thể bức ra.
Hơn nữa ngựa xe mệt nhọc nhiều ngày, thật sự không thoải mái.”
Giản Tố Ngu giúp hắn vận chuyển linh lực, đuổi đi hàn khí của Tiêu Luyện trong cơ thể hắn, khuôn mặt cũng chuyển thành tái nhợt, cánh môi mấp máy một lát, lẩm bẩm nói:
“Là ta không tốt.”
Giọng nói càng về sau càng nhỏ dần, gần như không thể nghe thấy.
“Công tử…”
Quý Phùng Ương không thể động đậy, nhưng trong đôi mắt thu thủy vẫn đều là lo lắng:
“Cơ thể người phàm không thể tránh được sinh bệnh, sinh đau…”
“Không sao, không sao, ta đã lớn tới từng này, da dày thịt béo, bị thương một chút không phải thật bình thường sao?”
Tạ Yến cười xua xua tay.
Va va đập đập tính là gì, hắn không phải cô nương mềm yếu.
Về sau tu vi sẽ tăng lên, còn sợ mấy vết thương nhỏ này sao?
Giản Tố Ngu bỗng ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Tạ Yến, khiến hắn sợ tới mức im lặng như ve sầu mùa đông.
Thế nhưng linh lực trên tay y vẫn cứ cuồn cuộn không ngừng đưa vào cơ thể của hắn.
Bộp…!Ai ngờ Quý Phùng Ương lại quỳ xụp xuống, buồn bã nói:
“Ân tái tạo của công tử, Phùng Ương cả đời khó quên.”
“…”
Tạ Yến buồn bực, hắn thật nhớ không nổi bản thân đã từng làm nên việc gì mà khiến người ta mãi không thể quên ân đức.
Vì thế hắn đành phải xin giúp đỡ, chuyển ánh mắt lên Giản Tố Ngu.
Nhưng Giản Tố Ngu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, gật đầu, mắt cũng chẳng nhìn hắn, miệng lại nói ra một câu không buồn không vui:
“Không bằng lấy thân báo đáp đi.”
Rất có vài phần…!Nghiến răng nghiến lợi.
Vẻ mặt Tạ Yến mờ mịt.
“Công tử, mọi người trong thành Lâm An đều cảm thấy bất an, thực cùng ta có liên quan, nhưng hồn không phải ta lấy.”
Mặt Quý Phùng Ương giấu buồn bã, từ từ kể ra.
Truyền thuyết kể rằng, ở phương Bắc, trên núi Tử Tiêu có vị cao tăng, trời sinh có mắt nhìn người, có thể thông hiểu âm dương, xem sử nay, truyền Thiên Đạo, là người am hiểu mê hoặc.
Dù là người, yêu, quỷ quái đều tới bái phỏng nối liền không dứt.
Đa số đều là lên núi hỏi việc kiếp trước kiếp sau.
Nhưng nói tới kiếp này, khiến nàng nhớ tới lúc còn trẻ, trong ký ức của Quý Phùng Ương luôn trống rỗng.
Nàng luôn cảm thấy hình như mình thiếu thứ gì đó.
Một khi trong lòng có nghi hoặc thì khó mà thoải mái tự tại.
Vì thế vào một đêm mưa, nàng đi một chuyến lên núi Tử Tiêu.
Nhưng vị đại sư không gì không biết kia, khi nhìn thấy nàng chỉ liên tục thở dài, khuyên nàng sớm đi đầu thai, trừ lần đó ra cũng không chịu nói gì.
“Vì sao?”
Trên mặt Tạ Yến hiện ra nghi hoặc, ngay sau đó thì bừng tỉnh, nói:
“Nói không chừng, hòa thượng này có tu vi thấp hơn ngươi, tất nhiên là không nhìn ra đời này kiếp này của ngươi, cố tạo hư huyễn thôi.”
“Không, hắn đều biết hết…!Trước khi đi, hắn tặng cho ta một bông hoa, hắn nói cho ta, đây đều là nhân quả kiếp trước.
Nếu có một ngày hoa nở, liền có thể giải đáp việc nghi hoặc trong lòng ta.
Vì ta muốn cây nở hoa nên đã tìm tới Nam Cương, tuyết trên Thiên Sơn, trên đường, dưới ruộng, hồ.
Ngày ngày tỉ mỉ chăm sóc.
Nhưng năm này qua tháng nọ, bông hoa vẫn không hề có động tĩnh.
Ta liền trộm vào hoàng cung, lật xem sách cổ mới biết, tên bông hoa đó là Tuyết Lý Khai…”
“Vì thế ngươi lấy tim và máu của người sống, tinh khí nam tử để trồng hoa phải không?”
Giản Tố Ngu chất vấn.
“Không tồi.”
Phùng Ương thành thật thú nhận:
“Nhưng chuyện câu hồn và ta không có liên quan.”
“Vì sao lại ở thành Lâm An?”
Giản Tố Ngu đột nhiên hỏi ra một vấn đề nhỏ nhặt.
Nhưng câu hỏi này lại khiến Quý Phùng Ương ngây ngẩn:
“Lâm An? Ta cũng không biết, chỉ là một lòng muốn tới nơi này…”
Tạ Yến và Giản Tố Ngu bay nhanh liếc nhau, trong mắt hai người đều lóe lên ý tứ cao thâm khó dò.
Xem ra là có người cố tình gây nên, nói không chừng còn có liên quan đến việc rút linh hồn người sống.
Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung Team.
“Ngươi đã từng nói không tin lời thần phật.
Vậy, tại sao lại tin tưởng không nghi ngờ đối với lời nói của hòa thượng kia?”
Tạ Yến xem thường.
Lấy người nuôi hoa? Thời kỳ hắn khinh cuồng có nghĩ ăn chơi trác táng cũng chưa tình có ý tưởng hoang đường như vậy? Nói lấy mạng người, cậu hắn phải đánh gãy chân.
“Đại hòa thượng kia, cái gì cũng biết, thậm chí cũng biết ta bị người “nghịch thiên tục mệnh”(*).”
(*) Nghịch thiên tục mệnh: làm trái ý trời đổi mệnh.
Tạ Yến lắp bắp kinh hãi vội vàng uống ngụm trà áp xuống, tùy thời phản ứng lại, không khỏi phủi đi:
“Tục mệnh? Nghịch thiên tục mệnh? Không nói đến quỷ khí lành lạnh trên người ngươi, thực khó có thể tìm được ai đánh thắng ngươi, xem tu vi ngươi cũng không thấp…”
Lại nhớ tới, mới vừa rồi nha đầu này còn cùng Giản Tố Ngu lớn tiếng khinh thường, phỏng chừng tu vi cũng không thể có chỗ nào yếu kém:
“Đế vương là mệnh chú định nên cả hoàng cung đều được long dương chí cương(*) vờn quanh.
Ngươi có thể tự do xuất nhập hoàng cung mà lông tóc không tổn hao.
Không biết người nào “ngọc thụ lâm phong”, thượng tiên hạ phàm vì ngươi tục mệnh? Không bằng giới thiệu cho ta, ta muốn kết giao với hắn, tiện thể thêm tám trăm năm tuổi thọ, tăng tiến mười tầng tu vi.”
(*)Long dương chí cương: Ý nói khí dương thịnh vượng trong âm dương ngũ hành.
Lời vừa nói xong, Giản Tố Ngu tỏ vẻ “người này ta không quen biết”, lùi về phía sau nửa bước, mặt nhìn lên trời, nhàn nhạt nói:
“Ta chưa bao giờ gặp qua người nào mặt dày trơ trẽn, đáng xấu hổ như vậy.”
Thấy sắc mặt hai người có chút quái lạ, Phùng Ương hoạt động bả vai, không nhịn được hỏi:
“Làm sao vậy?”.
“Nếu công tử đã trở về, vậy mời công tử lấy lại nội đan, tu vi và Long Cốt(*) trên người ta.”
(*)Long Cốt: Xương rồng
Quý Phùng Ương thành khẩn dập đầu.
Tạ Yến ngạc nhiên, mơ hồ nhớ ra rồi.
Hắn là trời sinh Long Cốt, thể trạng cường kiện, với linh căn hệ hỏa tinh thuần, cùng kết hợp lại với nhau càng tăng thêm sức mạnh, hơn nữa căn cốt tuyệt vời.
Bởi vậy đường tu luyện của hắn như nước lên thì thuyền lên.
Trước khi nhập phái đã sớm kết đan, khiến cậu mợ vì hắn nở mày nở mặt.
Trách không được nha đầu này dám lớn tiếng với Giản Tố Ngu, hóa ra vì nội đan tu vi là của hắn.
Quý Phùng Ương đã mất đi cơ thể, trở thành quỷ hồn, vốn có oán niệm quấn thân, không thể dùng bất cứ nội đan của kẻ nào.
Nhưng Tạ Yến có cấu trúc Long Cốt, nội đan kia nhận chủ đúng là khó khăn.
Chỉ là khi hắn chết, lại quên mất vật ngoài thân này.
Trong trí nhớ cũng chỉ có mặt một người, từ rõ ràng đến mơ hồ, nhớ kỹ đều có thể nhớ đến kiếp sau.
“Mong công tử trả lại đoạn ký ức kia cho ta làm trao đổi…”