Đọc truyện Khinh Cuồng – Chương 32: Thoáng Chốc Đầu Bạc
Editor: Ngonhinlalien
Beta: Jenny Thảo
Đã qua nhiều năm như vậy, cuối cùng tòa thành vẫn quay trở lại chào đón thịnh vượng ban đầu dựa vào hy vọng yếu ớt, nhà của người dân bên cạnh bay lên đám khói bếp, trong gió chiều nhẹ nhàng bay xa.
Ôn Vô đã sớm không còn ở đây, Tạ Yến vốn định bắt lấy hắn, muốn hỏi một chút về chuyện của mình lần cuối.
Ai ngờ khi hắn tới phòng người nọ thì nhận ra, trong phòng đã trống rỗng, chẳng biết người đi từ khi nào, trà cũng đã lạnh.
Cũng phải, xuất thân của Ôn Vô từ núi Kính Nguyệt Cốc thần bí, đối với những người tu đạo khác đều rất ít nói.
Cách đến và đi như gió này, trái lại rất phù hợp với phong cách một phái “thần long thấy đầu không thấy đuôi” của người nọ.
Tạ Yến ngậm một cọng cỏ, ngồi dựa trên mái hiên quán trọ, dưới chân là tiếng người ầm ĩ trong quán.
Trên mặt Nguyệt Hoàng Mẫn đầy vui vẻ, luôn luôn nói năng chua ngoa nhưng tâm mềm như đậu hũ đang thảo luận gì đó với tiểu nhị quán trọ bị thương không nhẹ, Liễu Cô Đăng tùy tiện ngồi ở bàn bên uống rượu, thỉnh thoảng phụ họa vài câu, tay đập xuống bàn vang lên rầm rầm.
Vị trí mà hắn đang ngồi này, chỉ cần quay người lại là vừa lúc có thể nhìn thấy Giản Tố Ngu qua cửa sổ nhỏ ở phòng đối diện, mày người đối diện nhíu chặt, gương mặt tuấn tú kéo căng.
Vốn y đang ngồi xếp bằng trên giường nhập định, bội kiếm trên bàn tỏa ra ánh sáng trong suốt màu lam.
Hình như nhận thấy được tầm mắt quá mức nóng rực của người nào đó, Giản Tố Ngu mở mắt, liếc qua hắn đang cười trộm.
Đứng dậy, đi tới trước cửa sổ, bộp một tiếng, vô tình đóng cửa sổ lại, mạnh đến mái hiên còn run lên ba cái.
Tạ Yến lại cười vui vẻ một lát, hắn vuốt ve kiếm Bạch Hồng của mình, nhìn tiếng người huyên náo ở bến tàu, một tay xoa nhẹ phong ấn sau cổ, lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ ta cũng là rồng…”
Nhưng Ôn Vô đã đi rồi, cũng không ai có thể trả lời hắn.
Sau khi bọn họ phát hiện Ôn Vô đã đi từ ba ngày trước, Bồ Tân Tửu thất hồn lạc phách(*) quay về.
Mọi người đều hiểu ý không đi quấy rầy hắn, mặc hắn nhìn chằm chằm một quả trứng gà, ngồi một mình ngẩn người thật lâu ở trong phòng.
(*) Thất hồn lạc phách: Không còn tinh thần, đờ đẫn.
Cuối cùng, Bồ Tân Tửu không nhịn được, lần đầu tiên mở miệng nói chuyện với Tạ Yến, thực tế đúng là vậy, Bồ Tân Tửu thật sự đã im lặng vài ngày, chủ động tới tán gẫu với Tạ Yến là lần đầu tiên.
“Oan hồn của Xa Thanh đã tiêu tan.” Chẳng biết từ lúc nào, Bồ Tân Tửu đã ngồi bên cạnh Tạ Yến, trong mắt tràn đầy vẻ mỏi mệt, hoàn toàn không còn khí phách hăng hái ban đầu của đệ tử Thiên Đô Vân Hải: “Ta tự tay đánh tan.”
“Hắn sẽ không trách ngươi.” Tạ Yến hiểu rõ gật đầu, chán trường nhìn người đến người đi trên đường phố.
Theo như lời sư huynh đã nói, chỉ cần Xa Thanh tan biến, tòa thành này sẽ khôi phục lại bộ dáng vốn có của nó, hải thanh hà yến(*) hiện giờ, trong lòng mọi người đều biết rõ nguyên do.
(*) Hải thanh hà yến: ý chỉ sóng yên biển lặng, ẩn dụ cho hòa bình trên thế giới.
Bồ Tân Tửu không ngăn được cảm xúc, hắn run lên, nghĩ tới vảy rồng trên cổ, giọng nói khàn khàn: “Là chính ta tự trách mình, kiếp trước ta cắn một miếng thịt của hắn, kiếp này ta đánh tan tàn hồn cuối cùng của hắn…!Ta chỉ là trách chính ta.”
“Hắn đưa ta tới rất nhiều nơi, tiệm bánh bao lớn nhất trong thành, bến tàu náo nhiệt nhất, miếu chùa Hàn Sơn đã trở thành miếu hoang từ lâu, còn có nhà cửa rách nát chúng ta đã ở trước kia.”
“Còn nói rất nhiều chuyện khi còn nhỏ, nhưng ta đều không nhớ rõ.”
Giống như nhớ ra chuyện gì buồn cười, khiến Bồ Tân Tửu không nhịn được bật cười, trong mắt đầy quyến luyến: “Xa Thanh nói, trước khi hắn chết, hắn vẫn chưa kịp ăn trứng gà ta đưa cho hắn, hắn giấu trong phủ thành chủ rất nhiều bình vại chờ ta trở về.
Ngươi nói, hắn đã sống nhiều năm như vậy, vậy mà vẫn như một đứa trẻ.”
Tạ Yến không nhịn được thở dài, an ủi mà vỗ vỗ bả vai đang run lên nhè nhẹ của Bồ Tân Tửu.
Oan hồn kia có quá nhiều thù hận, trông coi một cái thành chết, chờ một người sẽ không bao giờ trở về.
Kết cục bây giờ đối với Xa Thanh mà nói, ngược lại là một giải thoát.
Không chỉ hắn đã được giải thoát, tòa thành này cũng được giải thoát rồi.
“Tạ Yến.” Bồ Tân Tửu bỗng đứng dậy, quay đầu nhìn sông đào bảo vệ thành, giọng nói mờ ảo không xác định: “Ngươi nói người trong tòa thành này, về sau sẽ tốt lên sao?”
“Sẽ tốt lên.” Tạ Yến khẳng định nói: “Mọi chuyện đều đã qua…!Tất cả sẽ tốt thôi.”
“Tạ Yến!” Nguyệt Hoàng Mẫn bỗng hét lên thảm thiết, kêu lớn đến nỗi hai người trên nóc nhà đều giật mình.
“Hoàng Mẫn gặp chuyện!” Tạ Yến phi thân nhảy xuống nóc nhà, đi vào quá trọ, Bồ Tân Tửu cũng nhắm mắt theo đuôi đi sau.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Vốn là đang tán gẫu ồn ào trong quán trọ, mọi người cũng đã sợ tới mức trốn vào trong phòng, không dám đi ra.
“Ta kiểm tra vết thương của hắn…” Khuôn mặt đẹp của Nguyệt Hoàng Mẫn trắng bệch, trong tay hắn đang cầm vô số bình đan dược, chưa hết kinh hãi nói: “Hắn…!Vừa rồi còn rất tốt…!Thoáng cái liền ngất đi…!Đã không còn thở…”
Ban đầu Nguyệt Hoàng Mẫn còn cùng nói chuyện với Tiểu nhị quán trọ, bất chợt hắn ngừng thở, hai mắt nhắm lại, đầu đổ về phía Nguyệt Hoàng Mẫn.
Liễu Cô Đăng còn cười nói là do Tiểu nhị mệt mỏi quá mà ngủ.
Ai ngờ trong giây lát, người trước mắt ngất đi, đầu tóc đen đã thành bạc trắng, sờ mũi…!Đã ngừng thở, tim cũng ngừng đập.
“Đúng vậy, thoáng chốc…!Đã chết.” Liễu Cô Đăng nói hai chữ cuối cùng rất nhẹ, giống như đang kiêng kị điều gì, hắn vẫn còn nhớ rõ, lần trước, Tiểu nhị quán trọ đâm mặt vào tường ở trước mắt hắn, đâm đến vỡ đầu chảy máu.
Kết quả, ngày hôm sau lại kì diệu cười nói chào hỏi bọn họ như thường, hắn không nhịn được trong lòng chợt lạnh, mờ mịt bất an.
Theo lý mà nói, Xa Thanh đã biến mất, sẽ không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn này.
Tạ Yến cẩn thận quan sát khuôn mặt của Tiểu nhị quán trọ…!Khuôn mặt trẻ tuổi đầy sức sống giờ đã biến thành một ông lão già dặn nhăn nheo: “Trong thoáng chốc liền thành như vậy?”
“Đúng vậy, từ đầu cũng không có dấu hiệu gì.” Nguyệt Hoàng Mẫn khẳng định gật đầu: “Cô Đăng cũng nhìn thấy.”
Liễu Cô Đăng theo bản năng nhìn thoáng qua sắc mặt Bồ Tân Tửu.
Thấy bộ dạng của hắn cũng là bị dọa đến thì mới đè xuống bất an trong lòng, là do hắn nghĩ nhiều rồi…!
Nghe được tiếng động, Giản Tố Ngu đi xuống lầu, tầm mắt y bình tĩnh nhìn qua xác chết Tiểu nhị quán trọ một lát, lại nhìn về phía Nguyệt Hoàng Mẫn, nói: “Đây chỉ là người thứ nhất, ngươi nhớ để tâm, Tạ Yến đi cùng ta.”
Không đợi Tạ Yến nghi hoặc, đã bị Giản Tố Ngu kéo mạnh ra sân sau, tay hắn vung lên, xung quanh hai người đều được bao bọc bởi một lớp màng băng trong suốt, ngăn cách người ngoài dùng linh lực để nhìn trộm vào, cũng ngăn cách hai người với thế giới bên ngoài.
“Sư huynh, ngươi đây là muốn nói bí mật với ta sao?” Thấy hắn thận trọng như thế.
Tạ Yến không nhịn được trêu đùa: “Vừa rồi, là ai vô tình đóng cửa sổ không thương tiếc.”
Giản Tố Ngu nhắm chặt mắt, tự động bỏ qua lời lẽ không đứng đắn của hắn, nhẹ giọng nói: “Bồ Tân Tửu nói cái gì với ngươi?”
“Sư huynh, ngươi đừng nói với ta, loại dấm này ngươi cũng ăn? Hắn chẳng qua đau khổ mấy ngày nên mới tìm ta tâm sự mà thôi…” Tạ Yến thu lại vui đùa trên mặt, chỉnh lại nghiêm túc, kinh ngạc nói: “Ngươi nghi ngờ hắn?”
Giản Tố Ngu không chút do dự gật đầu.
Vẻ mặt khó có thể tin được, Tạ Yến không nhịn được bất bình, bênh vực cho Bồ Tân Tửu: “Tu vi của hắn không cao hơn ta, vừa cùng ta nói chuyện trên nóc nhà, làm sao có thể lướt qua ta và ngươi cách đó không xa mà động tay? Lại nói, cho dù ngươi ngồi ở nơi này tu luyện không rảnh lo.
Vậy Cô Đăng cũng ở đó, ta thật muốn biết một đệ tử ngoại môn vô danh như Bồ Tân Tửu, làm cách nào có thể động tay dưới mí mắt của đệ tử đứng đầu Thiên Đô Vân Hải!”
Giọng điệu hùng hổ dọa người của hắn khiến Giản Tố Ngu chớp mắt mờ mịt, y không nhịn được nhẹ giọng nhắc nhở: “Hắn là Quỷ Vương.”
Ẩn ý trong đó đương nhiên là chỉ Bồ Tân Tửu có thể dùng biện pháp bọn họ khó có thể phát hiện mà ra tay.
Nhưng thật không khéo là sau khi trải qua chuyện của Xa Thanh, Tạ Yến hiển nhiên là hiểu lầm ý của y: “Được rồi, được rồi, được rồi.
Hắn bị định trước thân phận là Quỷ Vương, đó là nguồn gốc lỗi lầm của hắn đúng không? Trước kia, Xa Thanh cũng bị người nói là yêu quái, toàn thành phải ăn thịt uống máu, đây cũng là do hắn sai, phải không? Hai người bọn họ đã được định trước duyên phận tu luyện mấy đời.
Khi không đâu lại bị người gắn cho thân phận bẩn thỉu, lại gắn thêm chút tội danh, nhảy sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch.”
Giản Tố Ngu hiếm khi thấy Tạ Yến nóng nảy như vậy, nhất thời không biết nói gì, định vươn tay ra muốn giữ chặt hắn, lại thấy tay trống rỗng.
“Tiểu nhị quán trọ không có gì lạ, linh lực hay quỷ khí đều không có một tia dao động.” Tạ Yến hất tay, đẩy ra bàn tay đang vươn tới của y, nhìn chằm chằm y, lạnh lùng nói: “Vì vậy, sư huynh, mọi thứ đều phải có chứng cứ xác thực, loại lý do “phòng ngừa tai họa trước khi nó xảy ra” để đối phó một người, là rất dễ lung lay.”
Sau đó hắn vung tay lên, kết giới băng trước mặt vỡ vụn ra từng mảnh, bước ra ngoài.
Giản Tố Ngu không biết, lời nói vô tâm của hắn đã gợi lên ký ức trong đáy lòng mà Tạ Yến muốn chôn vùi nhất.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Người trong Nghiệp Thành, từ vua của một nước, đến dân chúng bình dân đều biết, Tạ quốc sư hiểu sâu luân thường đạo lý, thêm tinh thông thuật toán.
Thái độ làm người khiêm tốn điềm đạm, rất được lòng người, xứng đáng nhận được tiên đế khen một câu “Học đức vẹn toàn”.
Trong một đám quan viên khúm núm vâng dạ của triều đình, có thể nói là đức cao vọng trọng.
Người hơi có chút quyền uy đều biết, dưới gối của Tạ quốc sư có một hòn ngọc quý luôn được nâng niu trên tay…!Lam Nguyệt Thời.
Từ nhỏ, Lam Nguyệt Thời được ví như Minh Châu, khiến cho các phu nhân không ngớt lời khen ngợi.
Vì thân thể Tạ phu nhân yếu ớt nên vị Đại tiểu thư này phần lớn được gửi nuôi ở phủ mẹ đẻ Tạ phu nhân.
Khi lớn, tính tình không dịu dàng, mềm mại, hiền thục như tiểu thư khuê các khác mà trái lại làm người đanh đá, không câu nệ.
Nàng mặc áo đỏ bay phần phật trong gió, có bộ dáng của một nữ hiệp, cả ngày giơ đao múa kiếm, roi chín đốt trên tay vung lên, đánh vài vị đệ tử của hoạn quan răng rơi đầy đất.
Nghĩ rằng trong thế gian ít nam tử nào đánh bại được…!Đương nhiên đây là nói sau.
Lại nói tiếp, bên nhà mẹ đẻ Tạ phu nhân, không ai không biết, không ai không hiểu, tuỳ tiện hỏi một người đi ngang qua đường, đều có thể nghe thấy hắn trả lời: “Tiền của Lam gia còn nhiều hơn so với tất cả mọi người trong Nghiệp Thành cộng thêm ngân khố triều đình.”
Đảm nhiệm một bến tàu, bất kỳ tàu chở hàng hay chở khách đều thấy cờ có chữ Lam màu xanh tung bay trong gió.
Nhà Lam Đông Hải, lập nghiệp bằng nghề hải tặc, sau khi chuyển sang làm thương gia thì đã lập lên một vương quốc trên biển.
Tuy có nguồn lực hùng hậu, vậy mà triều đình vẫn luôn mặc kệ nó.
Nhiều người đoán rằng, đó được gọi là kính sợ ma quỷ và thần linh trên cao, triều đình kiêng kị gia tộc tu đạo.
Lời dạy của tổ tiên Lam gia: Đã là người nhà họ Lam, thì vĩnh viễn là người nhà họ Lam, bởi vậy, chỉ cần trong cơ thể chảy cùng huyết thống với người nhà họ Lam, chẳng sợ là một nửa huyết thống, đều sẽ phải nhập vào gia phả nhà họ Lam…!Nên Lam Nguyệt Thời phải gọi là Lam Nguyệt Thời mà không phải Tạ Nguyệt Thời.
Ngoại trừ thanh danh bên ngoài phủ Quốc sư của Lam Nguyệt Thời, Tạ Yến cũng vậy, chẳng qua thanh danh của hắn bết bát và có tiếng xấu hơn.
Tính tình của hắn từ nhỏ đã bướng bỉnh, chuyên gây rối, quần áo lụa là, ăn chơi trác táng.
Tạ Yến tuy họ Tạ nhưng thật ra là cháu ruột của Tạ quốc sư, không phải do vợ chồng Tạ quốc sư sinh ra, lại được họ đối xử như con ruột.
Tạ Yến phát hiện mình và người bình thường không giống nhau là lúc trời đông giá rét năm hắn năm tuổi.
Vào mùa đông, một đám trẻ con tụ tập bên trong phòng học làm ầm ĩ, khiến tiên sinh tức giận bỏ đi.
Có người đề nghị mọi người cùng nướng hạt dẻ, hạt dẻ sống rơi vào lửa một lúc liền trở nên vàng óng, tỏa ra hương thơm ngào ngạt nhưng không thể lấy ra.
Mấy đứa bé lớn gan lấy hạt dẻ từ trong đống lửa, đều bị bỏng đến kêu oa oa, Tạ Yến thì trái lại vô cùng bình tĩnh, duỗi tay lấy mấy viên hạt dẻ từ trong đống lửa ra chia cho mọi người, ngọn lửa kia giống như có linh tính, chỉ nhảy nhót trên ngón tay hắn, lại không làm hắn bị thương.
Sau lại lớn thêm chút nữa, hắn đã có thể thuần thục điều khiển lửa nướng trứng trong ổ gà, khiến gà mẹ bị bỏng nhảy lung tung né tránh, chạy vào trong phủ quốc sư.
Hoặc là đốt đuôi chó, khiến mọi người nhìn thấy cảnh con chó đen lớn chạy quanh sân trong nhiều năm, thực sự làm cho toàn bộ phủ Quốc sư, gà chó không yên.
Lần tồi tệ nhất là khi Tạ quốc sư vào triều, ngay cả hoàng thượng cũng không nhịn được lên tiếng nhắc nhở đằng sau triều phục có một lỗ thủng do bị lửa thiêu.
Lam Nguyệt Thời luôn không thích tính khí chuyên đi gây rối của Tạ Yến, sau khi biết chuyện, nàng vung roi lên, chỉ vào mũi hắn chửi ầm lên: “Tiểu cữu(*) của ta nói đúng, ngươi từ trong xương đã không tốt! Con của Ma đầu cũng là ác ma!”
(*) Tiểu cữu: Chú nhỏ.
Ngày sau, hai người cùng vào tu đạo ở phái Huyền Âm, tình cảm người một nhà sâu sắc, nhưng những lời vô tâm nói khi còn nhỏ lại bị Tạ Yến nhớ rất nhiều năm.
“Sinh ra không phải là nguyên nhân dẫn đến mọi tội lỗi.” Tạ Yến vô thức nói thầm, cũng không biết là vì người khác hay là vì biện minh cho chính hắn.
– ———–
Lời beta: Spoil: Bắt đầu có manh mối về gốc gác và nguyên nhân khiến Tạ Yến bị giết chết rồi:))))