Đọc truyện Khinh Cuồng – Chương 2: Khúc Đệm Nghĩa Trang
Editor: Thao Vo
Beta: Jenny Thảo
Để lại những thi thể lộn xộn ở chỗ này cho đám tiểu bối siêu độ.
Người trẻ tuổi vẫn nên rèn luyện nhiều chút, Tạ Yến vui vẻ với chính suy nghĩ của hắn, sau đó hắn tìm một nơi để chỉnh lại y phục, sửa soạn lại bề ngoài và đi kiếm một ít thức ăn…..!
Mặt mày hắn hớn hở đi qua sân, bước chân bỗng ngừng lại ở trước cổng lớn, không cách nào tiến thêm được một bước.
Kết giới.
Dùng mắt thường khó có thể thấy được những sợi tơ linh lực dày đặc bao phủ bốn phía của tòa nhà này, cả không gian như một cái kén tơ tằm bị trói buộc, tản ra vài ánh sáng dịu mờ nhạt khắp xung quanh.
Tạ Yến cẩn thận quan sát bốn phía, đặc biệt là chú ý liếc nhìn về phía sau vài lần.
Sau khi xác nhận không có ai, hắn nhắm mắt tập trung linh lực, vươn tay ra bên hông cầm lấy Toái Băng đang cảm nhận được linh lực quen thuộc, vẫn luôn ngo ngoe rục rịch.
Hắn tập trung đem linh lực chuyển vào đầu cây sáo rồi hướng về kết giới phá giải.
“Xoẹt….”
Một tiếng giòn tan vang lên, chỗ kết giới bỗng xuất hiện một vết rách lớn.
Loại kết giới trấn hồn xua đuổi tà ma này vốn dùng để phòng thủ, hiện giờ nó đang yếu ớt, rất thuận tiện để phá giải từ bên trong.
Khóe miệng Tạ Yến cong lên tạo thành một vòng cung, từ trên khuôn mặt quỷ dị xuất hiện một chút hơi thở người sống.
Sử dụng linh lực không thuần thục, đám hậu bối vẫn nên chăm chỉ tu luyện nhiều thêm một chút.
Kết giới gần như ngay lập tức được sửa chữa lại về hình dạng ban đầu, vết rách hắn chọc phá lúc nãy hoàn toàn biến mất giống như nó chưa từng tồn tại.
Tại sao mọi chuyện biến thành như thế này? Mặc dù Tạ Yến không hiểu nguyên do ra sao nhưng hắn chẳng hề sợ hãi cố gắng bình ổn hơi thở, đè xuống lửa giận trong lòng.
Nói ra sợ không có người tin, đặc biệt là mấy người bạn cùng nhóm học đạo của hắn, nhất định sẽ bị họ cười nhạo đến chết.
Không ngờ có một ngày, hắn bị nhốt ở trong tiểu viện bởi một trận pháp cấp thất như này.
Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.
Tạ Yến nhìn trời không nói gì, lần thứ hai trong đầu nhảy lên những lời này, nhẹ nhàng xoay vòng vòng cây sáo trong tay giống như xoay một cây bút lông, cũng không bận tâm kiếm tuệ ở phía cuối cây sáo đã bị xoay thành một đường thẳng.
Dù thế nào đi nữa thì giờ mình cũng không phải là ma, kết giới này sao có thể cảm ứng được vật âm tà? Phái Huyền Âm mấy năm nay, không thể dạy dỗ hậu bối của mình đàng hoàng hơn một chút sao? Hay là do mình nhìn lầm đệ tử….!Tạ Yến giương đôi mắt hung tợn liếc về phía con sư tử đá bất động đang há cái miệng to như bồn máu ở cánh cửa bên trái, giống như đang đắc ý nhìn hắn chăm chú.
Bồn máu to? Tạ Yến chớp mắt, tầm mắt lại di chuyển sang con sư tử làm bằng đá bên phải.
Giờ hắn mới phát hiện ra, hắn có thể nhìn thấy rõ mặt của con sư tử, hơn nữa trong miệng mỗi con sư tử đều trống không.
Bày biện sư tử đá, thông thường lấy phương hướng nhà ở làm chỉ tiêu, trái trấn phải thịnh vượng, lưng dựa cửa nhà lớn mặt hướng ra bên ngoài, lấy tư thế uy vũ, hùng tráng, tạo nên một đôi mắt phòng thủ mạnh mẽ oai phong.
Theo tập tục dân gian, cứ vào ngày rằm mười lăm mỗi tháng, người dân đúng hạn đi chùa miếu xin nước thánh trộn lẫn với muối để lau hai mắt sư tử đá, hai mắt nó được sạch sẽ sẽ khiến cho bọn chúng thấy rõ đám tiểu nhân và yêu ma cấp thấp tới thôn quấy rối, xua đuổi yêu ma đi, canh giữ nhà cửa, gặp dữ hóa lành.
Trong miệng sư tử đá thường có đặt một quả cầu nhỏ để bọn chúng không bị yêu ma kích thích chọc giận mà gây tổn thương tới người vô tội.
Nhưng hai con sư tử trước tòa nhà này, bề ngoài xác thật sống động như thật nhưng lại không có quả cầu nhỏ trong miệng, hoặc có thể do thợ thủ công cắt xén ăn bớt vật liệu, cũng có thể là do con cái nhà ai bướng bỉnh lợi dụng sự lơ là của người lớn mà moi mất quả cầu trong miệng sư tử mang đi chơi.
Nhưng kỳ lạ ở chỗ, cách bày biện phong thủy đều bị đặt sai, sai đến mức như cố tình.
Nhìn qua có vẻ đúng là cố ý.
Suy nghĩ một lát…..!Tạ Yến chợt bừng tỉnh như vừa phát hiện ra chuyện lớn, đánh vào trán mình một cái.
Cả hai bên đều dùng để trấn áp tà ma.
Nghĩa trang này quả thật cùng với những nơi khác đúng là có vẻ không quá giống nhau.
Tà đều đuổi ra bên ngoài, chỉ hận không thể đuổi hết tất cả yêu ma tới nghĩa trang này để trấn áp mới tốt.
Trong viện này, nếu không được chất đầy thi thể người, không sinh tà ma, thì cũng dẫn đến một vài thứ kỳ quái không biết tên.
Nếu trực tiếp dùng tòa nhà này làm mắt trận trừ tà, tăng thêm kết giới ở bốn phía, sư tử trấn áp làm phù trợ, những thứ yêu ma tà vật có thể vào nhưng không thể ra, có thể bảo vệ người vô tội, như vậy đúng là giảm bớt không ít việc.
Đầu óc hắn rất linh hoạt, Tạ Yến nhiệt tình ngầm tán thưởng bản thân một câu trong lòng.
Nhưng tại sao lại không cho hắn đi ra ngoài? Không phải cái vị huynh đệ lưng hổ vai gấu(*) kia cũng vừa mới đi ra ngoài đó sao? Thậm chí còn dẫn một đám hậu bối Phái Huyền Âm đến…..!
(*) Lưng hổ vai gấu: thường xuyên được dùng để ám chỉ hoặc miêu tả những người uy dũng, có tài võ nghệ hoặc ít nhất là sức khỏe hơn người.
Tạ Yến suy nghĩ một lát, cuối cùng hắn vẫn đem chuyện này quy chụp cho những sai lầm của đám người trẻ tuổi…..!Có lẽ do bọn họ không quá thuần thục trong việc sử dụng phép.
Một khi suy nghĩ thông suốt, Tạ Yến liền cảm thấy cả người thoải mái.
Thực ra muốn ra ngoài cũng có biện pháp đơn giản.
Dù sao cũng là kết giới Phái Huyền Âm nhà mình, chỉ cần vận chuyển một chút linh lực vào Toái Băng trong tay, hắn thổi mục khúc…..!Hắn chẳng để ý mình thổi có dễ nghe hay không, chỉ cần coi đây là trung gian, thôi thúc linh lực trong cơ thể mình, dung hợp với kết giới một lần nữa là có thể đi ra ngoài mà không hề trở ngại.
Nhưng phương pháp đơn giản nhất lại làm khó Tạ Yến.
Toái Băng chính là bảo vật của Phái Huyền Âm, là thánh vật hiếm có của tiên gia, tiếng sáo kỳ ảo linh hoạt mang theo sự tươi mát giống như tiếng nước suối kêu róc rách, thường dùng cho việc trấn an linh hồn xua đuổi sát khí, quá mức quý hiếm, dễ dẫn đến người khác mơ muốn có nó.
Hiện tại linh lực của hắn vẫn chưa khôi phục, Toái Băng ở trong tay hắn, việc tự bảo vệ mình đương nhiên không thành vấn đề.
Nhưng vấn đề ở chỗ, ở sau lưng hắn có một đám tiểu bối của Phái Huyền Âm, lỡ như bọn họ nghe thấy tiếng sáo thì làm sao bây giờ?
Tạ Yến bất đắc dĩ xoa thái dương.
Thấy không có kế sách nào khả thi, hắn đột nhiên nhớ tới lúc còn nhỏ đã làm một chuyện rất nhàm chán.
Khi còn nhỏ, Tạ đại thiếu vẫn luôn không có phong thái của một công tử thế gia.
Hắn thường xuyên cùng một đám hạ nhân trạc tuổi nô đùa, chuyện bọn họ thích làm nhất chính là đứng ở sau lưng sư tử đá, nhiều lần so xem tay ai dài nhất có thể đồng thời che hai mắt của một con sư tử làm bằng đá cẩm thạch trước cửa nhà.
Kết cục thông thường của chuyện nô đùa ngày xưa chính là đám bọn họ lập tức giải tán, hắn lại bị Tạ quốc sư nắm cổ áo kéo hắn về phòng giống như xách gà về nhà để giáo huấn, phạt chép lại gia quy nhiều lần, nửa nén nhang tiếp theo hắn phải nghe lời răn dạy của mợ, nói hắn không được tùy hứng, gây trở ngại cho sư tử đá trông chừng bảo vệ nhà cửa.
Có lẽ cách này vẫn còn dùng được.
Tạ Yến bỗng cúi đầu cắn một lỗ trên đầu ngón trỏ, một tay khác thúc giục linh lực trong cơ thể.
Dùng Toái Băng chống lại nơi tích tụ nhiều linh lực nhất của kết giới.
Dùng hết toàn lực ở kén trung gian, chọc ra một cái lỗ nhỏ, lại từ ngón trỏ ngưng kết ra một giọt máu.
Xuyên thấu qua cái lỗ nhỏ gần như không thể phát hiện kia, một giọt máu bắn lên hai con mắt của con sư tử đá nằm bên trái.
Xì….!ì…..!
Sau khi viên đá dung hòa với máu lại phát ra một tiếng vang bị ăn mòn.
Tạ Yến giật mình, sau đó hững hờ nhún vai.
Nhìn tình huống này là có thể nhận ra, ma tính trong cơ thể vẫn chưa bị loại bỏ hoàn toàn, có thể xem là tà vật, bị nhốt trong kết giới đúng thật là không có oan uổng gì.
Nhìn thấy đám tiểu bối Phái Huyền Âm chạy tới chỗ này là có thể biết được, mình chết không biết đã bao nhiêu năm.
Rốt cuộc hiện tại hắn là cái gì? Từ tận đáy lòng hắn không dám đào sâu thêm.
Ngượng ngùng, tạm thời mù một lát.
Tạ Yến chắp hai tay xin lỗi.
Ngay khi hắn cố vận hết linh lực để tạm thời phá hủy đôi mắt của con sư tử bên tay phải, thì đột nhiên trên trời giáng xuống một cơn lạnh lẽo khiến hắn lảo đảo té ngã trên mặt đất.
Hắn tiện thể dùng tay áo choàng rộng che phủ lấy Toái Băng.
Tạ Yến ngồi ngẩn ngơ, cho đến khi có vài giọt chất lỏng tiến vào trong miệng hắn khiến cả người buồn nôn, hắn mới vội vàng ho vài tiếng, hung hăng lau mặt, từ sâu trong cổ họng phát ra tiếng kêu cứu:
“Cứu mạng! Giết người!”
Truyền thuyết dân gian lưu truyền rằng máu của chó đen có thể xua đuổi ma quỷ hàng phục yêu, khiến cho yêu ma hiện ra nguyên hình, vì vậy khi đạo sĩ thực hiện nghi thức cúng tế hiến pháp thường dùng một chén máu chó đen.
Mẹ nó! Nếu máu chó hữu dụng như vậy, mọi nhà đều có thể phòng thủ thì cần tới đạo sĩ làm gì? Trong lòng Tạ Yến sớm muốn đưa cái người đầu tiên tung cái tin đồn này ra thăm hỏi vài lần.
Máu chó để qua đêm, mùi tanh nồng nặc, hắn chật vật lăn lộn mấy vòng trên đống rơm rạ lộn xộn dưới đất, nhưng vẫn không thoát khỏi mùi vị kinh tởm ấy bay quanh quẩn trên người hắn.
Ai….!Tốt xấu gì hắn cũng từng là một vị tôn giả tu chân chính.
Trước kia đi đến đâu cũng đều có thể gây nên không phải gà bay chó sủa, thì cũng là tinh phong huyết vũ.
Thế mà có một ngày hắn bị người khác hất chén máu chó đầy mùi tanh vào người….!Tạ Yến càng nghĩ càng cảm thấy nghẹn khuất, quả thực là buồn cười.
“Tiên nhân! Ta nói rồi, thằng nhãi này nhất định là xác chết vùng dậy, là vật gian ác tà đạo.
Ngài xem hắn bị một chén máu chó làm cho thống khổ lăn lộn trên mặt đất! Cầu đại tiên ra tay thu phục tên yêu quái này.”
Vương đại hán la to sợ hãi, run bần bật trốn ở đằng sau lưng đám tiểu bối Phái Huyền Âm, mắt thì nhìn xung quanh, giọng nói vang vọng như tiếng sét đánh ngang tai.
Người ở Nghiệp Thành, từ hoàng thân quốc thích cho đến lê dân bá tánh đều biết.
Tạ công tử đứng đầu ăn chơi trác táng, không tốt.
Mọi người đặt biệt danh cho hắn là “Tạ kẻ điên”, mỗi ngày đều có dòng người xếp hàng ở phủ đệ Tạ quốc sư để cáo trạng, đối mặt với chất vấn của cữu cữu(*), chỉ cần là họa do mình gây ra, Tạ kẻ điên sẽ chấp nhận chịu phát tuyệt đối không cãi lời hoặc tráo trở lật mặt.
(*) cữu cữu: chú.
Ưu điểm lớn nhất trên người hắn chính là thành thật.
Xác chết vùng dậy? Chính xác.
Gian ác tà đạo? Cũng đúng.
Bị máu chó ném đến thống khổ lăn lộn đầy đất? Cũng không sai.
Tạ Yến vừa mới khó chịu hét lên đột nhiên trầm mặc.
Vân Hề vốn không đồng ý với cách làm của Vương đại hán nhưng lúc đoàn người bọn hắn kiểm tra toàn bộ nghĩa trang.
Đột nhiên phát hiện có một quan tài bị thiếu thi thể, lại thấy hắn lén lút trốn ở cửa, liền ngầm đồng ý.
Nhưng hiện tại thấy người đàn ông này ngồi trên mặt đất, thống thổ kêu đau đột nhiên lại yên lặng không nói, khiến hắn cũng tin vài phần.
“Ngươi là người phương nào?”
Vân Hề duỗi tay rút kiếm ở sau lưng, môi mấp máy vài câu, truyền đi mật ngữ cho mấy sư huynh đệ đứng xung quanh.
“Phì.”
Tạ kẻ điên đột nhiên bật cười ra tiếng, ngẩng đầu vô tội nhìn đám hậu bối này:
“Trói yêu chú là loại thuật cấp thấp, đối với ta vô dụng, huống hồ chi là các ngươi.”
Hắn mười tuổi đã học loại pháp thuật này rồi, thường sử dụng để bắt chim nhỏ trên cây, có đôi khi là mèo hoang chạy vào trong viện, chỉ dùng để chơi đùa.
Lời nói tự cao tự đại này giống như một con dao nhỏ đâm vào ngực đám tiểu bối Phái Huyền Âm, khiến lòng bọn họ gợn không ít sóng.
Có người thẹn quá hóa giận: “Ngươi đừng có coi thường bọn ta!”
Thiếu niên cầm đầu nhìn Tạ Yến, mi mắt nhẹ nhàng rung động, hỏi:
“Tiền bối cũng có thể nghe hiểu mật âm truyền ngữ?”
Mật âm truyền ngữ là một loại thuật pháp độc môn của Phái Huyền Âm, thường dùng để âm thầm trao đổi thông tin tình báo và giao lưu với đồng môn, cũng có thể dùng để cầu cứu.
Sự kết hợp ngũ âm thiên biến vạn hóa, người ngoại đạo nghe không hiểu.
Không xong rồi! Tạ Yến thầm nhủ, xém chút nữa là bị bại lộ, vội vàng cười ha ha:
“Ta chỉ nói bừa thôi….”
Mật âm truyền ngữ? Loại thuật cấp thấp như xiếc này cũng có tên…!
Ngẫu nhiên nhớ đến cuốn Năm âm sáu luật ở Tàng Thư Lâu, tâm tình Tạ Yến lập tức phức tạp.
Vân Hề nhướng mày, hiển nhiên là không tin lý do thoái thác của hắn.
“Dù sao các người cũng không bắt được ta!”
Tạ Yến bất đắc dĩ buông tay:
“Hay các ngươi cứ để ta ở đây đi, có thể gặp chính là duyên, gặp lại cũng coi như là người quen—”
Lần này đến phiên Vân Hề cười:
“Tiền bối nếu có thể đi thì đã sớm đi rồi, đúng không?”
Tạ Yến bị thiếu niên này cười đến nghẹn họng, lập tức trên mặt hiện lên dáng vẻ rối rắm xấu hổ nghiến răng nghiến lợi.
Còn không phải là do các ngươi đánh lén trong lúc người ta đang chăm chú vận công phá giải kết giới sao.
Khiến cho kinh mạch biến mất, hại ta linh lực trong người hỗn loạn? Hiện tại linh lực trong người hắn đang đấu đá lung tung, chạy loạn bốn phương tám hướng, hai tay chống ở nền đất có chút run rẩy.
“Sư bá thường nói, hàng yêu trừ ma, giáo hóa, độ hóa đều là việc ưu tiên hàng đầu.
Năng lực của đám hậu bối chúng ta có hạn, chỉ có thể thỉnh tiền bối cùng chúng ta trở về núi Tranh Linh.”
Thấy hắn không trả lời, giọng nói thiếu niên áo trắng ôn nhu, nhưng động tác lại không phách phí chút nào, nhận lấy dây thừng trói yêu từ tay huynh đệ, trói chặt Tạ Yến.
Nói đùa, đừng nói tới giáo hóa, những người trong Phái Huyền Âm cũng đừng hòng thu phục hắn.
Bọn họ còn phải đi đến trước mặt mộ hắn thắp nhang cảm tạ trời đất và hắn.
“Đừng nháo!”
Tạ Yến oán trách nói, tay bị trói đến khó có thể nhúc nhích, vì vậy hắn phải phất cằm về phía Vân Hề:
“Trước tiên ngươi lo giải quyết thứ ở đằng sau ngươi kìa, sau đó rồi hẳn nói cái khác.”
Cảm giác sau lưng có một dòng máu tươi bắn lên, Vân Hề xoay người, theo bản năng giơ thanh kiếm trên tay chặn nó, đồng thời quay mặt sang chỗ khác, tránh mùi thối xác chết bốc lên theo hướng gió thổi mạnh.
Tà khí quá nặng, bọn họ có linh lực bảo vệ cũng không cảm giác có gì khác biệt, nhưng chỉ cần người thường tiến vào đây quá lâu sẽ bị tà khí xâm nhập, ý chí không kiên định khó tránh quỷ tính nổi lên.
Mà chỗ này chỉ có duy nhất một kẻ là người phàm.
Có lẽ do gã ta tiếp xúc thi thể ở cự ly gần nên bị nhiễm độc, lúc này bắt đầu phát tác– Động tác của thiếu niên này nhìn cũng khá, cũng không biết là học từ ai…!Tạ Yến ở một bên vui sướng khi nhìn thấy người khác gặp họa, lạnh nhạt quan sát cuộc giao đấu giữa thiếu niên với người đàn ông bị xác chết nhập.
Lúc sau người đàn ông bị xác chết nhập biến đổi, lực đạo linh hoạt tăng mạnh lên đáng kể, nhưng dù sao Vân Hề vẫn là người trẻ tuổi.
Qua mấy chiêu, Vân Hề dần dần rơi vào thế yếu, hơn nữa trong lòng hắn băn khoăn, trước sau vẫn không chịu xuống tay tàn nhẫn cứ thế mà nhịn đau.
Những người khác cũng nhận ra tình thế bất lợi của hắn, liền giơ kiếm lên hướng về thi thể chém nhưng từng người trong bọn họ vẫn bị cuồng ma chưởng văng ra xa theo gió.
Phong Thanh kiếm pháp chiêu thức thứ nhất, qua cơn mưa trời lại sáng.
Vân Hề giơ kiếm lên, vẽ ra mấy đường múa kiếm hoa, đi vòng quanh từ bên trái của thi thể, hắn do dự một lúc rồi nghiêng lưỡi kiếm cắt chéo theo những đường hoa kiếm hỗn loạn, đâm thẳng một nhát kiếm vào trái tim của người đàn ông bị xác chết nhập.
Có vẻ rất đau, xác chết bị chọc giận kêu rên một tiếng, hung hăng vỗ một chưởng vào phần ngực của Vân Hề, khiến cho người hắn nặng nề đập mạnh trúng cánh cửa, mặt xám mày tro.
“Sư huynh!”
“Sư huynh—-khụ khụ”
Vân Hề ngồi dậy, cảnh giác nhìn chằm chằm xác chết đang phẫn nộ hung bạo chạy tới, chịu đựng nỗi đau nhức ở lồng ngực, dùng linh lực ở trước mặt mình tạo thành một kết giới phòng hộ rách nát, đột nhiên……!
“Chi….Chi…..Chi……”
Đột nhiên một tiếng sáo chói tai vang lên, những thiếu niên nằm dưới đất lẫn cả cái xác chết hung bạo kia đều đau đớn mà bịt kín hai tai.
Chỉ thấy người nọ ăn mặc quần áo rách rưới, tay cầm một cây sáo ngọc tỏa ra một mảng ánh sáng trắng, phần cuối cây sáo treo một sợi kiếm tuệ thắt đầy những quả cầu màu sắc rực rỡ, máu chó và bùn đất đều che khuất biểu tình trên gương mặt hắn, chỉ lộ đôi mắt sáng lấp lánh, khóe mắt nhếch lên trông như đang cười.
Tiếng sáo lại biến hóa thêm vài giai điệu, xác chết đau đớn ôm đầu, phía dưới chân bắt đầu kết thành từng lớp từng lớp băng, khiến gã ta không thể nhúc nhích.
Nhìn xác chết bị kìm hãm trong từng lớp băng trên mặt đất, tim Vân Hề khẽ buông lỏng, hắn nghĩ đến một khúc khác có tên là Thanh Tâm Quyết, nó cũng có khả năng đuổi tà khí trên người xác chết.
Lý tưởng rất tốt đẹp nhưng hiện thực quá tàn khốc, hắn chỉ kịp nhìn thấy người nọ tiến lại gần xác chết, tốc độ nhanh hơn sét đánh, ngưng tụ linh lực ở sáo để làm kiếm đâm thẳng vào tim đối phương.
Máu bắn tung tóe khắp cả hai người.
Vân Hề nhịn không được lấy tay lau mặt, mặt lạnh như băng, mùi tanh khắp xung quanh.
Tạ Yến trong lúc đó cũng nôn ra không ít máu, tay cầm Toái Băng ở phía dưới cũng bị dính một chút máu mà nhỏ giọt xuống, hắn không quan tâm đến việc hắn có đáng sợ hay không, chậm rãi nói:
“Sư bá ngươi nói sai rồi, thứ máu lạnh không tài nào có thể độ hóa, cách tốt nhất chính là…..!giết!”
Nói xong, hai mắt hắn tối sầm.
Xong rồi, ta sắp chết đói.
Đây là suy nghĩ cuối cùng của hắn.
Tác giả có lời muốn nói: Bắt trùng (Bắt ma)