Khiếu Kiếm Chỉ Giang Sơn

Chương 92: Trọn đời không quên!


Đọc truyện Khiếu Kiếm Chỉ Giang Sơn – Chương 92: Trọn đời không quên!

Theo khí tức từ trong miệng Đường Túc Trì thổi ra, âm tiết của chiếc sao nhỏ ngắn ngủi mà quái dị bỗng vang lên.

Cao âm bén nhọn đâm vào màng tai mọi người, mà Hoa Lâm Hạo vẫn không nhúc nhích đột nhiên cả người chấn động, cứng ngắc mà nhấc chân đi về phía Tiêu Sơ Lâu.

Ánh mắt Tiêu Sơ Lâu ngưng trọng, chủy thủ từ trong tay áo mau chóng rút ra, thay thế cho khẩu hỏa thương đè trên cổ Sở Khinh Kiệt, mà khẩu thương lạnh như băng kia ở giữa khoảng không do dự một lúc, rốt cuộc cũng hướng về phía nam nhân đang cách mình càng ngày càng gần nọ.

Tiêu Sơ Lâu cho tới bây giờ cũng không có nghĩ tới sẽ có một ngày, Hoa Lâm Hạo sẽ lạnh lùng mà đối với hắn hạ sát thủ, tựa như hắn cũng chưa bao giờ nghĩ lại có một ngày, khẩu hỏa thương đặc biệt này, sẽ nhắm vào người Hoa Lâm Hạo.

Không khí trầm lặng, màn trời âm trầm như bao phủ lấy mọi người.

Hoa Lâm Hạo một thân hắc y như cùng với sắc trời tối đen hòa làm một, thân ảnh thon dài của y bước từng bước một về phía trước, ánh mắt đờ đẫn không có tiêu cự, mà trường kiếm trong tay đã từ từ vung lên, mũi kiếm bình thản thẳng hướng về phía trước — đâm vào Vương của mình.

Đã từng là Vương.

Trái tim như bị cái gì đó bóp lấy, trong ngực Tiêu Sơ Lâu nổi lên một trận khó chịu, một trận khổ sở, nhìn ánh mắt của y hoảng hốt trong nháy mắt, liền nhẹ giọng kêu một tiếng: “A Hạo…”

Trả lời hắn chính là một kiếm chém xuống, xé rách cả tiếng gió thổi!

“Phập —” Kim khí xé lấy y sam, thanh âm đâm vào huyết nhục lại chói tai như vậy.

Tiêu Sơ Lâu giơ hỏa thương, vẫn nhắm vào Hoa Lâm Hạo như trước, chung quy cũng không có bóp cò súng, trên mặt hắn thậm chí còn mang theo thần tình không thể tin được, có chút đau đớn, lại dường như có chút bi ai.

Hắn vậy mà lại không hạ thủ được!

Nhưng như vậy cũng không có nghĩa là không thể hạ thủ với người khác —

Mũi kiếm đâm vào bả vai hắn một thước, tiên huyết nhiễm đỏ cả quần áo, từng giọt từng giọt, như là từ trong lòng chảy ra vậy.

“Sơ Lâu!” Huyền Lăng Diệu rống giận, nhịn không được mà nghiêng người về phía trước, lại lỡ động tới vết thương trên đầu vai mình, một trận đau đớn đến thấu xương kéo tới, đau đến cả người y nhịn không được mà run rẩy lên, giận dữ như khốn thú gào thét, “Hoa Lâm Hạo, ngươi điên rôi! Ngươi nhìn cho rõ người trước mặt ngươi là ai!”

Năm ngón tay của Đường Túc Trì vẫn giữ chặt lấy y, cười lạnh nói: “Đừng uống phí khí lực nữa, Diệu bệ hạ, Hoa Lâm Hạo từ nhỏ đã bị hạ một loại ký sinh cổ, chỉ nghe mệnh lệnh của chủ nhân, đợi tử cổ hoàn toàn trưởng thành, ý thức trong đầu sẽ hoàn toàn bị nắm lấy, từ nay về sau chỉ như cái xác không hồn, trở thành công vụ vâng lời nhất của chủ nhân, mà ngay cả chính y là ai cũng không thể biết được, thế nào, còn nhớ rõ không Tiêu vương gia?”

Nguy hiểm —!

Đường Túc Trì khiếp sợ mà vô thức nghiêng đầu qua một bên, tựa như chớp điện mà tránh đi một viên đạn trí mạng!

“Đoàng —” Bắn ra một phát lại bắn hụt xuống đất, khiến cho một khối đá lớn bị vỡ nát.

Một giọt huyết từ trên mặt chảy xuống tay mình, mí mắt Đường Túc Trì bỗng nhiên nhảy dựng lên, cây hỏa thương này uy lực cực đại hơn so với tưởng tượng, chỉ nhẹ nhàng quẹt qua thôi lại mang theo sức mạnh kinh người đến vậy.


“Hừ, Tiêu vương gia, hỏa thương tuy rằng lợi hại, nhưng chỉ là một phát, bổn tọa cũng không phải dễ dàng bị ngươi bắn trúng đâu!”

“Hoa Lâm Hạo, còn không mau động thủ!” Đường Túc Trì vừa định thổi sáo lần nữa, nhưng bỗng nhiên phát hiện cây sáo nhỏ trong tay đã không còn — Là vì vừa rồi bị một phát thương đánh rơi mất!

Trời cao đen kịt, phong vân cuồn cuộn.

Màu đen, tựa hồ là màu trọng điểm mấy ngày nay. Hắc tuyến liên miên từ phương xa rất nhanh lao đến, thanh âm như sấm đánh, nhanh nhẹn như thiểm điện, ba vạn kỵ binh Kẻ Hủy Diệt xung phong đi phía trước, ẩn đi thần tình bất cần đời như ngày thường của mình, mà trên mặt ai nấy đều mang theo một cơn phẫn nộ cùng túc mục.

Hành quân theo kỷ luật, tiến quân thần tốc trong vòng mười dặm cũng không khiến bộ binh và kỵ binh tách rời nhau, mười lăm vạn Huyền Thục liên quân vẫn duy trì tiết tấu hành quân cấp tốc của mình, lấy tốc độ nhanh nhất hướng về phía mang thạch sơn.

Bọn họ vì cứu Diệu bệ hạ và Tiêu vương gia mà đến, cũng là vì rửa sạch mối nhục này!

Vạn mã thiết kỵ phi như bay, đại địa rung động lan tràn tới mang thạch sơn.

Nhận được mệnh lệnh của quốc sư, Tây Sở quân cũng suốt đêm chạy đến đây, liền cảm giác được lão đối thủ như lang như hổ của mình đang gần kề, xem ra muốn giành lên núi trước là không thể thực hiện được.

Một bên thả chậm tốc độ lại, trên sa mạc bụi đá mênh mông vô bờ này dàn trận nghênh địch.

Một bên khác lại tăng nhanh tốc độ, mang theo hận ý cùng nộ hỏa của mình mà hướng về phía hàng phòng ngự của địch quân đâm thẳng tới!

Giáo mác bén nhọn cùng với lá chắn nặng nề, ở dưới chân núi mang thạch sơn, rốt cuộc cũng va chạm với nhau.

Mặt đất cùng với bụi đá chấn động đến kịch liệt run lên, xung phong đầu tiên chính là một vạn thiết kỵ Kẻ Hủy Diệt, đội hình chỉnh tề không hề bởi vì hơn nửa đêm tiến quân mà có chút nào tán loạn, tựa như một mũi khoan mà tung hoành tứ ngược dưới chân mang thạch sơn, hò hét tiến tới.

Quân nhân của Thục Xuyên thiết kỵ trầm mặc mà nhìn tiền phương, trên đôi môi khô khốc như được phủ một tầng cát bụi, gần, càng gần —

Binh quân phía trước thậm chí còn có thể thấy một tấm lá chắn màu đen sáng bóng, phía sau còn có một đội cung tiễn thủ hợp lại, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Bụi mù cuồn cuộn, trong bóng đêm quấn thành một màn sương dày đặc quỷ dị.

Tiếng hò hét rung trời xa xa truyền tới đỉnh núi, truyền tới tai mọi người.

Tiêu Sơ Lâu lạnh lùng đứng đó, như bàn thạch trầm ổn mà không chút nhúc nhích, trong lòng tựa như bị một dàn hàn hỏa bao vây lấy, băng lãnh đến cực điểm, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng phóng lên cao.

Chuôi kiếm đầy máu nọ rơi xuống một bên, trơ trọi ánh lên hàn quang nhàn nhạt.

Trên mặt đất có máu tràn ra, đó là máu của Hoa Lâm Hạo.


Y nửa quỳ trên một phiến đá cứng rắn, tay trái vặn vẹo rũ xuống, co quắp run rẩy.

Ngay khi Hoa Lâm Hạo đâm một nhát kiếm kia, lại đột nhiên như phát điên lên, rút kiếm quăng ra ngoài, tay phải tận lực chưởng ra một chưởng tàn nhẫn — cũng không phải là vỗ vào người Tiêu Sơ Lâu — mà là vỗ vào cánh tay trái của mình!

Cử động bất chợt này khiến mọi người trên đỉnh núi đều khiếp sợ.

Hoa Lâm Hạo không chút nào để ý đến mệnh lệnh cấp thiết như đòi mạng của Đường Túc Trì, kinh ngạc mà ngẩng đầu, mờ mịt, cô tịch, thậm chí là sợ hãi mà nhìn về phía Tiêu Sơ Lâu — nhìn trên vai hắn có một vết thương thật dài, mơ hồ còn nổi lên huyết nhục.

Hoa Lâm Hạo có chút không thể tin được, Vương gia trong lòng y cường đại vô cùng, tựa như cao sơn ngưỡng chỉ, vậy mà lại thụ thương?!

Là ai dám làm tổn thương hắn?! Là ai —

Phẫn nộ trong nháy mắt xông lên đỉnh đầu, y vừa định mở miệng hỏi, lại phát hiện ánh mắt của mọi người đều nhìn mình chằm chằm, băng lãnh có, hoài nghi có…

Hoa Lâm Hạo không tự chủ được mà cúi đầu, y nhìn thấy hai tay đang buông xuống của mình.

Tay rất trắng, móng tay mượt mà, mười ngón thon dài.

Y nhìn thấy tay mình nhuộm đầy máu, có của mình, cũng có của Tiêu vương gia.

Đỏ sẫm mà chói mắt.

“A Hạo…”

Hoa Lâm Hạo nghe thế cúi đầu khẽ gọi, đột nhiên cả người kịch liệt run lên, thống khổ mà cuộn người lại…

Là ta…

Là ta…

Là ta!

Dưới ánh mắt kinh ngạc cùng phẫn nộ của mọi người xung quanh, y bỗng nhiên hung hăng đánh gãy hai đùi mình!

“A Hạo! Ngươi làm gì?!” Tiêu Sơ Lâu điên cuồng hét lớn lên, bỗng nhiên lại cảm thấy phẫn nộ, phẫn nộ không gì sánh được, thậm chí còn hơn một kiếm bi thống mới vừa rồi!


Thanh âm khàn khàn của hắn hầu như là phá vỡ cả âm cuối, hàm răng cắn chặt đến khanh khách vang lên.

Hoa Lâm Hạo cuộn mình trên mặt đất, ra sức mà mở mắt, thống khổ thật lớn như nham thạch nóng cháy cả người y, thậm chí cả miệng và mũi đều tràn ra máu, y ra sức muốn thấy rõ Tiêu Sơ Lâu, ra sức mà mở miệng: “Vương gia…”

Y cũng sắp không khống chế được mình rồi, ý thức tựa hồ càng lúc càng mờ nhạt, y sợ chính mình sẽ lại gây ra chuyện gì đó thương tổn đến người nọ.

Y dần dần không thấy rõ lắm, trước mắt từng đợt từng đợt hóa thành màn đêm, nhưng y vẫn như cũ cứng rắn chống đỡ, nâng lên mi mắt.

Dùng duy nhất một cánh tay mà mình có thể động được, chậm hướng về phía Tiêu vương gia của mình…

“A Hạo…”

Hoa Lâm Hạo tựa hồ nghe thấy Vương gia đang gọi y, y muốn lên tiếng trả lời, nhưng không có cách nào phát ra âm thanh được, trong cổ họng nóng rát mà đau đớn.

Y có thể cảm nhận được rất rõ ràng trong cơ thể mình có gì đó đang nghiền nát, đang tiêu tán, mang đi cả tính mạng của y…

Trong thoáng chốc, y nhớ tới năm ấy khi còn bé, y nhát gan mà trốn phía sau tiểu thế tử, ôm lấy bắp đùi hắn, có chết cũng không chịu buông tay ra, khi đó, ngươi nọ sẽ nhẹ vỗ về đỉnh đầu y, nhẹ vuốt ve mái tóc y.

Một lần lại một lần gọi tên y: “A Hạo, a Hạo, đừng sợ…”

Lúc ấy, thái dương rực rỡ rọi xuống đỉnh đầu của hai người, trên tóc mái của tiểu thế tử hạ một cái bóng.

Trong ánh mắt mang theo tiếu ý của người nọ, còn phản chiếu gương mặt tròn vo như bánh bao của mình.

Hoa Lâm Hạo vươn tay nghĩ muốn bắt lấy hắn, nhưng làm thế nào cũng không bắt được, hắn cách mình, càng ngày càng xa, càng xa…

Thanh âm của y như bị cát bụi cọ sát, gian nan mà xuất ra vài âm tiết vỡ vụn khàn khàn: “Ta… rất sợ… sợ sẽ quên —”

Sợ sẽ quên đi mất ta là ai…

Càng sợ sẽ quên mất người…

Ta không sợ chết, nhưng sợ hãi nhất, chính là chén mạnh bà thang trên cây cầu nọ.

Trên huyền nhai chẳng có ai mở miệng, yên tĩnh đến đáng sợ.

Chỉ có thể nghe thấy tiếng vải cọ sát trên lớp đá vụn, Hoa Lâm Hạo từng chút từng chút một bò đi, làn da trắng nõn đều nhuộm đầy tiên huyết.

Nhưng mà y chung quy vẫn không thể bò tới được.

Y dùng hết khí lực toàn thân của mình, mở miệng lần nữa: “Vương gia… Ta muốn về nhà… Chúng ta về nhà, có được hay không…”

Sở Khinh Kiệt trầm mặc mà quay đầu đi, tựa hồ cũng không đành lòng nhìn nữa, trên cổ y là một mảnh lạnh lẽo, chủy thủ có chút bất ổn mà cắt ra một đường huyết.

Y có thể cảm giác được tay Tiêu Sơ Lâu đang run rẩy, có lẽ là toàn thân đều run?


Y ngửa đầu lên nhìn sườn mặt của đối phương, khuôn mặt ấy giấu trong bóng đêm lạnh lẽo, băng lãnh như sương.

Tiêu Sơ Lâu ngưng mắt nhìn Hoa Lâm Hạo đang hấp hối, trời mới biết hắn đã mất bao nhiêu năm mới kìm nén được xung động lúc này, chỉ có thể trừng trừng mở mắt mà nhìn, nhìn hài tử đã làm bạn với mình hơn mười năm qua, chậm rãi tiêu tán đi sinh mệnh.

“A Hạo…”

“A Hạo…”

“A Hạo!”

“Hoa Lâm Hạo!”

Hoa Lâm Hạo lẳng lặng mà cuộn mình, gương mặt hướng về phía Tiêu Sơ Lâu, vẫn không nhúc nhích.

Ánh mắt của y lặng lẽ khép lại, tựa như một con hắc miêu lười nhác ngủ gật.

Y tựa hồ thấy rất nhiều năm sau đó, mình xuất chinh chiến thắng trở về, đứng ở phía sau Tiêu vương gia, một thân quân trang.

Y nguyện ý đi theo nam nhân ấy, bất luận là đến nơi nào, cho dù là địa ngục, hay là thiên đường.

Chỉ mong ta có thể vĩnh viễn nhớ rõ dáng dấp mỗi khi người mỉm cười, mãi không bi thương, đến chết không quên.

Chỉ mong linh hồn ta còn có thể ở lại nơi này, vĩnh viễn nhìn về phía Thục Xuyên ấy.

Nơi đó là gia hương của ta, có thân nhân, có bằng hữu, còn có Vương của ta nữa.

Mọi người ở đấy đều rất thiệt lương mà thuần phác, giữa nơi sơn dã hát vang một khúc ca dao nhàn nhạt.

Gió nhẹ a~ thoang thoảng mùi hương cây cỏ thơm ngát

Nhà ta ở nơi xa a~ có việc gì hay không

Nước sông a~ ngày đêm chảy xuôi

Đã từng mang theo hai mắt đẫm lệ mà quên mất, những ngày đăng hỏa huy hoàng, ta cùng người xẻ chia…

Tiêu Sơ Lâu tựa hồ nghĩ lông mi của y sẽ như thường ngày mà chớp chớp, nhưng mà, nhưng mà, cuối cùng cũng không bao giờ mở ra nữa.

Khóe mắt vẫn luôn oanh oanh yến yến ấy, mang theo một giọt nước mắt, lại bị vùi lấp mất.

Cho dù là chết, cũng muốn mang theo ký ức rời đi, vì trong sinh mệnh có sự tồn tại của ngươi, mới không còn thấy cô đơn nữa.

Chúng ta về nhà, có được hay không…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.