Đọc truyện Khiếu Kiếm Chỉ Giang Sơn – Chương 65: Bất cáo nhi biệt
Sắc trời hôn ám, mây đen vẫn chưa tan, trầm trầm đè xuống đỉnh Hoàng cung Đông Huyền, quanh quẩn mãi không đi.
Diệu đế bệ hạ chỉ cảm thấy mình dường như đang làm một giấc mộng thật dài, thân ảnh Tiêu Sơ Lâu trong mộng càng lúc càng mờ nhạt, dáng cười ôn nhu cũng trở nên băng lãnh, hắn đi xa thật xa mà cũng không hề quay đầu lại, đem tia sáng yếu ớt cuối cùng mang đi mất, hoàn toàn không để ý tới y đang ở trong bóng đêm thống khổ giãy dụa, tê thanh lệ hảm.
Phong tuyết hàn lãnh dần dần bao phủ lấy y, ngay cả hô hấp cũng trở nên có chút khó khăn, Huyền Lăng Diệu đột nhiên giật mình tỉnh giấc.
“Không được đi!” Vẫn chưa kịp thấy rõ xung quanh, Diệu đế bệ hạ đột nhiên vươn tay muốn bắt được ống tay áo màu trạm lam đang phiêu nhiên đi xa ấy.
Năm ngón tay mạnh mẽ bắt lấy, nhưng chỉ vơ vào một khoảng không, đầu ngón tay từ trong ống tay áo nhanh chóng xoẹt qua — trong tay trống rỗng, cái gì cũng không có.
Huyền Lăng Diệu lúc này mới thanh tỉnh hẳn, phát hiện ra mình còn đang nằm trên long sàn, tay đột ngột dừng giữa không trung.
Y chậm rãi thu hồi tay lại, nhẹ nhàng thở một hơi.
Nguyên lai chỉ là một giấc mộng…
“Hoàng thượng, người tỉnh?”
Một giọng nữ mềm nhẹ ở bên giường vang lên, Huyền Lăng Diệu bỗng nhiên quay đầu, đập vào mắt mình lại không phải là Tiêu vương gia đêm qua vừa cùng y triền miên phỉ trắc, mà rõ ràng là Việt quý phi bị y lạnh nhạt ở Hậu cung!
Hàn ý trong giấc mộng băng lãnh tới tận xương cốt, chạy tán loạn khắp người, Diệu đế bệ hạ cường ngạnh kiềm chế xuống, chỉ là sắc mặt chợt trở nên cực kỳ khó coi.
“Ái phi sao lại ở đây?” Y chậm rãi ngồi dậy, cũng không đón lấy ngoại bào đối phương ân cần đưa tới, chỉ là bình tĩnh mà nhìn chằm chằm vào Việt Quỳnh, lạnh giọng hỏi.
“Hoàng thượng, thần thiếp…” Bàn tay đang giơ lên Long bào của Việt quý phi chợt cứng ngắc giữa khoảng không, duỗi tới cũng không đúng, lùi về cũng không được, nàng ủy khuất mà bỉu môi, nhuyễn thanh nói, “Hoàng thượng đã mê man cả ngày rồi, thái y mới đến xem qua, nói chỉ là hít phải an thần hương quá nhiều, thần thiếp lo lắng cho long thể của bệ hạ, mới…”
“Cả ngày…” Đế vương khôi phục lãnh tĩnh, trường mi khẽ nhướng, rồi đột nhiên mãnh lực nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của nữ tử diễm lệ nọ, trầm giọng quát hỏi: “Tiêu vương gia ở đâu?”
“Tiêu vương gia?” Huyền Lăng Diệu không có khống chế lực đạo của mình, Việt Quỳnh bị nắm đến đau nhức, vấn đề này lại hỏi mạc danh kỳ diệu, nàng cẩn cẩn dực dực mà cầu xin nói, “Thần thiếp không biết, Tiêu vương gia… Chẳng lẽ không ở trong Vương phủ sao? Hoàng thượng… người làm thần thiếp đau quá…”
Mi tâm Huyền Lăng Diệu càng cau chặt hơn, bất an vẫn giấu kín dưới đáy lòng nay lại từng chút từng chút toát ra ngoài, y liếc mắt nhìn Việt Quỳnh một cái, thấy y sam của nàng nửa hở, ngọc trâm rũ xuống, dáng dấp điềm đạm đáng yêu, thế nhưng y càng nhìn càng thấy chán ghét, liền bỏ tay nàng ra, lạnh lùng nói: “Việt phi nếu lo lắng trẫm nhiễm bệnh, vậy cũng không cần phải mặc đồ nửa khép nửa hở như thế đến bên giường trẫm chứ?”
“Thần thiếp không phải…” Việt quý phi cứng họng, khuôn mặt xinh đẹp nhất thời một trận hồng một trận xanh, muốn biện giải lại bị Đế vương cắt đứt.
“Hay là ái phi có tâm tư khác…” Diệu đế bệ hạ lướt nhìn qua lư hương cạnh giường, an thần hương từ lâu đã bị đốt hết, chỉ còn một đống tro tàn lưu lại, y híp lại đôi mắt hẹp dài của mình, nhìn chằm chằm Việt Quỳnh nói, “…Cho rằng hạ an thần hương trẫm, là có thể mượn cơ hội được sủng ái sao?!”
Ngữ khí khi mở miệng thì đạm nhiên, dần dần đến cuối cùng lại là to tiếng quát chói tai, Việt quý phi sợ đến mức ngã ngồi xuống sàn nhà băng lãnh, hoang mang lo sợ, ra sức lắc đầu: “Không phải! Hoàng thượng, an thần hương kia không phải do thần thiếp —”
“Đủ rồi! Câm miệng!” Đế vương cao cao tại thượng không kiên nhẫn mà nhíu lại mi, trực tiếp từ trên giường đứng dậy, tiện tay lấy một cái áo choàng khoác lên người, cũng lười nhìn Việt quý phi nữa, giương giọng kêu thái giám tiến đến hầu hạ, “Là ai tùy ý cho Việt phi tiến vào Phù Diêu cung? Hừ! Ngay cả thông báo một câu cũng không có, thật là không biết phép tắc!”
Đang làm nhiệm vụ là một tiểu thái giám mi thanh mục tú trẻ tuổi, vừa thấy long nhan giận dữ, nhất thời lại càng hoảng sợ. Tuy rằng hắn đã thông báo qua, thế nhưng Hoàng thượng lại ngủ sâu như vậy, kêu mãi không tỉnh, làm sao dám đắc tội với vị nữ nhi của quyền thần này chứ.
Tiểu thái giám cũng không dám biện giải, chỉ sợ hãi mà quỳ trên mặt đất không ngừng cầu xin tha thứ.
“Phạt lương ba tháng, phạt đánh mười trượng, tự đi lĩnh phạt đi.” Diệu đế bệ hạ cũng chẳng có chút thông cảm nào cho tiểu thái giám — Lửa giận của thiên tử phải có người đến nhận lấy mà thôi.
Nhưng may là không phải trực tiếp phạt trượng tễ (đánh đến chết), tiểu thái giám thở nhẹ một hơi, thiên ân vạn tạ mà lui xuống dưới.
“Về phần ngươi…” Đế vương liếc mắt nhìn Việt quý phi đang khóc đến lê hoa đái vũ, không có chút thương tiếc nào mà lạnh lùng nói, “Người đâu, đưa Việt phi trở về, không có mệnh lệnh của trẫm không được bước ra ngoài một bước.”
“Tuân lệnh.” Hai người cung nữ và thị vệ tiến lên đỡ lấy Việt quý phi, lôi ra ngoài.
Đây quả thật chả khác gì là biếm vào lãnh cung cả!
Việt phi hoa dung thất sắc, trăm triệu không ngờ rằng chính mình tự cho là thông minh mà đến thăm Hoàng thượng, cư nhiên lại xui xẻo đến thế, không! Không có khả năng! Nàng chính là Hoàng hậu tương lai a!
Không để ý đến dáng vẻ mà quỳ trên mặt đất, Việt quý phi vẫn đang cho rằng Hoàng thượng trách lầm mình, biện giải nói: “Hoàng thượng người trách oan thần thiếp rồi! Thần thiếp không có tâm tư khác, chỉ muốn hầu hạ Hoàng thượng mà thôi! An thần hương đấy không phải là do thần thiếp đốt a!”
Vừa nghe tới ba chữ An thần hương, trái tim của Huyền Lăng Diệu lại đau đớn mà co rút lại, sắc mặt càng âm trầm xuống, y làm sao mà không đoán ra được hương đó là do Tiêu Sơ Lâu đốt cơ chứ…
Thế nhưng, Sơ Lâu, vì sao lại làm như vậy?!
Chẳng lẽ…
Chẳng lẽ…
Đế vương rũ tay áo xuống, nắm tay phẫn nộ mà gắt gao siết lại, mơ hồ có thể thế được mạch máu xanh trắng hiện ra. Y căn bản không muốn cùng Việt quý phi dây dưa nữa, thầm nghĩ nhanh lên một chút có thể tìm Tiêu Sơ Lâu về, muốn biết rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
“Hừ!” Đế vương xoay người phất tay áo, ánh mắt lạnh lùng như đao, trong miệng chỉ nói, “Ở đây chỉ có ngươi và trẫm hai người, không phải ngươi, chẳng lẽ là trẫm tự đốt?!”
“Cũng không phải —” Việt quý phi kiệt lực lắc đầu, đột nhiên buột miệng thốt ra, “A! Thần thiếp đã biết! Là Liễu phi! Nhất định là Liễu phi! Nàng trong lòng ghen ghét thần thiếp… Nàng muốn hãm hại thần thiếp! Hoàng thượng, người nên vì thần thiếp làm chủ a!”
Sự ngu xuẩn của Việt quý phi khiến trong lòng Huyền Lăng Diệu càng thêm khó chịu, một người dịu ngoan nhát gan như Liễu phi, nếu dám cả gan làm một việc dại dột như thế này, vậy chẳng phải thái dương mọc ở đằng Tây sao.
Y nở một nụ cười nhợt nhạt, vừa muốn quát lớn, một thái giám ở cạnh đó lại run rẩy ngắt lời y: “Hoàng thượng… Liễu phi đúng là trước khi quý phi nương nương đến có qua Phù Diêu cung…”
Huyền Lăng Diệu nhướng mi, ngửi ra mùi gì đó không bình thường, y nhàn nhạt liếc mắt tiểu thái giám nọ, im lặng không nói gì.
Tiểu thái giám lập tức bị ánh mắt ấy dọa cho run lên, quỳ trên mặt đất, cúi đầu thật thấp, trong lòng bất ổn thấp thỏm không yên, lại nghe được Hoàng thượng mở miệng phân phó: “Trẫm đã biết, ngươi lui xuống đi.”
Tiểu thái giám như nhận được đại xá mà gật đầu vâng vâng dạ dạ, lập tức lui ra ngoài.
Thái giám Ngũ Thuận vốn đang đứng ở một bên, lúc này mới ngoan ngoãn mà trình lên một phong thư, khom người nói: “Hoàng thượng, đây là Thục Xuyên vương điện hạ phân phó trình lên cho Hoàng thượng.”
Mi tâm Đế vương run lên, hốt nhiên quay đầu, không nói hai lời liền trực tiếp đoạt lấy, chỉ là ngón tay cầm thư có chút run rẩy, phải mất nửa ngày mới mở ra được.
Câu nói đầu thư liền khiến lòng y nổi lên một loại dự cảm bất an.
“Bệ hạ thân ái:
Thần có chuyện quan trọng khởi tấu.
Mấy ngày trước, Thục Xuyên có gửi tới một mật báo tám trăm dạm, nói rằng Thục Xuyên cảnh nội, Vương thành, Tuyền Bàn quan, Hồng Trấn, Lục Phương Thành đột nhiên phát loạn bạo động, quy mô không đồng nhất, khu quân địa xung quanh không có cùng một độ ảnh hưởng, việc này liên lụy rất nhiều, thần sợ bạo loạn sẽ trở thành đại họa, nên trong đêm đã lên đường về Thục Xuyên, không muốn quấy nhiễu bệ hạ nghỉ ngơi, thần tự ý làm chủ, bất cáo nhi biệt, mong bệ hạ thứ tội.
Thần, Thục Xuyên Tiêu Sơ Lâu ký tên.”
Nét mực trên giấy viết thư tuyết trắng ấy vẫn còn chưa khô, con chữ như rồng bay phượng múa mà tùy tính, vừa nhìn liền biết ngay đó là bút tích của Tiêu Sơ Lâu.
Xem giải thích như vậy, cơn giận của Đế vương phải nguôi bớt mới đúng, thế nhưng phong thư lật qua lật lại cũng chỉ có một đoạn ngắn ngủi như thế, hơn nữa lại còn dị thường cung kính, giọng điệu hoàn toàn chung chung, không có tí nào giống với phong cách thường ngày của người nọ cả.
Đế vương vốn nên yên lòng, lúc này nhưng lại càng thêm sầu lo, nhìn chăm chăm vào bức thư có vẻ như hợp tình hợp lý nhưng lại có điểm quái lạ ấy, cảm giác bất an càng ngày càng mãnh liệt.
Một lát, y ngẩng đầu ngưng mắt nhìn tên thái giám truyền tin kia, ánh mắt xem xét kỹ đến mức như muốn đem người nhìn thấu triệt.
Ngũ Thuận ngoan ngoãn cúi thấp đầu, thế nhưng cổ uy áp bức nhân ấy lại quá mức kinh khủng, khiến trên trán hắn dần dần chảy ra mồ hôi lạnh.
Rốt cuộc cũng nghe được thanh âm trầm thấp của bệ hạ, nói: “Tiêu vương gia… Có nói bao giờ sẽ trở về đế đô không?”
“Hồi bẩm Hoàng thượng, điện hạ không có nói rõ.” Ngũ Thuận càng cúi thấp đầu hơn, giấu đi ánh mắt thấp thỏm của mình, hắn biết thân phận của mình đã bị bại lộ rồi…
“Vậy hắn còn nói cái gì?” Nhãn thần của Huyền Lăng Diệu vẫn như cũ mà dừng trên người Ngũ Thuận, tiếng nói thâm trầm bình ổn, hoàn toàn không nhìn ra một tia tình tự ba động nào.
Ngũ Thuận do dự một chút, thoáng ngẩng đầu.
Huyền Lăng Diệu cau mày nói: “Nói thẳng đi, trẫm thứ cho ngươi vô tội.”
Ngũ Thuận trong lòng cả kinh, càng kính cẩn mở miệng nói: “Vương gia nói —”
Nói còn chưa hết, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một tiếng thông báo: “Hoàng thượng, Thiên Diệu vệ Giáp Thập Tứ cầu kiến.”
Ngũ Thuận lập tức ngậm miệng, mặt Đế vương lại lộ vẻ không hài lòng, do dự một chút, mới thu lại thần sắc của mình, giương giọng nói: “Cho truyền.”
Chỉ chốc lát, Giáp Thập Tứ một thân hắc y bước nhanh vào đại điện, thần sắc lo lắng, dáng dấp phong trần mệt mỏi. Vừa thấy được Diệu đế liền quỳ một gối xuống, đối với thái giám, cung nữ và quý phi nương nương đang quỳ trên mặt đất thì làm như không thấy.
Thanh âm của hắn trầm thấp, mang theo chút cấp bách cùng do dự: “Khởi bẩm Hoàng thượng, Tiêu vương gia…”
“Làm sao?” Trong lòng Đế vương khẽ xoắn lại, thân trên vô thức nghiêng về phía trước.
Giáp Thập Tứ hồi đáp: “Tối hôm qua thần thu được tin tức, hai vị thống lĩnh thủ hạ của Thục Xuyên vương gia, cùng với năm nghìn quân Kẻ Hủy Diệt còn lại ở đế đô, đột nhiên —”
Đội trưởng Thiên Diệu vệ nuốt một ngụm nước bọt, dừng lại, thấp giọng nói, “Đột nhiên tiêu thất…”
“Loảng xoảng —” Đế vương bỗng nhiên bật người dậy, ống tay áo phất qua mặt bàn điêu hoa mộc, hết thảy chén bát bằng sứ tinh xảo đều bị không chút lưu tình mà quét xuống mặt đất, vỡ vụn thành những mảnh sứ nhỏ, phát ra thanh âm bén nhọn chói tai, hung hăng thổi qua màng tai mọi người.
Giáp Thập Tứ cắn răng quỳ phục trên mặt đất: “Thuộc hạ vô năng, khẩn cầu Hoàng thượng giáng tội!”
“Hay cho một cái “tiêu thất”!” Một tay Huyền Lăng Diệu chống trên mép bàn, chỉ cảm thấy tâm của mình càng ngày càng trầm xuống, như bị một tòa núi lớn ngăn chặn lại, hầu như không thể thở được, y gắt gao nhìn chằm chằm Giáp Thập Tứ, lạnh giọng gầm nhẹ, “Nếu hôm qua đã biết, vì sao đến bây giờ mới —”
Đế vương bỗng nhiên cứng đờ, hôm qua —!!
Hôm qua, y cùng Tiêu Sơ Lâu du hồ thưởng tuyết, ôn nhu triền miên, những hình ảnh ngọt ngào ấy cứ liên tiếp hiện lên trong đầu.
Y thậm chí còn có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể của người nọ vương vấn trên người mình, đầu ngón tay còn mang theo xúc cảm của da thịt mịn màng, bên tai còn quanh quẩn lời âu yếm yêu thương động nhân…
“Huyền Lăng Diệu, ta yêu ngươi.”
Giọng nói tựa như ma chú ấy khiến cả người Đế vương chấn động, y kinh ngạc cúi đầu, trên cổ tay còn mang theo chuỗi tương tư màu son bóng, hồng đậu mượt mà nhẹ nhàng lay động, đỏ tươi đến gai mắt.
Rốt cuộc hôm qua là một hồi mộng xuân, hay hôm nay là một hồi ác mộng đây?
Nét mặt của Huyền Lăng Diệu phủ lên một tầng hàn lệ băng sương đến cực điểm, y gian nan quay về phía Ngũ Thuận, khàn giọng mở miệng, từng chữ từng chữ trong yết hầu cứ như những mảnh thủy tinh bị nghiền nát, cường ngạnh mà yếu đuối: “Tiêu Sơ Lâu còn nói cái gì?”
Y nỗ lực duy trì bình tĩnh, thế nhưng thanh âm run rẩy lại trầm lại khàn, làm thế nào cũng không che giấu được một tia yếu ớt đợi chờ ở trong đấy.
Như là một tên tù phạm sắp phải thụ hình, trong một khắc trước khi chết trên pháp trường kỳ vọng có thể may mắn sống sót được vậy —
Có lẽ…
Hắn chỉ cần quân đội để giúp hắn bình loạn mà thôi…
Có lẽ…
Không bao lâu nữa, hắn sẽ trở về…
Ngũ Thuận sợ hãi quỳ trên mặt đất, trong lòng cười khổ, bệ hạ đang nổi nóng, nếu là nói thật ra, e rằng bệ hạ sẽ ăn tươi nuốt sống hắn mất.
Hắn trấn định tâm thần, hít sâu một hơi thở nói: “Tiêu vương gia nói, ‘lần này đi đường xá xa xôi, Thục Xuyên vương phủ công việc bề bộn, mà chiến sự với Tây Sở cũng hết sức căng thẳng, thời buổi rối ren như thế này, Vương gia sẽ không rời Thục Xuyên một bước, e rằng ngày sau sẽ không rảnh dành thời gian làm bạn với bệ hạ nữa rồi —”
“Rốp!” Thanh âm nghiền nát bén nhọn khiến Ngũ Thuận im bặt, một chén trà sứ thanh hoa cuối cùng ở trên bàn rốt cuộc cũng bị Đế vương chưởng cho vỡ nát!
Trời trong bỗng nhiên nổi lên sấm sét, Diệu đế bệ hạ trong nháy mắt ấy cứ như đang ở trong mộng.
Mảnh sứ nhỏ vụn đâm vào lòng bàn tay Diệu đế bệ hạ, nhất thời tiên huyết chảy dài, nhưng y lại hoàn toàn chẳng hề phát giác ra, khuôn mặt âm trầm vì những lời này mà trở nên xanh trắng như ngân thiết, huyết sắc vốn không nhiều lắm nay lại biến mất không còn một mảnh.
“Còn gì nữa…” Chẳng qua bao lâu, Huyền Lăng Diệu mới nghe được thanh âm run rẩy của mình trong đại điện vắng lặng quanh quẩn vang lên.
“Còn có…” Ngũ Thuận cẩn thận rụt cổ lại, nhịn không được mà nuốt một ngụm nước bọt, run run rẩy rẩy nói, “Vương gia còn nói, chỉ sợ sẽ không thể quay về đế đô nữa, vì thế đại hôn sau này của bệ hạ, xin hãy thứ cho Vương gia không thể gặp mặt chúc mừng, mong bệ hạ lấy đại cục làm trọng, chớ quải niệm.”
Sẽ không quay về đế đô nữa, chớ quải niệm…
Sẽ không quay về đế đô nữa…
Chớ quải niệm…
Trái tim dường như bị dùi khoét thành một cái động thật lớn, tình cảm hỏa nhiệt đêm qua cứ như bị vỡ đê mà chảy đi mất hút, trong ngực chỉ còn lại một khoảng không vắng vẻ, sưng tấy đến đau nhức.
Sắc mặt Huyền Lăng Diệu trong nháy mắt trắng bệch cả, y lung lay hai cái, toàn thân đều run rẩy, cơ hồ như đứng cũng không vững nữa, trọng lượng toàn thân đều dựa vào cái tay kia chống đỡ ở trên bàn, dường như tất cả khí lực đều bị câu nói ngắn ngủn ấy rút đi hết.
Chưa từng thấy qua Diệu đế bệ hạ từ trước đến nay vốn ôn hòa trầm ổn lại phẫn nộ như lôi đình như thế, Việt quý phi đang ngã ngồi ở một bên, kinh hồn táng đảm mà lui xuống, ngu xuẩn như nàng cũng hiểu rõ được, lúc này nếu làm tức giận long nhan, quả thật là muốn chết.
Rất hiển nhiên, Thục Xuyên vương điện hạ chính là kẻ dẫn đầu.
Đại điện là một mảnh tĩnh mịch, tất cả mọi người đều bị thần tình bi thê như sắp gần kề cái chết của bệ hạ làm cho chấn động, ai cũng chẳng dám thở mạnh.
Đỉnh Phù Diêu cung đều bị mây đen bao phủ, trên bầu trời cao xanh không có lấy một bóng chim, cuồng phong cuốn theo đại tuyết cứ thế mà tứ ngược loạn vũ.
Cung đăng bát giác trong cung điện được buộc trên mái hiên lung lay như sắp đổ, ngọn đèn hôn ám chiếu vào sườn mặt tái nhợt của Diệu đế bệ hạ, lạnh lẽo trầm mặc như băng quật. (vết băng nứt)
Mục quang Huyền Lăng Diệu mờ mịt rũ xuống, bỗng nhiên lớn tiếng quát: “Chuẩn bị ngựa!” Vừa nói, vừa nhấc chân đi ra ngoài.
“Bệ hạ?!” Ngũ Thuận cả kinh kêu lên, “Tiêu vương gia lúc này hẳn là đã đi xa rồi…”
“Để trẫm nói lại lần nữa xem, chuẩn bị ngựa!” Huyền Lăng Diệu bất vi sở động, chỉ trầm giọng ra lệnh lần thứ hai, lạnh lùng nghiêm nghị không cho người cự tuyệt.
Ngũ Thuận lập tức gật đầu, vội vội vàng vàng chạy đi chuẩn bị. Hắn biết rằng nếu cứ kéo dài nữa, bệ hạ chắc chắn sẽ chạy bộ mà đuổi theo mất.
Giáp Thập Tứ vội vã đuổi theo, phân phó tất cả Thiên Diệu vệ ở ngoài điện đi theo hộ giá.
Vị đội trưởng võ công cao cường của Thiên Diệu vệ này, dọc đường đi càng không ngừng chửi bới Thục Xuyên vương, hắn cũng không rõ giống bệ hạ, Tiêu vương gia rốt cuộc là suy nghĩ cái gì, cho dù Thục Xuyên xảy ra đại sự, cũng nên cùng bệ hạ thương lượng qua mới đúng chứ!
Như vậy bất cáo nhi biệt, nói nặng hơn, quả thật là —
Khi quân đại tội!
Hơn nữa cư nhiên còn nói cái gì mà sau này sẽ không quay về đế đô… Cái này là cái quái gì a!
Bệ hạ chỉ cần ra ý chỉ, lẽ nào Tiêu vương gia còn dám kháng chỉ bất tuân sao?
Một đường giục ngựa phi như bay, phong tuyết như đao cắt mà đập vào mặt đến đau nhức.
Huyền Lăng Diệu không có mặc long bào, chỉ khoác một kiện áo choàng huyền hắc, vì xóc nảy trên lưng ngựa mà tung bay phần phật.
Đại tuyết như lông ngỗng tán loạn rơi xuống, hầu như khiến cả mái tóc đen nhánh của y đều trắng xóa.
Kỳ thật lúc này, mã xa của Thục Xuyên vương chỉ vừa đi ra cửa Nam của đế đô mà thôi. Để thoát khỏi sự truy lùng của Thiên Diệu vệ, sáu chiếc mã xa giống nhau như đúc đều được tản ra đi vòng vòng về sáu hướng của đế đô.
Thục Xuyên vương chỉ tùy ý kiếm đại một chiếc để ngồi, lẳng lặng nhắm mắt dưỡng thần.
Mã xa lúc này đã đi tới vùng ngoại ô đế đô, dần dần thanh lãnh.
Hồ Tương Tư tú lệ kia thình lình hiện ra trước mắt, mảnh rừng hồng đậu bàn bạc (do tuyết phủ) vẫn yên lặng ở đấy như ngày hôm qua.
Tiêu Sơ Lâu khẽ vén màn xe, giật mình nhìn mỹ cảnh thuần trắng đang ở trước mắt, ánh sáng trắng bạc của bông tuyết phản quang lại, đâm vào hai mắt hắn đến chua xót phát đau.
Đột nhiên, hắn tựa hồ thoáng nhìn thấy trong rừng tuyết trắng thuần ấy có một bóng người màu đen cực kỳ bắt mắt.
— Kia, là ai?
Tiếng lòng bị tận lực áp chế xuống lại mạnh mẽ run lên, Tiêu Sơ Lâu hét lớn một tiếng “Dừng xe”, không chờ mã xa dừng lại, hắn đã từ cửa sổ nhảy ra ngoài, đi thẳng về phía bóng người ở sâu trong rừng cây ấy.
Tiếng gọi của Tuyết Nhai và Hoa Lâm Hạo đều bị hắn vứt ra xa.
Bóng cây bên người cứ phi tốc lùi về phía sau, hắn chạy cực nhanh, mãi đến khi gần kề, chớp mắt chỉ còn có hai bước nữa.
Hai bước, chỉ cần vươn tay là có thể với tới được.
Nhưng ngay lúc này, người nọ như nghe được động tĩnh ở phía sau mà xoay người lại.
Thục Xuyên vương bỗng nhiên cứng đờ, cánh tay vừa vươn ra cứ như thế mà dừng giữa khoảng không giá lạnh.
Hàn phong phi tuyết, mênh mông ào ạt tựa như đã trôi hết một đời người…