Khiếu Kiếm Chỉ Giang Sơn

Chương 60: Quân thần


Đọc truyện Khiếu Kiếm Chỉ Giang Sơn – Chương 60: Quân thần

“Bốp bốp bốp” Trong góc thao trường đột nhiên vang lên một trận tiếng vỗ tay, mọi người đồng thời quay đầu nhìn lại, vừa lúc thấy Bắc Đường nguyên soái và Thục Xuyên vương gia song song đi tới đây.

Phản ứng của những lão binh dày dạn này phải nói là rất nhanh chóng, lập tức liền sửa lại đội hình, sống lưng thẳng tắp, không hề chớp mắt mà rống lên: “Tham kiến nguyên soái đại nhân! Tham kiến Thục Xuyên vương gia!”

Hoa Lâm Hạo vừa nhìn thấy Vương gia, một chút khó chịu vừa rồi đều bị ném lên chín tầng mây cả, chỉ là còn ngại có tám trăm người lạ ở đây, không thể làm gì khác hơn là theo quy củ mà hướng hai người vừa tới thi lễ.

“Hoa Lâm Hạo tham kiến Vương gia, tham kiến Bắc Đường nguyên soái.”

“Hoa thống lĩnh không cần đa lễ.” Bắc Đường Ngang đạm đạm nhất tiếu, ánh mắt lướt qua đội ngũ chỉnh tề một vòng, mơ hồ có một cổ uy áp (uy phong, áp lực) khiến những lão binh đã đánh mất mặt mũi Đằng Long quân này không khỏi cúi đầu.

“Hoa thống lĩnh tuổi còn trẻ, vậy mà bản lĩnh cũng không nhỏ tí nào, hôm nay thật sự là khiến bổn soái mở rộng nhãn giới, mà những tên kiêu binh suốt ngày hướng mũi lên trời này cũng nên ăn một chút mất mặt, mới biết được đạo lý nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên là gì.” (đại khái là núi này cao còn có núi cao hơn)

Trên thao trường hoàn toàn im ắng, chỉ vang vọng thanh âm trầm thấp ổn trọng của Bắc Đường Ngang, bọn sĩ binh không ái dám thở mạnh, mặt đỏ tới mang tai mà thụ huấn của tướng quân.

Hoa Lâm Hạo một mặt khiêm tốn mà nói lời khách sáo, dư quang không ngừng liếc về phía Tiêu vương gia, hy vọng có thể nghe được một chút tán thưởng nho nhỏ từ người này.

Chút tiểu tâm ấy đâu thể nào qua mắt được Tiêu Sơ Lâu, nhưng hắn lại hết lần này tới lần khác nhàn nhã đứng ở một bên cười chứ không nói, chỉ xem như là không nhìn thấy.

Hắn móc từ trong ngực một bản “Kế hoạch huấn luyện” nhăn nhúm ra giao cho Hoa Lâm Hạo, sau đó vỗ vỗ vai đối phương, cười tủm tỉm bỏ lại một câu “Làm rất tốt”, rồi phủi phủi tay tiêu sái rời khỏi.

Hoa Lâm Hạo đã sớm quen với việc bị xem là cu li miễn phí nên cũng chả oán chả giận, y quét mắt nhìn bản kế hoạch huấn luyện này vài lần, rồi lại nhìn tám trăm kẻ đáng thương ở phía sau, ánh mắt dần dần lộ ra một tia đồng cảm, còn có một chút hả hê.

Hạng mục huấn luyện trên đó y cũng không xa lạ là bao, đại bộ phần hầu như đều cùng một tiêu chuẩn với quân đoàn Kẻ Hủy Diệt của Thục Xuyên năm đó, bất quá chỉ là những người này chưa thể xưng là “Đặc công đội” được, mặt khác, sẽ được phân công thành nhiều nhóm nhỏ. Tám trăm người này sẽ được chia làm vài đại đội như trinh sát đội, tiên phong đội, công sự đội, ky nỗ đội (bắn cung), thư kích đội (đánh lén) cùng với một bộ tham mưu đặc công, đặc biệt do Tiêu vương gia tự mình truyền thụ chỉ đạo giáo học và lập ra quy định.

Nếu như còn có binh dự bị và y tế, chi đội này quả thực có thể xưng là bản thu nhỏ của một quân đoàn chỉnh biên. Đương nhiên, nếu nhóm bộ binh “Quân đoàn” này đặt tên là “Đặc công”, thì không có khả năng có áo giáp và binh khí.

Quả nhiên, sau khi nghe được Hoa thống lĩnh đọc xong kế hoạch huấn luyện mỗi ngày chuẩn xác đến từng khắc, cách huấn luyện thân thể vô cùng kỳ quặc, cách đối chiến công phòng (lấy đánh tấn công phòng thủ), và cách huấn luyện đột kích, sắc mặt các sĩ binh đều trắng bệch ra như vừa nuốt phải con ruồi.

Cái này vẫn chưa xong đâu nha, mỗi ngày huấn luyện từ sáng sớm xong, sau cơm tối còn có khóa đêm, chia đại đội thành vài nhóm nhỏ, học tập một khóa văn hóa và luyện một vài kỹ năng chuyên nghiệp.

Những tên binh sĩ đầu to này thật sự chỉ muốn qua đời ngay tại chỗ, huấn luyện thân thể thì bọn họ không phản đối, thế nhưng đọc sách viết chữ, đây không phải là muốn mệnh bọn họ hay sao chứ?!

Mà ngay cả Bắc Đường Ngang đang đứng ở một bên lại càng chấn kinh, y ngầm cười khổ, lẽ nào Thục Xuyên vương là đang mượn cơ hội chỉnh chết y phải không đây?

Bất quá nghe nói năm ấy quân đoàn Kẻ Hủy Diệt của Thục Xuyên cũng là dùng loại phương pháp này để huấn luyện, Bắc Đường Ngang liền cảm thấy thư thái hẳn ra.

Hoa Lâm Hạo cười thầm trong lòng, bởi vì những tinh binh này đều là những người tinh nhuệ nhất bách chiến đến cuối đời, cái kế hoạch huấn luyện này so với khi thao luyện Kẻ Huy Diệt năm đó còn hà khắc hơn. Bất quá Tiêu Sơ Lâu lòng dạ hẹp hòi có ý đồ trả thù ở trong này hay không, cũng không thể nói được.

Không biết là trùng hợp hay là cố ý, liên tiếp mấy ngày nay, Tiêu vương gia đều cần cù sinh hoạt ở hai nơi là thao trường và Tiêu vương phủ của mình ở đế đô, các đại thần trên triều trong khoảng thời gian ngắn đều bị sự vất vả cực nhọc của Tiêu vương gia làm cho khuất phục, ngay cả khi hắn không lâm triều vào sáng sớm cũng không hề nói một lời.


Mà Diệu đế bệ hạ những lúc rảnh rỗi nhất liền bị Thái thượng hoàng gọi tới Hoành Nguyên cung uống trà, tâm sự, các đại thần đều ca ngợi bệ hạ hiếu tâm hiếu thuận, Tiên hoàng và Thánh thượng cùng nhau tận hưởng niềm vui thiên luân (cha con). Khiến kẻ khác phải nghiền ngẫm chính là, Việt quý phi thỉnh thoảng cũng sẽ tới Hoành Nguyên cung thỉnh an, lại thỉnh thoảng tình cờ gặp gỡ bệ hạ, lại thỉnh thoảng khiến Thái thượng hoàng hài lòng, mở một bữa yến tiệc đãi con dâu, thật sự là hòa thuận vui vẻ, khiến kẻ khác phải ước ao a.

Hơn phân nửa mùa đông, đế đô trong cơn phong tuyết băng lãnh cứ như thế mà lặng yên xuôi chảy.

Hoàng cung, ngự thư phòng.

Tấm màn tú ngũ trảo kim long bị móc câu bằng ngọc vắt sang cột trụ đỏ thẫm ở hai bên, Đế vương Đông Huyền ngồi ở phía sau thư trác rộng lớn, trong tay là một bản tấu chương vừa mới phê được phân nửa.

Huyền Lăng Diệu ngẩng đầu lên, mâu quang sâu thẳm rơi xuống hắc y nhân Giáp Thập Tứ đang khom người quỳ giữa đại điện.

“…Hắn gần đây vẫn ở trong vương phủ sao?” Giọng nói của Diệu đế bệ hạ trầm duệ đạm nhiên, tuy rằng không nói tới “Hắn” là ai, bất quá trong lòng hai người đều biết rất rõ ràng.

“Hồi bẩm Hoàng thượng, xác thực là vậy.” Giáp Thập Tứ cung kính gật đầu, bị phái đi “bảo hộ” một vị cửu phẩm đại tông sư, loại nhiệm vụ này thật sự khiến hắn rất ủy khuất nha.

Bất đắc dĩ nhất chính là, Thục Xuyên vương đối với hành tung của bọn họ đều biết nhất thanh nhị sở, thỉnh thoảng còn hăng hăng hái hái, thuận tiện để hắn làm sai vặt, ban ngày ban mặt võ nghệ cao cường phải đạp nóc nhà, hơn phân nửa là kêu hắn đi mua bánh bao của Lâm Ký, mỹ tửu của Túy Lâu, gà chiên giòn của Long Tinh Lâu, vân vân…

Tốt xấu gì thì hắn cũng là tiểu đội trưởng của Thiên Diệu vệ cơ mà, cư nhiên bị trở thành một tên tiểu nhị cho người khác sai vặt, đối phương còn hết sức tận tình mà dụng mình, một chút áy náy cũng không có. Thật sự là bi kịch a!

Giáp Thập Tứ thầm ai oán trong bụng một hồi, phát hiện quân vương của mình đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn, do dự một chút, liền e dè nói: “Hoàng thượng, thuộc hạ có phải tiếp tục không?”

Huyền Lăng Diệu trầm mặc lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Hắn nếu không muốn trở về, còn có thể làm gì…”

Giáp Thập Tứ kỳ quái nói: “Hoàng thượng nếu muốn gặp Vương gia, trực tiếp hạ chỉ liền được mà.”

“Hạ chỉ?” Khóe miệng quân vương hơi cong lên một chút, uể oải nhắm mắt lại, “Hạ chỉ chỉ có thể gọi một thần tử tới mà thôi…”

“…??” Giáp Thập Tứ sững sờ không tiếp lời, lời này là có ý gì, Tiêu vương gia chẳng lẽ không phải là thần tử sao?

Huyền Lăng Diệu cũng không làm khó hắn nữa, liền phất tay cho hắn lui xuống.

Tiếng bước chân nhẹ vang trong đại điện, rất nhanh, bốn phía liền an tĩnh trở lại. Quân vương chậm rãi cuộn tròn ở trên ghế, nỗi khổ trong lòng hầu như sắp lan tràn ra khóe miệng.

Sơ Lâu a Sơ Lâu, trẫm có thể ở trong thâm cung vì báo thù mà ẩn nhẫn suốt hai mươi năm, vì sao hôm nay ngươi không có ở đây, ngay cả một khắc cũng không thể thanh tỉnh được cơ chứ?

Dùng bàn tay trái từng bị thương che đi hai mắt, đôi môi mỏng manh của quân vương khẽ mím chặt lại.

Rất muốn gặp hắn a.


Không thể phủ nhận, đêm hôm ấy y thiếu chút nữa đã không khống chế được chính mình. Chỉ mới ba ngày không gặp mặt mà thôi, thật vất vả Tiêu Sơ Lâu mới trở về, thế mà lại châm chọc khiêu khích y, khiến y thật sự nổi điên tới mức chỉ muốn cưỡng bức hắn.

Ở trong cái nháy mắt ấy, y lại hận không thể đem Tiêu Sơ Lâu trói lại, nhốt ở trong thâm cung, đâu cũng không được đi, không cho phép ly khai y nửa bước!

Nhưng mà một khắc cuối cùng đó, may là y đã tỉnh táo lại, bằng không, e rằng y thật sự đã vĩnh viễn mất đi hắn rồi…

Chỉ có Tiêu Sơ Lâu, Huyền Lăng Diệu mới không thể đánh cuộc được!

Hai mắt hơi mở ra, quân vương tự giễu mà cười cười, nguyên lai, trong lòng y cũng có một mặt tối tăm như vậy.

Ngoài cửa sổ bỗng nhiên đổ xuống một trận mưa nho nhỏ. Mây đen mờ mịt chẳng thấy một tia nắng mặt trời, cũng giống như tâm tình của Diệu đế bệ hạ bây giờ vậy.

Cửa phòng lúc này đang nửa khép, vì thế ngay khi Địch Dật Chi thừa tướng đại nhân vừa mới bước vào Ngự thư phòng, cũng không biết có phải là ảo giác hay không, chỉ cảm thấy một trận âm lãnh đập vào mặt, sau đó liền thấy trên thư trác là một chồng tấu chương thật lớn, có cái phê qua rồi, cũng có cái vẫn còn đang phê phân nửa chưa xong.

Còn có ở phía sau thư trác, chính là sắc mặt thâm trầm mệt mỏi của bệ hạ.

Địch Dật Chi sờ sờ tú nữ đồ hãy còn âm ấm ở trên tay, mâu quang toát ra một tia sầu lo, trong lòng âm thầm thở dài, không khỏi có chút oán giận cái tên đầu sỏ gây nên tâm tình âm trầm của bệ hạ — vị Vương gia nào đó còn đang ở ngoài cung tiêu dao.

“Vi thần tham kiến Hoàng thượng.” Địch thừa tướng khom mình hành lễ, ngữ khí nhẹ nhẹ nhàng nhàng, dường như không đành lòng quấy rối sự yên lặng trong thư phòng lúc này.

Mi mắt Đế vương khẽ giật giật, thoáng nhìn vị trung thần hảo hữu thân cận của mình mấy năm qua, sau đó liền thẳng người ngồi dậy, dùng ngón tay xoa xoa thái dương, thu lại nét mặt lo lắng của mình, nhàn nhạt lên tiếng trả lời: “Là Dật Chi a, đứng lên rồi nói, có việc gì sao?”

Địch thừa tướng đứng dậy, do dự một chút mới trình lên tú nữ đồ trong tay, cúi đầu nói: “Hoàng thượng, những cái này… Người xem qua một chút đi.”

“Từ Hoành Nguyên cung đưa tới sao?” Đế vương liếc nhìn vài lần, lửa giận ẩn sâu trong mắt chợt lóe liền biến mất, rồi lại tĩnh mịch như tờ.

Qua một hồi lâu, mãi đến khi Địch Dật Chi hầu như cho rằng mình sắp đứng không vững trong bầu không khí lạnh lẽo không thông này nữa, bệ hạ mới mở miệng.

Y dường như phải dùng hết khí lực toàn thân của mình mà chỉ chỉ một góc thư trác, nhàn nhạt nói, “Đặt ở đó đi, trẫm sẽ xem sau.”

Một câu nói ngắn gọn, nhưng Địch Dật Chi lại cảm thấy cất giấu sâu trong đó là biết bao tiếc nuối cùng khổ sáp, bất cam và thất lạc.

Còn có cả… tịch mịch.

Địch Dật Chi ngẩng đầu cẩn thận quan sát quân vương của mình, cho dù đã loại bỏ tất cả cản trở, trở thành ngôi cửu ngũ chí tôn, thế nhưng tựa hồ so với thời gian làm Hoàng tử càng thêm gò bó trói buộc, cũng càng thêm thân bất do kỷ.


Thấy bệ hạ không hề có phản ứng gì, Địch thừa tướng biết mình đã đụng phải nòng súng, trong miệng suýt nữa đã xuất ra hoàng liên, thật sự là khổ không nói nên lời.

Ai~, được rồi được rồi, là y chọc phải người không nên chọc, hơn nữa người ta cũng không phải là người bình thường a.

Trời mưa càng lúc càng lớn, tí tách tí tách từ trên mái ngói lưu ly rơi xuống.

Lúc thừa tướng đại nhân từ trong Phù Diêu cung đi ra, vừa vặn đụng phải Bắc Đường Ngang đang đi vào.

Bởi vì từ nhỏ đã quen biết, một văn một võ phụ tá Diệu đế bệ hạ, quan hệ của hai người cũng là vô cùng tốt.

Bắc Đường Ngang nhìn thấy y, bước nhanh đi tới, thấp giọng hỏi: “Hoàng thượng có trong đó không?”

Địch Dật Chi lộ ra một nụ cười khổ, gật gật đầu nói: “Có thì có, bất quá tâm tình hiện tại của Hoàng thượng không tốt, tướng quân nếu có chuyện quan trọng, không bằng lần sau hãy trở lại.”

Lời này nói rất là rõ ràng, thế nhưng Bắc Đường Ngang chỉ nhíu nhíu mày, lắc đầu nói: “Việc này nói lớn cũng không lớn, mà nói nhỏ cũng không nhỏ.”

“Nga? Chẳng lẽ là chiến sự?”

“Cũng không phải là vậy.” Mi đầu của Bắc Đường Ngang càng cau chặt lại, do dự một chút, mới đè thấp thanh âm hỏi, “Thừa tướng đại nhân, ngươi là cận thần bên người Hoàng thượng, cũng quen biết Tiêu vương gia, chẳng biết gần đây có nghe được một ít lời đồn gì không?”

Địch Dật Chi cả kinh, vô thức cho rằng đoạn luyến tình của hai người đã bị phát hiện: “Lời đồn gì?!”

“Đại nhân còn không biết sao? Có lời đồn đãi nói rằng…” Bắc Đường Ngang dừng một chút, rồi lại dứt khoát mở miệng nói: “Thái thượng hoàng có ý định tứ hôn Linh Gia công chúa cho Tiêu vương gia, thế nhưng Hoàng thượng phản đối kịch liệt, vì vậy mới cãi nhau ầm ĩ với Tiêu vương gia a…”

“Phốc — Khụ khụ…” Địch Dật Chi bị sặc mất một ngụm nước miếng, mãnh ho một trận, ho đến gương mặt đều đỏ cả lên, mất nửa ngày mới ngừng lại được.

Bắc Đường Ngang sửng sốt, vỗ vỗ lưng y: “Địch đại nhân không sao chứ?”

“Buồn cười! Người nào ngu ngốc nói linh tinh như vậy?!” Địch Dật Chi thật vất vả mới thuận khí được, lập tức lòng đầy căm phẫn mà gào thét.

Từ “Ngu ngốc” này cũng xem như là mắng cả Bắc Đường tướng quân, khiến tướng quân cứng họng một lúc, gương mặt kiên nghị không khỏi đỏ bừng lên.

Bắc Đường Ngang do dự, e dè hỏi: “Địch đại nhân, thế nhưng gần đây Tiêu vương gia cũng không tới lâm triều, mỗi lần nhắc tới hắn, sắc mặt bệ hạ cũng không được tốt lắm, đây rốt cuộc là…”

Chuyện gì xảy ra?

Nói được phân nửa, hai người đều minh bạch ý tứ trong đó.

Bất đồng chính là, Địch Dật Chi có nỗi khổ nói không nên lời, mà so với suy nghĩ sơ sài về tình cảm của Bắc Đường Ngang từ trước đến nay đều trật lất hết.

Hai đại nam nhân mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn nhau nửa ngày, cũng không trao đổi được gì cả.

Địch Dật Chi cười khổ một chút, thở dài nói: “Kỳ thật suy cho cùng, nói như vậy cũng không sai… Chỉ bất quá, Hoàng thượng không phải là kiêng kỵ quyền thế của Tiêu vương gia, mà là…”


Thừa tướng đại nhân lúc này thật sự là khổ não cực kỳ, cái chuyện bí mật như Hoàng thượng ăn phải dấm chua này, làm sao bảo một thần tử như y nói ra miệng cho được a.

Bắc Đường Ngang hơi nghiêng đầu, sau ót hiện ra một dấu chấm hỏi thật lớn.

Lời này làm sao càng nghe càng hồ đồ vậy ta?

“Nói chung… Bắc Đường tướng quân, ngươi nếu là muốn biết, cứ trực tiếp đi hỏi Hoàng thượng đi.” Địch Dật Chi nhìn gương mặt ngây ngơ của hắn, ý tứ rất rõ ràng, hiếu kỳ thì tự đi mà hỏi, đừng ở chỗ này gây chuyện với ta.

Bắc Đường Ngang không thể làm gì khác hơn là gật đầu, mang theo một bụng đầy dấu chấm hỏi mà đi về hướng thư phòng.

Địch Dật Chi ở phía sau yên lặng cầu nguyện cho Phật tổ phù hộ Bắc Đường tướng quân chính trực của chúng ta, sớm tử sớm siêu sinh đi nha, a di đà phật thiện tai thiện tai.

Cơn mưa đã dần tạnh.

Bắc Đường Ngang không có thói quen bung dù, đành phải mang theo một thân ẩm ướt bước vào đại điện.

Trong thư phòng rất an tĩnh, chỉ có tiếng thở mỏng manh nhàn nhạt. Cung nhân đều đã bị cho lui ra xa — nghe nói là vì Diệu đế bệ hạ không thích nghe thanh âm người hầu của mình đi tới đi lui quanh mình.

Trên thực tế, bởi vì Tiêu Sơ Lâu luôn luôn tùy thời tùy chỗ xuất hiện đến tìm y, vì thế Huyền Lăng Diệu không muốn để những người này quấy rối, lúc ở một mình đều cho lui hết.

Bắc Đường Ngang thu lại tiếng bước chân của mình, trông thấy quân vương đang ngồi ngay ngắn ở sau bàn, long bào minh hoàng tựa hồ hơi có chút rộng mà đong đưa trong khoảng không, sườn mặt anh tuấn năm xưa nay đã hao gầy đi không ít.

“Bắc Đường, ngươi đã đến rồi.” Huyền Lăng Diệu ngẩng đầu nhìn thấy người, buông bút xuống, nét mặt đạm nhiên mang theo ý cười.

Chỉ là vẻ tươi cười này, Bắc Đường Ngang xem ở trong mắt, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng đau nhức một trận.

“Vi thần tham kiến bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế.” Bắc Đường Ngang cúi người thi lễ.

“Bình thân.” Huyền Lăng Diệu cười nói, “Không có người ngoài trong này, ngươi không cần giữ lễ tiết.”

Diệu đế bệ hạ dừng một chút, hỏi tiếp: “Tình hình luyện binh như thế nào rồi?”

“Hồi bệ hạ, kinh nghiệm của Vương gia phong phú, kế hoạch đặt ra tuy rằng nghiêm ngặt, bất quá vi thần tin tưởng, không lâu nữa, binh đội này sẽ trở thành quân đội vương bài hạng nhất trong thiên hạ.” Bắc Đường Ngang cũng không giấu diếm, đem chuyện Hoa Lâm Hạo trên thao trường khuất phụ đám tinh binh kia ra sao, cùng với “Kế hoạch luyện binh” của Tiêu Sơ Lâu ra nói sơ lược một chút.

Kỳ thật việc này, Huyền Lăng Diệu cũng đã biết, chỉ là theo góc nhìn phân tích của một tướng quân như Bắc Đường Ngang, lại hiểu rõ sâu thêm được chút ít.

“Hoàng thượng, thứ cho thần nói thẳng,” Bắc Đường Ngang suy nghĩ một chút, nói, “Tiêu vương gia vì rèn luyện binh đội này, có thể nói là rất vất vả, không chỉ tự mình biên soạn tài liệu cho khóa đêm, tự mình huấn luyện, thậm chí còn làm trọn vẹn rõ ràng “Tinh binh huấn luyện đại cương” theo quy củ, ngày sau quân đội của Đông Huyền ta cũng có thể dựa vào phương pháp như vậy, chia thành nhiều cấp độ binh chủng khác nhau mà luyện tập, hơn nữa Vương gia cũng cung cấp thêm một số đồ phổ (tranh tư liệu) dùng để chế tạo binh khí tinh nhuệ, có thể trong vòng năm năm, hoặc là ngắn hơn nữa, cường binh của Đông Huyền ta chắc chắn sẽ là có một không hai trong thiên hạ! Chỉ là…”

Rõ ràng là chuyện rất kích động kẻ khác, Huyền Lăng Diệu nhưng lại mơ hồ nghĩ có chút gì đó không đúng. Y nhíu nhíu mày, chăm chú nhìn Bắc Đường Ngang: “Nhưng mà cái gì?”

“Có lẽ vi thần đa tâm, luyện binh cũng không phải một lần là xong chuyện, binh sĩ đối với phương pháp huấn luyện xa lạ cần có thời gian thích ứng, cũng cần nhiều chỉ dẫn. Những đạo lý này Tiêu vương gia cũng không phải là không biết, thế nhưng…” Bắc Đường Ngang dừng lại một chút, nhìn thần sắc bệ hạ, tiếp tục nói, “Vi thần cho rằng, Vương gia hình như có chút gấp gáp.”

“Gấp gáp?” Huyền Lăng Diệu nhiều lần nghiền ngẫm từ này, dường như từ trong đó có thể ngửi được mùi gì đó bất an.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.