Đọc truyện Khiếu Kiếm Chỉ Giang Sơn – Chương 33: Yểm Hoàng
Mãi đến khi bóng người kia chỉ còn là một điểm đen nhỏ, tiêu thất nơi chân trời, Tiêu Sơ Lâu mới thu hồi ánh mắt, từ trên nhánh cây cổ thụ nhảy xuống dưới tàng cây.
Đột nhiên, nét mặt hắn hiện lên một mảnh ửng hồng mất tự nhiên, thoắt cái liền khom thắt lưng, “Phụt” một tiếng phun ra một ngụm máu đen.
Tiêu Sơ Lâu cười khổ dùng tay áo lau miệng, không nghĩ tới dư độc trong cơ thể cư nhiên còn phát tác, may là mới vừa rồi chó ngáp phải ruồi mà có được tinh tiến, trong nháy mắt mới áp chế xuống được, bây giờ kiếm một chỗ thanh tĩnh điều tức một thời gian ngắn, liền có thể tự bức ra độc tố.
Suy nghĩ chỉ trong chốc lát, Tiêu Sơ Lâu bỗng nhiên làm ra một quyết định ngoài dự đoán của mọi người.
Hắn quyết định trở lại trong sơn cốc một lần nữa, không thèm đi ra.
Để cho mấy người đang truy sát hắn tìm mệt chết luôn đi!
Trong lòng đã ra chủ ý này, cả người Tiêu Sơ Lâu dần thả lỏng, đi vòng vòng ở phụ cận một chút, thẳng đến khi xác định Băng Đế đã mang theo người của y ly khai nơi này, mới cẩn cẩn dực dực tìm một chỗ yên lặng, lấy thanh chiết phiến vẫn luôn bên mình từ trong lòng ra, đầu ngón tay nhẹ ấn lên chuôi quạt một cái, một cổ lam yên (khói xanh) yếu ớt liền phun ra, phiêu tán trên bầu trời, lam yên này độc nhất vô nhị, chỉ dùng để triệu tập tuyết ưng của hắn.
Lam yên này tên là Thiên Lý Dẫn, trong vòng nghìn dặm đều có thể dùng để dẫn đường, mùi hương thập phần đặc biệt, khứu giác của người thường hầu như không thể ngửi được, thế nhưng mấy con tuyết ưng trong Tiêu vương phủ nuôi dưỡng từ nhỏ đã được cho ăn thực vật có trộn lẫn với lam yên này, vì thế tuyết ưng đối với mùi của Thiên Lý Dẫn mẫn cảm dị thường, chỉ cần ở trong phạm vi mấy trăm dặm là có thể lần theo mùi hương mà tìm tới chủ nhân.
Lam yên vừa tản ra, liền dung hòa vào trong đám chướng khí mờ mịt, cho dù có người đang ở quanh đây, tầm nhìn cũng sẽ không rõ ràng.
Tiêu Sơ Lâu thuở nhỏ cùng lớn lên với một con tuyết ưng trong Tiêu vương phủ, thân mật khăng khít, sau thì con mẫu ưng này sinh ra vài con tiểu ưng, để phân biệt, Tiêu Sơ Lâu đều khắc trên cánh mỗi con một cái tên khác nhau.
Mẫu ưng chính là con Tiểu Hắc ngày trước ở Tuyền Bàn quan đã phát huy tác dụng đến tìm hắn.
Lần này đến Đông Huyền đế đô, Tiêu Sơ Lâu để Tiểu Hắc ở lại Thục Xuyên, chỉ kêu Tuyết Nhai mang theo hai hài tử của nó, một con kêu là Tony (Thác Ni), một con kêu là Barbie. (Ba Bỉ) =)))
Hai đại danh này cực kỳ có phong cách nha, ít nhất thì Tiêu Sơ Lâu cũng cho là vậy.
Làm xong tất cả, Tiêu Sơ Lâu liền nhảy lên một nhánh cây, ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu điều dưỡng nội tức, thuận tiện củng cố lại sức mạnh vừa mới đột phá khi nãy. Suy cho cùng, sức mạnh dù có cường đại hơn trước đi nữa, nếu như không thể nắm trong tay, cánh tay bị chi phối, vậy cũng tựa như một quả bom hẹn giờ, vạn nhất không cẩn thận mà bị phản phệ thì cực kỳ nguy hiểm.
Ngồi thiền như vậy cũng đã lâu. Mặt trời chính ngọ dần dần ngả về Tây, trong rừng cây gió mát ào ào, tầng lớp lá cây tạo thành một bóng râm che lấy đỉnh đầu hắn.
Cuối cùng, cách đó không xa dần dần vang lên hai tiếng chim kêu nho nhỏ.
Tiêu Sơ Lâu mở hai mắt, ngẩng đầu nhìn nhìn, quả nhiên mơ hồ thấy có hai tiểu ưng trắng như tuyết đang ở trên ngọn cây lượn vòng không ngớt.
Trong ánh mắt hắn tỏa ra một tia tiếu ý nhu hòa, khóe miệng cong lên, nhẹ nhàng huýt một tiếng — thanh âm này cùng với đôi mắt đào hoa của hắn y chang nhau, thập phần ngả ngớn, tựa như một con sắc lang thấy một vị mỹ nữ liền huýt dài một tiếng. ==!
Hai tiểu đông tây nghe thấy thanh âm này, chợt hứng thú phấn khởi hẳn lên, theo thanh âm đáp xuống, nói đến cũng lạ, chúng nó đối với chướng khí ở đây xem như không có gì, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Lúc này cuối cùng cũng nhìn thấy chủ nhân của mình, vui vẻ không thôi, lượn vòng quanh Tiêu Sơ Lâu một hồi mới chịu đáp xuống vai hắn, hai cái đầu lông xù nho nhỏ cứ liều mạng cọ cọ mặt hắn, ríu ra ríu rít kêu liên tục.
“Chậc, hai con tiểu sồ nhi (chim non) này, lúc nào thì mới có được một nửa chín chắn của lão nương các ngươi chứ.” Tiêu Sơ Lâu dở khóc dở cười lắc đầu, đùa đùa con tiểu ưng một hồi.
Tiểu đông tây thập phần thông linh, dường như biết đây không phải là lời tốt đẹp gì, bắt đầu làm càn mà mổ vào tóc chủ nhân.
Tiêu Sơ Lâu không nói gì mà vươn tay bắt lấy một con: “Được rồi, đừng làm rộn, ngoan ngoãn nghe lời.”
Tiểu ưng bất mãn kêu lên hai tiếng, rốt cuộc cũng an tĩnh lại.
Tiêu Sơ Lâu buông chúng nó ra, từ trong cái túi nhỏ lấy ra hai tờ giấy nhỏ, cùng với một cây bút than nho nhỏ. Đôi mắt hẹp dài của hắn chớp chớp một hồi, liền hạ bút xuống sột soạt viết vài chữ.
Một tờ giấy chỉ viết một từ “An” cho một người, nhất bút nhất họa, rõ rõ ràng ràng.
Một tờ giấy khác, lại viết một ký hiệu thập phần kỳ dị, nếu như có người mở ra, chỉ sợ là ngay cả bác học đương đại cũng không có khả năng nhận rõ nó có nghĩa là gì.
Trên mặt giấy là một nhóm chữ cái, “jing quan qi bian”. (trong raw để y xì vậy luôn, nghĩa là tĩnh quan kỳ biến = yên lặng theo dõi kỳ biến)
Trước đây ở Thục Xuyên, lúc hắn tự tay huấn luyện bồi dưỡng cho những tình báo viên, đã đặc biệt đem cách phát âm Hán ngữ theo kiểu hiện đại dung nhập vào việc truyền tin của tình báo, những văn kiện cơ mật quan trọng của Thục Xuyên hầu như đều là dùng phương thức này truyền đạt lại, căn bản không sợ có người phá giải được, trừ phi cũng là một người xuyên không như hắn, bất quá cũng không đến mức trùng hợp như vậy, địch quân cũng có một người xuyên không làm mật thám sao.
Đó cũng là vì sao Đông Huyền và Tây Sở lại cho rằng Thục Xuyên phòng bị như thiết, nguyên nhân trọng yếu vì sao không thể nào hạ thủ là vì… căn bản không thể nắm giữ được tư liệu tình báo của Thục Xuyên.
Những chuyện Đông Huyền và Tây Sở có thể biết đến, đa số đều là chuyện xảy ra bên ngoài Vương thành Thục Xuyên, chỉ trừ khi, Tiêu vương gia hắn muốn cho ngươi biết điều gì đó.
Một khối thịt mỡ xương cứng như thế, ai nhìn mà không thèm?
Thế nhưng, nếu muốn một hơi nuốt vào, vậy cũng phải suy nghĩ xem thực lực của mình ra sao!
Tờ giấy đầu tiên là báo bình an cho Huyền Lăng Diệu đang ở trong cung, đồng thời cũng hy vọng y sẽ an tâm. Tờ còn lại là để cho mấy người Hoa Lâm Hạo, bảo bọn họ tĩnh quan kỳ biến, phối hợp với hành động của Huyền Lăng Diệu.
Tiêu Sơ Lâu tỉ mỉ trong chốc lát, thu hồi bút than, đem hai tờ giấy gọn gàng buộc vào chân Tony và Barbie, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu chúng nó, nói: “Đi, trở lại tìm Tuyết Nhai. Ngày sau sẽ gặp lại các ngươi…”
Nói xong, hắn lại huýt một tiếng, nhìn chăm chú vào hai tiểu tuyết ưng lưu luyến lượn vòng trên không, vẫy cánh chớp mắt đã bay xa.
Tiêu Sơ Lâu lại dạo một vòng xung quanh, xác định bốn bề đã vắng lặng, lúc này thân hình mới chợt lóe, hướng về phía sơn cốc.
Đại thụ bên người cứ liên tục lui về sau, cùng với tâm tình bất đồng của hắn. Tiêu Sơ Lâu cũng không vội chạy đi, tình cờ có mấy con tùng lâm dã thú đang trừng mắt nhìn hắn chảy nước bọt, muốn đem hắn trở thành bữa ăn của chúng nó, nhưng có ai ngờ lại bị hắn nhanh nhẹn giết hết, lột da rồi nạo xương, thuận tiện giữ lại những gì có thể ăn được mà gói lại mang theo.
Chờ tới lúc hắn quay trở về sơn cốc, trời đã chạng vạng, ánh tà dương đang dần dần khuất dạng phía sau dãy núi phía xa xa, chậm rãi chìm xuống, đem sơn cốc nhỏ nhuộm thành một màu mờ nhạt của sự yên lặng.
Tiêu Sơ Lâu đứng ở trên ngọn cây nhìn mặt trời lặn, chỉ chốc lát, bỗng nhiên nghiêng mặt, ánh mắt sắc bén đảo qua một góc trong rừng cây, thản nhiên nói: “Ra đi, Đường tiên sinh.”
Trong rừng cây im ắng, không có nửa điểm thanh âm.
Đột nhiên, một bóng đen từ phía sau một gốc cây thoáng hiện ra. Nam tử có vóc người cao gầy, một thân tố sam (áo màu trắng thuần), hai tay vòng ra sau lưng, chính là Đường Túc Trì lúc nào cũng thần thần bí bí.
“Không nghĩ tới chỉ mới có một ngày mà võ công của ngươi đã đột phá, trước đây nếu ta ở một bên, thì cho dù ngươi có phát hiện, cũng tuyệt đối không phát hiện được địa phương ta đang ẩn thân.” Đường Túc Trì nhìn vào mắt hắn, giọng nói trầm thấp mang theo một chút thở dài, “Thật không hỗ danh là thiên hạ đệ nhất Thục Xuyên vương.” Lời nói tuy chỉ đơn giản là vậy, thế nhưng trong ngôn từ lộ ra ý tứ hàm xúc, cũng chỉ là đối với đối phương có chút kinh ngạc mà thôi, rất hiển nhiên, cái người trung niên nam nhân quỷ dị này đối với sức mạnh của mình cũng tuyệt đối tự tin, cho dù là đang ở trước mặt một cửu phẩm cường giả hàng thật giá thật như hắn.
Hắn ở trong mắt Đường Túc Trì, Thục Xuyên vương đại danh đỉnh đỉnh bất quá cũng chỉ là một vãn bối mà thôi.
“Đệ nhất thiên hạ? Bổn vương thật sự không dám nhận.” Tiêu Sơ Lâu cười lạnh nói, cũng không phủ nhận thân phận của mình, “Lời đồn đãi này nọ, cũng không phải là thật, trên đời này tàng long ngọa hổ (nhân tài ẩn dật) rất nhiều, nói không chừng dưới chân núi nào đó, đang cất giấu một ẩn thế cao nhân, Đường tiên sinh, ngươi nói đúng không?”
Nghe được trong lời nói có ý tứ, hai mắt Đường Túc Trì phóng ra tinh quan, híp thành hai đường nguy hiểm, vươn hai ngón tay thon dài sờ sờ khóe mắt, lặng lẽ cười không nói.
Tiêu Sơ Lâu ha ha cười, nhìn chằm chằm vào mắt y: “Tiểu vương thất kính, không nên xưng tiên sinh, nên gọi ngươi là Đường giáo chủ mới đúng.” Chỉ có như vậy, đâu có cái gì là ý tứ hàm xúc với chả cung kính ở đây?
Đường Túc Trì mặt không đổi sắc, chỉ là nếp nhăn nơi khóe mắt hơi run lên, cũng không phủ nhận, dường như không hề kinh hãi đối với việc bị người nhìn thấu thân phận của mình: “Tiêu vương gia nếu đã đoán được, tính xử lý lão cốt đầu ta đây như thế nào?”
“Người sáng lập ra Yểm Hoàng giáo của Tây Sở quốc, cũng là người đảm nhận chức vị giáo chủ đầu tiên, Tây Sở quốc sư, tự hào (tên khác) là Yểm Hoàng, giáo đồ đông đảo, quyền thế ngập trời, địa vị gần với Hoàng đế, có thể nói là dưới một người trên vạn người.” Tiêu Sơ Lâu đáp phi sở vấn, nói ra một loạt danh đầu nổi tiếng.
Thần bí nhân trước mắt tưởng chừng như cực kỳ đơn giản, vậy mà lại là Tây sở đại tông sư được xem là thần bí nhất, Yểm Hoàng giáo chủ!
Hai đại cao thủ đương thời, một người là Tây Sở quốc sư, một người là Thục Xuyên vương, lại có thể như là bằng hữu quen biết nhau mà ở trên thổ địa của Đông Huyền nói chuyện phiếm, tin tức này nếu bị truyền ra, e rằng sẽ làm rụng hết cằm của vô số người trong thiên hạ mất.
“Không biết có chuyện gì quan trọng khiến cho giáo chủ đại nhân phải thân chinh đến Đông Huyền một chuyến vậy?” Đầu ngón tay của Tiêu Sơ Lâu ma sát bao chủy thủ bên hông, đôi mắt đen láy sâu thẳm.
Đường Túc Trì vẫn đạm nhiên, như có như không nói: “Bổn tọa tất nhiên là có việc, bất quá Tiêu vương gia vì sao không ở Thục Xuyên trấn thủ, chạy tới Đông Huyền a? Chẳng lẽ không sợ tin tức truyền vào tai người có tâm, khiến Thục Xuyên chịu đại họa sao?”
Tiêu Sơ Lâu ngạo nghễ nói: “Cái này cũng không cần giáo chủ phải hao tâm tổn trí, tuy bổn vương không ở Tiêu vương phủ, nhưng chỉ cần bổn vương còn sống ngày nào, Thục Xuyên, sẽ không ai có thể tiến công!”
“Thật vậy sao…” Ánh mắt Đường Túc Trì chợt lóe, khuôn mặt cứng nhắc hơi câu khóe miệng, không nói gì nữa.
Tuy nét mặt y bất động thanh sắc, nhưng trong lòng là thở dài. Trong lòng y biết lời này của Tiêu Sơ Lâu tuy rằng cuồng ngạo, thế nhưng, hắn chẳng qua là đang trần thuật một việc thật mà thôi.
Thục Xuyên kia, trăm năm qua nổi danh là nhục cốt đầu. (thịt ở chỗ đầu xương ống)
Tây Sở và Đông Huyền thì có thay đổi triều đại, nhưng Tiêu vương phủ lại trường thịnh bất suy, tới đời của Tiêu Sơ Lâu này, vô luận là sức mạnh hay là danh vọng đều đạt tới đỉnh điểm.
Nhục cốt đầu, chính là cái xương cứng rắn nhất dùng để bao lấy một khối thịt mỡ dày. Tây Sở và Đông Huyền đâu phải không đỏ mắt, thật ra, quốc lực của song phương đều cường hơn Thục Xuyên, thế nhưng đều phải đề phòng đối phương nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, cắn ngược lại mình, đến lúc này thì đành phải chịu thua, vì vậy chỉ có thể mở to mắt mà nhìn, nhìn tới ăn cũng không được.
Thiên phủ chi quốc (nơi giàu tài nguyên), nghìn dặm màu mỡ, binh tinh lương túc, Tiêu vương phủ thống trị gần trăm năm, bên trong vững chắc, đặc biệt là Thục Xuyên vương đương nhiệm còn là một tuyệt đỉnh cao thủ hiếm có. Hơn nữa, nơi này là chỗ bồn địa (lòng chảo), núi non trùng điệp, dễ thủ nan công, thật sự là rất may mắn.
Nhưng mà, địa thế như vậy cũng là một hạn chế, so với Tây Sở rộng lớn cùng với Đông Huyền cường thịnh, Thục Xuyên dù sao vốn sinh ra đã non yếu, địa ít người ít, cũng đã được định trước chỉ có thể ngự ở một chỗ thôi.
Nghĩ đến đây, Đường Túc Trì không khỏi cảm thấy may mắn, Thục Xuyên nếu không có một Vương gia tài kinh tuyệt diễm như thế này, muốn cùng tranh giành vùng Trung Nguyên thì chưa biết là ai thua ai thắng, lại phức tạp vô cùng.
Nhưng mà Đường Túc Trì lúc này không biết, Tiêu Sơ Lâu đã cùng Đông Huyền Nhị hoàng tử đạt thành minh ước, cục diện bế tắc tam chân đỉnh lập đã không còn nữa rồi.
Nếu như y mà biết được việc này, e rằng chuyện đầu tiên muốn làm chính là thừa dịp Tiêu Sơ Lâu không ở trong Tiêu vương phủ phòng ngự như thiết, sẽ lập tức không tiếc triển khai đại giới mà giết hắn! Bằng không, Tây Sở chắc chắn nguy!
Đáng tiếc, trên đời thế sự khó lường, hai chữ ‘nếu như’ vốn không tồn tại.
Huống hồ, chỉ sợ Đường Túc Trì căn bản cũng sẽ không tin rằng, đường đường là Thục Xuyên vương tay cầm quyền cao xưng bá một phương, lại dốc toàn lực hỗ trợ một vị Hoàng tử của Đông Huyền, thậm chí không tiếc vì Đông Huyền mà trả giả, cũng phải làm cho thiên hạ thống nhất!
Hai nam nhân đều tâm mang ý xấu mà đối diện nhau trong chốc lát, Tiêu Sơ Lâu bỗng nhiên nói: “Giáo chủ đại nhân chuẩn bị lúc nào thì mang Hạ Kiệt ly khai?”
“Hạ Kiệt?” Đường Túc Trì giương mi, thấp giọng nhẩm tên này một lần nữa, đột nhiên hỏi: “Vương gia không hiếu kỳ thân phận thật sự của hắn sao?”
Tịch dương lúc này đã hoàn toàn khuất dạng, ánh nắng chiều thấp thoáng nơi chân trời, sườn mặt của Tiêu Sơ Lâu hôn ám bất minh, hắn cười nhẹ nói: “Việc nội bộ của Tây Sở các ngươi, bổn vương không có hứng thú tìm hiểu.”
Lời này có quỷ mới tin!
Bất quá Đường Túc Trì cũng không tức giận, trái lại khóe miệng cười cười, chỉ là dáng tươi cười này hiện lên trên gương mặt cứng ngắc nghiêm túc thì thấy có phần quỷ dị: “Qua một thời gian nữa sẽ đi, chỉ là, ta thấy bệ hạ từ trước tới nay đối với Vương gia tán thưởng không ngớt, chẳng hay Vương gia có hứng thú tới Tây Sở làm khách, để bổn tọa tận tình tiếp đón?”
Tiêu Sơ Lâu trong lòng cười nhạt, chỉ sợ là đi rồi, không ra được!
Hắn đương nhiên sẽ không đáp ứng, khách khí cười cười, dịu dàng từ chối nói: “Đa tạ hảo ý của Đường giáo chủ, chuyện này, về sau hãy nói đi.”
Đường Túc Trì mặt không đổi sắc, chuyển đề tài nói: “Vương gia ngày sau cũng phải cẩn thận, chớ tùy tiện ăn vào mấy thứ loạn thất bát tao gì đó, bằng không cũng không dễ dàng như lần trước, đúng lúc gặp phải bổn tọa a.”
Y đương nhiên không phải thật sự hảo tâm, chỉ là muốn nhắc nhở Tiêu Sơ Lâu, mạng nhỏ của hắn là do y cứu trở về đó!
Thục Xuyên vương thiếu Yểm Hoàng giáo chủ một cái mạng, quả thật là chuyện đùa.
Tiêu Sơ Lâu lập tức nghiêm nghị chấp tay nói: “Tiểu vương đa tạ giáo chủ trượng nghĩa xuất thủ, ân, nói đến đây, bổn vương coi như cũng được hưởng một chút lợi ích từ Hạ Kiệt thì phải, ha ha.”
Hai mắt Đường Túc Trì nhíu lại, cười lạnh nói: “Tiêu vương gia thật có bản lĩnh sái lại (chơi xỏ), thật làm cho bổn tọa mở rộng nhãn giới.”
Tiêu Sơ Lâu buông tay, bất đắc dĩ nói: “Lời này có thể bắt đầu từ đâu a.”
Trong lòng biết đối phương quả thật đã từng cứu Hạ Kiệt,cũng thường xuyên qua lại với nhau, miễn cưỡng cuối cùng cải hai đều huề, nói thêm nữa thì có hơi quá mức hẹp hòi, Đường Túc Trì đành im lặng không nói gì. Lúc trước cũng không phải không nghĩ qua cứ thấy chết mà không cứu, bất quá nếu Thục Xuyên vương chết đi, liên quan tới rất nhiều chuyện, nói không chừng kết cục ba phần của thiên hạ sẽ có cải biến, là phúc hay là họa thì khó có thể dự liệu, không bằng cho hắn một cái nhân tình, cũng xem như là làm việc thiện.
Đợi đến khi Yểm Hoàng giáo chủ ly khai, Tiêu Sơ Lâu mới lặng lẽ thở dài một hơi. Tùy rằng hắn không hề sợ hãi người này, thế như theo điều tra của bọn Hoa Lâm Hạo, sức mạnh của Yểm Hoàng giáo chủ là thâm sâu khó lường, hơn nữa cái hắn e ngại cũng không phải là võ công của y, mà là một thân độc thuật cổ thuật kia mới là thứ khó phòng bị nhất.
Trăm nghe không bằng một thấy, cảm giác mà Đường Túc Trì mang đến thật sự là thần bí khó lường, tựa như một con độc xà, tùy thời sẽ bất ngờ cho người ta một kích trí mạng.
Mà điều Tiêu Sơ Lâu kiêng dè chính là, cho dù sức mạnh của hắn mới vừa nâng cao, đối mặt với người này, vẫn không thể nắm bắt được.
Phía sau mơ hồ vang lên tiếng bước chân, Tiêu Sơ Lâu vừa quay đầu lại, đúng lúc thấy Hạ Kiệt cầm cây hỏa xoa (cái nĩa để chọt chọt vào đống lửa ý) đi vào trong rừng, xa xa nhìn thấy hắn, lập tức ném luôn hỏa xoa mà chạy về hướng này.
“Ngươi đã trở về?” Trên mặt nam nhân tràn ngập kinh hỉ, chỉ thiếu chút nữa là bổ nhào vào người hắn mà ôm thật chặt.
Tiêu Sơ Lâu vội vàng lui về phía sau, cười nói: “Ân… Tin tức bên ngoài vẫn còn nghiêm ngặt, ta định ở thêm một thời gian nữa.”