Khiếu Kiếm Chỉ Giang Sơn

Chương 24: Hận ý


Đọc truyện Khiếu Kiếm Chỉ Giang Sơn – Chương 24: Hận ý

Sự tình càng trở nên bất ngờ hơn, Tiêu Sơ Lâu cũng không nghĩ tới Huyền Lăng Huy lại đơn giản như vậy thả hắn đi, thế nhưng trong lòng bất hỉ phản ưu (không vui mà buồn), vả lại thân thể đang trúng kịch độc, võ công vừa mất đi một nửa, chưa kể mấy tên võ lâm cao thủ đang vây quanh Huyền Lăng Diệu, cũng còn có mười mấy tên tiễn thủ ngoài kia, quả thật không dễ đối phó.

Xem ra, Huyền Lăng Huy quả thật đã nắm chắc phần thắng, “Sở Khiếu” hắn cũng không còn giá trị lợi dụng nữa.

Tiêu Sơ Lâu nhất thời nở một nụ cười khổ, uổng cho người tự xưng là mưu trí như hắn, không nghĩ tới lại có ngày sẽ lật thuyền trong mương.

Bất quá, hắn còn chưa muốn chết, lại càng không muốn Huyền Lăng Diệu bồi hắn xuống địa ngục!

Hắn ngẩng đầu nhìn Huyền Lăng Diệu, tình tự trong mắt đối phương đã chôn sâu lại rồi, xem ra đã thoát khỏi nỗi ưu sầu trước kia, lại tựa hồ như đang thở phào nhẹ nhõm.

Nhận thức này khiến trong lòng Tiêu Sơ Lâu bỗng nhiên như bị cái gì đó đâm một cái.

Huyền Lăng Huy ở đằng sau hơi dùng tay ra hiệu, bên cạnh lập tức có người cúi đầu đi qua chờ đợi mệnh lệnh. Tay phải hắn giang ngang, sau đó nhẹ nhàng nghiêng xuống, mang theo ánh mắt ngoan tuyệt, cười nhạt nhìn hai người nam nhân đang tiến về phía nhau ở chính giữa.

Đồ vật không theo khống chế của hắn, tuyệt đối không cần sống trên đời này.

Thuộc hạ kia nhận được mệnh lệnh, lập tức ra lệnh cho cung thủ chuẩn bị, trong nháy mắt, hơn mười mũi tên đen kịt nhất thời phóng “xoạt xoạt” về phía hai người.

Huyền Lăng Diệu lại chỉ cười cười, dường như những người khác căn bản không tồn tại, chỉ có hai người bọn họ mà thôi. Y buông dây cương, chậm rãi xuống ngựa, lưng vẫn thẳng tắp, trong khoảnh khắc, thân ảnh Tiêu Sơ Lâu đã lấp đầy tầm mắt y.

Tiêu Sơ Lâu nhìn y hoàn toàn không đề phòng gì cả, bất đắc dĩ nói: “Ngươi không sợ ta thật sẽ giết ngươi? Ngươi có biết ở trong mắt ta, sự sống luôn trọng yếu hơn bất kỳ thứ gì khác.”

“Lúc đầu ngươi bức ta giết ngươi, hôm nay, hoàng huynh bức ngươi giết ta, có phải là huề nhau không?” Huyền Lăng Diệu khẽ cười, trong lòng tựa như vừa buông xuống một gánh nặng gì đó, cảm thấy thoải mái không gì sánh được.

Tiêu Sơ Lâu ngơ ngơ ngác ngác, người này nguyên lai vẫn… Canh cánh trong lòng.

Là đang khiển trách lương tâm của mình, hay là đang buồn bực quyết định của y, hay là…

Bất quá… Đây là lúc nào rồi mà mình còn có tâm tư nói đùa chứ?! Tiêu Sơ Lâu ở trong lòng hung hăng hỏi thăm tổ tông nhà hắn.

Bọn võ lâm nhân sĩ thấy hai người không có ý định rút kiếm, lại tựa như hai lão bằng hữu nhiều năm đang hàn huyên tán gẫu, không khỏi vô cùng kinh ngạc, hai mặt nhìn nhau.

Mây đen ở trên cao dần dần che khuất thái dương, tiếng gió thổi trên đỉnh núi đặc biệt lớn, cũng không biết là khoảng cách dưới chân núi có xa hay không, mà trong tiếng gió dường như còn mang theo thanh âm giao chiến từ dưới núi truyền lên.

Trong khu rừng ở phía sau, mơ hồ có một tia khí tức như có như không.

Tiêu Sơ Lâu trong lòng thầm kêu không ổn, mặc dù hắn không biết người này là ai, thế nhưng… Tuyệt đối là một cao thủ.

Kỳ quái chính là, nếu là người của Đại hoàng tử, vì sao lại phải ẩn nhẫn không chịu phát ra. Mà khí tức của người này hoàn toàn xa lạ, cũng không nằm trong nhận thức của hắn, chẳng lẽ là Lăng Diệu mang đến?


Huyền Lăng Huy chờ đến có chút không kiên nhẫn, chỉ là con mồi đã gần tới tay, hắn luôn luôn thích thú, trước tiên phải đùa bỡn một chút.

“Nhị đệ, không phải đại ca là người tuyệt tình, ngươi cũng biết, một núi không thể có hai cọp, một nước không thể có hai vua, ngươi muốn trách thì trách mình đã sinh nhầm chỗ a. Ta đối đãi với ngươi và hảo thuộc hạ của ngươi cực kỳ tốt nha, mà hoàng huynh này lại còn đích thân tiễn ngươi đi, cho ngươi đi bồi mẫu thân khổ mệnh của ngươi a.”

Đôi mắt của Huyền Lăng Diệu đang lẳng lặng nhìn Tiêu Sơ Lâu lúc này đột nhiên chuyển về phía hắn, trong mắt nhảy lên một tầng hận ý khiến Huyền Lăng Huy kinh ngạc, vô thức lùi về sau một bước. Đợi hắn tỉ mỉ nhìn kỹ lại lần nữa thì nó đã tiêu tán vô tung.

Chỉ nghe Huyền Lăng Diệu cười lạnh nói: “Hoàng huynh, oan khuất của mẫu phi, trong lòng ta và ngươi đều biết rõ ràng, tạm thời không đề cập tới, bất quá người hoàng huynh muốn giết là ta, hà tất phải động tới Tam đệ?!”

Cả người Huyền Lăng Huy hơi chấn động, lập tức trấn định cười nói: “Nhị đệ nói đùa, ta chưa từng động tới Tam đệ. Nếu ngươi thức thời thì mau mau đem Tam đệ giao ra đây, ta có thể sẽ xem xét tình huynh đệ của chúng ta, ngày sau xử trí Địch hiền và Bắc Đường Ngang cũng sẽ thủ hạ lưu tình.”

Huyền Lăng Diệu không để ý chút nào, một tiếng so với một tiếng quát lớn hơn, sắc bén hỏi: “Ngươi rốt cuộc đã làm gì Lăng Quá?! Hại đệ ấy bây giờ bệnh thể quấn thân, động một tí là ngất xỉu, vừa nghe đến tên của ngươi lại sợ đến sắc mặt trắng bệch, còn có, Lăng Quá một mình ra cung tìm ta, ngươi đến tột cùng có biết hay không?”

Huyền Lăng Huy sắc mặt khẽ biến mấy lần, đồng tử co rụt lại, mơ hồ hiện lên một tia đau đớn, gương mặt càng âm trầm, sát ý trong ánh mắt càng ngày càng lớn, hai tay nắm chặt thành quyền, hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Ngươi không biết xấu hổ hay sao còn hỏi ta?! Nếu không phải vì ngươi, tâm bệnh của Lăng Quá sẽ không trầm trọng như vậy! Nếu không cố ý đi tìm ngươi… Y thế nào sẽ….”

Hắn đột nhiên dừng miệng, thoáng thấy bình tĩnh của mình đã thất thố, vừa nhớ tới ngoài la trướng hôn ám đêm hôm đó, thần tình Lăng Quá của hắn trắng bệch nhưng lại quật cường, khiến trái tim hắn tràn ngập đau đớn cùng hận ý, trong lòng cơ hồ như nóng cháy đến thiêu đốt.

Huyền Lăng Diệu, Huyền Lăng Diệu!

Từ nhỏ đến lớn, thứ gì y cũng được hưởng, vô luận là sủng ái của phụ hoàng, quan tâm của trưởng bối, tất cả quang huy (rực rỡ), đều là của y, nếu không phải Linh phi – mẫu phi của y cùng người khác tư thông, phạm phải tội lớn tày trời, chỉ sợ ngôi vị Hoàng đế từ lâu đã là của y rồi! Những thứ này thật ra cũng không có gì, thế nhưng, thế nhưng, vì sao ngay cả Tam đệ mà hắn yêu quý nhất, cư nhiên trong lòng cũng đối với y….

“Huyền Lăng Diệu, giữa ta và ngươi, không phải ngươi chết thì ta sống.” Huyền Lăng Huy lạnh lùng cười, tay phải vung lên, đánh một cái ra hiệu.

Giết!

Trong lòng Tiêu Sơ Lâu hiện lên một nỗi tuyệt vọng, không lẽ sẽ chết ở chỗ này?!

Mắt thấy vũ tiễn đã bay tới, tay trái Tiêu Sơ Lâu bất chợt bị kéo đi, Huyền Lăng Diệu vậy mà lại ôm hắn lăn về phía con sư tử thông kia, núp đằng sau bụng nó!

Từng đợt vũ tiến cứ thất bại rồi thất bại, rất nhiều tên bắn vào con sư tử thông, khiến nó đau nhức không thôi, lập tức ***g lộn, bốn vó tung lên, như phát cuồng mà lao về phía Huyền Lăng Huy.

Huyền Lăng Huy cả kinh, rút ra bảo kiếm, nhưng ở trước một con vật đang phát điên cũng không thể tránh được, bên cạnh lập tức có người xúm lại, dưới sự vây đánh của mọi người, con sư tử thông rốt cuộc cũng bị chém chết.

Huyền Lăng Diệu đem chiết phiến trong tay ném cho Tiêu Sơ Lâu, tay còn lại cầm trường kiếm đã dính đầy tiên huyết.

Của địch nhân cũng có, mà của y cũng có.

Một lát sau lại có thêm mấy đợt vũ tiễn nữa, mũi tên rơi xuống đất không ngừng, nội lực của Tiêu Sơ Lâu tạm thời mất hơn phân nửa, may mà thân pháp vẫn không đổi, tránh trái tránh phải, dựa vào ám khí bén nhọn trong chiết phiến, thân ảnh chuyển động liên tục, hắn không những không bị thương mà trái lại còn giết chết được mấy người.

Chỉ là…


Tiêu Sơ Lâu đảo mắt thoảng thấy trên vai Huyền Lăng Diệu đã bị hai mũi tên nhọn đâm vào, ấy vậy mà thân ảnh gầy bé kia vẫn không chịu khuất phục, tâm bỗng nhiên nhói lên, trong mắt chợt lên men cay cay.

Lúc này, tiễn thủ bỗng nhiên lui về phía sau, bọn võ lâm cao thủ đang rảnh tay từ lâu lúc này mới dần dần xúm lại.

Vây lấy hai người thế suy sức yếu…

Huyền Lăng Diệu cũng dừng lại, một tay chắn ngang trước người Tiêu Sơ Lâu, bên tai là tiếng thở dốc tinh tế của hắn. Thân tên trên vai đã bị cắt bỏ, chỉ có mũi tên vẫn còn cắm sâu vào trong thân thể, khiến lớp vải xung quanh đều bị nhuốm một màu đỏ tươi.

“Chống đỡ thêm chút nữa…” Huyền Lăng Diệu không hề quay đầu lại, những lời này nói với Tiêu Sơ Lâu, cũng là nói với chính mình.

Chống đỡ thêm chút nữa.

Tiêu Sơ Lâu khẽ cười, nhưng Huyền Lăng Diệu không cách nào thấy được một tia hắc ám sâu không thấy đáy đang hiện lên trong mắt hắn. Tiêu Sơ Lâu hít sâu một hơi, lại giơ tay lên, lòng bàn tay hướng xuống, đặt trên đỉnh đầu mình…

Bọn võ lâm nhân sĩ bỗng nhiên sửng sốt bất động, dùng ánh mắt kinh ngạc như đang thấy quái vật mà nhìn họ.

Huyền Lăng Diệu phát giác có gì đó không thích hợp, y thoáng quay đầu lại, đồng tử chợt co rút nhanh — “Không!”

Tay của Tiêu Sơ Lâu đã chụp xuống, đánh mạnh vào đỉnh đầu mình!

Trong khoảnh khắc, tinh thần của hắn hoảng hốt một trận, tựa hồ có chấn động gì đó rất kịch liệt đang lan từ đỉnh đầu xuống phía dưới. Chỉ trong chốc lát, Tiêu Sơ Lâu cảm thấy mình trở nên nhẹ nhàng bay bổng, dường như muốn phiêu nhiên đi xa.

Lẽ nào mình vẫn thất bại… Đây là cảm giác khi chết sao…

Tiêu Sơ Lâu cười khổ. Hắn… vậy mà lại chết ở nơi đất khách quê người… Còn tưởng rằng mình sẽ không cam lòng, không cam lòng khi còn chưa trở về cái thế giới thuộc về mình, cứ vậy mà chết bất minh bất bạch (không minh bạch) ở chỗ này, thế nhưng hiện tại hắn lại chỉ cảm thấy có chút tiếc nuối nhàn nhạt, chỉ còn thấy một hình ảnh mơ hồ mà thôi.

Khổ sở nhất có lẽ là nam nhân kia, cuối cùng cũng bị mình làm liên lụy, sắp phải mai cốt ở đây…

Có ai ngờ, bên tai đột nhiên vang lên tiếng gọi khàn khàn thảm thiết của Huyền Lăng Diệu, càng ngày càng rõ ràng…

“Không được chết! Ngươi lại gạt ta có đúng không?!”

“Ta không cho ngươi chết!”

“Ngươi trở lại cho ta!…. Trở lại…!”

Cũng không biết có phải là ma luyện vũ hóa (thoát xác) đại pháp đang phát huy tác dụng hay không, tiếng gào thét bi thương của Huyền Lăng Diệu không ngờ lại gọi được linh hồn của hắn trở về, toàn bộ thân thể Tiêu Sơ Lâu trong nháy mắt trở nên đặc biệt nhạy bén, thậm chí lá rơi hoa rụng cánh đây một trăm trượng đều có thể nghe được rất rõ ràng, một dòng nước ấm áp trong cơ thể lan tràn ra tứ chi, sức mạnh không ngừng cuồn cuộn chạy dọc thân thể, thoải mái khác thường.


“Nhị đệ! Hảo thuộc hạ của ngươi biết ngươi sẽ thua ta không thể nghi ngờ, ngay cả chính hắn cũng đã hết hy vọng mà tự sát, ngươi hà tất phải giãy dụa đau khổ a? Ha ha ha ha! Còn không mau giết y!”

Mọi người xung quanh lúc này mới bắt đầu phản ứng lại, binh khí băng lãnh dưới áng mây đen âm trầm lay động hàn quang, hướng về phía Huyền Lăng Diệu mà tấn công.

Kiếm phong chuẩn xác đâm vào ngực một người, dòng máu nóng hổi thoắt cái liền phun trào ra.

Hai mắt Huyền Lăng Diệu đỏ sậm như máu, con ngươi của y dường như đã không còn tiêu cự, rồi lại chưa bao giờ sắc bén như thế. Trường kiếm trong tay liên tục chuyển động, một đầu người từ trong đám máu đang bắn tung tóe khắp nơi bay lên không trung, rồi lại rơi xuống mặt đất.

“Chờ ta, Sơ Lâu.” Huyền Lăng Diệu đếm thầm trong lòng, một người, hai người…

Y không muốn nhìn Tiêu Sơ Lâu ở phía sau, cái người mà nhiệt độ cơ thể đang dần dần tiêu tán, cái người đã mang đến cho y hy vọng, vui sướng, khoái hoạt, tịch mịch, phiền muộn, bi thương lại cứ như thế mà im lặng nằm đó, lại cứ như thế mà…

Cách y đi xa…

Bỗng nhiên, một ánh đao sáng loáng như tuyết giơ cao lên, hung hăng chém vào lưng y!

Trên cỏ nhuốm đầy máu tươi, nam nhân bị người khác cho rằng đã chết chợt mở to hai mắt ra…

Chất lỏng tinh nhiệt vung vẩy lên da thịt, nóng bỏng như dầu sôi. Tiêu Sơ Lâu vừa mới mở mắt, một bóng người toàn thân đầy huyết đã ngã trước ngực hắn.

Một thân huyền y tả tơi không chịu được, khí lực cả người tựa hồ đều đã bị rút cạn, chỉ còn một hơi thở, dường như đang ngày càng xa cách.

Trong lòng Tiêu Sơ Lâu run lên, bi thương không cách nào hiểu rõ được từ trong yết hầu tràn ra….

“Lăng Diệu…”

Một tiếng này, trầm thấp kiềm nén, tựa như thống khổ vô cùng tận, lại tựa như thoải mái cùng giải thoát. Thời khắc ấy, thanh âm kia như cự lôi nện vào lòng Huyền Lăng Diệu, y cơ hồ đã chấn động đến không thể nói nên lời, hai mắt mở to, trong khoảnh khắc, cả thế gian dường như đã an tĩnh trở lại, mà trong mắt y, chỉ còn lại người nam nhân này mà thôi.

Y thấy Tiêu Sơ Lâu chậm rãi đứng lên, mọi người xung quanh bao gồm cả Huyền Lăng Huy hầu như đều bị kinh dọa, không nghĩ tới một người đã đánh nát đầu mình cư nhiên còn sống, cư nhiên… công lực còn tăng lên nhiều hơn, tản mát ra sát khí vô cùng vô tận!

“Ngươi… Ngươi còn sống…” Huyền Lăng Huy vừa sợ vừa giận.

Tiêu Sơ Lâu vẫn không nói lời nào, chỉ là nhìn hắn, lạnh lùng cười.

Sau một thoáng, thiên địa biến sắc, cự lôi ầm ầm vang lên, mưa to tầm tã trút xuống…

Giữa sườn núi, sắc mặt Bắc Đường Ngang so với sắc trời còn âm trầm hơn. Chu Lâm đề phòng nhìn cách đó không xa có một quân đội đông nghịt từ dưới chân núi đi lên, hai mặt cờ xí dưới làn mưa mù mịt không thể nhìn rõ được.

Nhưng mơ hồ có thể thấy được, một chữ “Long” màu bạc, còn có một mảnh họa, cư nhiên là Minh Hoàng (*) chói rọi, trên mặt là một chữ “Hoàng” vàng rực!

(*) Minh Hoàng là hình hai con rồng song song với nhau á, thường có trên long bào hay quần áo của hoàng thất thời Minh.

Bắc Đường Ngang trong lòng khiếp sợ, hắn luôn căn dặn Phi Long quân dưới chân núi không có quân lệnh thì không được tùy tiện lên núi, nhưng hôm nay không chỉ trái lệnh mà còn cùng Hoàng gia Ngự lâm quân đi đến đây!

Hắn bất động thanh sắc, ruổi ngựa đi về phía trước, từ phía xa xa có hai người giục ngựa chạy tới, trong đó có một người mặc một chiến bào đen sẫm, thần tình cũng đang đề phòng cảnh giới nhìn hắn.


Thần sắc Bắc Đường Ngang bỗng nhiên khẽ động, kinh ngạc nói: “Là ngươi?!”

Trên đỉnh núi, gió bấc thét gào, tinh phong huyết vũ tầm tã rơi xuống. Bầu trời bị ô vân huyết nhật nhuộm thành một mảnh đỏ thẫm, thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu (*), lạnh lùng quan sát khắp nơi.

(*) trời đất bất nhân, chỉ coi vạn vật như chó rơm.

Tiếng chém giết nhẹ nhàng thổi bên tai Huyền Lăng Diệu, nhưng dường như nó đang đến từ một nơi xa xôi nào đó, trước mắt y hiện giờ chỉ còn lại có một người.

Người kia thanh sam lam bào (áo quần màu xanh), đều bị tiên huyết tiêm nhiễm, tóc dài đen nhánh tung bay trong gió, xung quanh là những người bị cụt tay cụt chân, hoặc là đang kéo dài hơi tàn, hoặc là đang quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

Chỉ có người kia, sống lưng thẳng tắp, thanh sam hỗn độn, chiết phiến trong tay đã đổi thành bảo kiếm dài ba thước của Huyền Lăng Diệu, ngân quang lấp lánh, đứng giữa thiên địa vạn vật lại tựa như một thiên thần.

Huyền Lăng Huy được một đám hắc y tử sĩ hộ ở phía sau, chậm rãi rút lui. Cả người hắn run rẩy, nếu không nhờ cừu hận trong lòng đang càng đốt cháy càng mãnh liệt thì hắn hầu như không thể vững vàng đứng thẳng. Trong mắt hắn tràn đầy sự kinh ngạc không thể tin được.

Sở Khiếu?! Là người?! Hay là quỷ?!

Từ khi hắn bị rơi vào đường cùng mà tự sát, đột nhiên lại khôi phục lại như một kỳ tích, chết mà hồi sinh, công lực không những không tán đi, trái lại càng mạnh hơn trước! Trong nháy mắt đã đem mười mấy người trước mắt không lưu tình chút nào mà tru diệt! Khí tức thiêu đốt túc sát (túc = nghiêm túc, sát = giết) khiến người khác phải khiếp đảm đến bất chiến nhi thối. (không đánh mà lui)

Ngay cả Băng Đế mà hắn khổ tâm mời tới cũng không phải là đối thủ, trong lúc so chiêu đã bị thương bại mà lui xuống.

Băng Đế hộ ở bên người Huyền Lăng Huy, mục quang nhìn chằm chằm Tiêu Sơ Lâu, quang hoa trong mắt chớp động, những người khác đều đã bị khí thế của Tiêu Sơ Lâu đánh gãy, nhưng y thì không, trình độ võ học của Băng Đế so với mấy tên cao thủ phổ thông này cao hơn rất nhiều, nếu như y đoán không sai, Tiêu Sơ Lâu nhất định đã ma luyện Vũ Hóa đại pháp, kích khởi tiềm lực lớn nhất của cơ thể, dẫn đến sự hồi sinh. Thế nhưng đỉnh đầu là chỗ yếu hại nhất của con người, hung hiểm trong đó không cần nói cũng biết, cho dù là thành công, cũng sẽ nguyên khí đại thương, hao tổn công lực thì không nói, nhưng mỗi lần dùng nó, dương thọ sẽ hao tổn đến mười năm. Không đến giây phút cuối cùng, tuyệt đối không thể đơn giản sử dụng.

Ma luyện Vũ Hóa đại pháp là một môn kỳ thuật (học thuật hiếm thấy) cực kỳ huyền ảo, một nhân vật không ai biết đến như Sở Khiếu này cư nhiên lại có thể luyện được, thật là khiến người khác không thể tưởng tượng nổi.

Cửu phẩm đại tông sư!

Đáy lòng Băng Đế hiện ra một cái kính xưng tựa như cao sơn ngưỡng chỉ (ngửa đầu trông núi cao, ý là rất tôn sùng), gương mặt lạnh lùng bỗng nhiên xuất hiện một mạt cuồng nhiệt, Sở Khiếu, ngươi đến tột cùng là ai?

Song phương giằng co.

Mưa như trút nước, trong lúc nhất thời, máu chảy thành sông.

Tiêu Sơ Lâu lạnh lùng nhìn đám tàn binh xung quanh, thản nhiên nói: “Kế tiếp, ai tới?”

Trong lòng Huyền Lăng Huy giận dữ, võ lâm cao thủ trong tay hầu như đều bị Tiêu Sơ Lâu hao tổn quá nửa, những người còn lại cũng đều bị uy thế của hắn dọa sợ, không dám vọng động. Huyền Lăng Huy hét lớn: “Toàn bộ cùng tiến lên, giết hắn cho ta! Ai lấy được thủ cấp của hắn, phần thưởng hoàng kim vạn lượng, phong vạn hộ hầu!”

Lời vừa nói ra, quả nhiên đã khiến nhiều người rục rịch.

Nhưng vào lúc này, một tiếng xé gió như sấm sét vang lên —

“Ai dám đụng đến chủ tử nhà ta?!”

Thanh âm vừa truyền tới, ba đạo thân ảnh như ánh chớp trong nháy mắt đã nhào tới, một người cầm trong tay song kiếm, lưu quang lóe sáng, một người tay nắm bảo kiếm, da màu cổ đồng, người còn lại đúng là một nữ tử, khi sương thắng tuyết, trường tiên như chớp mạnh mẽ vung lên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.