Đọc truyện Khiêu Khích Bên Người – Chương 30
Lúc đứng ở dưới lầu, Sở Hàm theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn.
Bất ngờ phát hiện ra trong nhà Trâu Nhạc không mở đèn.
Chẳng lẽ lại trùng hợp như thế, y vừa xuống dưới lầu người này liền ra ngoài?
Đem theo hoài nghi trở về nhà, Sở Hàm do dự một chút, cuối cùng lúc đi ra thang máy, y vẫn rẽ về hướng nhà Trâu Nhạc.
Cho dù Trâu Nhạc có ở nhà, y đến lấy lại đồ của mình cũng không có gì sai.
Thế nhưng mở cửa rồi, bên trong quả nhiên không có ai.
Cả nhà tối đen như mực, một chút ánh sáng cũng không có.
Sở Hàm mở đèn, nhìn phòng khách vẫn nguyên vẹn như lúc trước. Túi đồ trong tay để tạm lên mặt tủ, Sở Hàm quét mắt nhìn một vòng, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, đi tới khách phòng thu dọn đồ đạc của mình.
Lúc y mở cửa ra, thật bất ngờ.
Trên bàn sách có để một ly café.
Vẫn chưa uống hết, chiếc ghế cũng bị dời đi, tựa hồ đã có người ngồi ở đây rất lâu.
Rất rõ ràng, người kia chính là Trâu Nhạc.
Hoá ra hắn không đến thư phòng là do vẫn ngồi ở khách phòng này. Thậm chí rất có thể, từ lúc y rời đi, hắn vẫn luôn ở đây.
Cảm giác khó chịu trong ngực ngày càng mãnh liệt, Sở Hàm nhíu nhíu mày, nửa ngày cũng không biết mình muốn làm gì.
Y không hiểu được tình cảm của Trâu Nhạc.
Cũng không hiểu được vì sao nam nhân đối với nam nhân có thể nảy sinh ra loại xung động kỳ quái như vậy.
Thế nhưng, không thể phủ nhận, trong cuộc sống của y, đây vẫn là lần đầu tiên được nếm thử cảm giác có người thích mình, hơn nữa không vì chuyện gì khác, chỉ đơn thuần là thích chính y.
Sở Hàm vịn tay vào ghế, suy nghĩ bắt đầu bay đi xa, cuối cùng, y như bị ma xui quỷ khiến ngồi xuống, ngón tay vô thức vuốt ve ly café, kinh ngạc sững sờ.
Y cư nhiên lại ngồi ngu người trong căn phòng này lâu đến thế.
Chật vật đứng lên, Sở Hàm đối với trạng thái này của mình cảm thấy rất buồn bực.
Y đem đồ đạc của mình tống hết vào một cái túi, chuẩn bị ôm về nhà mình. Dù sao cũng ở ngay bên cạnh, thời gian dọn đồ từ đầu đến cuối chỉ mất năm phút.
Khách phòng giống như vừa bị đánh cướp, cái gì cũng không còn sót lại.
Cảm giác rất quái lạ.
Sở Hàm nhìn lướt qua căn phòng một lần nữa, sau đó đóng cửa lại, chìa khoá nhà thì để lại trên bàn trà.
Cuối cùng đem cửa nhà Trâu Nhạc đóng lại, tiếng vọng trong hành lang đặc biệt rõ ràng.
Chấn động tai người.
Sở Hàm hoảng hốt trở về nhà mình, nhìn túi hành lý đặt ở trước cửa, thầm nghĩ cuộc sống của mình thật sự đã bị biến thành loạn thất bát tao.
Càng nghĩ càng phiền, Sở Hàm cầm lon bia vừa mua ở dưới lầu, mở TV, ngồi uống hết hớp này đến hớp khác.
TV đang chiếu cái gì, y cũng không rõ.
Số bia vốn định cất trong tủ lạnh uống dần, bất tri bất giác đã bị y uống hết hơn phân nửa. Chờ đến lúc đã có điểm choáng váng, y mới thấy cả người dễ chịu một chút.
Thật không có tiền đồ….
Sở Hàm cứ như vậy làm tổ trên sofa uống bia phát tiết.
Đã rất lâu y không làm ra chuyện hèn nhát như thế, hình như từ lúc biết Trâu Nhạc, y thường xuyên uống say.
Từ lúc nào mà cồn bắt đầu tràn ngập quanh thân y?
Sở Hàm một bên tự giễu một bên tiếp tục mở bia, nhìn số bia trong túi ngày càng ít, không hiểu sao y lại có loại cảm giác thành tựu.
Uống đến bây giờ, y vẫn rất thanh tỉnh.
Nếu đổi lại là bình thường, lúc này hẳn là y đã say rồi. Nhưng cố tình lại là hôm nay y muốn say, vậy mà mãi vẫn không thấy dấu hiệu gì.
Ngoại trừ có hơi nóng đầu, thì ý thức vẫn hoàn toàn thanh tỉnh.
Chuyện phát sinh cùng Trâu Nhạc hai ngày nay đều tràn ngập trong đầu y, muốn xoá cũng không xoá được.
Trong TV đang phát mấy chương trình quảng cáo nhàm chán, Sở Hàm nhìn lướt qua, hừ một tiếng nằm ngửa ra sofa, ném lon bia trống không trong tay đi xa.
Vang lên một tiếng khiến y cảm thấy rất khoái chí!
Thảo nào có nhiều người lúc khó chịu thì đều thích đem đồ đạc đập phá.
Hoá ra khi sự yên lặng bị phá vỡ, giống như mang theo một loại huỷ diệt hả hê. Người ác tính chính là lộ ra rõ nhất vào thời điểm này.
Sở Hàm một bên nghĩ ngợi, một bên đem lon bia rỗng trên bàn trà ném đi bằng sạch.
Không nhớ rõ ném đến lon thứ mấy, di động bỗng nhiên đổ chuông.
Doạ y giật mình.
Giống như sấm sét nửa đêm cắt ngang phía chân trời, sắc bén cuồng loạn.
Sở Hàm luống cuống nghe điện thoại, bởi vì uống rượu nên đầu lưỡi không được linh động, vừa mới mở miệng đã ợ lên một hơi rượu.
Đầu dây bên kia rất ồn ào.
Giống như đang tụ tập ở chỗ nào đó, tiếng người tiếng nhạc rất lớn, ồn ào nhức óc khiến Sở Hàm nhíu mi.
Y cao giọng hỏi. “Alo, tìm ai?!”
Vừa nói, một bên đưa di động ra xa xem số điện thoại.
Vậy mà là Trâu Nhạc.
Men say mông lung biến mất hơn phân nửa, y ngồi thẳng dậy. “Alo? Trâu Nhạc?”
Một lát sau, đầu dây bên kia truyền ra giọng nói của một nam nhân, rất xa lạ, rõ ràng không phải là chủ nhân của điện thoại.
“Xin chào, xin hỏi ngài là thế nào với chủ nhân điện thoại?”
Thanh âm ôn nhuận lễ độ, có vị đạo hào hoa phòng nhã, cảm giác cùng Trâu Nhạc kém xa.
Sở Hàm nhíu mi. “Anh là ai?”
“À, xin chào, tôi là nhân viên của quán bar M&T, vị tiên sinh này uống say ở chỗ chúng tôi, gọi thế nào cũng không tỉnh. Hôm nay quán chúng tôi có hoạt động đặc biệt, rất đông người, tôi sợ vị tiên sinh này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên mới gọi cho số điện thoại liên lạc cuối cùng trong nhật ký trò chuyện. Xin hỏi ngài là bằng hữu của vị tiên sinh này sao?”
“Đúng vậy!”
Sở Hàm trả lời rất nhanh.
“Vậy thì tốt quá!” Đầu dây bên kia rõ ràng thở ra một hơi. “Vậy ngài mau tới đây đi. Quán chúng tôi ở ngay phía tây cầu Hoà Hài, cách không đến một trăm mét, có bảng chữ bằng đèn neon. Nếu ngài tìm không được thì cứ gọi lại vào số này, điện thoại tạm thời tôi sẽ giữ”.
“Được”.
Đơn giản đáp lại một câu, Sở Hàm cúp máy, tuỳ tiện cầm chìa khoá và ví tiền rồi vội vã xuống lầu.
Y uống rượu, không thể lái xe, chỉ có thể gọi taxi. Nói địa điểm, tài xế không biết, chỉ có thể đưa người đến gần nơi đó tìm thử. Sở Hàm đang gấp nên lười đổi xe, đến gần cầu Hoà Hài lượn đi lượn lại hai vòng.
Quán bar kia thật ra không lớn lắm.
Tìm đến vòng thứ hai mới thấy.
Y bảo tài xế khoan hãy đi, y vào trong tìm người.
Bên trong đúng là có không ít người.
Phỏng chừng đã uống rất nhiều, một đám người vừa hô hào vừa nhảy nhót cuồng loạn. Sở Hàm chật vật chen qua đám đông, lúc đi ngang qua sàn nhảy còn bị người nhéo mông một cái.
Bất quá lúc này y không rảnh để đi quan tâm.
Thật vất vả chen được đến khu vực quầy bar, vừa liếc mắt đã thấy Trâu Nhạc đang ghé vào cạnh bàn.
Ánh đèn chợt tắt chợt loé khiến người ta rất khó chịu.
Sở Hàm xích lại gần kêu Trâu Nhạc một tiếng, đối phương không có phản ứng.
Nhân viên quầy bar thấy y thì liền đi tới, dùng âm lượng như đang cãi nhau mà nói với y. “Ngài là bằng hữu của vị tiên sinh này sao?”
Sở Hàm chỉ có thể dùng âm lượng tương đương trả lời lại. “Đúng vậy!”
“Vậy ngài mau đưa anh ta đi đi, hôm nay anh ta uống nhiều lắm, tôi thấy tình hình không ổn lắm”.
Điểm ấy không cần đối phương nói, Sở Hàm cũng thấy rất rõ ràng.
Bởi vì vừa tới gần Trâu Nhạc đã thấy mùi rượu nồng nặc, khiến y thiếu chút nữa thì không chịu nổi.
Đưa tiền boa cho nhân viên, Sở Hàm ghé vào trên quầy bar, đem người vẫn không hề nhúc nhích nhấc lên vai, cố sức tha Trâu Nhạc ra bên ngoài.
Xét về vóc dáng, đối phương cao hơn y không là bao.
Chỉ là tố chất thân thể thì không cùng một đẳng cấp, nam nhân đã say đến mất lý trí, sức nặng có điểm kinh người.
Sở Hàm thật sự là nửa tha nửa kéo mới đem được Trâu Nhạc ra ngoài cửa.
Trên đường cái, xe cộ tấp nập qua lại.
Thanh âm huyên náo hình như kéo người đang say quay về với hiện thực, Sở Hàm hít sâu một hơi, đang chuẩn bị dùng sức lôi người đến chỗ taxi, lại chợt nghe thấy nam nhân vẫn cúi thấp đầu tựa trên bả vai y thì thầm mấy tiếng.
Bởi vì dựa vào nhau rất gần, có muốn nghe không rõ cũng không được.
“Sở Hàm….”
Trâu Nhạc đang kêu tên y.